Vương Tư Hàm xuất hiện không mang tới cho Tô Triệt và Tô Hạ Hoan bất kỳ sự khác biệt nào. Cả đám người chuẩn bị đón chờ tin lá cải đồng loạt thất vọng. Tô Hạ Hoan bày tỏ: Xin lỗi nhé, không thể giúp mọi người được xem kịch hay.
Khi Tô Hạ Hoan trình chiếu phần giới thiệu về trò chơi cô ấp ủ thời đại học, tất cả mọi thành viên tham gia đều buộc phải ký một hợp đồng bảo mật. Thái độ nghiêm túc ấy khiến một vài người mới kích động không chịu nổi, tựa hồ họ sắp được tham gia một dự án bí mật nào đó.
Những người mới này sau một khoảng thời gian học hỏi đều đạt được kết quả khá tốt. Chỉ cần có người dẫn dắt, họ có thể nắm bắt rất nhanh. Đối với họ thì đây vừa là cơ hội và cũng là thách thức.
Tô Triệt chia tất cả mọi người thành bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm được phân chia một nhiệm vụ khác nhau, còn nội dung nhiệm vụ chi tiết hơn nữa đều có nhóm trưởng sắp xếp. Trước đó, những thực tập sinh này đều được những người bạn tới từ thành phố B của Tô Triệt kèm cặp, một người dạy ba người. Họ đã có sự thấu hiểu về năng lực cũng như sở trường của từng "đệ tử".
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hạ Hoan chính là người bận rộn nhất. Vì trò chơi này vốn dĩ là ý tưởng của riêng cô, thế nên mỗi bộ phận đều cần cô giảng giải, cụ thể hóa xem phải hiện thực nó như thế nào.
Thế nên lúc nào cũng có thể bắt gặp cảnh Tô Hạ Hoan tất bật đi qua đi lại trong công ty. Vừa ngồi xuống cô đã bị người khác gọi đi. Nhưng rõ ràng ở trong cường độ làm việc cao và bận rộn đến vậy, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ, càng bận càng hứng khởi, thậm chí quên cả việc ăn uống.
Không chỉ mình Tô Hạ Hoan dốc hết sức lực, mọi người cũng đều như vậy. Vì muốn được tham gia vào trò chơi này, ai cũng kích động và hưng phấn. Họ đều tin tưởng rằng, trò chơi này một khi ra mắt nhất định sẽ giành được thành công vang dội.
Phần tín nhiệm ấy khiến Tô Hạ Hoan cực kỳ cảm động. Vì thế cô càng nỗ lực để bàn bạc với mọi người, gắng sức làm tới mức tốt nhất.
Tô Triệt kéo Tô Hạ Hoan bận đến quên cả ăn vào phòng làm việc: "Từ giờ trở đi em phải ngoan ngoãn ăn cơm, không đưọc nói những chuyện liên quan tới công việc nữa."
Tô Hạ Hoan đồng ý, thế là cô tập trung vào ăn uống.
Sắc mặt Tô Triệt lạnh hẳn đi: "Ăn từ từ thôi."
Tô Hạ Hoan định nói gì đó nhưng sau khi quan sát sắc mặt của anh, cô đành ngoan ngoãn ăn một cách chậm rãi, rồi lấy lòng Tô Triệt: "Anh cũng ăn đi, sao chỉ nhìn em ăn mãi thế? Nếu anh như vậy thì em biết phải làm sao?"
Tô Triệt khó xử: "Anh hiểu tâm trạng hiện tại của em. Nhưng em cũng nên phân biệt mức độ nặng nhẹ của mọi chuyện. Công việc vẫn phải làm nhưng không thể vì công việc mà bỏ tất cả những thứ khác đằng sau."
Tô Hạ Hoan cúi đầu nhìn đầu mũi chân mình. Không bao lâu sau, nước mắt cô rơi xuống.
Tô Triệt đưa tay lau nước mắt cho cô rồi ôm cô vào lòng.
Tô Hạ Hoan lắp bắp nói không thành câu: "Em... Em không ngờ nó thật sự có ngày thành hiện thực. Đó vẫn luôn là ước mơ của em. Vì ước mơ này, bố mẹ đã bán hết nhà cửa, anh cũng bán cả cần nhà ở thành phố B đi rồi. Còn cả những người không thân không thích với em nữa. Tất cả đều đang giúp em hoàn thành ước mơ này... Mọi người đều nỗ lực như thế, vì vậy em chỉ có thể nỗ lực gấp nhiều lần. Em không thể ngồi không nhìn mọi người cố gắng."
Tô Triệt tựa trán mình vào trán cô: "Dĩ nhiên em cần phải cố gắng, nếu không anh cũng tét mông em."
Tô Hạ Hoan sụt sịt rồi phì cười: "Ngoài bố mẹ em ra chỉ có bác sĩ từng nhìn mông em."
Ánh mắt Tô Triệt dần trở nên nguy hiểm.
Tô Hạ Hoan lập tức lau sạch vệt nước mắt còn lại của mình:
"Để không bị bác sĩ tiêm vào mông, em luôn ra sức yêu cầu van nài được uống thuốc. Anh không biết chỗ thuốc đó đắng đến mức nào đâu."
"Lẽ nào anh còn phải khen em?"
"Dĩ nhiên rồi."
Tô Triệt đẩy hộp com ra trước mặt cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lập tức ăn cơm.
Ăn xong cơm, Tô Hạ Hoan bỗng nghĩ ra một chuyện: Hình như họ chưa đặt tên cho trò chơi này. Thế là cô và Tô Triệt ngồi bàn bạc về nó. Cái tên nhất định phải đại chúng, phải bắt tai, nhưng đồng thời cũng phải dễ nhớ mới được.
Tô Hạ Hoan nói ra vài cái tên cho anh tham khảo.
Tô Triệt ngẫm nghĩ: "Lấy tên Thời khắc tiên phong đi!"
Tô Hạ Hoan cũng thích cái tên này. Thời khắc tiên phong là trạng thái tốt nhất, là sự đánh giá cao nhất, là kỹ thuật đỉnh nhất, Hy vọng sẽ có vô số những game thủ nghiệm được. Hy vọng trò chơi này có thể mang tới cho họ sân khấu tuyệt vời nhất để trình diễn kỹ thuật cũng như tinh thần của một game thủ.
Tô Hạ Hoan kể cho Tô Triệt nghe về hai món vũ khí cô thích nhất. Một món tên Thiên Lưu Thủy, một món tên Thiên Đao Trảm. Tên cũng chính là đại diện cho ý nghĩa. Một món lấy nước làm bản chất của vũ khí, một món thiên về dùng dao. Hai món vũ khí này ở trong mắt mọi người đều không được coi là hấp dẫn, không có uy lực bằng Phong Hỏa Thương, cũng không có khí thế và thần thái bằng Ngự Thần Kiếm, nhưng đó lại là hai món vũ khí Tô Hạ Hoan thích nhất.
Tô Triệt ngẫm nghĩ: "Nó là một đôi?"
Tô Hạ Hoan cười: "Lúc thiết kế em cũng nghĩ như vậy thế nên mới đặt tên này. Chẳng phải người ta hay ví von phụ nữ như nước ư? Dịu dàng như nước nhưng không ai có thể tảng lờ, nước có thể đọng thành tuyết, có thể đóng thành băng cũng có thể dữ dằn như con đại hồng thủy, mang tới khả năng công kích khó mà tưởng tượng nổi."
Tô Triệt ôm ghì Tô Hạ Hoan vào lòng, thì thầm vào tai cô: "Người ta cũng dùng dao để ví von đàn ông à?"
À, cái này thì không.
"Em cảm thấy giống mà, rất đời thường phải không? Phòng bếp trong gia đình đều không thể thiếu. Khi phụ nữ cầm dao để nấu nướng là lúc họ muốn mang đến cho chồng con mình một bữa cơm ngon."
"Đàn ông thì không phải nấu cơm à?"
"Trời ơi, anh cố tình đối đầu với em phải không?" Tô Hạ Hoan bất mãn: "Hai thứ vũ khí này đều không phải loại vũ khí nổi bật nhất trong game. Nhưng khi gặp được ngưòi biết sử dụng nó một cách chính xác, họ mới hiểu được sức mạnh khổng lồ mà nó sở hữu. Cũng giống như con người vậy, phải gặp được một người thích hợp mới có thể hạnh phúc."
Tô Hạ Hoan đợi anh tiếp lời. Nhưng anh cố tình không lên tiếng nữa.
Tô Hạ Hoan tức giận, thẳng thừng bẹo anh một cái. Tô Triệt cười khẽ: "Anh biết rồi, giống như em và anh vậy."
Bấy giờ cô mới thỏa mãn.
Tô Hạ Hoan thao thao bất tuyệt nói về suy nghĩ của cô năm xưa khi thiết kế ra loại vũ khí này, đó là dựa vào thuyết tương sinh tương khắc. Ví dụ như gỗ sợ lửa, lửa sợ nước, còn nước và sấm sét có thể kết hợp để trở thành một đòn tấn công mạnh mẽ hơn.
Còn món vũ khí Ngự Thần Kiếm hoàn toàn là do Tô Hạ Hoan sùng bái các đại hiệp dùng kiếm trong các bộ phim truyền hình. Những nhân vật anh hùng đó, cầm một cây kiếm là có thể đi khắp thiên hạ, tuyệt đối không thể thiếu.
Tô Triệt vò đầu: "Em thật là biết cách tăng thêm khó khăn cho mọi người."
Chỉ lập trình một vũ khí thôi đã khiến mọi người khổ không sao tả nổi, huống hồ bây giờ lại vẽ ra nhiều thứ vũ khí như vậy, thậm chí còn nghĩ tới chuyện một thứ vũ khí có thể giết chết đối thủ bằng nhiều cách, sau đó không thể lúc nào cũng tung ra chiêu thức độc, vậy nên buộc phải cài đặt một thuật toán cho nó.
"Nhưng với tư cách là người chơi, anh không cảm thấy như vậy rất thú vị sao? Thật ra chúng ta có thể để mọi người trong lúc chơi vô tình phát hiện ra một số chiêu thức. Như vậy sẽ càng bất ngờ hơn."
Tô Triệt gật gù.
Lúc trước Tô Hạ Hoan thiết kế đã rất hoàn thiện rồi, chỉ là chưa bắt tay vào hành động mà thôi. Bây giờ trong ý tưởng của cô, sau khi đăng ký tài khoản game, mọi người có thể lựa chọn hình tượng nhân vật theo sở thích của bản thân, cũng có thể tự mô phỏng theo hình dáng của người thật. Hậu kỳ cũng có thể gia công thêm vào một số nhân vật, còn da trong game sẽ không có bất kỳ khả năng phòng ngự nào, ưu điểm duy nhất chính là đẹp mà thôi.
Chỉ riêng ưu điểm đó đã quá đủ rồi.
Tô Triệt không thể phản bác.
Còn sau khi vào trong trò chơi, họ sẽ được hệ thống lập nhóm, theo hình thức 5+1, cũng tức là sáu người một nhóm. Sở dĩ gọi là 5+1 là vì sau khi bước vào chiến trường tham gia chiến đấu, hay còn gọi là "Cuộc chiến giữ thành", thành viên của hai đội sẽ bảo vệ cửa thành của mình bằng cách tiêu diệt toàn bộ quân địch hoặc đẩy ngã cửa thành của đối phương để giành chiến thắng. Thế nên bắt buộc phải có một người canh giữ cổng thành. Đương nhiên, cũng có thể triển khai hình thức bất ngờ 6 đánh 5. Nhưng như vậy nếu bị đối phương phát hiện ra, họ sẽ trở tay không kịp.
Trong game thiết kế những địa điểm khác nhau, trong đó có 'Đấu trường anh hùng". Đây là nơi tổ chức quyết đấu và mời mọi người tới xem nếu có tư thù cá nhân với ai đó. Đây chính là tính giải trí của trò chơi.
Tô Hạ Hoan tỉ mỉ kể cho Tô Triệt mọi suy nghĩ của mình hết lần này tới lần khác.
Tô Triệt nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Đến tận khi cô nhắm mắt ngủ thiếp, ánh mắt anh vẫn chưa từng rời đi.
Đã qua lâu như vậy rồi mà cô vẫn có thể nhớ chi tiết những ý tưởng năm xưa của mình như vậy. Ngày trước, chẳng biết cô đã tâm niệm chúng bao nhiêu lần, để rồi cứ mỗi lần tâm niệm lại là một lần thất bại.
***
Tất cả mọi người trong công ty đều tích cực góp sức vào trò chơi này. Ai cũng muốn biết thành quả hoàn thiện sau khi họ thực hiện xong sẽ như thế nào.
Vô số các buổi thảo luận, họp bàn, ai nấy đều có quyền phát biểu ý kiến của mình, cố gắng đạt tới mức độ hoàn hảo.
Còn áp lực của Tô Triệt rõ ràng lớn hớn rất nhiều. Người khác chỉ cần nỗ lực làm việc, dốc toàn bộ nhiệt huyết của mình là được. Anh lại buộc phải suy nghĩ tới vấn đề tiền đầu tư.
Phương Lỗi ngồi trước mặt Tô Triệt: "Có đáng không?"
"Không có gì đáng hay không đáng cả. Được làm một chuyện bất chấp hậu quả, cậu không cảm thấy rất thú vị sao?"
"Tôi không thể hiểu nổi." Phương Lỗi nhún vai: "Nếu cậu làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ là một người chỉ yêu mỹ nhân, không màng giang sơn."
"Mỹ nhân và giang sơn chưa bao giờ là hai thể mâu thuẫn. Tôi cũng không hiểu vì sao người ta cứ thích xếp chung vào trạng thái đối lập chứ?"
"Bây giờ áp lực nặng nề lắm phải không?" Phương Lỗi cười trêu chọc.
Tô Triệt gật đầu: "Đã dự liệu được từ trước."
"Từ bỏ tất cả mọi thứ ở thành phố B để quay về đây, thành lập công ty, làm một trò chơi mà đến bản thân cậu cũng không chắc chắn nó sẽ thành công, không sợ thất bại ư?"
"Vẫn là câu nói đó, được làm chuyện mà mình muốn làm, tôi cảm thấy rất may mắn. Biết bao nhiêu người mãi mãi chỉ có thể tưởng tượng, cả đời không dám cất bước chân đầu tiên."
Khi Tô Triệt nói với bố mẹ những chuyện mình muốn làm, Đường Anh khi ấy không nêu ý kiến gì cả. Còn Tô Phong lại rất ủng hộ anh. Thái độ này, ngay bản thân Tô Triệt cũng thấy bất ngờ.
Tô Phong chỉ nói ông rất tiếc. Năm xưa, ông vẫn luôn muốn ra ngoài xã hội lăn lộn, làm lớn một phen. Nhưng ông không có được dũng khí ấy, ông sợ thất bại. Tuy rằng nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nghĩ tới sự lựa chọn trong quá khứ, niềm tiếc nuối vẫn cứ dâng trào.
Tuổi trẻ phải liều lĩnh, xông xáo, đừng quan tâm tới được mất, không suy nghĩ tới hậu quả, dũng cảm xông pha. Thất bại rồi, cùng lắm ta làm lại từ đầu, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Phương Lỗi biết, Tô Triệt chính là một người đã muốn làm gì thì chắc chắn phải làm tới cùng: "Bây giờ cậu định thế nào?"
Tô Triệt chớp mắt: "Tìm người đầu tư."
Đây là một điểm mà Phương Lỗi không hiểu nổi: "Vì sao không tìm nhà đầu tư ngay từ lúc đầu mà bây giờ mới tìm?"
"Lúc đầu chúng ta lấy gì để thuyết phục họ đầu tư? Một mớ lý thuyết à? Ai có hứng thú trực tiếp đổ tiền vào chứ? Huống hồ, nếu người khác thật sự có hứng thú, vì sao phải hợp tác với chúng ta. Họ hoàn toàn có thể đổ tiền tìm người làm ra một trò chơi như vậy."
Lần này thì Phương Lỗi hiểu rồi: "Chúng ta đã làm được một số thứ, người khác sẽ bớt suy nghĩ những chuyện lung tung. Đồng thời, chúng ta còn có thể mang những thứ này đi thuyết phục họ."
Tô Triệt cười với Phương Lỗi.
Thật ra điều mấu chốt vẫn là bắt buộc phải tự làm trò chơi này. Chỉ có như vậy thì mỗi ngóc ngách, mỗi bộ phận mới là những gì mình mong muốn và sẽ không cảm thấy nuối tiếc.
Tô Triệt cần đi tìm nhà đầu tư. Tô Hạ Hoan muốn được đi cùng nhưng anh từ chối. Không sao cả, Tô Hạ Hoan vẫn lén lút bám theo anh.
Suy nghĩ của Tô Hạ Hoan rất đơn giản, không thể cùng đi với Tô Triệt thì cô sẽ đứng ở nơi gần nhất, làm bạn đồng hành với anh.
Cô cũng không quá ngốc nghếch. Cô biết chuyện lần này có lẽ sẽ không suôn sẻ, thuận lợi. Anh không muốn cô đi cùng để rồi phải chịu ánh mắt lạnh nhạt, thờ ơ của đối phương, cũng không muốn khiến cô phải chứng kiến cảnh anh bị người ta hắt hủi. Cô tôn trọng quyết định của anh, đồng thời phải ở bên cạnh anh bằng cách thức của mình.
Nơi Tô Triệt tới là Hoàn Quang, một công ty cực kỳ lớn mạnh. Tô Hạ Hoan ngồi ở nhà hàng đối diện đợi anh. Sau khi quan sát nhà hàng này, cô bĩu môi. Quy cách thật không tầm thường, vừa nhìn là biết mục tiêu khách hàng nhắm vào các nhân viên làm việc trong Hoàn Quang. Có cần phải vậy không, riêng tiêu chuẩn ăn uống của nhân viên công ty đã đủ khiến Tô Hạ Hoan thở dài. Nếu Tô Triệt gặp được người có quyền phát ngôn của Hoàn Quang thì đối phương chắc chắn sẽ không lãng phí nhiều thời gian để bàn bạc với anh như vậy. Anh chần chừ mãi chưa ra, vậy chỉ có một khả năng, đó là anh vẫn chưa gặp được đối phương.
Sau giây phút chua xót, Tô Hạ Hoan bỗng muốn bật cười. Anh đang ngốc nghếch chờ đợi trong Hoàn Quang, cô đang ngốc nghếch chờ đợi ngoài Hoàn Quang. Đôi vợ chồng như họ cũng coi như có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu rồi.
Vào lúc Tô Hạ Hoan đang vui vẻ, bàn bên cạnh bỗng xảy ra cãi vã khiến cô không thể không quay đầu nhìn.
Một cô gái trông rất hiền lành đang ngại ngùng nói với một người cao tuổi: "Ông à, cháu xin lỗi, nhưng chỗ này là chỗ của cháu ạ."
Ông lão liếc mắt nhìn cô gái: "Ở đây có nhiều chỗ như vậy, sao cô cứ phải giành chỗ với một ông già như tôi thế? Cô có giáo dục hay không, không biết tôn trọng người cao tuổi à? Đám thanh niên bây giờ là vậy, vứt hết những phẩm chất đạo đức truyền thống tốt đẹp của ông cha đi rồi..."
Ông lão nhiếc móc cô gái một hồi, đến người phục vụ cũng tới muốn nói một câu công bằng. Chỗ này vốn dĩ là của cô gái, chẳng qua cô ấy đi vệ sinh quay lại thì đã bị ông lão cướp mất chỗ rồi.
Thái độ của ông lão rất rõ ràng: Không nhường, một vị trí gần cửa sổ thế này rõ ràng rất khó giành được.
Tô Hạ Hoan thấy cô gái kia cũng ấm ức, bèn đứng lên: “Ông ơi, chỗ ngồi này là của cô ấy. Ông là người cướp chỗ của cô ấy. Cháu nhìn thấy rất rõ ràng, cháu có thể làm chứng.”
Ông lão trừng mắt: "Đám thanh niên bây giờ làm sao vậy? Hùa nhau ức hiếp một ông già như tôi..."
Tô Hạ Hoan lườm nguýt: "Ông làm vậy là không đúng mà, phải không? Bây giờ có nhiều người có thành kiến với người già, thấy ngã không ai dám dỡ, bị thương không ai dám giúp, đó chính là vì có quá nhiều người như ông đấy. Cậy mình là người cao tuổi, cảm thấy tất cả mọi người đều phải nhường ông. Đúng vậy, truyền thống tốt đẹp của chúng ta là kính già yêu trẻ. Nhưng có phải ông chỉ nhớ hai chữ kính già mà quên hai chữ "yêu trẻ" không? Vì sao cứ yêu cầu người khác phải tôn trọng ông, ông có gì đáng để tôn trọng nào?"
Tô Hạ Hoan đi qua kéo cô gái nọ về bàn mình: "Ông ấy không nhường thì thôi. Chúng ta cứ ngồi đây xem, xem ông ấy đang đợi ai, xem người nhà của ông ấy liệu có cảm thấy mất mặt vì một người như vậy không."
Tô Hạ Hoan nói nhìn là nhìn thật.
Sau khi Tô Hạ Hoan đứng lên bênh vực cô gái kia, không ít người cảm thấy đỡ bực mình. Họ đều bóng gió kể lại trải nghiệm của mình khi gặp phải những người cao tuổi kỳ quặc.
Ông lão kia làm ầm ĩ một lúc, có lẽ cũng khó xử vì ánh mắt của mấy người này bèn lủi thủi bỏ đi.
Bấy giờ Tô Hạ Hoan mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện: "Cô đừng nhẫn nhịn. Cô càng nhẫn nhịn, người khác sẽ càng nghĩ cô dễ ức hiếp."
Cô gái mỉm cười: "Cảm ơn cô, một chỗ ngồi cũng chẳng đáng gì, chỉ là thái độ đó khiến người ta tức giận."
Tô Hạ Hoan nháy mắt: "Tôi hiểu mà."
Cô gái gật đầu.
Cô gái muốn mời Tô Hạ Hoan ăn cơm nhưng cô từ chối. Kết quả cô gái nói, cô ấy đang đợi chồng mình. Nhưng chồng của cô ấy quá bận rộn công việc, không biết liệu có ra đây ăn cùng cô ấy không nữa. Thế nên cô ấy mới muốn mời Tô Hạ Hoan ăn với mình.
Tô Hạ Hoan đành nhận lời.
Kết quả, sau khi cả bàn thức ăn được mang lên hết, Tô Hạ Hoan chuẩn bị cầm đũa thì chồng của cô gái kia đến.
Tô Hạ Hoan cảm thấy mình như một cái bóng đèn 2000W. Hơn nữa người đàn ông này còn nhìn cô chằm chằm, khiến Tô Hạ Hoan cảm thấy khắp người không ổn. Tới khi cô gái giải thích những chuyện xảy ra ban nãy, ánh mắt anh ấy mới có thêm chút thiện cảm.
Tô Hạ Hoan không còn tâm trạng tiếp tục ăn nữa: "Anh làm việc ở công ty đối diện kia à?"
Người đàn ông quay lại nhìn cô.
Tô Hạ Hoan ngượng ngập: "Tôi muốn hỏi xem lãnh đạo của các anh là người thế nào?"
Cuối cùng anh ấy mới lên tiếng: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"
"Chồng tôi tới gặp sếp của anh để kêu gọi đầu tư. Anh ấy vào lâu rồi mà bây giờ vẫn chưa ra. Thế nên tôi hơi lo lắng."
"Cô có thể gọi điện thoại."
"Anh ấy không biết tôi đi theo tới đây." Tô Hạ Hoan thở dài: "Sếp của anh thật chẳng ra gì. Không muốn đầu tư thì nói thẳng luôn đi, nhử người khác như vậy là sao chứ?"
Người đàn ông lên tiếng châm chọc: "Sếp của chúng tôi gặp ai cũng cần hẹn trước. Nếu không gặp được tức là chưa hẹn trước rồi."
Nếu không hẹn trước tức là tự động tìm tới, vậy nên không gặp được người cũng là lẽ đương nhiên.
Tô Hạ Hoan lại không nghĩ vậy: "Anh nên cảm thấy buồn mới đúng."
Người đàn ông nhướng mày.
"Bởi vì đã đánh mất một đối tượng hợp tác như chúng tôi, đánh mất một cơ hội kiếm tiền."
Tô Hạ Hoan không ăn cơm nữa, bởi cô cảm thấy hai người ngồi trước mặt mình chắc chắn là đồng bọn với gã sếp xấu xa kia.
Tô Hạ Hoan vừa đi khỏi, Giang Ỷ Phi liền đẩy vai Lộ Ôn Diên: "Mau ăn đi chứ?"
"Ừm?"
"Để còn đi gặp người ta." Giang Ỷ Phi không nhịn được cười: "Đừng để lỡ một đối tác tốt như vậy, đừng để lỡ một cơ hội kiếm tiền."
Lộ Ôn Diên câm nín: "Bây giờ đi nhờ vả đều dùng thái độ này à?"
Giang Ỷ Phi chỉ cười không nói. Người khác thì cô không biết, nhưng người ban nãy ngồi đây chắc chắn sẽ có thái độ này.
Nhưng ăn cơm xong, Lộ Ôn Diên đưa Giang Ỷ Phi về nhà rồi mới trở lại công ty gặp người ta. Có chỉ thị của bà xã đại nhân, anh ấy chắc chắn phải gặp mặt, nhưng đồng thời phải để người ta biết, anh ấy không phải người ai muốn gặp cũng được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận