Cuối cùng Tô Triệt vẫn gặp được Lộ Ôn Diên. Quá trình không quá vui vẻ, bởi vì từ đầu tới cuối họ đều không bàn tới chuyện hợp tác. Lộ Ôn Diên không mấy hứng thú với mảng trò chơi Online, cho dù thị trường của nó đang rất rộng mở, mấy năm nay còn có dấu hiệu hưng thịnh trở lại. Chút tiền này không hấp dẫn được anh ấy. Chuyên ngành chính của Hoàn Quang đã mở rộng tới tận nước ngoài, mấy dự án đó đều có giá trị hàng trăm triệu đô la Mỹ, anh ấy không cần phải cạnh tranh với người khác trong một lĩnh vực đã thành hình.
Tô Triệt không có cơ hội để trình bày về trò chơi, càng không có cơ hội thể hiện tiềm năng của nó.
Nói khó nghe hơn một chút, đối với Lộ Ôn Diên thì việc đầu tư hay không đầu tư đều dựa vào tâm trạng. Kiếm được hay lỗ vốn đều không quan trọng.
Lộ Ôn Diên chỉ chân thành nhắc nhở Tô Triệt, khởi nghiệp không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đến nước này mới nghĩ tới việc kêu gọi đầu tư có phải hơi muộn rồi không? Tô Triệt dựa vào đâu mà cho rằng nhất định sẽ có người ủng hộ? Hành động này là do quá tự tin hay quá tự đại?
Tô Triệt chỉ im lặng, tỏ vẻ như khiêm tốn lắng nghe.
Lộ Ôn Diên nhìn anh một lúc rồi cầm máy tính lên lục tìm lý lịch của anh, bỗng hiểu ra chuyện gì đó: "Nếu đã có đường lùi, vì sao phải tới đây chịu sự ghẻ lạnh của người ta?"
Tô Triệt điềm đạm đáp: "Bởi vì tôi hy vọng khi làm ra được thứ này, dấu ấn cuối cùng của nó phải nằm ở Yên Xuyên."
Lý do này khiến Lộ Ôn Diên hơi ngõ ngàng, ngay sau đó ánh mắt nhìn Tô Triệt cũng có chút thay đổi.
Tô Triệt đương nhiên có đường lùi. Con đường đó chính là cổ đông cũ của anh. Đối phương rõ ràng có khuynh hướng hợp tác, chính anh vẫn chưa cho họ một câu trả lời chắc chắn. Anh hy vọng những thứ mà mình làm ra, dù thành công hay thất bại đều sẽ là sản phẩm của người Yên Xuyên. Một khi dính dáng tới các công ty ở thành phố B thì bản chất sẽ thay đổi, chẳng khác gì mình là một công ty con của họ, không liên quan chút nào tới Yên Xuyên.
Lộ Ôn Diên không phản bác nhưng cũng không đưa ra câu trả lời.
Tô Triệt cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng. Khi ra về, anh vẫn tao nhã và lịch sự như thế. Anh lăn lộn ngoài xã hội đã một thời gian dài, biết nếu Lộ Ôn Diên thật sự không có ý đầu tư thì đã chẳng chịu tới gặp mình. Nay gặp rồi, chứng tỏ chuyện này còn có hy vọng.
Lộ Ôn Diên nói một câu ý tứ sâu xa: "Đi đi, đừng để người ta chờ lâu quá."
Tô Triệt không hiểu ý anh ấy. Nhưng khi bước ra khỏi Hoàn Quang, nhìn thấy Tô Hạ Hoan, anh lập tức lĩnh ngộ được ý tứ sau câu nói cuối cùng của Lộ Ôn Diên.
Tô Hạ Hoan chạy bước nhỏ nhào về phía anh, đôi mắt sáng long lanh: "Cuối cùng anh cũng ra rồi. Em còn tưởng người ta thấy anh đẹp trai quá nên bắt cóc rồi chứ. Sau đó em sẽ làm một nữ siêu nhân tới giải cứu anh."
"Nữ siêu nhân đói chưa, đi ăn cơm nhé?'
Tô Hạ Hoan sờ tay lên bụng mình: "Đói, đói lắm rồi.”
Họ lại bước vào chính nhà hàng đối diện với Hoàn Quang. Lúc này vắng khách, phục vụ cũng có thời gian để trò chuyện với họ. Mục tiêu khách hàng của nhà hàng chính là nhân viên trong công ty Hoàn Quang. Công ty người ta thành công như vậy không thể thiếu sự nỗ lực của các nhân viên. Thường xuyên có người không buông bỏ được công việc đang dang dở, khi làm xong thì đã qua giờ ăn lâu lắm rồi. Thế nên nhà hàng này luôn mở cửa 24/24.
Người phục vụ còn cười nói, buổi tối họ cũng kinh doanh rất tốt. Đi làm ở mấy công ty như Hoàn Quang rất cực, tăng ca là việc như cơm bữa. Nhân viên ở đó nói, nếu không tăng ca sẽ có cảm giác cả người bất ổn. Đương nhiên, vẫn phải xem họ làm ở bộ phận nào.
Tô Hạ Hoan nhìn lên tòa nhà Hoàn Quang to đùng, lại nhớ đến văn phòng của công ty mình, bỗng chốc bị đả kích tới nỗi không dám ngẩng đầu quá cao. Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ, người ta chắc chắn là con nhà có điều kiện, giàu có mấy đời mới tích lũy được. Còn họ phải dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân mình để tích cóp tiền cho con cái đời sau. Điểm xuất phát khác biệt, họ đã làm tốt nhất có thể rồi.
Khi thức ăn được bê lên, Tô Triệt lấy đũa gõ vào miệng bát trước mặt cô: "Em đói cơ mà, sao không ăn đi?"
"Ăn, ăn, ăn." Tô Hạ Hoan lập tức cầm đũa lên.
Khi Tô Hạ Hoan đã ăn lưng lửng bụng, Tô Triệt mới bắt đầu hỏi cô: Có phải cô từng gặp Lộ Ôn Diên không.
Tô Hạ Hoan ngây người, Tô Triệt liền kể cho cô nghe câu nói cuối cùng của Lộ Ôn Diên.
Tô Hạ Hoan vắt óc suy nghĩ rồi lập tức đỏ mặt: "Em nhớ ra rồi, nhất định là anh ta..."
Tô Hạ Hoan kể lại chuyện xảy ra trong nhà hàng trước đó, dáng vẻ như đã biết trước mọi việc: "Em kể anh nghe, em vừa nhìn anh ta là đã cảm thấy không giống người thường rồi. Khí chất đó vừa nhìn đã biết là người bề trên. Thế nên em cố tình nói câu đó để đả kích anh ta. Anh ta quả nhiên bị đả kích nên quyết định gặp anh... Anh nhìn anh xem, đợi lâu như vậy, vẫn phải nhờ bà xã ra tay mới được."
Tô Triệt không nói gì, chỉ buồn bã nhìn cô.
Tô Hạ Hoan lập tức rụt cổ lại: "Mọi việc không thuận lợi à? Thôi được rồi, em không nhìn ra. Chắc chắn em đắc tội với người ta rồi. Anh ta cũng có lỗi chứ, sao không nói thẳng thân phận của mình ra luôn. Lúc đó em nhất định sẽ nịnh bợ lấy lòng để anh ta được cảm nhận sự sung sướng của người ở phía trên. Có phải anh ta công kích anh không? Em sẽ lên mạng lấy tên nặc danh chửi anh ta một trận. Người nào làm người đó chịu chứ, sao lại dám công kích anh!"
Tô Triệt chống tay lên trán: "Em ăn tiếp đi!"
Vẫn nên lấy lòng người ta. Lúc đó cô biết rồi, nhưng đành bấm bụng nói tiếp để thể hiện cô không bị thân thế của bất kỳ ai lay chuyển.
Tô Hạ Hoan sao có thể ăn tiếp được nữa. Khi nào Tô Triệt có được đáp án chắc chắn, chuyện này có triển vọng, cô mới chịu ăn tiếp.
Phía Hoàn Quang cũng trả lời khá nhanh. Lộ Ôn Diên dĩ nhiên không thể trực tiếp theo dõi chuyện này. Anh ta ủy quyền để phó tổng giám đốc Trần Tử Hàn toàn quyền phụ trách. Trần Tử Hàn và Lộ Ôn Diên là cộng sự lâu năm. Lộ Ôn Diên đích thân bàn giao việc này chứng tỏ thái độ đã quá rõ ràng. Huống hồ anh ấy còn đặc biệt dặn một câu: "Người đó cũng xuất thân từ Trường Duyệt như cậu đấy."
Trần Tử Hàn vừa đọc tài liệu liền biết ngay vấn đề nằm ở đâu. Trò chơi của công ty Hoan Triệt và trò chơi mà trước đó Hoàn Quang từng đầu tư có cùng một tính chất, cũng tức là sẽ tồn tại quan hệ cạnh tranh rất lớn. Trò chơi trước đó nhận được sự hoan nghênh lớn, bây giờ nếu họ tiếp tục đầu tư cho Hoan Triệt thì có vẻ không dễ ăn nói với người ta.
Trần Tử Hàn suy nghĩ giây lát rồi quyết định hẹn gặp Tô Triệt. Anh ấy giao việc khó nhằn này cho Tô Triệt để anh giải quyết.
Rất đơn giản, nếu Tô Triệt có thể tìm ra lý do để thuyết phục anh ấy thì Hoàn Quang sẽ trực tiếp đầu tư ngay. Còn nếu không thuyết phục nổi thì thành thật xin lỗi.
Đây chính là lúc kiểm tra năng lực của Tô Triệt.
Lần này Tô Triệt và Trần Tử Hàn gặp gỡ rất giản dị, giống như cuộc gặp giữa những người bạn binh thường, chỉ nói chuyện thoải mái mà thôi, thậm chí hai người còn nhắc đến trường cũ của nhau.
Trần Tử Hàn rất khiêm tốn: "Cậu giỏi hơn tôi đấy, năm xưa tôi không thi đỗ vào Đại học B."
Tô Triệt đáp: “Thế lại càng chứng tỏ trường đại học không chứng minh được tất cả."
Sau khi nói chuyện một hồi, họ mới quay trở về mục đích của cuộc gặp hôm nay.
Lý do Tô Triệt đưa ra rất đơn giản. Trò chơi trước đó Hoàn Quang đầu tư đã đại thắng, nhưng ngay sau đó cũng xảy ra vô số vấn đề. Tiêu điểm của mọi người đều đang tập trung vào nó. Nếu công bố một trò chơi tương tự thì có thể tạo thành lực hấp dẫn. Đồng thời, có cạnh tranh mới có tiến bộ. Nếu một mình độc chiếm sẽ chỉ càng xuất hiện thêm nhiều điều tệ hại.
Tô Triệt còn đưa ra một vài phương án để giải quyết những tin tức tiêu cực phát sinh từ trò chơi kia trong thời gian gần đây. Càng ngày càng có nhiều trẻ em nghiện game khiến phụ huynh bất mãn, tố cáo lên các cơ quan chính quyền, yêu cầu dừng ngay những trò chơi hại người này lại.
Phương án mà Tô Triệt đưa ra là làm ầm ĩ chuyện này lên, tất cả giải quyết theo đúng trình tự pháp luật. Nếu gia đình các em không gánh nổi các chi phí để theo đuổi thì họ có thể giúp đỡ. Sau đó thể hiện rõ ràng tư tưởng của phía nhà cung cấp: Công ty làm vậy không phải đề làm từ thiện mà hy vọng khi mọi chuyện ầm ĩ sẽ có nhiều phụ huynh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu họ cảm thấy game online có hại thì vì sao còn để con trẻ của mình tiếp xúc với di động, máy tính? Vì sao lại để chúng biết mật khẩu để thanh toán ngân hàng.
Con cái vừa xảy ra chuyện là lập tức đổ hết trách nhiệm cho nhà trường, cho xã hội, cho game online. Nhưng họ đừng quên, phụ huynh mới là người nên có nhiều trách nhiệm nhất với con trẻ.
Vậy là vấn đề một lần nữa được đặt lên các bậc phụ huynh.
Công ty muốn thể hiện rõ quan điểm rằng: Chúng tôi đang áp dụng nhiều cách thức để tránh lặp lại những chuyện này, cũng mong rằng các bậc phụ huynh có những biện pháp cứng rắn để ngăn chặn từ trong gia đình. Hãy dành nhiều thời gian ở bên con trẻ hơn nữa, giảng giải cho chúng hiểu, dạy cho chúng những điều nên làm và không nên làm.
Không nhiều người hay biết về cuộc gặp mặt nhưng lại khá rõ về kết quả của nó. Hoàn Quang quyết định đầu tư, sự tích cực của mọi người lại được tăng thêm.
Vấn đề tiền không được giải quyết, mọi người đều sẽ cảm thấy bất an. Những người mới vào có lẽ chưa hiểu về tình cảnh của công ty, nhưng đám bạn Tô Triệt đưa từ thành phố B tới thì hiểu quá rõ. Tô Triệt có bao nhiêu vốn đầu tư, chỉ cần tính sơ qua là biết. Bây giờ đã giải quyết được chuyện này, mọi người đều nhẹ nhõm hẳn, ồn ào bắt ông chủ chiêu đãi.
Tô Triệt dĩ nhiên đồng ý.
Cả đám người kéo nhau ra ngoài ăn uống. Nhưng trước đó mọi người đã thống nhất sẽ không uống rượu để lát nữa còn quay về tăng ca.
Bản thân Tô Triệt cũng cảm khái, có những nhân viên chủ động tăng ca như vậy, người làm lãnh đạo như anh đương nhiên rất yên tâm. Nói không uống rượu, nhưng Tô Triệt vẫn mời mọi người một ly, cảm ơn sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người.
Ăn uống xong, một bộ phận quay về nghỉ ngơi, một bộ phận tiếp tục về công ty làm việc.
Hôm nay Phương Lỗi cực kỳ vui. Anh ấy vỗ vai Tô Triệt: "Haiz, tôi yên tâm mua nhà được rồi. Từ lâu tôi đã vừa mắt mấy căn nhà ở Yên Xuyên. Ngày mai tôi muốn xin nghỉ đi xem nhà."
Tô Triệt hiểu ẩn ý đằng sau của Phương Lỗi. Nếu như tiền vốn không được giải quyết, Phương Lôi dự định sẽ cho anh vay toàn bộ số tiền, chỉ đợi Tô Triệt lên tiếng nữa thôi.
"Ừm, mua đi, không cho cậu cơ hội đầu tư là lỗi của tôi.”
Phương Lỗi khịt một tiếng: "Tôi muốn đầu tư vào kỹ thuật."
"Được."
Phương Lỗi thật sự có ý định ở lại đây. Chủ yếu là vì tới Yên Xuyên rồi, anh ấy mới phát hiện giá cả ở thành phố này thực sự rất vừa phải. Giá nhà không thể tốt hơn nữa. Sau khi đã quen với giá cả ở thành phố B thì gặp căn nhà nào ở Yên Xuyên anh ấy cũng thấy vừa túi tiền, luôn có cảm giác mua về là sẽ được hời, nếu không mua tay chân sẽ ngứa ngáy.
Đương nhiên, thứ hấp dẫn Phương Lỗi ngoại trừ giá nhà đất còn có ẩm thực và các cô gái đẹp.
"Tôi muốn lấy một cô gái Yên Xuyên làm vợ." Phương Lỗi ngẫm nghĩ: "Chỉ cần không giống như Tô Hạ Hoan thì ai cũng được."
Câu này mà để Tô Hạ Hoan nghe thấy, liệu cô có nhịn nổi không?
Tô Hạ Hoan phẫn nộ: "Thế nào gọi là chỉ cần không giống em?"
Phương Lỗi lập tức giải thích: "Em nhìn lại em đi. Có đẹp không? Thật sự rất đẹp. Có tài giỏi không? Quá tài giỏi đi. Tính cách có thú vị không? Cực kỳ thú vị. Khiến Tô Triệt của chúng ta bao năm rồi vẫn nhung nhớ không quên. Không thể lấy một cô gái như em, ngoài chê bai ra thì còn một khả năng khác, đó là cao quá anh với không tới. Em chính là mẫu hình tượng anh không với tới."
Tô Hạ Hoan nghe xong cảm thấy cũng có lý, bắt đầu an ủi Phương Lỗi: "Anh đừng tự ti quá, thật ra vẫn còn rất nhiều cô gái tốt, sẽ không chê anh đâu. Anh không thể từ bỏ hy vọng được."
Phương Lỗi và Tô Triệt đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt bi ai: Có lúc đàn ông nói dối thực sự vì bị phụ nữ dồn ép. Ai bảo họ thích nghe chứ!
Tiếp đó là những vòng quay bận rộn không có điểm dừng.
Mỗi khung nền trong trò chơi đều phải được thiết kế một cách tỉ mỉ, đẹp đẽ. Thế nên mỗi một bức tranh không biết đã được sửa đi sửa lại bao nhiêu lần.
Trong quá trình thảo luận về bản đồ trò chơi, xuất hiện hai luồng quan điểm khác biệt. Có người cảm thấy khi chơi game, lợi dụng môi trường để tạo một số loại bẫy sẽ rất thú vị. Nhưng có người lại cảm thấy game online là trò chơi thi đấu về kỹ thật thao tác. Quá dựa dẫm vào hoàn cảnh thì còn ra thể thống gì.
Sau nhiều lần tranh cãi, kết quả cuối cùng được đưa ra là lợi dụng hoàn cảnh một cách thích hợp cũng được, nhưng không thể quá tuyệt đối. Thế nên về phía thiết kế, khi cung cấp bản đồ trò chơi, họ sẽ cố gắng tránh việc cố tình cung cấp những địa điểm như thế. Nhưng nếu người chơi có thể dựa vào khả năng của mình để nghĩ ra cách lợi dụng địa bàn tấn công đối thủ thì đó là trí tuệ của người chơi, không phải việc nhà cung cấp có thể giám sát.
***
Khi Thời khắc tiên phong có bản Beta đầu tiên, tổng thiết kế Tô Hạ Hoan lại đưa ra một suy nghĩ khác. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mọi người liền nằm gục xuống bàn: "Bà chủ ơi, chị muốn bọn em mệt chết à?"
Tô Hạ Hoan muốn phân trò chơi thành ba khu vực: Khu vực sơ cấp, khu vực cấp 2 và khu vực cấp 1. Dựa vào tỷ lệ thắng thì có thể giành được những tên gọi khác nhau. Nhưng căn cứ vào điểm số "hy sinh" trong một ván game, người chơi có thể tiến thẳng vào khu vực khác. Việc này để nhằm ngăn chặn một số người chơi có tư tưởng nằm yên mà vẫn thắng, dựa dẫm vào số điểm do người khác tạo ra.
Việc này chính là một cách để phân chia người chơi theo kỹ thuật và thực lực. Làm như vậy có ưu điểm mà cũng có khuyết điểm. Ưu điểm là trình độ của mọi người sẽ khá thống nhất, không tồn tại những vấn đề như ai trù dập ai. Khuyết điểm là cách thức phân chia thô bạo như vậy rất dễ khiến người chơi nảy sinh tâm lý phản cảm. Về điểm này, Tô Hạ Hoan cũng đã suy nghĩ tới. Họ sẽ không công khai sự phân chia này với người chơi. Cũng có nghĩa là sẽ để người chơi sau một thời gian cố gắng tự phát hiện ra chuyện này. Như vậy, khi biết còn có một khu vực khác để chơi, mọi người sẽ càng mong muốn được bước chân vào đó hơn, chứ không phải đả kích nhà cung cấp. Sau một thời gian nữa, mọi người sẽ dần dà chấp nhận phong cách thiết kế này. Việc này còn có một ưu điểm nữa, đó chính là tạo cho trò chơi nhiều sự mới mẻ, thú vị hơn.
Ý tưởng này đang vấp phải một hiện thực khó khăn, đó là: Làm sao để phân chia thực lực? Dựa vào năng lực của người chơi trong một ván đấu ư? Nhưng mỗi một ván khác nhau, người chơi lại gặp những đối thủ với thực lực khác nhau, tình huống cụ thể cũng khác nhau, làm sao mới tính toán hợp lý được? Tất cả những vấn đề đó đều phải được giải quyết.
Tô Hạ Hoan chìm sâu vào suy tư. Thế là tối hôm ấy, cô và Tô Triệt cùng ngồi bàn luận xem nên làm thế nào. Tô Hạ Hoan là một người chưa giải quyết được thì nhất định không chịu đi ngủ. Tô Triệt cũng không khuyên được cô, anh đành cùng cô chơi trò chơi của người lớn. Mệt rồi, kiểu gì cũng phải ngủ.
Phương án giải quyết cuối cùng được mọi người tạm chấp nhận, thiết lập một chương trình liên tục theo sát người chơi, tính toán số điểm dựa trên trình độ trung bình của người chơi. Việc này liên quan tới những số liệu phức tạp, nhưng lại là sở trường của Tô Hạ Hoan, thế nên phần này sẽ do cô chịu trách nhiệm.
Vì trò chơi này, mọi người đều đã dồn hết toàn bộ nhiệt huyết của mình, nói là không quản ngày đêm cũng không có gì thái quá. Họp bàn, thảo luận, mỗi một chi tiết đều yêu cầu tới mức tỉ mỉ, vẹn toàn. Chỗ nào cảm thấy không hoàn hảo sẽ sửa chữa nhiều lần.
Tập trung như vậy nhưng kỳ lạ là không ai cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại, họ đều hưng phấn và kích động. Ngay cả đám bạn từ thành phố B tới của Tô Triệt cũng thẳng thắn bày tỏ rằng đã lâu lắm rồi họ chưa tận tâm và tích cực làm thiws gì như vậy. Trò chơi này đã kích động sự nhiệt huyết trong mỗi con người.
Nhưng không phải cứ hy sinh là nhất định sẽ được báo đáp, không phải cứ nỗ lực là nhất định sẽ thu về được tương xứng với giọt mồ hôi đổ xuống.
Ngày Thời khắc tiên phong chính thức ra mắt, tất cả mọi người đều trực ở công ty, hồi hộp chờ đợi.
Mọi người vừa phấn khích lại vừa lo lắng. Nỗ lực bao nhiêu lâu, hôm nay là ngày nộp kết quả và nhận về số điểm cho mình.
Bởi vì bầu không khí quá căng thẳng, có người bắt đầu nói đùa: Tâm trạng lo lắng như vậy cũng chỉ có lần đầu tỏ tình với bạn gái mới có. Thế là họ lại bị mọi người đùa giỡn về lịch sử tình trường...
Châm chọc trêu đùa một lúc, khi chỉ còn nửa tiếng nữa là tới 0 giờ, tất cả mọi người đều đồng loạt im lặng, chờ đợi những giây cuối cùng đến. Đếm ngược: 20 phút, 15 phút, 10 phút, 9 phút...
Tô Hạ Hoan siết chặt bàn tay của Tô Triệt, kích động đến mức nghiến chặt răng, nhưng cô quyết không nói một câu nào. Có nói nhiều hơn nữa cũng không thể miêu tả được tâm trạng cô lúc này.
Đây là trò chơi cô bắt đầu lên ý tưởng từ thời đại học. Mỗi loại vũ khí đều được cô tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Mỗi chiêu thức cô đều tính toán tỉ mỉ. Mỗi địa điểm đều là nơi cô từng tưởng tượng.
Tưởng tượng nhiều nhất vẫn là có một ngày trò chơi này được ra mắt mọi người, giành được sự yêu thích của nhiều game thủ. Cô từng tưởng tượng quá nhiều lần, thế nên ngay từ lúc bắt đầu đến nay cô luôn phấn khích và sục sôi nhiệt huyết.
Nay, những mộng tưởng ấy sắp trở thành hiện thực.
Tô Triệt phát hiện có thứ gì nhỏ xuống tay mình. Anh cúi đầu nhìn, thì ra là nước mắt của cô.
Thời gian càng gần hơn, đếm ngược mười giây cuối cùng: 10... 9... 8...7...6...5...4...3... 2...1!
Thời khắc tiên phong chính thức ra mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận