Cơn gió thổi nhẹ qua mái tóc của Tô Hạ Hoan. Cô đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, nhưng chẳng có gì khác biệt, chúng vẫn tiếp tục sượt qua gò má. Cô không biết làm sao, buông một tiếng thở dài, cũng không giày vò mái tóc của mình nữa, chủ yếu là vì có giày vò mãi cũng chẳng ích gì.
"Vậy hai người đã nói chuyện gì?" Cô thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, cũng không có ý tò mò hay quan tâm gì cả.
"Anh ta hỏi cậu kết hôn chưa, tôi nói với anh ta là chưa."
Cô bỗng nhớ ra gì đó, ánh mắt nhìn anh sáng quắc. Kỳ lạ thật, vì sao bạn trai cũ của cô lại quen anh, hai người họ thậm chí còn hàn huyên tâm sự nữa chứ!
"Lần sau gặp lại anh ta, cậu cứ nói tôi quên mất anh ta là ai rồi."
Tô Triệt mỉm cười: "Được."
Tô Hạ Hoan tiếp tục đi về phía trước. Lúc này cô chẳng hề sợ hãi nữa, còn cố tình đi sát lan can. Bàn tay chạm vào chiếc khóa sắt lạnh ngắt, cô lập tức rụt tay về: "Không gặp lại mấy cô bạn gái cũ của cậu à?"
Tô Triệt nhíu mày: "Bạn gái cũ nào của tôi?"
"Giả vờ giả vịt gì chứ? Thi đại học xong, lúc liên hoan chia tay, tôi nhìn thấy cậu và một cô nữ sinh ôm nhau. Lẽ nào tôi nhìn nhầm?"
"Không hề nhìn nhầm."
Sau đó thì sao? Một lúc lâu sau, Tô Hạ Hoan vẫn chưa nghe được câu chuyện sau đó. Cô nhíu mày nhìn anh. Tiếp tục đi chứ?
Tô Triệt liếc cô: "Cậu muốn nghe chuyện gì? Tôi tưởng chỉ có bạn gái tôi mới có quyền chất vấn chứ?"
"Tò mò không được à?" Tô Hạ Hoan lườm nguýt: "Vậy tôi và cậu trao đổi một chuyện, đổi lấy phần sau câu chuyện của cậu nhé?"
"Được."
"Ha ha, tôi vừa nhớ ra cậu bạn trai cũ mà cậu kể ban nãy. Tuy rằng tôi cảm thấy anh ta phải được tính là bạn trai cũ cũ cũ cũ cũ cũ cũ rồi. Anh ta trông cũng ổn, tiếc là ngốc nghếch quá, ngoài có tiền ra thì chẳng còn ưu điểm nào khác. Nếu tiếp yêu anh ta, chắc trí thông minh của tôi cũng bị sụt giảm mất thế nên tôi đá anh ta."
Tô Triệt chưa từng trông mong cô có thể nói ra bí mật gì, sắc mặt vẫn có vẻ rất bình tĩnh: "Cô ta tỏ tình với tôi, tôi từ chối. Cô ta nói sau này có thể không gặp lại nhau nữa, cổ thể tặng cho cô ta một cái ôm không. Thế là mọi việc diễn ra như những gì cậu nhìn thấy."
"Vậy cậu đã ôm mấy lần?" Từ chối một lần thì ôm một lần, đây là trao nhau ấm áp thì có!
Tô Triệt không muốn để tâm tới cô nữa: "Cậu vô vị thật đấy !’
"Vì sao từ "tam bát"(*) lại là từ dành riêng để hình dung về phụ nữ chứ không phải đàn ông, chứng tỏ con gái trời sinh đã thích nghe mấy chuyện bà tám rồi."
(*) Tam bát: Bà tám, trong tỉếng Trung ý chỉ sự khờ khạo, ngốc nghếch.
"Lẽ nào không phải vì ngày Quốc tế phụ nữ mùng 8 tháng 3?"
"Vậy càng lạ hơn, tôi rõ ràng vẫn là thiếu nữ, vậy mà lại mắc chứng bệnh bà tám chỉ có ở phụ nữ."
"Tôi thấy cậu bệnh không nhẹ đâu."
Tô Hạ Hoan bật cười, lúc cô cười trông cực kỳ ngọt ngào, dường như nụ cười ấy cứ mãi vang vọng trong không gian, rơi cả vào đôi tai của anh nữa.
Vào thời kỳ Tô Hạ Hoan yêu đương đến quên trời quên đất, những đối tượng dù mờ ám hay đã được công khai thân phận "bạn trai" của cô đều sẽ chủ động tới tìm anh và nhìn anh bằng ánh mắt khiển trách: "Tô Hạ Hoan đã nói hai người hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì. Cô ấy cũng không muốn dính dáng gì tới cậu, mong cậu tránh xa cô ấy ra một chút."
Thậm chí còn có người bắt anh không được quấn lấy cô nữa.
Đây là một nút thắt trong lòng Tô Triệt. Lúc đầu anh còn hoài nghi rằng họ muốn khiến người khác hiểu lầm nên mới tới cảnh cáo anh. Nhưng khi số lượng người tới gây sự ngày càng nhiều thì chỉ có một khả năng, cô phải nói gì đó với họ mới khiến họ hiểu lầm như vậy.
Lúc này trong anh nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn giữ chặt cô lại, hỏi cô rằng: Anh rốt cuộc đã đắc tội chỗ nào với cô mà khiến cô căm ghét đến vậy?
Anh thở hắt. Chuyện đã qua lâu như vậy, hà tất cứ phải bứt rứt mãi không buông để khiến cả hai phải khó xử.
Khi một lần nữa đi xuống dốc của cây cầu treo, Tô Hạ Hoan bỗng thấy con đường dưới chân trở nên không chân thực nữa, bèn giậm xuống đất vài lần thật mạnh. Cuối cùng, sau khi giậm đến đau cả chân, Tô Hạ Hoan mới xin Tô Triệt ngồi xe của khu thắng cảnh trở về.
Tô Triệt nhíu mày nhìn cô: "Vì sao lại xin tôi chứ?"
"Vì tôi đâu có mang theo tiền!"
"À... Có thể ghi nợ. Sau này chuyển khoản bằng Alipay hoặc wechat đều được."
"Nhỏ mọn."
Cuối cùng họ vẫn ngồi xe rời đi, mỗi người phải trả hai mươi đồng. Tô Hạ Hoan cằn nhằn mãi không thôi: "Đắt quá, đủ tiền để mua một vé xe khách quay về thành phố Yên Xuyên rồi." Người tài xế thuộc dạng dễ tính, nói anh ấy cũng cảm thấy đắt, nhưng không còn cách nào khác. Đây là quy định chung của khu thắng cảnh, anh ấy đành bó tay, vì chỉ là một nhân viên làm thuê mà thôi.
Xe chạy tới trạm đầu tiên, Tô Hạ Hoan còn mặt dày bắt Tô Triệt mời cô ăn một bát "Khoai tây nanh sói"(*).
(*) Một món ăn vặt truyền thống của người dân vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Tô Triệt thấy dáng vẻ này của cô liền khẽ thở phào. Tuy rằng họ không thể thân mật như lúc nhỏ nhưng chung quy cũng chẳng phải kẻ thù. Nếu có thể giữ nguyên mối quan hệ này vĩnh viễn cũng tốt, mặc dù anh không tránh khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc.
Dù sao cũng từng là những người bạn thân lớn lên cùng nhau, có thể chia sẻ mọi bí mật, nhưng giờ lại như những người lạ thân thuộc.
Họ đi thẳng tới Lam Nguyệt Loan. Mọi người đều đang bận rộn. Người thì nhặt rau, xào rau, người thì bưng bê, quét dọn. Tất cả các bàn đều được đặt kín, bắt buộc phải bê đồ ăn lên đúng giờ, chẳng trách lại cần nhiều người như vậy. Hơn nữa bình thường không đông khách đặt bàn đến thế, vậy nên vào những lúc bận rộn nhất chỉ có thể gọi một số bạn bè thân thích tới phụ giúp.
Vừa nhìn thấy hai người họ, Đường Anh ôn tồn dặn dò Tô Hạ Hoan cứ ngồi đó nghỉ ngơi, sau đó sầm mặt bắt Tô Triệt qua giúp đỡ.
Tô Hạ Hoan nhướng mày. Dù nhà hàng có bận rộn đến mấy, họ cũng không bao giờ gọi cô và Tô Triệt tới giúp. Giống như đó là giới hạn biểu thị những sinh viên đại học danh tiếng như họ không nên làm mấy việc chân tay này. Vậy mà hôm nay Đường Anh lại sai Tô Triệt vào phụ. Đương nhiên không phải vì hôm nay cực kỳ bận rộn mà vì Tô Triệt đã khiến bố mẹ phật lòng.
Tô Hạ Hoan cứ thế vô tư ngồi giữa sảnh lớn chơi điện thoại. Nhìn thấy Tô Triệt không hề phản bác, sắc mặt bình tĩnh tới khó tin, cô không khỏi bĩu môi: Người này đang tu luyện công pháp vui buồn mừng giận đều không thể hiện ra ngoài à?
Tô Triệt hiểu bố mẹ không vui vì mình, dĩ nhiên sẽ không cãi lại quyết định của họ.
Thật ra Đường Anh và Tô Phong giận dỗi cũng chỉ vì cậu con trai nhận được điện thoại liền lập tức đòi quay về thành phố B, thật không coi họ ra gì. Họ cố gắng lắm mới ép được Tô Triệt ở lại thêm một ngày.
Bữa tối, Tô Hạ Hoan cũng ở lại nhà hàng ăn luôn, lo sợ con gái đói nên xới thêm một bát cơm nữa cho cô.
Tô Hạ Hoan tự mình xuống bếp lấy cơm, nhìn thấy Tô Triệt bê thức ăn thì không nhịn được cười: "Ấy, anh chàng bồi bàn này trông đẹp trai lắm, phải làm nghề này đúng là thui chột tài năng."
"Vậy cậu gợi ý cho tôi nghề gì?"
"Nói có một câu đã phải chịu trách nhiệm tìm công việc hộ, cuộc sống thật phức tạp quá."
Mấy người đứng trong bếp đều cười ồ lên. Tô Hạ Hoan bê hộp cơm của mình đi thẳng lên đại sảnh, tránh quấy quýt người ta.
Tới gần chín giờ tối, mọi người mới sắp xếp ổn thỏa, xong xuôi mọi việc.
Sắc mặt Đường Anh vẫn không khá khẩm hơn là bao, bà nổi nóng với cậu con trai: "Em họ con sắp tới đây học nấu ăn, sau này sẽ ở phòng của con. Con thu dọn hết mấy thứ linh tinh trong phòng cho mẹ. Còn cả đống sách vở của con nữa, mốc xanh mốc đỏ cả rồi, mẹ mang đi bán hết đấy, để chỉ thêm chật nhà."
"Trở về con sẽ thu dọn."
Đường Anh nghe xong càng giận sôi lên: "Thu dọn xong rồi đi ngay phải không?"
Tô Triệt có phần khó xử: "Mẹ, công ty xảy ra chuyện, con đâu còn cách nào khác."
"Tôi nuôi được thằng con giỏi giang quá đỗi, cả công ty lớn như thế mà không có mày là không xong. Mẹ thật tự hào về mày đấy."
Tô Triệt thở dài, không còn lời nào để nói.
Tô Phong chau mày: "Bà bớt nói vài câu đi. Ra ngoài làm việc đâu bằng được ở nhà, bà gây khó dễ cho nó làm gì chứ?"
"Ai chẳng biết ở nhà có thể thoải mái hơn một chút, tại nó cứng đầu thích ra ngoài chịu khổ..."
Tô Phong lôi kéo Đường Anh, tỏ ý bảo bà đừng có nói nữa. Đằng nào con trai cũng mua vé máy bay rồi, nhất định phải đi, việc gì phải to tiếng khiến mọi người không vui vẻ.
Bầu không khí lạnh lẽo tới nỗi Tô Hạ Hoan không dám nói năng gì.
Lúc tạm biệt, Tô Hạ Hoan nghe thấy cô Đường oán trách một câu: "Ai mà biết được nó có thật sự vội vã lên đó vì công việc hay không..."
Cô Đường nghi ngờ là vì bạn gái anh sao?
Tô Hạ Hoan thật sự cảm thấy Tô Triệt ngốc nghếch hết sức. Anh cứ nói về Yên Xuyên làm việc cũng có chết ai, đằng nào cô chú cũng đâu lên tận Yên Xuyên để kiểm tra đâu, lúc đó anh tiếp tục ở lại thành phố B, một kế hoạch mới hoàn hảo làm sao.
Nếu Tô Triệt biết được những suy nghĩ trong đầu cô, chắc chắn sẽ không thốt nên lời. Lời nói dối kín kẽ tới đâu cũng có lúc bị vạch trần, đến lúc đó sẽ chẳng đơn giản như hiện giờ được nữa…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận