Ngày hôm sau, hai gia đình cùng vào thành phố làm thủ tục mua nhà. Vì trước đó đã chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện nên những việc cần Tô Hạ Hoan và Tô Triệt thực hiện thật sự rất ít. Sau đó, Tô Triệt khẩn trương ra ngay sân bay, chuẩn bị trở về thành phố B.
Tô Phong và Đường Anh trở về thị trấn Bạch Hồ trước, còn Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ dự định ở lại Yên Xuyên thêm vài hôm, tránh để con gái về thị trấn Bạch Hồ chưa được mấy ngày đã phải lên đây. Hơn nữa, hai người cũng muốn đi dạo loanh quanh với con gái. Bao nhiêu năm nay, thời gian con cái ở bên bố mẹ vốn đã không nhiều, nói chi tới thời gian đi chơi.
Hai ngay cuối cùng của kỳ nghỉ, Tô Hạ Hoan đều ở bên Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ. Khi kỳ nghỉ lễ kết thúc cô bắt đầu đi làm trở lại.
Ngày cuối cùng trước khi đi làm, Tô Hạ Hoan nhận được điện thoại của Tô Triệt.
Lúc đó cô đang nằm ườn trên sô pha, vừa cầm di động đọc tiểu thuyết vừa uống sữa chua, thong dong nhân nhã vô cùng.
Bỗng có một dãy số lạ gọi vào di động, cô giật nảy mình. Sau đó, thấy người gọi tới không phải là "Tình nghi số điện thoại lừa đảo" hay "Quảng cáo mua nhà mua đất " gì đó, cô mới ấn nút nhận máy: "Alô, xin chào.’
‘Tô Hạ Hoan."
Cơ thể cô lập tức mềm nhũn, có một suy nghĩ cứ quay tròn trong đầu. Hồi học đại học hình như cô từng đổi số điện thoại một lần, cũng không lưu lại số Tô Triệt. Nếu gọi họ là "thanh mai trúc mã" thì thật có lỗi với cụm từ ý nghĩa nảy, đến cả số di động của đối phương cũng không có.
Nhưng từ lúc tốt nghiệp cấp ba, hai người họ đã không còn liên lạc với nhau rồi, biết không?
Thục ra, dù mỗi ngày một xa cách, dù trường đại học của hai đứa ở cách xa nhau, dù nơi đóng đô của hai ngôi trường thậm chí còn lả những thành phố cạnh tranh nhau hết ngày này qua tháng khác, họ vẫn không nhất thiết phải tuyệt giao đến mức này.
Cô nhớ trong những ngày vừa nhập học, lúc quay về trường thì bị cảm cúm, cả người cứ uể oải yếu xìu. Khi đó mẹ còn bảo:
"Sao lúc điền nguyện vọng con không chọn cùng trường với Tô Triệt, hai đứa có thể chăm sóc lo lắng cho nhau." Chẳng hiểu vì sao, khi ấy cô cực kỳ phản cảm với câu nói này.
Dựa vào đâu mà cái tên Tô Hạ Hoan cứ phải gắn liền với Tô Triệt?
Cấp một học chung một lớp, lên cấp hai cùng đỗ vào trường trung học thực nghiệm của thành phố. Kể từ đó, cô và Tô Triệt cứ như không thể tách rời vậy, chiều Chủ nhật phải ra khỏi nhà cùng một giờ để trở về trường hay thứ Sáu sau khi tan học phải cùng đợi xe quay lại thị trấn Bạch Hồ. Ngay cả lúc học cấp ba, rõ ràng cô định theo học ở Trường Duyệt, nhưng vì bố mẹ đã thỏa thuận với Thất Trung từ trước nên cô buộc phải cùng Tô Triệt tới Thất Trung.
Cảm giác không thể nào thoát ly được anh thực sự trói buộc lấy cô, vậy nên sau khi nghe ngóng được tin anh sẽ học đại học ở thành phố B, cô lập tức chọn ngay một ngôi trường danh giá khác ở thành phố S mà không hề bàn bạc với ai.
Vì sao mẹ có thể nói ra những lời đó? Bởi vì điểm thi đại học của cô bằng với điểm thi của Tô Triệt. Điểm của từng môn rõ ràng là khác biệt, vậy mà khi cộng vào run rủi thế nào lại bằng nhau. Thế nên cô hoàn toàn có đủ tư cách theo học cùng trường với Tô Triệt.
Nhưng cô chán ghét những thứ có liên quan tới Tô Triệt, cho dù chỉ là một việc nhỏ xíu như bằng điểm thi đại học.
Nhưng sau khi cô bị cảm cúm, chính Tô Triệt đã đưa cô về trường. Chuyện này không một ai biết, bởi vì cô chú và bố mẹ đều nghĩ rằng Tô Triệt chỉ tiễn cô tới sân bay Yên Xuyên mà thôi. Cũng không ai ngờ được, anh đột ngột mua vé máy bay giá cao để đưa cô về thành phố S, rồi từ thành phố S bay trở lại thành phố B.
Mọi kỷ niệm như ùa về trước mắt. Tô Hạ Hoan chỉ cảm thấy muốn bật cười, lúc đó cô mới ấu trĩ làm sao.
"Ừm?" Tô Hạ Hoan ngây ra vài giây mới đáp lại đối phương, lòng thầm suy đoán nguyên nhân vì sao Tô Triệt gọi cho cô vào giờ này.
"Hồi cấp ba, cậu thay đổi hoàn toàn chỉ vì lúc đó cô Hiểu Tuệ muốn sinh em trai cho cậu sao?" Chuyện này vốn không phải bí mật. Mà cứ cho là bí mật thì khi Tô Phong và Đường Anh trò chuyện cũng không tránh khỏi bị Tô Triệt nghe lỏm được. Nếu vậy, họ dĩ nhiên sẽ dặn dò con trai mình quan tâm nhiều tới Tô Hạ Hoan một chút.’
"Đúng đó! Cậu có hết hồn vì sự nhỏ mọn của tôi không?"
Hình như Tô Triệt vừa bật cười ở đầu kia điện thoại: "Cũng bình thường!"
"Cậu có bệnh đấy à, gọi điện cho tôi chỉ để hỏi mỗi chuyện này?" Tô Hạ Hoan luôn suy nghĩ về anh bằng ác ý mãnh liệt nhất: "Có phải cô Đường Anh đã nói câu gi kích động cậu không? Ví dụ như nói phản ứng lúc đó của tôi hại cô ấy không dám sinh thêm em trai hay em gái cho cậu nữa, cậu mới có thể làm một đứa con một hạnh phúc, thế nên giờ cậu gọi điện muốn cảm ơn tôi?"
"À... Cảm ơn."
Tô Hạ Hoan lần này thực sự nghẹn lời: "Rốt cuộc cậu gọi điện thoại tới vì lý do gì?"
"Không có gì... À, đúng rồi, lần trước cậu nói vị trí mà cậu chuẩn bị được lên chức bị người ta giật mất, bây giờ tâm trạng thoải mái hơn chưa?"
"Đương nhiên, vì lần này có lẽ tôi sắp được thăng chức."
"Ồ.. . thoải mái rồi là tốt."
Cúp điện thoại rồi, Tô Hạ Hoan lật qua lật lại di động mấy lần, chỉ cảm thấy con người Tô Triệt thật quái đản.
Tối hôm ấy, Tô Hạ Hoan mơ một giấc mơ.
Thậm chí cô còn biết rõ đó là một giấc mơ, bởi vì những chi tiết trong mơ cô từng nghe bố mẹ mình và cô chú nói đi nói lại vô số lần nhưng lại không có cảm giác chân thực, bởi vì khi đó cô thực sự còn quá nhỏ, chưa có nhiều ký ức.
Đều tại Tô Triệt hại cô bỗng dưng mơ một giấc mơ như vậy.
Trong mơ cô mới khoảng bốn, năm tuổi, đúng vào thời kỳ đáng yêu nhất, cả ngày bám đuôi Tô Triệt đi khắp nơi. Họ đi chung với nhau, tất cả mọi người đều nghĩ họ là anh em một ruột. Bụ bẫm dễ thương như thế, lại còn cùng họ, chỉ khiến người ta ganh tỵ bố mẹ họ có cả nếp cả tẻ.
Dường như cô vẫn luôn chơi chung với Tô Triệt, cho tới một ngày kia. Tô Triệt đeo ba lô đi tới trường bọc. Ban đầu cô không hiểu hành động đó có nghĩa là gì, chỉ ngơ ngác đợi anh tan học về nhà. Sau khi biết đuợc ngày nào anh cũng phải đi học như thế, cô không chịu được, gào khóc ầm ĩ: Anh trai phải đi học lồi, cô cũng muốn cùng anh trai đi học.
Bố mẹ thật sự hết cách, đành cho cô đi học với anh. Họ cứ nghĩ cô đi một, hai hôm cảm thấy không vui thì sẽ bỏ, ai mà ngờ đuợc, ngày nào cô cũng cùng Tô Triệt tới trường.
Cô nhỏ hơn Tô Triệt một năm sáu tháng, vốn dĩ không thể học cùng một khóa với anh. Nhưng sự cần mẫn học hành của cô không những khiến bố mẹ cảm động mà còn khiến thay cô giáo ngỡ ngàng đồng loạt nói chưa từng gặp đứa trẻ nào ham học đến vậy.
Không hiểu họ dùng cách thức gì, cô vẫn được lên lớp Một.
Cô học hành rất chăm chỉ, ngồi học cũng đặc biệt ngoan ngoãn, vậy mà thành tích vẫn không theo kịp.
Ngày nào cô cũng dậy sớm cùng Tô Triệt ngồi xe tới trường, tan học lại cùng anh bắt xe về nhà. Tô Triệt cũng chỉ là một cậu nhóc, ngày ngày còn phải chăm sóc một đứa trẻ nhỏ hơn anh một chút. Cô không theo kịp được nội dung bài giảng anh buộc phải phụ đạo thêm cho cô. Việc này khiến Tô Triệt nghiêm túc nghe giảng hơn, nếu không làm sao về dạy cô được?
Lúc ở nhà cô không ngoan đến vậy, hoàn toàn không có hứng thú học hành. Tô Triệt bị cô đày đọa không còn cách nào khác, phải đọc cô nghe từng chữ một, nếu cô viết sai sẽ bị đánh vào lòng bàn tay.
Lần nào cô cũng bị đánh đến nước mắt lưng tròng: "Tô Triệt xấu xa, Tô Triệt ác độc."
Cũng chẳng biết đã bị đánh tay bao nhiêu lần, đến học kỳ hai của năm lớp Một, thành tích của cô có bước tiến vượt bậc. Chính sự tiến bộ ấy đã giúp cô không cần phải học lại một năm lớp Một.
Lên lớp Hai, thành tích của cô tiếp tục khá hơn, đã xếp ở giữa lớp rồi.
Nhưng Tô Triệt vẫn thuộc nhóm những người học giỏi nhất lớp.
Vào kỳ thi cuối kỳ, Tô Triệt được một trăm điểm. Sau khi nhìn thấy, cô cũng viết một số một trăm lên bài thi của mình. Vì chê số đó viết không đẹp, cô còn nắn nót viết thêm một số một trăm khác bên cạnh.
Bài kiểm tra đó được cô mang về nhà, Tô Minh khen cô: "Con gái của bố thật lợi hại, được hai điểm một trăm liền."
"Đó là con tự viết ạ." Cô cực kỳ thành thật khai báo, còn nhìn bố mình bằng đôi mắt to tròn long lanh.
Rốt cuộc lúc đó bố có biểu cảm gì và mang tâm trạng thế nào thì cô không biết. Cô chỉ biết lên lớp Ba, thành tích của cô tiến bộ nhanh đến bất ngờ. Lên lớp Bốn, bố ôm cô mãn nguyện nói: "Con gái rượu nhà chúng ta cuối cùng đã đổi hai điểm một trăm giả thành một điểm một trăm thật về cho bố rồi."
Cô không hiểu vì sao những người lớn lại cười phá lên, cũng giống như sau này cô mới biết Tô Triệt không phải anh ruột của cô. Phải có cùng bố mẹ mới là anh em ruột thịt. Cô nuối tiếc một thời gian dài, vì như thế cô sẽ không phải là người thân thiết nhất với Tô Triệt nữa.
Cô vẫn cùng Tô Triệt đi học và về nhà. Vào mùa đông, cô thích ngủ nướng, Tô Triệt còn chạy tới nhà cô, dùng bàn tay lanh giá của anh kéo cô dậy khỏi giường, sau đó cả hai cùng lên xe tới trường. Thế nên nếu họ đi học muộn, sẽ là muộn cả đôi.
Đến kỳ thi tốt nghiệp năm lớp Sáu, hai người họ đều trở thành những học sinh có thành tích xuất sắc trong mắt mọi người.
Thành tích của họ rốt cuộc xuất sắc tới mức nào? Nếu còn tiếp tục học trong thị trấn, bản thân họ cũng cảm thấy lãng phí. Thế là họ được đưa lên thi tại trường trung học thực nghiệm giỏi nhất thành phố. Hai người họ thi đỗ một cách dễ dàng.
Bố mẹ đều rất vui, vì cô tự mình thi đỗ chứ không cần phụ huynh phải chạy vạy tiền bạc. Đây không phải vần đề tiền nong mà là một sự chứng minh thực lực.
Chuyện học hành ở cấp hai đối với Tô Hạ Hoan mà nói không quá khác biệt với cấp một, chỉ có việc cô và Tô Triệt cùng về nhà rồi cùng đi học từ hằng ngày trở thành hằng tuần.
Ngày Chủ nhật trở lại trường, có lúc Tô Triệt tói nhà đợi cô, có lúc cô lại đến nhà gọi anh. Khi đó họ ở chung vô cùng thoải máỉ, thậm chí còn ngỡ cả đời này sẽ mãi mãi như vậy.
Nhưng luôn có những người hỏi cô: "Tô Triệt là anh trai cậu à?"
"Không phải!"
"Không phải thì sao lúc nào cậu ấy cũng đợi cậu tan học? Sao bọn cậu lúc nào cũng đi chung?"
"Thì bọn tớ vẫn vậy mà!"
Kỳ nghỉ hè năm lớp Tám, Tô Hạ Hoan lén lút cùng Tô Triệt tới trường trung học Trường Duyệt. Ngôi trường ấy vừa rộng lớn vừa khang trang, đẹp hơn rất nhiều, rất nhiều lần so với trường trung học thực nghiệm. Tô Hạ Hoan ưng ý một cái đình nghỉ mát trong trường Trường Duyệt, cảm thấy được ngồi trong đó nhất định rất thoải mái.
"Chúng ta vào trường này học cấp ba đi!" Tô Hạ Hoan cực kỳ hài lòng về Trường Duyệt, thành tích thi đỗ đại học mấy khóa gần đây còn rất khá nữa.
"Được thôi!" Lúc đó, Tô Triệt đã khôn lớn, trở thành một thiếu niên cao ráo, mỗi hành động, cử chỉ đều thu hút ánh nhìn của người đối diện.
Cô nghe được câu trả lời của anh, cười tít mắt lại.
Cô muốn được ở bên cạnh anh, được sánh vai đi trên sân trường, được đến nhà thúc giục nhau đi học.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không được tới Trường Duyệt học cấp ba. Trường trung học thực nghiệm với tư cách là ngôi trường cấp hai trọng điểm của thành phố, xưa nay vẫn là nơi được các trường cấp ba trọng điểm chiêu sinh. Thành tích của họ sớm lọt vào tầm ngắm của một vài người. Sau đó nhà trường tìm đến các phụ huynh, ký giao ước trực tiếp. Bất luận thành tích thế nào, họ đều được tuyển thẳng vào trường.
Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cứ thế bước vào Thất Trung. Bởi vì năm đó các thủ khoa đại học Văn đều tốt nghiệp từ Thất Trung, nên bố mẹ theo bản năng đều cảm thấy Thất Trung là tốt nhất.
Tô Hạ Hoan những tưởng họ sẽ vẫn như trước đây, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.
Nhưng cuối cùng, họ không thể thực hiện được giấc mơ "vĩnh viễn’ ấy...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận