Giấc mơ của Tô Hạ Hoan cuối cùng dừng lại ở năm lớp Tám, lúc đó nhà cô và nhà Tô Triệt được coi là "phú hộ" nổi tiếng trong thị trấn, thường xuyên nghe có người tranh luận rốt cuộc nhà mở siêu thị giàu có hơn hay nhà mở nhà hàng nhiều tiền hơn. Mỗi lần nghe được những lời bàn tán này, cô đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Còn lúc đó, hai bên gia đình đang dốc hết tiền bạc chuẩn bị đưa họ ra nước ngoài du học. Sau một thời gian nghe ngóng, họ quả thật đã tìm được một con đường. Có một ngôi trường chuyên đào tạo các con em để đưa ra nước ngoài. Chỉ có điều ngôi trường cấp ba dạy theo giáo trình nước ngoài, hoàn toàn khác biệt với các trường cấp ba chính quy khác, họ chỉ học để đi du học.
Lúc ấy khi Tô Phong hỏi Tô Triệt có suy nghĩ gì, có muốn tới trường đó học không.
Tô Triệt gần như không hề do dự chút nào, trả lời ngay : "Con có thể ra nước ngoài du học, nhưng không thể học chỉ để ra nước ngoài."
Tô Hạ Hoan hoàn toàn không hiểu hai mệnh đề đó có gì khác biệt, chí ít lúc đó cô chưa hiểu rõ. Nhưng giây phút ấy, cả người Tô Triệt như tỏa ra một thứ hào quang rực rỡ, trong đôi mắt cũng lấp lánh ánh sao, cô thậm chí còn không kiểm soát được bản thân chăm chú nhìn anh.
Kết quả, cô không rõ bố mẹ họ đã vì câu nói của Tô Triệt mà từ bỏ hay vì câu nói vu vơ từ miệng người khác rằng "Có rất nhiều người ra nước ngoài đều không muốn trở về" mà từ bỏ, chỉ biết rằng cuối cùng hai người họ đều lần lượt ký tên để bước vào Thất Trung, bắt đầu quãng đời học sinh cấp ba, không một ai nhắc đến chuyện du học sau khi tốt nghiệp nữa.
Tô Hạ Hoan mơ màng tỉnh giấc, hình ảnh cuối cùng của giấc mơ đọng lại trong đầu cô chính là dáng vẻ ung đung điềm đạm của Tô Triệt. Rõ ràng khi ấy vẫn chỉ là một cậu nhóc, nhưng dường như anh luôn có chủ kiến, dám gánh vác tương lai của mình.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo chăn đi chân đất xuống giường mở tung rèm cửa sổ. Ánh nắng ban mai tươi mới còn ngậm chút mơ hồ nhạt nhòa. Cô đứng lặng người một lát mới trở lại bên giường, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Tô Hạ Hoan mặc bừa một bộ quần áo mỏng manh rồi ra khỏi nhà. Ga tàu điện ngầm buổi sáng vẫn đông nghìn nghịt như bao ngày, nhưng chỉ cần không đứng sát cửa ra vào thì cảm giác chen lấn này sẽ giảm đi rất nhiều. Cô nhìn những nhân viên công sở đang cố len lên tàu ở các trạm dừng và từng hàng người dài dằng dặc bên ngoài, bắt đầu suy nghĩ đến việc rốt cuộc mình có nên mua một chiếc ô tô không.
Có điều chưa tính đến việc tắc nghẽn giao thông trên đường phố, riêng việc tìm chỗ đỗ xe đã vô cùng khó khăn rồi. Lần trước có một đồng nghiệp về quê kết hôn liền lên thành phố mời mọi người ăn một bữa cơm. Một vài đồng nghiệp khác vì phải đi tìm chỗ đỗ xe nên đến muộn tận một tiếng đồng hồ. Thế là cô cảm thấy những phiền phức đi kèm của loại hình giao thông này khiến người ta bực bội không kém sự tiện lợi mà nó mang tới.
Trạm kế tiếp là trạm chuyển tuyến, có không ít người xuống tàu, nhung càng có nhiều người bước lên hơn. Trong lúc chen lấn, có hai cô gái va vào bả vai Tô Hạ Hoan. Họ chẳng buồn quay đầu, chỉ thẳng thừng nói một câu "Sory" rồi vô tư tiếp tục nói chuyện với nhau. Tô Hạ Hoan nhăn mặt, khó chịu đứng dịch ra một chút, kéo dãn khoảng cách.
Hai cô gái kia vẫn đứng đó thao thao bất tuyệt, từ các loại sản phẩm dưỡng da tới chuyện các ngôi sao màn bạc, sau đó là mấy tin lá cải về các đồng nghiệp trong công ty. Đến tận lục Tô Hạ Hoan xuống tàu mà cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa ngừng lại.
Khi cánh cửa tàu điện ngầm đóng lại, Tô Hạ Hoan bỗng quay đầu nhìn hai cô gái ấy. Thấy họ vừa trò chuyện vừa cười đùa, vừa nhìn liền biết tình cảm rất thân thiết, hòa hợp.
Tô Hạ Hoan trầm mặc nghĩ: Mình xinh đẹp hơn họ, dáng chuẩn hơn họ, cũng có nhiều tiền hơn họ. Mấy món đồ trang điểm họ nói là đắt đỏ mình đều có đủ. Chiếc túi xách của cô minh tính nào đó họ ao ước mình cũng có mà...
Nhưng tất cả những điều ấy đều không thể che giấu sự ngưỡng mộ và đố kỵ đang dâng lên trong cô. Cô không có một người bạn tốt để thoải mái giãi bày tâm sự, không có một cô bạn gái thân thiết để có thể tùy ý chia sẻ nỗi lòng bất cứ lúc nào.
Những tình cảm thời tiểu học không nhắc đến cũng được. Lên cấp hai, mọi thời gian rảnh rỗi của cô đều bị Tô Triệt chiếm dụng. Ở trên lớp xảy ra những chuyện gì, cô đều kể chi tiết cho anh. Những chuyện anh biết về cô vượt xa cả chính bố mẹ cô. Trong một hoàn cảnh như thế, sao cô có thể tìm được một người bạn tốt thật lòng thật dạ với mình chứ? Còn thời cấp ba, mấy việc làm hoang đường của cô chưa khiến đám nữ sinh trong lớp đồng loạt tẩy chay đã tốt lắm rồi, làm sao có thể làm bạn với cô? Mặc dù trong thâm tâm, cô cảm thấy chỉ tại họ dồn toàn bộ tâm sức vào việc học nên mới không có thời gian chơi mấy trò tâm sự thiếu nữ mà thôi. Tiếp tục lên đại học, quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng ký túc cũng không tệ, nhưng đa số các bạn học đều chọn ở lại thành phố S, còn cô quay về Yên Xuyên. Chút tình cảm nhỏ nhoi giữa bạn học với nhau đã sớm bị mài mòn đến mức nhạt nhòa rồi. Chỉ là thi thoảng hỏi thăm đối phương, hay nếu có ai tới Yên Xuyên du lịch cô sẽ chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên mời họ đi ăn một bữa, đơn giản vậy thôi.
Cô buông một tiếng thở dài ngao ngán, sau đó đổ tất cả trách nhiệm trong chuyện này lên đầu Tô Triệt. Đều tại anh cả. Nếu không có anh, có lẽ cô sẽ có một người bạn tốt để giãi bày tâm sự, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, hoặc đôi khi gọi điện buôn mấy chuyện tầm phào vặt vãnh.
Tô Triệt ở thành phố B xa xôi dĩ nhiên không biết mình đang yên đang lành lại bị cô oán trách như thế.
Tô Hạ Hoan tới công ty với sắc mặt không tốt cho lắm. Tôn Phương ngồi bên cạnh không nhịn được cười: "Cô cũng mắc căn bệnh chung sau kỳ nghỉ dài à?"
Tô Hạ Hoan thở dài: "Đúng vậy đấy!"
Bình quân trong công ty, nhân viên nữ ít hơn hẳn so với nhân viên nam, vì thế các đồng nghiệp nữ rất đoàn kết với nhau, quan hệ cũng khá thân thiết. Cộng thêm việc Tô Hạ Hoan tuy xinh đẹp nhưng khi đối mặt với sự theo đuổi của các đồng nghiệp nam khác cũng không viện cớ đòi hỏi lợi ích hay chơi trò tình cảm mờ ám nên cảm quan của mọi người với cô đều rất tốt.
Dĩ nhiên, trong đó vẫn tồn tại những cảm xúc kín đáo khác. Một mặt họ cảm thấy một sinh viên trường danh giá như Tô Hạ Hoan tới công ty này làm việc có phần thui chột tài năng, mặt khác lại nghĩ một sinh viên trường danh giá thì đã sao, chẳng phải vẫn làm chung một công việc với mình đó ư.
Tô Hạ Hoan hoàn toàn không biết những cảm xúc phức tạp họ dành cho mình, bắt đầu tập trung tính thần để làm việc. Đương nhiên, cô cũng chẳng đến mức miệt mài, chỉ hoàn thành đủ phần công việc của mình mỗi ngày là được. Buổi chiều cô luôn đúng giờ tan ca, mặc kệ công ty có bận đến đâu cũng không làm thêm giờ, cứ uể oải nhàn nhã sống qua ngày.
Lý do chính vẫn là cô không thích công ty này lắm.
Cho dù quy mô công ty nhỏ, không thể so sánh với các tập đoàn lớn nhưng chí ít vẫn nên có chí tiến thủ, dám nghĩ dám làm chứ? Thử nhìn sản phẩm mới nhất mà công ty đưa ra thị trường đi...
Ai không biết còn tưởng là trang web người lớn nào chứ.
Thế mà tổng giám đốc công ty thật sự nhờ vào trò chơi này để kiếm một khoản tiền kếch xù. Lúc tổ chức cuộc họp, anh ta hào hứng phấn chấn nói một tràng dài. Mỗi nhóm khách hàng đều cần được xem trọng, vì một khi nắm bắt được cả nhóm khách hàng thì dĩ nhiên sẽ đạt được lợi ích cao nhất. Ví dụ như bây giờ có rất nhiều khách hàng đặt mục tiêu vào những cụ già cao tuổi. Trước đây họ đều cho rằng nhóm khách hàng này không thu được lợi ích gì, nhưng hiện giờ có rất nhiều công ty dựa vào chính những người đó để tiếp tục phát triển. Công ty của họ cũng cần định vị khách hàng như thế. Nhóm khách hàng mà trò chơi mới này hướng tới chính là cánh đàn ông hay ở lì trong nhà hoặc có cuộc sống không như ý...
Trong buổi họp, Tô Hạ Hoan gà gật chỉ muốn ngủ. Cô nghĩ bụng, đây đích thực là một trò chơi dành cho đám đàn ông có cuộc sống không như ý, vì những người đàn ông thành đạt làm gì có ai muốn vào trong game để cảm nhận chế độ "tam thê tứ thiếp" chứ? Người ta ở ngoài đời cũng có "tam thê tứ thiếp" rồi...
Nhưng sự thành công của trò chơi vẫn khiến Tô Hạ Hoan câm nín. Mà cạn lời nhất phải kể đến thiết kế của trò chơi. Sau khi tiếp xúc và nảy sinh tình cảm thật sự với một cô gái nào đó, nhân vật nam chính có thể bỏ vợ, thậm chí còn có thể mua thuốc độc hại chết người vợ hiện có của mình để kết đôi mới.
Vì thiết kế này, trò chơi bị một số người đăng lên một diễn đàn có lượng người theo dõi rất đông để ném đá. Một số người chơi cho rằng đây chỉ là trò chơi online thôi, nhưng một số khác thì cảm thấy suy nghĩ này thật lệch lạc. Họ cãi nhau tưng bừng ngay trên diễn đàn, cuối cùng lại quảng bá miễn phí cho phần mềm game của họ, khiến một lượng lớn người chơi tải về để chơi thử, thậm chí còn có rất đông phái nữ.
Tô Hạ Hoan chỉ muốn nói rằng, phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ chứ!
Nhưng việc trò chơi này thành công cũng khiến Tô Hạ Hoan nhận ra một sự thật, những gì tồn tại đều hợp lý, mặc dù nó vẫn không thể thay đổi được định kiến trong lòng cô.
Buổi trưa, Tô Hạ Hoan, Tôn Phương và Trần Vân Nhã bước vào một quán cơm bình dân dưới tầng trệt. Trong công ty không có nhà ăn, nhân viên của các công ty khác trong tòa nhà đều xuống tầng trệt ăn trưa. Vì thế nơi đây trở thành một khu phố ẩm thực. Cứ tới giờ ăn, khách hàng lại đông như trẩy hội.
Triệu Hồng vừa cầm di động nói cười rộn ràng vừa nện đôi giày cao gót sải bước về phía trước, nhẹ nhàng như giẫm lên mây.
Tôn Phương bĩu môi: "Vị tổng giám đốc Tiểu Triệu này không biết gặp chuyện gì tốt đẹp, cười cứ gọi là hớn ha hớn hở."
Vị tổng giám đốc Tiểu Triệu này thích nhất là đóng vai chị cả trong công ty, động một chút là lôi nhân viên ra nhiếc móc, như vậy mới có thể thể hiện được uy quyền nữ hoàng cao quý thần thánh không thể xâm phạm của chị ta!
Mọi người đều chẳng có thiện cảm gì với Triệu Hồng. Chưa nói đến chuyện chị ta vốn thiếu hụt kiến thức chuyên môn nhưng lại thích khoa chân múa tay, ngày nào cũng khoảng mười một giờ mới tới công ty, sau đó còn lề mề tô son trát phấn cả buổi sáng thì chỉ riêng việc chính chị ta giật mất vị trí của Tô Hạ Hoan đã đủ khiển cô ngứa mắt. Vị trí đó vốn dĩ là lời hứa lúc công ty tuyển dụng cô về, nhưng lại bị chị ta ngáng chân cướp mất. Thế nên chẳng trách Tô Hạ Hoan khó chịu với Triệu Hồng như vậy, hoàn toàn không coi Triệu Hồng là cấp trên.
Trần Vân Nhã ngẩng đầu nhìn lướt qua Triệu Hồng, trầm tư giây lát rồi cười: "Yêu rồi chăng?"
Tôn Phương phản bác: "Thật không biết loại đàn ông nào có thể khiến tổng giám đốc Tiểu Triệu mắt cao hơn đầu của chúng ta xem trọng đây? Hai phút mặc niệm cho người ấy."
Tô Hạ Hoan và Trần Vân Nhã đồng thời nhếch môi cười.
Cơ mà, tuy họ không hiểu Triệu Hồng thích loại đàn ông nào nhưng lại biết loại đàn ông nào chắc chắn sẽ có thiện cảm với Tô Hạ Hoan, vì người ấy đang bước tới phía này.
"Trùng hợp thật." Lương Kiến Vũ ngồi xuống bên cạnh ba người họ, đánh mắt nhìn bát canh xương sườn ngó sen bày trước mặt Tô Hạ Hoan: "Tôi cũng thích ăn canh xương sườn ngó sen, ngó sen xốp giòn, nước xương đậm đà."
Tô Hạ Hoan nhướng mày: "Đáng tiếc đây là bát canh cuối cùng rồi, anh không có phúc hưởng thụ."
Tô Hạ Hoan quả thật đang mở mắt nói láo. Đôi mày Trần Vân Nhã giật giật, sau đó nét mặt cũng thoáng sa sầm. Họ vào công ty này sớm hơn Tô Hạ Hoan, những chuyện biết được dĩ nhiên cũng nhiều hơn. Lương Kiến Vũ là nhân vật có chút tiếng tăm trong một công ty khác cũng đặt trụ sở tại tòa nhà này. Kiểu đàn ông diện mạo ưa nhìn, điều kiện gia đình không tệ, sự nghiệp lại vững chắc thế này, bắt đám con gái không quan tâm đến là điều không thể. Trần Vân Nhã và một vài đồng nghiệp nữ khác cũng từng âm thầm để ý anh ta. Nhưng chẳng ai ngờ được có một ngày anh ta lại theo đuổi một cô gái dai dẳng như thế, cảm giác này thật phức tạp.
Trần Vân Nhã quan sát Tô Hạ Hoan. Đây chắc chắn là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tinh tế, trên người toát ra một vẻ duyên dáng như bông hoa chớm nở, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, muốn trở thành tên "hung thủ" giúp cô giải phóng hết mọi vẻ đẹp, mọi nồng nàn, mang cho người đối diện rất nhiều cảm giác thách thức...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận