Tô Hạ Hoan không có nhiều thiện cảm với Lương Kiến Vũ, dĩ nhiên cũng không có quá nhiều ác cảm. Mặc dù đối phương vẫn luôn vô ý hoặc cố tình thể hiện ý tứ "Anh có hứng thú với em", dù anh ta có sự tiến lùi vừa phải, không đeo bám làm phiền quá mức, nhưng cứ dây dưa thời gian dài như vậy khiến Tô Hạ Hoan thực sự muốn con người này hoàn toàn biến mất trước mắt mình.
Sau khi thấy phản ứng của Tô Hạ Hoan, Lương Kiến Vũ cũng không cố tình ngồi ăn cùng họ nữa mà chỉ chào hỏi qua loa rồi đi ngay. Đối mặt với kiểu phụ nữ luôn từ chối đồng thời không ngừng tỏ thái độ "Tôi không có hứng thú với anh", ban đầu anh ta cảm thấy đối phương là kẻ không biết điều, sau đó lại nghĩ có thể đối phương đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, về sau qua quá trình tiếp xúc, anh ta mới phát hiện đốt phương thật sự không thích thú gì mình. Không thể không thừa nhận, sự đả kích này khiến anh ta nảy sinh một cảm xúc "Không phải cô thì không được"...
Lương Kiến Vũ rời đi, bữa cơm của họ cũng gần kết thúc. Tô Hạ Hoan húp thêm mấy ngụm canh sưòn, bây giờ mới cùng Tôn Phuong vả Trần Vân Nhã quay lại công ty.
Rất nhiều người thích đi tản bộ sau bữa trưa, vì vậy trong thang máy chỉ có đúng ba người họ.
"Con người Lương Kiến Vũ cũng tốt mả, sao cô cứ phải đẩy anh ta ra xa thế?" Trần Vân Nhã cười hì hì hỏi, có vẻ như thực sự tò mò.
Tô Hạ Hoan ngẫm nghĩ, rất muốn trả lời rằng cô không muốn cùng một người phụ nữ khác tranh giành đàn ông, cũng không muốn diễn màn kịch "chính thất và tiểu tam tranh sủng’ để cuộc sống của người khác được tô vẽ thêm vài câu chuyện ngoài lề đặc sắc, lại càng không muốn sau này trước mắt con của mình chỉ toàn là những chuyện đen tối của xã hội khi nó phải đối mặt với con riêng của chồng. Dĩ nhiên, những chuyện ấy chỉ là chuyện ‘rất có thể sẽ xảy ra" mà thôi, cô giải bày cũng chẳng ích gì, ngược lại sẽ càng khiến người ta cho rằng cô suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng suy nghĩ của cô đối với Lương Kiến Vũ chính là như vậy. Một người đàn ông gia trưởng quá mức còn tự cho rằng mình đứng ở trên cao, có quyền chỉ tay năm ngón, hoàn toàn có thể dự liệu được tương lai anh ta sẽ đặt người phụ nữ của mình ở vị trí nào.
"Hàm răng của anh ta không đẹp, hơn nữa còn hơi ố vàng."
Ngay cả Tôn Phương nghe xong cũng quay sang nhìn Tô Hạ Hoan với vẻ quái đản, tựa hồ đang muốn hỏi: Đây là cái lý do ngớ ngẩn gì vậy?
Trần Vân Nhã cũng ngây người giây lát, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó: "Cũng đâu đến nỗi khó coi lắm? Tôi không có cảm giác gì cả, hơn nữa răng anh ta bị ố thật sao? Chỉ là không trắng sáng thôi mà."
Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Hạ Hoan lúc này là hàm răng đều tăm tắp, sạch sẽ, trắng bóc của Tô Triệt. Cũng giống như chính con người anh vậy, không tìm được một chút khuyết điểm nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Hồi nhỏ, Tô Hạ Hoan cực kỳ thích ăn kẹo, rất hay lén lút ăn sạch sẽ chỗ kẹo bố mẹ mua về. Phải đến tận khi cô cảm thấy răng đau nhức, bố mẹ mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và nghiêm nghị cảnh cáo cô: Không được ăn quá nhiều kẹo, đồng thời yêu cầu Tô Triệt giám sát cô.
Tô Hạ Hoan chưa khi nào cảm thấy Tô Triệt đáng ghét như thế. Anh không cho phép cô ăn kẹo, anh có biết thứ kẹo mềm mềm dẻo dẻo đó ngon cõ nào không? Thứ hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng tựa pháo hoa nở rộ ấy dường như khiến cả thế giới đắm chìm trong đường mật.
"Tô Triệt, chỉ một viên thôi mà, em ăn một viên cũng không được sao?"
"Không được." Tô Triệt hoàn toàn không có ý định thương lượng với cô. Rõ ràng chi là một cậu nhóc, nhưng chẳng hiểu anh học ở đâu được thói công tư phân minh đó: "Em ăn một viên thì sẽ muốn ăn thêm viên nữa, sau đó lại ăn tiếp viên nữa, không có điểm dừng."
Làm gì có chuyện khoa trương như thế?
Tô Hạ Hoan rất giận Tô Triệt, anh thật sự không cho cô ăn kẹo, dù chỉ một viên!
Sự tức giận của Tô Hạ Hoan chẳng nhận được chút quan tâm nào của Tô Triệt. Ngược lại, cô không bám riết anh đòi kẹo nữa, anh càng thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Kết quả là, Tô Hạ Hoan cả ngày chỉ muốn ăn kẹo, vừa nghĩ đến kẹo là nước miếng chảy ròng ròng. Sau đó cô chạy như bay tới trước mặt Tô Triệt, kéo gấu áo của anh, nũng nịu với vẻ đáng thương: "Em muốn ăn kẹo, hu hu hu… ‘
Tô Triệt nghiêm nghị cảnh cáo cô: "Hàm răng của em mà xấu quá, sau này không lấy được chồng đâu."
"Vậy sau này em lấy anh được không?" Tô Hạ Hoan nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thấy đề nghị này quá hợp lý. Như vậy cô có thể được ăn kẹo, phải không?
"Không được."
'Vì sao chứ?'
"Bởi vì em không kiềm chế được sự dụ dỗ, sau này hàm răng chắc chắn sẽ khó coi vô cùng, mà anh không thích những đứa trẻ xấu xí."
"Nhưng... Sao có thể chỉ vì hàm răng xấu mà không thích người ta chứ, anh gạt người!"
"Anh không gạt em." Tô Triệt cầm một viên kẹo lên đặt trước mặt cô: "Em ăn đi, sau này anh mặc kệ em luôn. Đợi đến lúc em ăn nhiều kẹo, răng trở nên xấu xí, không ai thích em nữa, cũng không ai muốn lấy em làm vợ, tương lai em sẽ cô độc một mình đến già..."
"Hu hu hu..."
Khi ấy Tô Hạ Hoan cảm thấy thứ được anh bỏ vào tay không phải là kẹo mà là bom mìn. Cô khóc nấc lên, khóc đến hụt hơi và từ ấy không bao giờ chịu ăn kẹo nữa.
Tô Hạ Hoan nhớ lại chuyện quá khứ, lấy đầu lưỡi liếm lên hàm răng của mình. Sau khi bị Tô Triệt cảnh cáo và dặn dò, răng của cô mọc lên rất đều và đẹp, còn trắng sáng nữa. Mặc dù đến tận bây giờ cô vẫn nghĩ việc ăn kẹo chỉ ảnh hưởng đến sâu răng, chứ làm gì ảnh hưởng tới việc răng mọc có đều hay không?
Tô Triệt thật sự không thích một cô gái có hàm ráng quá xấu ư? Cô cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ ra anh từng kỳ thị cô gái nào răng xấu. Nhưng cũng có thể vì đối phương không phải bạn gái của anh mà thôi.
Tô Hạ Hoan nhìn hai người Tôn Phương và Trần Vân Nhã không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn minh, nở nụ cười gượng gạo: "Tôi khá để ý phương diện này."
"Có nghĩa là Lương Kiến Vũ hoàn toàn hết cơ hội rồi?" Trần Vân Nhã nhướng mày, trong lòng nghĩ Tô Hạ Hoan thật sự yêu cầu quá cao đối với bạn trai rồi. Dù cô xinh đẹp thì đã sao? Ngoài đường đầy những cô gái lung linh nhưng anh bạn trai đi bên cạnh cũng chẳng ra sao.
"Tôi đã bao giờ nói anh ta có cơ hội đâu!" Tô Hạ Hoan phản bác.
Sau khi ra khỏi thang máy, ba người lần lượt quay lại bàn làm việc.
Buổi chiều, Tôn Phương qua phòng trà rót nước, Tô Hạ Hoan nhân tiện xin một cốc. Khi đưa cốc nước cho Tô Hạ Hoan, Tôn Phương nhìn cô một lúc lâu khiến cô cảm thấy khắp người không bình thường.
Tô Hạ Hoan bắt chước dáng vẻ uống nước của Tôn Phương rồi chớp mắt nói: "Chị Tôn, chị có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi."
Cô sợ nhất chính là thái độ ngập ngừng của người đối diện, thật sự ngứa ngáy khó chịu chết người.
"Bạn Tiểu Tô à, nếu gặp được người phù hợp thì cứ thử đi." Tôn Phương vỗ vai Tô Hạ Hoan: "Em đừng trách chị lo chuyện bao đồng, nói lời khó nghe. Ai mà không từng có một thời thanh xuân, không có chút tâm tư thiếu nữ, cũng muốn bắt đầu một tình yêu lãng mạn như phim Hàn Quốc. Nhưng cuộc đời này không phải những bộ phim thần tượng, lúc trẻ em còn vốn liếng để kén cá chọn canh. Nhưng khi qua cái tuổi đó rồi, em sẽ hiểu có rất nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Thế nên, tàm tạm là được rồi, tình yêu chân thành chỉ là truyền thuyết thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu em không chịu thử, làm sao biết người đó không phải tình yêu đích thực của em?"
Tô Hạ Hoan chớp mắt mỉm cười, cũng không cãi lại.
Tôn Phương buông một tiếng thở dài, khẽ liếc mắt nhìn Trần Vân Nhã bên cạnh: "Em suy nghĩ thêm đi, đừng để đến độ tuổi như chị mới hối hận vì lúc trẻ mình mơ mộng viển vông quá. Mà lúc đó hối hận cũng chẳng ích gi, chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời đi xem mặt, tìm một anh chàng phù hợp để sống tạm qua ngày thôi."
"Cảm ơn chị Tôn, em hiểu mà, chị Tôn chỉ muốn tốt cho em thôi."
Tôn Phương cũng mỉm cười: "Em đừng chê chị nhiều chuyện là được rồi."
"Đâu có! Em biết chị Tôn quan tâm em mới nói những lời này. Nếu không chị đâu lãng phí thời gian như vậy chứ."
Nụ cười của chị Tôn lập tức trở nên chân thành và nghiêm túc hơn nhiều.
Tô Hạ Hoan uống nước, trong lòng thầm nghĩ: Chị chưa gặp được tình yêu đích thực, dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ không gặp được?
Không ai giống ai, thế nên vĩnh viễn đừng lấy mình ra làm ví dụ. Cho dù bạn có sống tốt hơn nữa, người khác cũng không thể sao chép cuộc đời bạn được. Còn bạn có xúi quẩy đến đâu, cái đen đũi của người khác cũng chẳng thể tương đồng với bạn...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận