Chương 4; Bước đầu thực hiện
Tiêu Phong ngưng mắt nhìn hắc ấn ở ngực, thế nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được bất kỳ sự khác biệt nào. Thế là hắn đành gác chuyện này lại và quay trở lại tu luyện.
Đúng lúc này, hắc ấn trên ngực hắn đột nhiên toả ra năng lượng màu đen truyền vào trong cơ thể hắn. Những năng lượng theo máu thịt truyền tới kinh mạch trong cơ thể, cuối cùng đem 270 kinh mạch thuộc 9 nhánh kinh mạch chính bao trùm lấy, dung hoà vào đó. Nó hoà thành một thể với kinh mạch, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Trong não Tiêu Phong có một chấm bạc lớn hơn lỗ kim một chút. Đó là ấn ký thần thức do Tàng Khinh Trần lưu lại để quan sát sự trưởng thành cũng như hướng đi của tất cả mọi người. Nhưng, hắc ấn dưới sự theo dõi sát sao của cái ấn ký thần thức kia lại không có phát hiện ra được chuyện này.
Hai mạch Nhâm Đốc là cầu nối giữa thân thể con người với trời đất. Thông suốt hai mạch này giống như mở ra được xiềng xích trói buộc thân thể vậy, để cho sinh mạng của con người được thăng hoa lên, bước vào một cái thế giới mới.
Khi dòng nước ấm áp chạy từ Đốc Mạch tới phần gáy, một tiếng “rắc” nhỏ vang lên. Linh thạch trong tay Tiêu Phong đột nhiên vỡ ra.
Thế là, hắn liền chộp lấy một viên linh thạch khác ở ngay trước mặt, tiếp tục vận hành tu luyện.
Dòng nước ấm chảy qua phần gáy, huyệt Ngọc Chẩm, huyệt Bách Hối, trán, lỗ mũi, rồi dọc theo đường thẳng từ mi tâm tới lỗ mũi chạy thẳng xuống phía dưới, cuối cùng tới nơi cuối cùng của Đốc Mạch – phía trên của huyệt Ngân Giao.
“Oanh!”
Một âm thanh trầm thấp đột nhiên từ trong cơ thể tuôn trào ra, chấn cho thân thể rung động một chút. Đầu óc hắn có chút choáng váng, tiếp đó là cảm giác thoải mái hết cả người, giống như thần phật đột nhiên loại bỏ đi được sức mạnh ngàn cân vậy. Chỉ thấy tai thính mắt tinh, cả người giống như ngâm mình trong sự thoải mái, vui sướng không nói nên lời.
Hai mạch vừa thông suốt để cho hắn có cảm giác giống như cá lọt vào trong nước, rồng bay lên, cảm thấy màu sắc thiên địa muôn màu muôn vẻ hơn.
Phá vỡ xiềng xích do bẩm sinh giam cầm, nhận được khả năng vô hạn, tuỳ ý rong ruổi.
“Thành!”
Tiêu Phong có chút kích động đứng dậy, giương tay vặn vẹo. Chỉ thấy cả người toàn là lực lượng.
Nghiệm chứng thành quả là chuyện vô cùng khẩn thiết đối với mọi người sau khi đạt được kết quả. Và hắn cũng không ngoại lệ. Hắn rất muốn biết cỗ lực lượng này đến tột cùng có bao nhiêu lực lượng.
Sau khi giương mắt tìm kiếm thế nhưng không có tìm được vật liệu thích hợp để nghiệm chứng chuyện này, thế là hắn không thể làm gì khác hơn đành phải đè nén suy nghĩ này lại, thay vào đó, hắn nhớ lại “Điệp Dương chưởng” ở trong đầu.
Chưởng pháp có 32 chiêu thức, cương mãnh mà bá đạo, tu luyện tới đại thành, có thể dung hợp vào trong bí quyết – Tinh Phần.
* Tinh Phần: Tinh là ngôi sao; Phần là thiêu đốt. Dịch là thiêu đốt những vì sao.
Những lời giải thích khác nhau do Tàng Khinh Trần và Cổ Không truyền lại đều vô cùng chi tiết và cặn kẽ. Về cơ bản chẳng khác nào sư phụ đích thân dạy trực tiếp vậy.
Sau khi xác định mình đã thuộc lòng xong, hắn liền đi ra khỏi phòng khách, dời bàn café sang một góc, sau đó đứng ở trung tâm tĩnh tâm.
Tiêu Phong giơ hai tay ra, thầm vận một ít năng lượng từ hai mạch Nhâm Đốc. Song chưởng chưởng chiêu chưởng pháp đầu tiên “Thuần Dương Khai Sơn”, một chưởng đánh ra. Chiêu thứ hai “Nhất Dương Quải Không”, chiêu thứ 3 “Nhị Dương Áp Thế”, chiêu thứ 4…
“Hô ~~~”
Một chưởng tiếp nối một chưởng, chưởng phong gầm thét.
Năng lượng yếu ớt ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, tạo cho hắn cảm giác một chưởng có thể giết chết được một con bò. Chỉ tiếc là những năng lượng này quá ít, vẻn vẹn mới luyện tới được chiêu thức thứ 15, hai mạch Nhâm Đốc đã rỗng tuếch, phải ngưng luyện lại mới tập luyện được.
“Linh thạch này từ đâu mà có? Tại sao nó lại xuất hiện ở trên đường?”
“Chẳng lẽ nó xuất hiện cùng lúc với con Hoả Đường Lang kia? Con Hoả Đường Lang này chẳng lẽ cố tình dùng để tôi luyện loài người?”
Hắn nghĩ không ra nên đành phải quay lại vị trí lúc trước ở căn phòng ngủ. Nhìn viên linh thạch cuối cùng còn sót lại một ít năng lượng, trong lòng hắn vọng động muốn ra ngoài tìm linh thạch.
“Quên đi, trước tiên thử xem, xem xem có thể hấp thu được linh khí ở trong thiên địa hay không. Nếu như không có tác dụng, lúc đó ra ngoài tìm kiếm cũng không muộn.”
Thế là hắn buông tha cái suy nghĩ kia, vận chuyển công pháp thúc dục hai mạch Nhâm Đốc. Một ít thiên địa linh khí nhỏ bé, không đáng kể bị dẫn vào trong cơ thể.
Lượng linh khí hấp thu được so với linh khí mà hắn thu được khi hấp thu linh thạch phải nói là ít đến đến thương cảm.
Hơn nữa sau khi trải qua hắc ấn trên ngực tinh luyện, nó lại càng ít hơn nữa. Mặc dù là vậy, thế nhưng hắn vẫn rất là cao hứng, ít nhất cũng minh chứng được một điều không có linh thạch hắn vẫn có thể tu luyện được. Bằng không, tìm kiếm linh thạch, đó là một chuyện khó khăn vô cùng.
Thế là hắn tiếp tục bổ sung lại năng lượng cho hai mạch Nhâm Đốc, bất tri bất giác, đã 9 giờ đêm.
Hắn lấy điện thoại ra và bật lên. Rất nhiều cuộc gọi nhỡ hắn không có nghe máy, kèm theo đó là một số tin nhắn lo lắng, hỏi thăm hắn. Thế là hắn cầm điện thoại gọi lại và trả lời tin nhắn từng người một.
Ăn xong gói mì ăn liền, hắn lên giường nằm nghỉ ngơi một lúc. Trong đầu hiện ra đủ loại chuyện phát sinh lúc trước.
Nghĩ tới cảnh bạn học của mình chết thảm, làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng và cũng có chút mờ mịt.
Tương lai rồi sẽ đi về đâu đây? Rồi mình sẽ như thế nào đây? Đầy ẩn số và nguy hiểm!
Một loại ý nghĩ thân bất do kỷ nảy sinh ra trong đầu hắn.
* Thân bất do kỷ: cuộc sống có quá nhiều điều không được như mong muốn, ở đời có biết bao chuyện mà bản thân chẳng thể làm chủ được.
Cho đến 11 giờ, hắn lại ngồi lại vị trí lúc trước và bắt đầu tu luyện. Hắn muốn mở ra đan điền.
Ở trên thế giới, cũng có vô số người đang tu luyện giống như hắn. Nhưng người có thể trong một thời gian ngắn như vậy cảm ứng được linh khí giống như hắn, có thể nói là mười vạn người mới có được 1 người.
Cho dù đó có là người có thiên phú xuất chúng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ được vài người là giống như hắn, đã đả thông được hai mạch Nhâm Đốc.
Và tất nhiên cũng có một số người may mắn nhặt được linh thạch giống như hắn, thế nhưng họ lại gặp rắc rối. Lý do là vì họ căn bản không hút ra được linh khí trong linh thạch.
Về điểm này, đương nhiên là trong đầu bọn họ không có ký ức liên quan tới chuyện này rồi. Vì vậy không có ai biết được, chỉ có những người mạnh mẽ mở ra đan điền mới có thể hút được linh khí cố định ở trong linh thạch.
Hắn cứ như vậy tu luyện một cách chuyên chú. Thấm thoát đã tới 3 giờ sáng.
Lúc này hắn cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc có chút trướng lên. Thế là hắn quyết đoán nắm lấy linh thạch trong tay, hấp thu linh khí ở bên trong.
Dưới sự dẫn dắt có chủ đích, tất cả năng lượng đều được dẫn dắt về phía đan điền, tiến vào một nơi không thể giải thích được. Ở nơi đó hắn có cảm giác mình giống như mất đi liên lạc với dòng năng lượng vậy. Thế là hắn vội vàng vận hành toàn lực, đem tất cả năng lượng còn lại đều tụ tập tới nơi này.
“Rắc!”
Linh thạch trong tay vỡ nát ra, thế nhưng đan điền vẫn không có dấu hiệu giải khai.
Cũng may trong đầu có tâm đắc tu luyện, nên hắn cũng không có vội, lại tiếp tục hấp thu linh khí ở trong thiên địa.
Hắn cứ như vậy hấp thu, giống như nhập định vậy, cả người bất động, không có nhúc nhích.
Trải qua sự tinh luyện của hắn ấn, một tia rồi lại một tia năng lượng tinh thuần mạnh mẽ hướng về vị trí đan điền, từ từ tích luỹ lớn mạnh dần lên.
Tiêu Phong cảm nhận được rất rõ ràng, năng lượng ở nơi đó chìm xuống, bụng dưới phồng lên có chút khó chịu, giống như chất đống lại một chỗ và đang gặp phải trở ngại nào đó, không có nơi nào để phát tiết ra.
Mãi cho đến 7h15’ sáng, bụng dưới của hắn chấn động một cái. Năng lượng trướng lên giống như là lũ lụt chảy vào một cái không gian không giải thích được. Ở nơi đó nó xoay tròn và luyện hoá, chuyển hoá thành “nguyên lực” đầu tiên của hắn.
“Ha ha…”
Tiêu Phong mở mắt ra. Trên gương mặt hiện ra sự mừng rỡ, không khỏi đắc ý cười lên một tiếng.
“Chưa tới một ngày mình đã mở ra được đan điền, chẳng lẽ mình có thể chất đặc thù – linh thể giống như trong ký ức miêu tả?”
“Mặc dù chỉ là thể chất yếu nhất, thế nhưng cũng đủ hài lòng rồi. Đây chính là một triệu người mới có 1 người a!”
“Không đúng! Ta dùng linh thạch, lại có hắc ấn xuất thủ ra tay tương trợ nữa, cái này không tính là linh thể rồi!”
Thác mạch có 9 cảnh giới, đối ứng với thân thể con người là 9 nhánh kinh mạch lớn. Mỗi nhánh có 40 đường kinh mạch, tạo thành một mạng lưới 360 kinh mạch tiếp nối với đan điền, đây là căn bản để lột xác.
“Dựa theo tiêu chuẩn công pháp phàm cấp, mỗi một tầng đả thông 9 đường kinh mạch, 9 tầng tương đương với 81 đường kinh mạch. Người mở ra được 100 đường kinh mạch thì được xem là người ưu tú. Chỉ có những người có thể chất đặc thù, thiên phú trác tuyệt mới không bị công pháp hạn chế, càng thêm đả thông thêm được nhiều kinh mạch hơn nữa. Mà bức vẽ kinh lạc kia có tới 360 đường kinh mạch. Ngay cả khi mình đả thông được 100 đường kinh mạch và trở thành người ưu tú, thế nhưng đó vẫn là tồn tại thấp nhất?”
Nghĩ tới đây, tất cả hưng phấn lúc trước liền biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, giống như thể bị dội một gáo nước lạnh vậy, có chút mất mác thở dài.
“Mặc kệ đi, tới đâu hay tới đó!”
Sau khi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, hắn cảm giác mình có lực lượng lớn mạnh hơn. Còn hiện tại, sau khi giải khai đan điền, hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, giống như thể chỉ cần nhảy một phát liền lên trời vậy.
“Hô ~~~!”
Một chưởng đánh ra, một tiếng vang trầm đục vang lên giống như kéo ống thổi.
So với lúc trước năng lượng tích tụ lại ở bên trong song chưởng cường đại hơn gấp mấy lần. Một cảm giác cường đại, mạnh mẽ cứ như vậy được sản sinh ra.
Có đan điền là nơi chứa đựng lực lượng, Nguyên lực ở hai mạch và đan điền cứ như vậy tuần hoàn, lặp đi lặp lại. Nó không còn bị tiêu hao một cách vô ích giống như lúc trước nữa.
“Thùng thùng thùng ~”
Dồn dập tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai vậy?”
Hắn hỏi một câu, sau đó đi ra mở cửa.
“Cậu làm cái quái gì vậy? Tại sao lại ầm ĩ như thế?”
Sau khi mở cửa, một thanh niên 26-27 tuổi xuất hiện trước mặt hắn. Người này mặc một bộ đồ ngủ, hai vành mắt có chút đen lại, ở khoé mắt có chút ghèn, hiện ra dáng vẻ bất mãn.
Người này ở ngay sát bên cạnh hắn. hai người có gặp qua vài lần, nhưng chưa có nói chuyện với nhau bao giờ.
“Là anh à, xin lỗi! Ông anh, người vẫn còn ngủ được à? Không sợ bị Hoả Đường Lang bắt đi sao?”
Tiêu Phong có ngũ quan cân đối, mặc dù không nói là đẹp trai, thế nhưng lại hiện ra dáng vẻ hiền hoà, khiến cho người ta sinh ra cảm giác gần gũi.
Lúc này hắn nói chuyện, một nụ cười nở ra, làm cho đối phương hoà hoãn, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Ngủ cái rắm ý! Ta vừa mới buồn ngủ một chút thì đã bị người hành hạ cho tỉnh lại, còn ngủ được nữa sao? Ngươi đây là đang luyện công sao? Có hiệu quả không vậy?”
“Công pháp không có hiệu quả gì. Ta tập luyện trước cho quen một chút, làm công tác chuẩn bị cho sau này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận