Cuối cùng, Long Phi Dạ lại kéo Hàn Vân Tịch qua, ôm lấy thật chặt. Hắn dùng loại phương thức này để bình tức dục vọng mãnh liệt nhất đã phát sinh từ lúc hắn sinh ra tới nay.3
Hàn Vân Tịch nhát gan, động cũng không dám lộn xộn, mặc cho hắn ôm chặt, dán chặt.
Sau khi kinh hồn bạt vía lại khẩn trương thì nàng vẫn phải thừa nhận, nàng có chút hoan hỉ, cũng có trông đợi. Nhưng nàng không đến điên đến nỗi quên mất bọn họ đang thân mật ở trên xe ngựa.
Hồi lâu, cảm giác Long Phi Dạ đã bình tĩnh lại, nàng mới dè đặt ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này mới phát hiện, Long Phi Dạ đã nhìn nàng chằm chằm từ rất lâu.
Sự tình lên núi Thiên Sơn đã sớm bị quên đi mất, thấy mâu quang của hắn u lãnh, thấy hắn không nói một lời, nàng rất tự giác lại vùi đầu trong ngực hắn.
Nàng nghĩ, một trăm bước hẳn là đã đi hết chứ? Cũng coi như không biết rốt cuộc là nàng đi nhiều hơn một chút, hay là hắn đi nhiều hơn một chút.
Truyền thuyết có một loại đường gọi là đường không thể quay đầu lại. Mỗi bước đi về phía trước là con đường đã đi qua ở phía sau sẽ biến mất không thấy gì nữa, cũng không có cách nào lui về phía sau, càng không có cách nào quay đầu trốn thoát.
Hàn Vân Tịch nghĩ, một trăm bước giữa bọn họ, cũng chính là con đường không thể quay đầu, đi hết là xong, không thể quay đầu lại, không thể đi tiếp.
Ít nhất, đối với nàng mà nói, nhất định là như vậy.
Yên lặng hồi lâu, Hàn Vân Tịch mới lẩm bẩm lên tiếng, "Long Phi Dạ."
"Ừm." Hắn đang làm mặt lạnh nhưng lại lập tức trả lời nàng.
"Chàng có nghe qua thuyết pháp một trăm bước sao?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Cái gì một trăm bước?" Trước khi gặp phải Hàn Vân Tịch, làm sao Long Phi Dạ có thể sẽ nghe được mấy loại lời nói như vậy? Coi như nghe được, cũng bịt tai không nghe.
"Trên thế giới, thật ra khoảng cách giữa bất kỳ nam nhân và nữ nhân nào thì cũng chỉ có một trăm bước. Phàm là có người bước lại gần đối phương một bước, chính là một đoạn cảm tình bắt đầu. Có vài người, rất nhanh thì đi hết một trăm bước. Có vài người, cả đời cũng đi không xong. Có vài người, thậm chí sau đó còn lui lại, khoảng cách xa càng xa." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Long Phi Dạ nghe, không phát biểu ý kiến.
Hàn Vân Tịch cau mày, "Chàng thấy thế nào?"
Long Phi Dạ nghĩ một hồi, nói, "Còn có một loại nữa."
Hàn Vân Tịch không hiểu, nàng liền muốn hỏi hắn một câu, hắn có ý kiến gì đối với loại thuyết pháp này mà thôi. Ai biết, Long Phi Dạ đáp nói, "Còn có vài người sẽ đi quá mức, cuối cùng đi sượt qua người kia chứ?"
Hàn Vân Tịch hơi kinh ngạc, sau khi Triệu ma ma nói với nàng lý luận 'Một trăm bước', nàng đã suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không nghĩ tới sẽ có loại khả năng này.
Không thể không nói, loại khả năng này là bi thương nhất. Nàng lầm bầm lầu bầu, "Vì quá cố gắng nên mới đi qua nhau chứ?"
Long Phi Dạ rất thông minh, nhưng là đối mặt loại đề tài xa lạ này, hắn không biết phải suy nghĩ từ đâu. Dĩ nhiên, hắn cũng không thích loại thuyết pháp này.1
Chỉ cần hắn nhìn trúng, đừng nói một trăm bước, một ngàn bước cũng cứ như thế mà đi là xong.1
"Nghĩ bậy bạ gì vậy?" Hắn cau mày mà hỏi.
Hàn Vân Tịch hậm hực, cũng không nhiều nói. Nhưng không biết tại sao, nàng nhớ tới câu nói kia của Long Phi Dạ, không tự chủ lặp đi lặp lại, "có vài người sẽ đi quá mức, cuối cùng sẽ đi sượt qua người kia chứ?"
Càng nghĩ càng ưu thương, nàng lắc lắc đầu để cho mình không suy nghĩ.
Rất nhanh, xe ngựa chạy đến Đào Nhiên cư.
Vừa xuống xe, Hàn Vân Tịch liền thấy Đoan Mộc Bạch Diệp, nàng thất vọng cực kỳ, "Nhìn từ dáng dấp, người này không hết điểm trừ!"
"Đường đường là thái tử một nước, nàng làm như chỉ cần vài ba lời là phế bỏ được?" Long Phi Dạ thấp giọng.
"Chàng.." Hàn Vân Tịch sợ. Chẳng lẽ, Long Phi Dạ cố ý khích chọc Đoan Mộc Bạch Diệp, cũng không phải là muốn vặn ngã hắn?
"Khang Thành Hoàng Đế thông minh và đa nghi như Thiên Huy. Hơn nữa, thế lực Mẫu Tộc của Đoan Mộc Bạch Diệp ở Tây Chu cực lớn, muốn rung chuyển hắn, không phải là chuyện một sớm một chiều. Đoan Mộc Dao cấu kết Quân Diệc Tà, Khang Thành Hoàng Đế cũng chỉ là hạ lệnh đuổi nàng ra hoàng thất, không chân chính đuổi đến tận Thiên Sơn bắt người. Những thứ này đều là có nguyên nhân, khi nào quay đầu trở về ta sẽ từ từ nói cho nàng biết." Long Phi Dạ thấp giọng nói.
Lần này, Hàn Vân Tịch càng khẳng định Long Phi Dạ khích tướng Đoan Mộc Bạch Diệp thuần túy là vì muốn giúp nàng hả giận.
Ngay cả trái tim của nàng cũng ấm áp, quyết định không cô phụ mảnh khổ tâm này của Long Phi Dạ, cũng không cô phụ chính mình vừa mới chịu đựng nhẫn nhịn, cần phải làm cho Đoan Mộc Bạch Diệp trả giá thật lớn!
Sau khi xuống xe ngựa, Long Phi Dạ cùng Khang Thành Hoàng Đế chẳng qua là gật đầu như cũ. Tất nhiên, Long Phi Dạ không để ý thừa thãi tới Đoan Mộc Bạch Diệp, Hàn Vân Tịch lại càng không nhìn hắn. Nàng vốn là muốn gật đầu với Khang Thành Hoàng Đế, coi như là làm lễ ra mắt. Ai biết, Khang Thành Hoàng Đế nhìn cũng không liếc mắt nhìn nàng một cái, không cho nàng cơ hội.
Hàn Vân Tịch gật đầu một cái mà không được đáp lại, thấy vậy cũng không xấu hổ, chỉ làm như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đoan Mộc Bạch Diệp lại nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng dâng lên vẻ khinh miệt.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy, cũng không tính toán chi li, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi sóng vai cùng Long Phi Dạ.
Nàng đi làm lễ ra mắt cùng Khang Thành Hoàng Đế, cũng không phải là hèn mọn, cũng không lấy lòng, mà là nên thể hiện mình có sự tu dưỡng. Khang Thành Hoàng Đế lại phản ứng như vậy, ngược lại để lộ ra lòng dạ hẹp hòi, khí lượng nhỏ, thật sự làm xấu mặt mũi. Nàng có cái gì không tốt mà phải lúng túng nữa đây?
Dư quang của Khang Thành Hoàng Đế liếc về phía Hàn Vân Tịch, mặc dù ghi hận nữ tử này cướp đi con rể của Tây Chu hắn. Nhưng hắn cũng không thể không bội phục khí độ hoà nhã cùng phong cốt của nàng. Hôm nay, nếu đổi thành nữ tử khác, cho dù là người trong hoàng tộc, quý tộc lên tiếng, cũng chưa chắc có thể ung dung, tự nhiên như thế.
Mà tất cả những thứ này, Long Phi Dạ để toàn bộ ở trong mắt.
Toàn bộ quán trà đều bị bao, trống rỗng, người làm đi ở phía trước dẫn đường. Khang Thành Hoàng Đế cùng Long Phi Dạ đánh mời thủ thế, Long Phi Dạ không lên tiếng, khách khí, cũng đưa tay mời Khang Thành Hoàng Đế đi trước.
Hai người không cạnh tranh, đồng loạt đi về phía trước.
Một là Hoàng Đế, một là Tần Vương, tuy là ngồi ngang hàng, nhưng nếu nhìn một cách nghiêm túc, Long Phi Dạ vẫn chiếm thượng phong.
Hàn Vân Tịch thoải mái đi ở bên người Long Phi Dạ, mà Đoan Mộc Bạch Diệp cung kính đi theo phía sau Khang Thành Hoàng Đế. Tư thế hèn mọn nhất, không thể nghi ngờ chính vị Thái Tử Gia này. Bất đắc dĩ, hắn còn chấp mê bất ngộ, thỉnh thoảng hướng ánh mắt oán hận nhìn tới hướng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch.
Bọn họ vào Sảnh trong hồ rồi mới nhập trà tọa.
Người Tây Chu và người Bắc Lịch thích uống rượu mừng, không thích uống trà. Đào Nhiên cư là quán trà khó gặp ở biên giới Tây Chu, cũng là quán trà có đẳng cấp cao nhất. Nơi này có một loại trà, được đặt tên là trà kinh cức, là đặc sản quý giá của Tây Chu.3
Vừa ngồi gần vào bàn dâng trà, Khang Thành Hoàng Đế cũng không nóng nảy đàm luận chính sự, tới giới thiệu trà kinh cức cho Long Phi Dạ.
"Tần Vương, lá trà dài này được lấy từ bên trên cây kinh cức trong sa mạc, một mảnh kinh cức qua một năm cũng chỉ có thể hái đến chừng một trăm mảnh lá trà nhỏ. Cho nên, toàn bộ sa mạc Đằng Cách, trong một năm cũng chỉ có được hai lon trà kinh cức, một lon ở Đào Nhiên cư nơi này, một lon ở trên tay trẫm."
(1) Kinh cức: (Danh) Cây gai, một thứ cây gỗ dắn ruột đỏ nhiều gai. § Cây "cức" hay móc áo người, người đi đường rất sợ, cho nên đường xá hiểm trở gọi là "kinh cức" 荊棘.
(2) Trà kinh cức: hái lá cây này rồi làm trà ????)
Khang Thành Hoàng Đế vừa nói, liền mời Long Phi Dạ thưởng thức trà, "Nếm thử một chút. Lúc ngươi tới đây bảy, tám năm trước cũng không uống, hôm nay, nhất định phải nếm thử một chút thật tốt."
Long Phi Dạ gật đầu một cái, lại tiện tay đem ly trà Khang Thành Hoàng Đế cho hắn, đưa cho Hàn Vân Tịch, nói "Bảy, tám năm trước liền muốn mang nàng tới nơi này, nếm thử trà kinh cức. Đáng tiếc, nàng không tới được."
Ách!
Hàn Vân Tịch sững sờ, Long Phi Dạ nói cái gì vậy? Bảy, tám năm trước, khoảng cách giữa nàng và hắn cũng không chỉ một trăm bước, có thể nói là mấy ngàn năm.
Khang Thành Hoàng Đế cùng Đoan Mộc Bạch Diệp cũng đều sững sờ, hai cha con nhìn nhau một cái, tất cả chấn kinh. Chẳng lẽ, bảy, tám năm trước Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đã có quen biết? Cho nên, hắn vẫn luôn không nhìn trúng Dao Dao?
Nghĩ đến chuyện này, mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng tinh tế, hợp tình hợp lý. Từ khi Hàn Vân Tịch còn chưa ra đời đã bị chỉ hôn cho Long Phi Dạ, tất nhiên nàng còn biết Long Phi Dạ sớm hơn Dao Dao. Hóa ra, lúc trước nữ nhân này ở Hàn gia là giả bộ bị bỏ rơi, giả bộ là phế vật!
Rất nhanh thì Hàn Vân Tịch nhận lấy nước trà, nếm mấy hớp, nói một chữ, "Ngọt, chàng không thích nhất là ngọt."
Lời vừa nói, Khang Thành Hoàng Đế cùng Đoan Mộc Bạch Diệp liền lúng túng.
Long Phi Dạ cầm lấy ly trà, ngửi một cái, hỏi Khang Thành Hoàng Đế, "Trà này là trà ngọt?"
"Chính là vậy." Khang Thành Hoàng Đế nói thật.
Long Phi Dạ cũng không nói có thích hay không, chẳng qua là gật đầu một cái, đặt ly trà xuống.
Mặc dù Khang Thành Hoàng Đế còn lúng túng, lại khôi phục rất nhanh, lập tức kêu người làm tới thay bằng hồng trà của Thiên Ninh, mà Đoan Mộc Bạch Diệp cũng không dám nhìn phụ hoàng hắn nữa. Hắn làm sao biết được Long Phi Dạ không thích ngọt!
Mặc dù không có mùi vị khói lửa chiến tranh, nhưng hai vợ chồng này, một xướng, một họa, trước là muốn cho Khang Thành Hoàng Đế một cái hạ mã uy.
Uống vài chén hồng trà, Đoan Mộc Bạch Diệp bưng ly trà đứng lên.
Mặc dù ngạo kiều, nhưng điểm tính tự giác này hắn vẫn có. Hắn lấy trà thay rượu, kính Long Phi Dạ, "Tần Vương điện hạ, mới vừa xong là tại hạ lỗ mãng, nhất thời nói lỡ lời, cũng không phải là lời thành tâm. Mong rằng ngươi là đại nhân, không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho ở lần kế tới."
Đường đường là thái tử một nước mà làm đến mức này, hắn thấy như vậy là quá đủ mất mặt.
Hắn vừa nói, một hơi uống cạn ly trà. Đáng tiếc, Long Phi Dạ đang bận châm trà cho Hàn Vân Tịch, giống như thời điểm ở Hồng Lư Tự, coi hắn là không khí.
Đoan Mộc Bạch Diệp lại liên tiếp giơ lên hai ly trà, đều một hơi uống sạch, làm dáng vẻ tạ tội.
Đáng tiếc, Long Phi Dạ đều không để ý.
Đoan Mộc Bạch Diệp bất đắc dĩ nhìn tới hướng Khang Thành Hoàng Đế, ánh mắt vô tội. Mặt Khang Thành Hoàng Đế cứng đơ, cũng không biết là giận Đoan Mộc Bạch Diệp, hay là giận Long Phi Dạ, tóm lại, hắn cũng không lên tiếng.
Đoan Mộc Bạch Diệp tiến thoái lưỡng nan, chẳng lẽ phải quỳ xuống nói xin lỗi Long Phi Dạ? Không được, điều này sao có thể? Nhưng nếu không, chẳng phải chuyện này sẽ bị phá hỏng?
Mặc dù ánh mắt của phụ hoàng phi thường âm trầm kinh người, nhưng hắn cũng chỉ có thể cầu xin phụ hoàng hắn mà thôi.
Sân Đình tràn đầy yên tĩnh, Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn, một bên vừa uống trà, một bên vừa thưởng thức hoa trong hồ nở rạng rỡ. Sau khi Long Phi Dạ đảo cho nàng mấy ly trà, lại đảo trà cho Khang Thành Hoàng Đế.
Khang Thành Hoàng Đế cũng khách khí, cùng Tần Vương rảnh rỗi trò chuyện, giống như là đã buông tha cho Đoan Mộc Bạch Diệp.
Thật ra, Đoan Mộc Bạch Diệp thật lòng ngu xuẩn. Bất kể là Khang Thành Hoàng Đế hay là Hàn Vân Tịch đều biết, chỉ cần Đoan Mộc Bạch Diệp nói xin lỗi với Hàn Vân Tịch, Tần Vương sẽ bớt giận, chuyện này cứ như vậy mà đi vào dĩ vãng.
Đáng tiếc, Đoan Mộc Bạch Diệp chính là quá cong nên không thể thẳng, không thể nhẫn nhịn được khẩu khí này của Long Phi Dạ.2
Hắn chỉ có thể Xử(3).
(Chú thích:
(3) Xử: (động) đắn đo để cầu cho yên.)
Thời gian hắn đắn đo càng lâu, lửa giận trong lòng Khang Thành Hoàng Đế càng thịnh. Vốn là biết Đoan Mộc Bạch Diệp bị Long Phi Dạ cố ý khích tướng, cũng không có ý định thật sự trừng phạt hắn.
Bây giờ, thấy hắn ngu độn như thế, Khang Thành Hoàng Đế đã thiết tâm, phải trừng phạt hắn một phen cho thật tốt.
Uống trà không giống ăn cơm uống rượu, nếu như không có đủ đề tài chung nhau, là sẽ không uống lâu.
Rất nhanh, Long Phi Dạ liền cáo từ.
Lần này Đoan Mộc Bạch Diệp gấp, "Tần Vương điện hạ, là tại hạ sai! Rốt cuộc phải như thế nào thì ngươi mới có thể tha thứ cho tại hạ?"
Hắn không nói như vậy cũng còn khá, vừa nói như thế, Khang Thành Hoàng Đế suýt nữa ném ly trà trong tay tới!
Long Phi Dạ sẽ như thế nào đây? Đương nhiên là không tiếp tục để ý tới.
Hắn không chỉ không để ý tới, hơn nữa, còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Khang Thành Hoàng Đế, tựa hồ đang nói với Khang Thành Hoàng Đế, hắn khinh thường Đoan Mộc Bạch Diệp.
Khang Thành Hoàng Đế vốn là lên kế hoạch, hắn vi phục ra mặt để giữ Tần Vương ở lại, tạo cho thái tử cơ hội nói lời xin lỗi. Bây giờ xem ra, hắn chỉ có thể tự mình nói xin lỗi, nếu không thì thật sự sẽ không giữ được Tần Vương.+
Rốt cuộc, Khang Thành Hoàng Đế nhìn thẳng tới hướng Hàn Vân Tịch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận