- Trang Chủ
- Xuyên không
- Vân Tịch Truyện: Thiên Tài Tiểu Độc Phi (Dịch)
- Chương 580: Ngụy trang, là thật hay giả
"Có thích khách!"
"Người đâu, có thích khách!"
Tiết Hoàng Hậu còn bất minh sở dĩ(1), bị dọa sợ đến sợ hãi, liên tục kêu lên.
(Chú thích:
(1) Bất minh sở dĩ [不明所以] – ( bù míng suǒ yǐ): không hiểu lý do tại sao.)
Các tăng nhân cùng người làm chân chính cũng kêu to theo Tiết Hoàng Hậu. Trong lúc nhất thời, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng.
"Người kia chính là Thiên Ninh Tần Vương! Hắn muốn hủy cây ngân hạnh ngàn năm!"
"Trời ạ, Thiên Ninh Tần Vương nguỵ trang đi vào Thiên Quật Phật!"
"Thiên Ninh Tần Vương cấu kết cùng thích khách. Hộ vệ, mau truyền hộ vệ tới!"
...
Sở Vân Ế bắt lấy Tiết Hoàng Hậu từ trong tay lão ma ma, nghiêm nghị cảnh cáo mọi người, "Không ai được lộn xộn, nếu không, ta giết Hoàng Hậu!"
Tiết Hoàng Hậu bị dọa sợ, ngay cả kêu cũng không dám kêu, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Toàn bộ mọi người có mặt tại đây cũng đều bị sự hung ác của Sở Vân Ế chấn nhiếp, toàn bộ đều an tĩnh lại.
Lúc này, mọi người mới nghiêm túc nhìn Sở Vân Ế đang ngụy trang thành thị vệ, rất nhanh thì có người nhận ra hắn.
"Đây là đại gia Sở gia!"
"Thế nào... Trời ạ, hắn chính là huynh trưởng của Sở Tướng quân, bá phụ của Sở đại thiếu gia, ở trong cung ta có gặp qua hắn một lần! Chính là hắn, không sai!"
"Đây là huynh trưởng của Sở Tướng quân! Sở gia cấu kết cùng Tần Vương! Sở gia muốn tạo phản!"
...
Mọi người chấn kinh hô to. Chẳng qua, ánh mắt lạnh lùng của Sở Vân Ế quét qua một cái, liền khiến cho mọi người một lần nữa im miệng, toàn bộ không dám lộn xộn.
Về phần Đại thị vệ đó, hắn còn mang râu quai nón, nếu như không phải Sở Vân Ế vừa mới kêu hắn là Tần Vương điện hạ thì tất cả mọi người tại đây, ai cũng sẽ không nhận ra.
Mặc dù hắn bị đẩy ra ngoài, nhưng cũng không có động tĩnh gì. Mà người cung nữ vốn đứng bên người Sở Vân Ế thì nay đã đứng ở ngay bên cạnh hắn.
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là chế tạo rắc rối? U tộc trưởng, thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người." Cao Đại thị vệ thấp giọng, cười lạnh.
Khi hai người đang nói chuyện, đám hộ vệ đã chạy tới tiếp viện, vây kín tất cả bọn họ lại. Lúc này, toàn bộ Cung Tiễn Thủ ngụy trang cũng đều đi ra, đem vây Sở Vân Ế bọn họ lại, bảo vệ.
Không thể không nói, người chạy tới nhìn thấy Hoàng Hậu bị ép buộc, cơ bản cũng sững sờ, đều biết không phải là chuyện nhỏ. Cho nên, đám hộ vệ chỉ có thể bao vây bọn họ lại, không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ. Có mấy thị vệ đã len lén chạy đi, tất nhiên là đi mời tăng viện cùng bẩm báo Khang Thành Hoàng Đế.
Sở Vân Ế liếc thấy có người bỏ chạy, hắn cũng không cản. Dù sao, hắn đã làm ra chuyện như vậy sẽ không sợ bị Khang Thành Hoàng Đế biết!
"Tần Vương, Sở gia đã không có biện pháp tiếp tục ở Tây Chu, uy hiếp Hoàng Hậu là lựa chọn tốt nhất. Ngươi muốn Vạn Độc Chi Mộc, nhanh đi lấy đi! Tiết Hoàng Hậu ở trên tay lão phu, cao tăng đang thủ hộ tế đàn cũng không dám làm bữa! Đợi tới khi ngươi lấy được Vạn Độc Chi Mộc, lão phu liền muốn rút lui!" Sở Vân Ế khuyên nhủ.
"Được!"
Cao Đại thị vệ nắm ở bên người cung nữ một cái, xoay người, bay tới hướng tế đàn cây ngân hạnh.
Ngay lúc này, Sở Vân Ế lạnh lùng nói với người đang ở phía sau lưng hắn, "Bắc Nguyệt, đi giết bọn hắn."
Dạ!
Cố Bắc Nguyệt cũng ngụy trang đi theo vào Thiên Quật Phật. Hắn đứng ngay phía sau Sở Vân Ế, là hộ vệ người gầy gò, mặt đầy râu quai nón.
Thấy hai thân ảnh đang bay tới cây ngân hạnh ngàn năm, Cố Bắc Nguyệt không nhúc nhích, mà thấp giọng, "Gấp cái gì, Cao tăng thủ hộ tế đàn còn chưa xuất hiện."
"Ha ha, tốt. Không nóng nảy!" Sở Vân Ế giảo hoạt mà cười.
Mặc dù toàn bộ Thiên Phật Quật đã bị hộ vệ bao vây, nhưng Sở Vân Ế là chờ đắc khởi. Tiết Hoàng Hậu còn đang ở trên tay hắn, hắn sợ cái gì?
Coi như tin tức truyền đi, càng nhiều thị vệ tới thủ hộ, hắn cũng không sợ.
Trước khi bọn hắn tới Thiên Phật Quật, hắn đã sớm an bài xong tất cả. Lúc này, Sở gia đã sớm trong tình cảnh người đi, lầu không. Vả lại, chẳng mấy chốc Khang Thành Hoàng Đế sẽ đối mặt với cục diện Binh Biến, căn bản là không có nào cách tập trung tinh lực đến Thiên Phật Quật bên này.
Hôm nay, hắn đã thiết tâm muốn giết Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, muốn lấy được Vạn Độc Chi Mộc mới rời khỏi.
Không bao lâu, ba vị cao tăng thủ hộ tế đàn ngân hạnh liền bay tới từ phương hướng khác nhau, bao vây Long Phi Dạ, cản đường đi của bọn họ tới cây ngân hạnh.
Ba người này, tất cả đều có dáng lông mày lật ra bên ngoài, một bộ dạng hung thần ác sát. Mặc dù là nhà sư, nhưng trên người lại tràn đầy Sát Lục Chi Khí, có thể nói khí thế hung hung, rất nhanh thì phát động công kích đối với Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ một tay cầm kiếm, một tay bảo vệ Hàn Vân Tịch. Đối phó với sự công kích của ba vị cao thủ, cứ nối đuôi né tránh như vậy.
Cố Bắc Nguyệt nhìn, đáy mắt xẹt qua một vệt phức tạp, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, lại lại không nói ra được.
Hắn đang nghiêm túc quan sát tình hình của hai người Long Phi Dạ, Sở Vân Ế liền kéo Tiết Hoàng Hậu đi tới, cười lạnh nói, "Hoàng hậu nương nương, ngươi muốn để cho ba vị cao tăng ngoan ngoãn lui xuống, hay vẫn là phải..."
Sở Vân Ế không thật sự ra tay, mà là rút ra một cây trâm cài tóc ở trên đỉnh đầu của Tiết Hoàng Hậu, để ở trên mặt nàng, làm dáng vẻ uy hiếp muốn khắc hoa trên mặt nàng.
"Không được! Không được!"
Tiết Hoàng Hậu bị dọa sợ đến mức thần hồn đều tan biến, liên tục thét chói tai, "Không được! Không muốn..."
Thị vệ ở xung quanh xem nhìn đến, ngay cả ba vị cao tăng vừa đấu cùng Long Phi Dạ, một bên lại nhìn tới hướng Tiết Hoàng Hậu.
Vị Hoàng Hậu không dính khói bụi trần gian, tốt đẹp tựa tiên tử, lại có bộ mặt như hồn tiêu phách tán như vậy, không thể không nói, bộ mặt này còn đặc biệt xấu xí!
Sở Vân Ế cũng cau mày, thu cây trâm cài tóc về thì Tiết Hoàng Hậu mới an tĩnh lại.
"Còn không lệnh cho bọn họ lui ra!" Sở Vân Ế không còn tính nhẫn nại.
"Dừng tay! Tính mạng của bản cung còn trong tay hắn, các ngươi mau dừng tay!"
"Có nghe thấy hay không! Tất cả lui ra!"
Tiết Hoàng Hậu khóc, hô to, xấu đẹp đến mấy cũng phải khóc, nước mắt đầm đìa hoà với lớp trang điểm, nhìn xấu xí tựa như một con Quỷ.
Ba gã cao tăng phi thường không vui. Bọn họ nhìn ra được, vị Thiên Ninh Tần Vương trước mắt này chẳng qua chỉ là lãng đắc hư danh mà thôi, còn cái gì mà đệ tử xuất sắc nhất Thiên Sơn Kiếm Tông, võ công cũng không hơn gì mấy thị vệ hạng xoàng.
Chỉ cần cho bọn họ thêm một chút thời gian, bọn họ nhất định có thể bắt cả hai người lại.
"Lui ra! Có nghe hay không!"
"Bản cung mệnh ra lệnh cho ngươi, tất cả lui ra!"
Tiết Hoàng Hậu kêu to, ba gã cao tăng bất đắc dĩ, chỉ có thể hậm hực thu kiếm, lui sang một bên.
"Tần Vương điện hạ, ngân hạnh ngàn năm chính là thánh vật của Phật gia, không cho phép ngươi càn rỡ!"
"Tần Vương, Ân Ân Oán Oán giữa ngươi cùng Tây Chu hoàng tộc, cần gì phải liên lụy đến Phật gia? Cử động lần này của ngươi, không khỏi rất mất phong độ?"
...
Mặc cho ba gã cao tăng chất vấn, tức giận mắng, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng thờ ơ không động lòng, dưới con mắt của mọi người, tiếp tục tới gần cây ngân hạnh ngàn năm.
Không bao lâu, Long Phi Dạ liền ôm Hàn Vân Tịch rơi xuống cây ngân hạnh. Sở Vân Ế nhìn bóng lưng bọn hắn, cười lạnh thật thấp, "Bắc Nguyệt, đây chính là thời cơ tốt nhất."
Thừa dịp Long Phi Dạ đang tìm Vạn Độc Chi Mộc, thời điểm phân thần, lấy thân thủ thần tốc của Cố Bắc Nguyệt đi đánh lén, tất nhiên sẽ có thể thành công!
Hai tròng mắt của Cố Bắc Nguyệt cúi thấp xuống, hồi lâu mới trả lời, "Chờ một chút, chờ Hàn Vân Tịch tìm tới Vạn Độc Chi Mộc, động thủ cũng không muộn."
Nghe lời này, trong lòng Sở Vân Ế liền nắm chắc, hắn hỏi ngược lại, "Lấy thực lực của ngươi có thể đối phó được với Long Phi Dạ? Không nhân cơ hội này đi đánh lén, ngươi làm thế nào để lấy được tính mạng của hắn?"
"Lấy khả năng của ngươi thì có thể sờ được Vạn Độc Chi Mộc ở trên cây ngân hạnh ngàn năm?" Cố Bắc Nguyệt hỏi ngược lại.
Sở Vân Ế tất nhiên dẫn theo cả Độc Sư đến, chẳng qua, hắn cũng không nói, tiếp tục dò xét, "Coi như lão phu không tìm được Vạn Độc Chi Mộc, cũng phải giết được Long Phi Dạ! Bắc Nguyệt, ngươi đi, hay là không đi?"
Sở Vân Ế nói xong, quay đầu nhìn tới, canh chừng Cố Bắc Nguyệt. Cố Bắc Nguyệt cũng không né tránh, nhưng hắn cũng không mượn cớ trì hoãn nữa.
Ngay tại thời điểm Cố Bắc Nguyệt muốn động thủ bắt Sở Vân Ế, ai biết, Sở Vân Ế chợt lui về phía sau. Đồng thời không hề có điềm báo trước, Sở Vân Ế bắn một mũi tên về phía hắn.
Tiễn Thuật của Sở Vân Ế là số một của U Tộc, nếu không phải tốc độ của Cố Bắc Nguyệt nhanh, một mũi tên này, sợ là sẽ bắn vào chính giữa điểm yếu hại!
Cố Bắc Nguyệt sợ, không nghĩ tới sẽ có một ngày, Sở Vân Ế hạ quyết tâm với hắn. Bất quá, Cố Bắc Nguyệt chỉ thất thần trong chốc lát, mấy tên Cung Tiễn Thủ xung quanh liền bao vây hắn lại.
Mặc dù cũng không cầm mũi tên, nhưng Cố Bắc Nguyệt rất khó thanh trừ những Cung Tiễn Thủ này. Bởi vì, bọn họ đều là do một tay Sở Vân Ế tài bồi, thậm chí, Tiễn Thuật còn vượt xa Sở Thiên Ẩn. Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt lóe lên vệt phức tạp, giả bộ ngu, "U tộc trưởng, ngươi có ý gì?"
"Có ý gì? Lão phu không tiên hạ thủ vi cường, vào lúc này, nên là lão phu hỏi xem ngươi có ý gì chứ?" Sở Vân Ế lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hắn một bên đề phòng Cố Bắc Nguyệt, một bên hướng dùng mắt ra hiệu với đám Cung Tiễn Thủ.
Cung Tiễn Thủ hội ý, lúc này đang đứng một hàng lại đổi đội hình, xếp thành hai nhóm. Trong tay bọn họ không có Cung, chỉ có mũi tên.
Thấy vậy, mọi người tại đây đều khiếp sợ!
Vừa mới xong, Sở Vân Ế phát một mũi tên hướng về phía Cố Bắc Nguyệt quá nhanh, ai cũng không thấy rõ, mọi người chỉ cho là hắn bắn Nỗ Tiễn. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đã nhìn thấy rõ ràng!
Đám người này muốn dùng tay không bắn tên!
Đây là Ngự Tiễn Thuật! Trước đây không lâu, mọi người ở Vân Không đại lục còn truyền tai nhau Ngự Tiễn Thuật của U Tộc đã tái hiện, đến nay vẫn là chuyện ở mọi tửu quán, trà lâu, thịnh hành như mặt trời buổi ban trưa!1
Cho nên... Sở gia chính là hậu nhân của U Tộc, một trong Thất quý tộc của Đại Tần!
Trời ạ, bọn họ mai phục ở Tây Chu lâu như vậy, còn khống chế binh quyền của Tây Chu!
Toàn bộ mọi người đều kinh hãi, chỉ có hai người đang ở cạnh cây ngân hạnh là vẫn vậy, không có phản ứng. Hai người bọn họ đưa lưng về phía mọi người, tựa hồ không phát hiện điều khác thường ở phía sau.
Cố Bắc Nguyệt gấp, cho dù là ngụy trang râu quai nón đầy mặt cũng không thể che giấu sự khẩn trương và sợ hãi lúc này của hắn.
Hắn thậm chí còn buông bỏ tất cả cố kỵ, kêu to, "Tần Vương, cẩn thận!"
Chỉ có Long Phi Dạ chú ý tới nguy hiểm phía sau, Hàn Vân Tịch mới có thể thoát khỏi nguy nan!
Đáng tiếc, Cố Bắc Nguyệt chỉ kêu được một tiếng, Cung Tiễn Thủ đang bao vây liền bắn tên về phía hắn. Mà cơ hồ là đồng thời, nhóm Cung Tiễn Thủ còn lại cũng bắn tên về phía Long Phi Dạ.
Hưu, hưu, hưu!
Âm thanh ác liệt dị thường, âm thanh xé gió bao trùm toàn bộ Thiên Phật Quật. Bóng người Cố Bắc Nguyệt như Huyễn, không ngừng Huyễn động, né tránh, mặc dù trốn được lợi tiễn, nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi.
Mà Long Phi Dạ bên kia, hắn che chở Hàn Vân Tịch trốn phía sau cây ngân hạnh, miễn cưỡng tránh được một kiếp. Chẳng qua, Cung Tiễn Thủ rất nhanh đã đuổi tới, bao vây cả tế đàn, để cho bọn họ không có chỗ chạy trốn!
Sở Vân Ế cũng tự mình đi tới, một mũi tên lại một mũi tên, tất cả đều nhắm Long Phi Dạ. Bất quá, hai mũi tên đầu đều trượt, đến mũi tên thứ ba thì trúng ngay bụng của Long Phi Dạ!
Một tay Long Phi Dạ che bụng, một tay kia đẩy Hàn Vân Tịch tới phí sau cây ngân hạnh. Hắn tựa hồ còn muốn chống đỡ, nhưng căn bản là đã đứng không vững. Hắn muốn lui về phía sau cây đại thụ cũng không kịp, khóe miệng chảy ra máu tươi, đột nhiên nặng nề rên lên một tiếng liền té ngửa xuống, chổng vó, bất động!
Ngay từ đầu Sở Vân Ế còn cảm thấy là chuyện ngoài ý muốn. Hắn và Vu Dì đã nói qua, bản lĩnh của Long Phi Dạ vô cùng lợi hại, không nghĩ tới sẽ dễ dàng trúng tên như thế!
Nhưng thấy Long Phi Dạ ngã xuống, hắn vẫn tin.
Hắn vốn vô cùng tin tưởng Tiễn Thuật của chính mình, thêm nữa, lần này là hắn lừa gạt Long Phi Dạ, bỗng nhiên tập kích, phần thắng của hắn sẽ lớn hơn.
Hắn cao hứng, vẫy tay, tỏ ý Cung Tiễn Thủ xung quanh dừng tay. Lần này, mũi tên trong tay hắn nhắm về phía đôi chân của Hàn Vân Tịch. Tần Vương đã chết, giữ lại nữ nhân này sẽ có chỗ dùng lớn đây!
Coi như muốn giết nàng, vậy cũng phải giao cho Thanh Ca mới được.
"Hưu..."
Một tiếng ác liệt, lợi tiễn bay ra từ trong tay Sở Vân Ế. Mắt thấy mũi tên sẽ bắn tàn phế đôi chân của Hàn Vân Tịch, ai biết, một bóng trắng bỗng nhiên xẹt qua, tốc độ nhanh đến mức, mắt thường cũng không thấy rõ.
Đợi đến thời điểm bóng trắng dừng lại, chỉ thấy Cố Bắc Nguyệt như ở trước mặt Hàn Vân Tịch, trên vai phải trúng một mũi tên, mũi tên trực tiếp xuyên qua xương bả vai của hắn, xuyên thấu đến tận phía sau. Mà mũi tên Sở Vân Ế bắn lúc trước đang cắm ở trên đùi hắn.
Vì có thể qua kịp thời bảo vệ Hàn Vân Tịch, hắn cơ hồ đón nhận cả mũi tên để đuổi tới.
Thật may, vẫn còn kịp.
Dù là mặt mũi nguỵ trang râu quai nón, giờ phút này, Cố Bắc Nguyệt cười đặc biệt ôn nhu. Chẳng qua, cười cười, đầu gối của hắn liền không gắng gượng được, quỳ hẳn xuống!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận