Ninh Thừa đương nhiên sẽ cản!
Hắn thả Cố Bắc Nguyệt ở trong rừng cây không chịu mang tới, chính là muốn cho Long Phi Dạ một cái hạ mã uy.
Chuyện tam quân Liên động, hắn nhìn như thắng, thật ra thì cũng không thắng tới tay cái gì. Lần này, Sở gia lựa chọn hắn, hắn mới xác xác thật thật thắng Long Phi Dạ một hiệp, thắng được Sở gia.
Thời điểm hắn nhận được bao thư của Sở Vân Ế thì tâm tình liền rất tốt đến tận bây giờ. Nhưng vừa thấy Long Phi Dạ, hắn lập tức sẽ không còn cảm giác vui sướng của người thắng cuộc. Bởi vì, hắn không nhìn thấy từng tia thất bại, thất lạc, hay là ý chí chán nản ở trên người Long Phi Dạ. Hắn thậm chí còn không thấy được tâm tình của Long Phi Dạ.
Người này, giống như là một toà núi băng, cao cao tại thượng, không có cách nào rung chuyển. Thậm chí, Long Phi Dạ không nói một lời nào đã đánh nát hạ mã uy của Ninh Thừa hắn, để cho Sở Tướng quân phải ngoan ngoãn đi dẫn người tới.
Ninh Thừa vốn kiêu ngạo có cam tâm chịu đựng?
Hắn cũng không trực tiếp cản Sở Tướng quân, mà là miễn cưỡng giơ ly rượu lên, cười, khẽ nói, "Người đâu, tháo khớp xương khuỷu tay cùng khớp vai của Cố Bắc Nguyệt cho Bản vương."
Lời vừa nói, Sở Tướng quân tất nhiên dừng bước, không dám đi. Dù sao, bọn họ đã đầu hàng Ninh Thừa.
Nhịp tim của Hàn Vân Tịch chợt rơi lộp bộp mấy tiếng, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng gấp thì cũng chỉ gấp trong lòng, muốn làm loạn cũng không thể.
Bọn họ tới trao đổi con tin, Ninh Thừa lại đem người giấu đi, rõ ràng là có ý muốn gây khó khăn. Nếu như bọn họ nhượng bộ, để cho Ninh Thừa chiếm thượng phong, bọn họ sẽ thua thật sự.
Hàn Vân Tịch cắn răng, nhẫn.
Long Phi Dạ dĩ nhiên cũng biết ý đồ của Ninh Thừa, hắn hừ lạnh, "Đã không có thành ý, cần gì phải lãng phí thời gian."
Hắn nói xong, nắm tay Hàn Vân Tịch, xoay người rời đi, Đường Ly áp giải Sở Thiên Ẩn vội vàng đuổi theo.
Ninh Thừa xem thường, vừa uống rượu, vừa nhìn bóng lưng mấy người Long Phi Dạ dần đi xa. Bước chân mấy người Long Phi Dạ không gấp cũng không chậm, đi đi, cũng đi xa, Ninh Thừa còn không lên tiếng giữ người.
"Muốn quay đầu sao?" Long Phi Dạ thấp giọng hỏi.
Đây là một trận đánh cờ, đánh cược là Long Phi Dạ cùng Ninh Thừa ai dừng bước trước, mà tiền đặt cược chính là Cố Bắc Nguyệt cùng Sở Thiên Ẩn.
Nhịp tim của Hàn Vân Tịch rất nhanh, nếu như là chính nàng, nàng thua cũng được. Nhưng tiền đặt cược là Cố Bắc Nguyệt, nàng sẽ không chịu thua. Nhưng nàng vẫn là vô cùng kiên định, "Không cần!"
Nàng biết, một khi quay đầu, một khi nhượng bộ, bọn họ chưa chắc có thể thuận lợi mang Cố Bắc Nguyệt rời đi. Nàng cũng kiên tin với phán đoán của chính mình cùng Long Phi Dạ, Ninh Thừa sẽ không bỏ rơi Sở Thiên Ẩn.
Từng bước, từng bước đi về phía trước, từng bước, từng bước cách xa Cố Bắc Nguyệt. Cũng không biết là Cố Bắc Nguyệt có biết được bọn họ đã tới hay không?
Cố Đại Phu, tha thứ cho ta một lần vì đã lấy ngươi ra đánh cược!
Hàn Vân Tịch không chỉ không dừng bước, ngược lại còn kéo tay Long Phi Dạ, bước nhanh về phía trước.
Thấy vậy, Ninh Thừa một mực rất bình tĩnh bỗng nhiên đứng lên. Hắn đi mấy bước ra khỏi đình, nghiêm túc nhìn lại, chắc chắn hắn không nhìn lầm.
Hàn Vân Tịch lại lôi Long Phi Dạ rời khỏi, nhìn bộ dạng kia, tựa hồ một khắc cũng không muốn ở lại.
Tại sao có thể như vậy?
Sở Thanh Ca phi thường khẳng định nói với hắn, Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt quan hệ rất tốt, Hàn Vân Tịch sẽ không thấy chết mà không cứu. Bây giờ, ngược lại rất tốt, không phải là Long Phi Dạ muốn đi, mà là nữ nhân này muốn đi.
Cho nên, trong lòng hắn, chỉ có hắn tự cho là Cố Bắc Nguyệt rất trọng yếu? Như vậy... cho dù trọng yếu thì cũng còn lâu mới đến được mức trở thành nhược điểm, để uy hiếp Tần Vương Phi?
Ở trong mắt Ninh Thừa, Cố Bắc Nguyệt chính là một Đại Phu. Từ sau khi hắn mang Cố Bắc Nguyệt đi từ trong tay Sở Vân Ế, hắn vẫn nhốt Cố Bắc Nguyệt ở trong tù, nhìn cũng không buồn liếc mắt nhìn nhiều thêm một cái. Nếu như Hàn Vân Tịch muốn buông tha Cố Bắc Nguyệt, vậy thì Cố Bắc Nguyệt liền không có một chút giá trị nào.
Hàn Vân Tịch đi quá nhanh, cho dù Ninh Thừa đuổi theo ra hết mấy bước, bây giờ cũng không thấy được bóng lưng của bọn họ.
Giữ một tên Đại Phu thì có ích lợi gì? Có được Sở Thiên Ẩn mới có thể khống chế quân của Sở gia!
Rốt cuộc, Ninh Thừa mở miệng, lạnh giọng, "Sở Vân Ế, còn ngớ ra làm gì? Đi gọi người trở về!"
Sở Tướng quân đi nhanh như Sở Vân Ế, hắn tự mình đi vào trong rừng, mang Cố Bắc Nguyệt tới. Ninh Thừa dùng là chữ 'Gọi', nhưng Sở Vân Ế phải đi khuyên nhủ!
"Tần Vương, Vương phi nương nương, vừa mới xong, Ninh Vương chẳng qua chỉ là đùa một chút, nhị vị chớ để ý. Cố Bắc Nguyệt đã ở tại trong đình, xin mời nhị vị."
Đường đường là tộc trưởng đứng đầu một tộc, có thể nói, tôn uy của Sở Vân Ế bây giờ có thể mang đi làm chổi quét sân. Sở Thiên Ẩn để hết những thứ này ở trong mắt, mặc dù không lên tiếng, lại thất vọng ở trong lòng, giận ở trong lòng.
Hắn mới bị giam giữ bao lâu, không ngờ U Tộc Sở gia đã trải qua nhiều chuyện, không còn là U tộc uy nghiêm trong mắt của hắn như lúc trước. U Tộc Sở gia mà cũng đầu hàng với kẻ khác, phải khúm núm, nịnh bợ. Vậy đây được coi là gì?1
Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn Long Phi Dạ, lộ ra nụ cười sáng ngời, "Long Phi Dạ, ta lại thắng vụ đánh cược này!"
Long Phi Dạ chỉ cười không nói gì, dắt nàng xoay người. Hai người quay người lại, đối mặt Sở Vân Ế. Hai người liền phi thường ăn ý, đều làm bộ mặt không có biểu tình, vui, giận, tất cả không lộ ra.
Trở lại trong đình, Cố Bắc Nguyệt đã bị mang tới.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn đến liền thấy thương tiếc, đặc biệt muốn xông qua ôm hắn một cái. Không liên quan tới chuyện gió trăng, không liên quan tất cả những thứ khác, chỉ thuần túy muốn ôm hắn một cái mà thôi. Chẳng qua, nàng không thể.
Nàng len lén triệu hoán Tiểu Đông đi ra từ trong không gian Trữ độc. Tiểu Đông vừa ra khỏi không gian Trữ độc, tinh thần vẫn còn chìm vào hôn mê, nhưng không giống với một hồi trước, lần này nó lập tức ngửi được khí tức quen thuộc nhất trong không khí. Phần cảm giác quen thuộc này, sẽ không thua kém đối với Vân Tịch mẫu thân của nó.
Trong nháy mắt, nó lập tức thanh tỉnh.
"Công tử!"
Nó khiếp sợ ở trong lòng, vội vàng xông tới từ trong ống tay áo Vân Tịch mẫu thân, lập tức nhìn thấy công tử mà nó tâm tâm niệm niệm, Tư Niệm từ hồi lâu.
Chẳng qua...
Chớp mắt cái nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, Tiểu Đông sẽ khóc. Không phải là kêu chít chít, mà là thoáng cái, nước mắt đã ngập tràn trong tròng mắt nhỏ.
Tiểu Đông không nhớ chính mình đã sống bao nhiêu năm, nhưng nó nhớ rất rõ, bản thân chưa bao giờ chảy nước mắt. Nó cũng không biết, hoá ra nó cũng biết khóc.
Nó như phát điên, lao nhảy xuống đất, cũng không đoái hoài tới nơi này là nơi nào, thoáng cái liền chạy đến dưới chân công tử. Nếu là bình thường, nó đã sớm nhảy lên, leo lên y phục của công tử, hoặc leo lên từ sau lưng hắn, hoặc leo lên từ bên người hắn. Nó thích nhất là được ngồi ở trên vai công tử, rúc vào cổ của hắn, làm nũng. Công tử chưa bao giờ đuổi nó, lại còn dùng một đầu ngón tay, nhẹ nhàng nhào nặn cái đầu nhỏ của nó, nghịch nghịch cái đuôi nhỏ của nó. Đầu ngón tay của công tử lúc nào cũng ấm áp.1
Nhưng lần này, Tiểu Đông không dám lộn xộn, nó an vị ở bên chân công tử, ngửa đầu trông lên mặt hắn, nước mắt một mực không ngừng rơi xuống.
Công tử quá yếu ớt, thân thể yếu đuối đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể... Hắn cơ hồ cũng rơi vào trạng thái hôn mê, đứng cũng không vững, phải dựa vào hai người nâng mới có thể miễn cưỡng đứng ở chỗ này.
Những thứ này, vẫn chỉ là mặt ngoài, Tiểu Đông vừa mới ngửi được mùi máu tanh. Nó dựa vào gần một chút liền phát hiện khí tức của công tử có cái gì không đúng.
Nó biết, trên chân, trên vai của công tử đều bị trọng thương. Mà Đan Điền của công tử cũng có máu bầm, hoàn toàn không có nội công, nội thương rất nặng.
Công tử, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Tiểu Đông cứ như vậy, chỉ ngây ngốc ngửa mặt nhìn lên, móng vuốt nhỏ một mực lau nước mắt. Nó hi vọng công tử có thể mở mắt, liếc mắt nhìn nó...
Công tử, ngươi thế nào?
Từ một hồi trước, thời điểm đám Nỗ Tiễn thủ của Sở gia ám sát Hàn Vân Tịch tại Thiên Ninh Đế Đô, Tiểu Đông ra mặt bảo vệ Cố Bắc Nguyệt, người nhà họ Sở liền chú ý tới sự tồn tại của nó, Ninh Thừa cũng biết được.
Ninh Thừa đang có chút hăng hái nhìn Tiểu Đông, tà lạnh cười, "Đây là chuột của người nào nuôi, không có quy củ như vậy."
Vừa mới xong Hàn Vân Tịch còn có thể nhẫn nhịn, nhưng đối mặt với thực tế Cố Bắc Nguyệt chịu nhiều thương thế như vậy, nàng không thể nhẫn nại! Bọn họ tra tấn Sở Thiên Ẩn, cũng không hành hạ đến mức hôn mê, cho dù có hạ độc thì cũng biết loại độc gì để giải. Mà đám người này, rốt cuộc đã làm gì đối với Cố Bắc Nguyệt?
Cặp mắt Hàn Vân Tịch sắc lạnh, nhìn Ninh Thừa bằng nửa con mắt, bình tĩnh nói, "Con sóc cũng không nhận ra? Hay mắt mù không biết, đã không hiểu biết thì nhanh quay về, đi tìm mẹ ngươi, để nàng dạy lại ngươi một lần nữa."
Lời vừa nói, mặt Ninh Thừa liền đen.
Mà giọng nói của Hàn Vân Tịch không mang theo sự giễu cợt, giống như là bình tĩnh trần thuật lại sự thật, để cho Ninh Thừa càng có cảm giác hơn cả bị làm nhục. Hắn muốn phản kích, hết lần này tới lần khác lại không lời có nào để phản bác.
Một bên, Đường Ly không nhịn được nhìn hướng Long Phi Dạ. Thật may, thật may biểu ca của hắn, vị này cũng một mực nhận định Tiểu Đông là con chuột, lúc này vẫn là rất ổn định.1
Ninh Thừa cuối cùng cũng có ấn tượng lần thứ hai đối với Hàn Vân Tịch, nữ nhân này, miệng lưỡi lợi hại hơn Sở Thanh Ca rất nhiều, đủ tinh mắt, miệng lợi hại. Đáng tiếc, hắn ghét nữ nhân tinh mắt, miệng lưỡi nhanh nhẹn.1
"Người đâu, đuổi vật kia đi!" Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
Mấy người hầu lập tức lao tới, Tiểu Đông lập tức nhận ra được địch ý. Nó không biết tiếng người, nhưng mắt thấy rõ ràng công tử bị đám người này uy hiếp, Vân Tịch mẫu thân dùng Sở Thiên Ẩn tới trao đổi con tin!
Đám này, người xấu!
Nó nheo mắt nhìn đâm người hầu, há miệng, lộ ra răng nanh uy nghiêm. Dám khi dễ công tử, tội không thể tha thứ!
Người hầu đang muốn đánh bắt tới, Tiểu Đông linh xảo nhảy một cái, nhảy đến trên mặt một người trong số đó. Móng vuốt sắc nhọn của nó hung tợn kéo một cái, lại gắng gượng kéo rách cả da mặt của người kia. Tiểu Đông, giận!
"A..."
Người kia sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết, mặt chảy máu không ngừng, truật mục kinh tâm. Tất cả mọi người xung quanh nhìn đến cũng bị hù doạ, theo bản năng đều lui về phía sau.
Tất cả mọi người còn không kịp lấy lại tinh thần, tốc độ của Tiểu Đông cực nhanh, bóng người nhất huyễn, dẫm lên mặt từng người hầu đang bao vây nó. Toàn bộ đám người hầu đều bị nó trên mặt, móng vuốt sắc nhọn vô cùng tinh chuẩn đâm vào mắt. Phàm là người bị nó đâm tới, cặp mắt hoàn toàn bị mù!
Một mảnh gào thét bi thương, Ninh Thừa cũng khiếp sợ đứng dậy, bất khả tư nghị nhìn Tiểu Đông.
Ngay cả hai tên thị vệ đang đỡ Cố Bắc Nguyệt, Tiểu Đông cũng không bỏ qua cho. Hai thị vệ kia vừa buông lỏng tay một chút, Cố Bắc Nguyệt liền ngã quỵ về phía trước, Hàn Vân Tịch đang muốn đi qua, lại thấy bóng dáng Tiểu Đông chạy tới. Nó nhỏ như vậy, chỉ lớn cỡ một bàn tay mà thôi, lại gắng gượng dùng hai chân trước, chống đỡ lồng ngực của Cố Bắc Nguyệt, chịu đựng toàn bộ sức nặng, không để cho hắn ngã quỵ trên đất.3
Rất sợ hắn bị thương sẽ đau đớn, móng vuốt sắc bén đều bị Tiểu Đông thu lại.
Yêu một người, chính là một chút xíu đau đớn cũng không nỡ bỏ hắn chịu đựng một mình. Nhưng... Có thể là Công Tử, tại sao ngươi có thể bị thương nặng như vậy?5
Tiểu Đông cứ chống giữ như vậy, lệ rơi đầy mặt, vết máu dính trên móng vuốt cứ nhỏ giọt rơi xuống, hoà với nước mắt của nó, thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ của nó.
"Ngự Tiễn Thuật!"
Ninh Thừa lạnh giọng, làm sao có thể bị một con chuột khiêu khích? Đám Ngự Tiễn thủ của Sở gia đều xuất hiện, lợi tiễn nhắm thẳng vào Tiểu Đông.
Tiểu Đông thì máu me dính đầy mặt, nhìn xung quanh, lộ ra răng nanh uy nghiêm, đằng đằng sát khí. Nó dữ tợn kinh khủng như vậy, lại vừa làm lòng người đau, lòng chua xót. Đám Ngự Tiễn Thủ kia cũng có chút sợ hãi, không dám tiến tới quá gần.
Hàn Vân Tịch nhìn đến tâm cũng vỡ vụn, muốn xông tới, Long Phi Dạ lại không buông tay. Hắn lạnh lùng hỏi, "Ninh Thừa, lề mề cái gì? Trao đổi người!"
"Làm tổn thương nhiều người của ta như vậy, ngươi dự định cứ như vậy kết thúc?" Ninh Thừa hỏi ngược lại.
"Nhiều người như vậy, ngay cả một con sóc cũng không bắt được, ngươi cũng không cảm thấy ngại khi nhắc đến?" Hàn Vân Tịch cười lạnh hỏi ngược lại.
"Ngươi..." Ninh Thừa lại cứng họng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận