Châm này không hướng về phía ai khác, chính là hướng về phía Long Phi Dạ. Đường Ly hoàn toàn bị khiếp sợ, cả người cũng không tốt!
Lê Hoa Lệ Vũ rất cường hãn, nhưng cuối cùng, lực lượng cũng không tránh khỏi bị cao thủ phát hiện, Long Phi Dạ cùng Ninh Thừa cũng nhận ra được ám khí đang đến gần.
Bởi vì ám khí này từ phía Hàn Vân Tịch cùng Đường Ly bên kia, cho nên Ninh Thừa nhận định cây thầm châm này nhằm về phía hắn. Mặc dù hắn không có động, nhưng đáy mắt lóe lên sự khinh thường cùng chán ghét.
Hắn còn kém một chút xíu nữa thì cảm thấy Hàn Vân Tịch, nữ nhân này không đồng loại với Sở Thanh Ca. Bây giờ xem ra, cũng chỉ như vậy mà thôi. Thật là, quá ngu xuẩn!
Không, Hàn Vân Tịch còn ngu xuẩn hơn Sở Thanh Ca!
Nàng lại ở nơi này, trong trường hợp này, chủ động động võ khơi mào sự việc. Hơn nữa, nàng còn dùng ám khí đánh lén. Dùng ám khí thì cũng thôi không nói, nhưng năng lực yếu kém đến mức vừa đánh châm ra đã bị người khác phát hiện được.
Nàng, đúng thật là một chuyện cười!
Mũi châm càng ngày càng đến gần, khinh miệt trong con ngươi của Ninh Thừa càng ngày càng đậm. Nàng chỉ dùng một cây châm mà cũng muốn đả thương hắn? Một tay hắn bưng ly rượu, tiếp tục đấu rượu cùng Long Phi Dạ, một tay kia án ở trên bàn, chuẩn bị tiếp lấy cây thầm châm này. Hắn nghĩ, sau đó nhất định sẽ làm nhục Long Phi Dạ một phen.
Tìm cái dạng nữ nhân gì không được, thế nào mà nhất định phải giữ loại nữ nhân ngu xuẩn, chuyên làm hỏng việc này ở bên cạnh.
Ninh Thừa chờ, nhưng theo khoảng cách cây châm càng đến càng gần, hắn chợt phát hiện ra có cái gì không đúng. Nhìn lực đạo cùng phương hướng của thầm châm, cũng không phải là hướng về phía hắn, mà là nhằm vào Long Phi Dạ.
Hàn Vân Tịch điên sao? Nàng muốn đánh lén Long Phi Dạ?
Trong chớp nhoáng này, Ninh Thừa hoàn toàn đổi mới cái nhìn đối với Hàn Vân Tịch. Rốt cuộc là Hàn Vân Tịch ngu xuẩn như hắn tưởng tượng? Hay là có gian trá như hắn tưởng tượng? Cho nên, giờ phút này, nàng muốn phản bội Long Phi Dạ? Ngoại trừ mấy lý do đó, Ninh Thừa cũng không nghĩ ra được lý do nào khác. Hắn không suy nghĩ ra nữ nhân này.1
Đối với ám khí, nhất là ám khí xuất từ Đường Môn, so với Ninh Thừa, Long Phi Dạ thấy từ xa xa đã có cảm giác quen thuộc. Hắn nhận ra được thầm châm này bay tới từ phía sau lưng, hắn lập tức biết được châm đánh ra hướng về phía mình. Hơn nữa, phán đoán dựa vào lực đạo cùng tốc độ của châm, hắn phi thường khẳng định châm này là Lê Hoa Lệ Vũ trong tay áo của Hàn Vân Tịch.
Nữ nhân này muốn làm cái gì?
Thành thật mà nói, Long Phi Dạ không đoán ra. Nhưng hắn cũng không chần chừ, cho dù là một giây phút. Hắn vẫn ngồi ngay thẳng, thờ ơ, không động lòng.
Thầm châm ép tới gần, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, trong nháy mắt liền tiến vào sau lưng Long Phi Dạ. Mũi châm không đâm vào sâu, lại vững vàng đâm vào phía sau lưng Long Phi Dạ, không rơi xuống đất.
Long Phi Dạ chỉ cần thoáng vận công là bức được mũi châm ra, nhưng hắn không làm.
Vị trí mũi châm này không đủ để trí mạng, nhưng trên châm này có độc gì, chỉ có Hàn Vân Tịch tự mình biết.
Long Phi Dạ giống như không có chuyện gì phát sinh, tiếp tục đấu rượu cùng Ninh Thừa. Hắn ít khi uống rượu, nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn không biết uống. Ly rượu cũng không chạm được vào môi hắn, mỗi một lần hắn nâng ly đều là uống trọn một ly rượu, trực tiếp rót vào miệng, ực một cái đã cạn.
Không khỏi không thừa nhận, động tác nam nhân này uống rượu cũng làm đến mức đẹp trai như vậy! Hắn không quan tâm mũi châm ở phía sau, ngược lại thì Ninh Thừa thật sự có tâm tư, sự chú ý đều đặt ở sau lưng của Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ lạnh liễm suy nghĩ, đem ly rượu sắp xếp thành một hàng thẳng ở trên bàn. Hắn ung dung thong thả rót rượu, đến khi rượu đầy hết ly, hắn mới giương mắt nhìn tới Ninh Thừa, "Mười ly, như thế nào?"
Hai nam nhân này đấu rượu, không có quy củ, dùng cách trực tiếp, phi thường bỉ ổi, uống bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Mặc dù trong bụng Ninh Thừa đầy hồ nghi, nhưng vẫn đáp ứng một tiếng. Đừng nói mười ly, cho dù cả trăm ly thì hắn cũng không say. Nhưng Long Phi Dạ nhất định sẽ say.
Bất kể tửu lượng của Long Phi Dạ tốt bao nhiêu, cho dù có tốt hơn hắn, nhất định cũng sẽ say! Bởi vì, toàn bộ rượu ở nơi này đều bị thêm vào một loại Dược, được đặt tên là bã rượu thất hào. Trong một vò rượu lớn, chỉ cần nhỏ vào một giọt, là có thể làm cho hàm lượng cồn trong vò rượu tăng gấp đôi.
Phải biết, rượu này vốn là Liệt Tửu(1), tửu lượng của người bình thường thì uống một ly liền say, người có tửu lượng khá hơn nữa thì cũng không chống đỡ nổi mười ly. Mà bây giờ, hắn và Long Phi Dạ mỗi người đều đã uống mười lăm ly.
(Chú thích: ta thấy bcuoi nên CT
(1) Liệt tửu: rượu nặng, uống say bất tỉnh nhân sự =)) "liệt" luôn ấy.
- Tiên tửu: uống xong có cảm hứng sáng tác nghệ thuật ????
- Phật tửu: uống rượu xong thì say, nhưng ngoan ngoan, k gây phiền hà cho ng#.
- Tục tửu, cuồng tửu: uống xong say, chửi bậy, đánh nhau =))
Mấy câu này là cho các bẹn bít thêm ). )
Hắn đã dùng Dược giải rượu từ trước, chỉ chờ Long Phi Dạ bị men rượu làm cho say, say cái rối tinh rối mù.
"Mười ly?" Ninh Thừa cũng có chút khó tin, "Nhìn dáng vẻ này, tửu lượng của Tần Vương điện hạ rất cao nha."
Long Phi Dạ rất dứt khoát, cũng không đợi Ninh Thừa trả lời, cầm từng ly lên, rót vào trong miệng. Nếu như Ninh Thừa không uống, chính là thua.
Nếu như Ninh Thừa uống, hai người sẽ uống đến cuối cùng, xem ai sẽ là người uống say trước thì người đó chính là người thua cuộc.
Ninh Thừa tất nhiên sẽ uống. Hắn cũng không nói nhảm nhiều, chính mình tự rót đầy mười ly, giống như Long Phi Dạ, từng ly vào miệng, loáng một cái đã thấy đáy.
Hai người dùng cách thức này uống rượu, Sở Vân Ế cùng Sở Tướng quân ở một bên nhìn đến cũng tặc lưỡi hít hà. Mà phía sau Long Phi Dạ, Đường Ly còn vuốt ve cắm, suy nghĩ về cây châm đang ở phía sau lưng Long Phi Dạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Ngược lại, hắn cũng không buồn lo lắng về tửu lượng của Long Phi Dạ. Cái loại Liệt Tửu này, lấy tửu lượng bình thường của Long Phi Dạ, cho dù uống hết mười vò rượu cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ là hai mươi ly?
Về phần Hàn Vân Tịch, nàng cơ bản chưa thấy qua Long Phi Dạ uống rượu, cũng không biết tửu lượng của hắn. Nhưng nàng cũng không lo lắng cho Long Phi Dạ. Nàng đang nghiêm túc đổi châm cho Cố Bắc Nguyệt, đôi mắt rũ thấp, chuyên chú nghiêm túc, để cho người khác không dám quấy nhiễu.
Rất nhanh, Long Phi Dạ cùng Ninh Thừa, mỗi người đều uống xong mười ly rượu xuống bụng. Long Phi Dạ ngồi ngay thẳng, mặt không đổi sắc, vắng lặng tôn quý, hoàn toàn không giống như người vừa uống rượu. Ninh Thừa cũng không kém thế chút nào, thắng bại còn chưa định.
Nhưng trong lòng Ninh Thừa tràn đầy tò mò, không hiểu nổi. Vì sao Long Phi Dạ còn không say?
(Ơ... đố biết đấy :)) )2
Thêm bã rượu thất hào vào trong Liệt Tửu, bất kể ai uống, nếu uống xong hai chục ly rượu, nhất định say đến bất tỉnh nhân sự. Long Phi Dạ cũng đã uống hai mươi lăm ly, tại sao có thể không có một chút phản ứng nào?
Tại sao?
Ngay tại thời điểm Ninh Thừa cảm thấy bách tư bất đắc kỳ giải(2), Long Phi Dạ lại đang rót đầy ly rượu ở trước mặt, bắt đầu một vòng mới rượu, vẫn là mười ly.
(Chú thích:
(2) Bách tư bất đắc kỳ giải : Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.)
Đáy mắt Ninh Thừa xẹt qua một vệt phức tạp, cũng không có lập tức rót rượu. Mà lúc này, người làm đang đứng ở bên người hắn lại không nhịn được, ho nhẹ hai tiếng. Đây là đang nhắc nhở Ninh Thừa, hắn biết dùng giải dược chỉ có thể ngăn cản tối đa hai mươi lăm ly rượu. Nếu còn tiếp tục uống, cũng không biết dược giải rượu trong cơ thể hắn có thể giúp hắn hóa giải bã rượu thất hào hay không.
Nồng độ cồn trong rượu đã tăng gấp đôi, hắn nhiều lắm là có thể uống thêm năm ly nữa. Một khi vượt qua con số năm ly, tất nhiên sẽ say là chuyện không thể nghi ngờ.
"Không uống?" Long Phi Dạ thiêu mi hỏi.
Mặt Ninh Thừa lạnh trầm, không lên tiếng, nhưng vẫn bắt đầu rót rượu. Sau khi rót đầy, hai người lại liền bắt đầu uống, một ly một, một ly một. Chẳng qua, Ninh Thừa đang hoài nghi về cây châm đang ở phía sau lưng Long Phi Dạ.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đã giúp Cố Bắc Nguyệt châm cứu xong một đợt điều trị, nàng đang thu hồi toàn bộ Kim Châm, đang muốn đứng dậy. Ai biết, Tiểu Đông bỗng nhiên nhảy đến trên chân Cố Bắc Nguyệt, lôi xé rách gấu quần, để lộ ra đầu gối của Cố Bắc Nguyệt cũng bị thương.
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch sợ, liền vội vàng ngồi chồm hổm xuống kiểm tra. Nàng cẩn thận từng li từng tí xé rách to gấu quần, để lộ ra miệng vết thương, nàng liếc mắt nhìn thấy rõ vết thương liền thở hắt ra một ngụm khí lạnh.
Vết thương này là thương tích do mũi tên đặc thù của Sở gia gây ra, suy giảm tới cơ kiện, cũng chính là đứt gân. Hàn Vân Tịch liền vội vàng kiểm tra cặn kẽ vết thương, phát hiện vết thương này đã bị thương từ rất lâu. Bây giờ, tình trạng vết thương khép miệng lại cũng không lạc quan. Thứ nhất là bởi vì bị lợi tiễn của Sở gia gây thương tích, vết thương không được xử lý kịp thời. Hai là bởi vì vết thương chưa lành đã ngưng dùng thuốc. Ba chính là có liên quan đến tình trạng cơ thể của Cố Bắc Nguyệt, căn cơ thân thể của hắn không tốt, không thể chịu nổi loại trọng thương này.
Hàn Vân Tịch càng xem càng tức giận, càng xem càng cuống cuồng. Thương thế của Cố Bắc Nguyệt không thể kéo dài, cho dù không bị thương tổn cùng cơ thịt bị xé rách, huống chi bây giờ còn kèm thêm gân, cơ bị đứt.
Nếu như là do lợi tiễn gây thương tích, sẽ không tạo thành vết xé. Vết xé này chỉ sợ là do kẻ bắn tên vô cùng xảo quyệt, vừa bắn vào bên trong cơ thịt, sau đó thời điểm rút mũi tên ra không thể tránh khỏi tạo thành vết xé.
Nếu không phải là có người nâng, Cố Bắc Nguyệt đoán chừng là đứng không vững, cũng không đi được! Nói theo một ý nghĩa nào đó, lúc này, chân của Cố Bắc Nguyệt đã bị phế bỏ! Nàng không thể xác định có thể chữa khỏi hay không, chẳng qua vô luận như thế nào, nàng đều muốn tranh thủ thời gian, chữa trị càng sớm thì càng có hi vọng, để lại càng ít di chứng về sau!
Lúc này, Tiểu Đông bám lấy vai phải của Cố Bắc Nguyệt, kêu chít chít. Nhịp tim của Hàn Vân Tịch không tự chủ được, như có tiếng rơi một lộp bộp. Nàng biết, Tiểu Đông lại phát hiện ra vết thương.
Nàng cũng không đoái hoài tới cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, vội vàng lấy ra một cây kéo nhỏ, cắt rách áo trên bả vai của Cố Bắc Nguyệt. Ai ngờ, vết thương này còn nặng hơn vết thương ở trên bắp chân của hắn! Đây là một vết thương do mũi tên bắn xuyên qua xương bả vai. Mà kẻ bắn mũi tên thật độc ác, bắn xuyên qua từ đầu đến cuối xương bả vai của Cố Bắc Nguyệt.
Không sai biệt lắm với vết thương ở trên bắp chân hắn, tình trạng vết thương khép lại ở trên bả vai Cố Bắc Nguyệt cũng không lạc quan. Bị xuyên qua da thịt, tổn thương nặng nề, trời mới biết được ban đầu hắn đã mất bao nhiêu máu huyết? Bây giờ chỉ còn đường gân, tia máu nhỏ còn hằn lên, vết thương cũng có dấu hiệu khép lại. Nhưng xương cốt đã chịu tổn thương sẽ để lại di chứng vĩnh cửu, không có cách nào trì dũ(3). Cho dù vết thương của Cố Bắc Nguyệt khỏi hẳn, sau này, trong năm tháng thời gian rất dài, thỉnh thoảng cũng sẽ đau.
(Chú thích:
(3) Trì dũ: (từ ghép) làm trì hoãn bệnh tật.
- Trì: làm chậm, trì hoãn.
- Dũ: bệnh tật, ốm đau.
Ý là làm chậm lại những tổn thương CBN đang gánh chịu.)
Xương cốt bị thương tổn, đây là điều không tốt.
Ngoại trừ ám khí của Đường gia, trên thế gian này cũng chỉ có Ngự Tiễn Thuật của Sở gia mới có lực lượng bậc này! Sở gia, khá lắm Sở gia!
Cả người Hàn Vân Tịch cũng âm trầm xuống, tản mát ra sát khí kinh người.
Nàng bước dài, đi tới trong đình, một bên lạnh lùng trừng Sở Vân Ế cùng Sở Tướng quân, một bên nói với Long Phi Dạ, "Chúng ta phải lập tức trở lại, Cố Bắc Nguyệt bị trúng tên của Sở gia, thương tổn rất nặng, không thêt gắng gượng nữa!"
Mặc dù Cố Bắc Nguyệt không giống như Cố Thất Thiếu một hồi trước, bị mất nhiều máu huyết như vậy, cần cầm máu khẩn cấp. Vết thương trên vai hắn đã để lâu như vậy, chữa trị cũng không gấp nếu nhất thời phải ở nơi này thêm nửa khắc.
Nhưng!
Vết thương trên bắp chân của Cố Bắc Nguyệt đã duyên ngộ quá lâu, không thể tiếp tục trì hoãn. Thực ra, trong lòng Hàn Vân Tịch cũng không có để ý xem liệu Cố Bắc Nguyệt còn có thể đi bộ bình thường hay không, nàng chỉ có một ý nghĩ, mau sớm cấp cứu, có thể vãn hồi bao nhiêu thì vãn hồi bấy nhiêu.
Phải biết, cho dù thời điểm gần rời khỏi Quận Phong Lâm, nàng cũng không có biện pháp lập tức cấp cứu, bởi vì nàng không hiểu Y thuật. Nàng lập tức liên lạc với Thẩm Tam Trưởng Lão Y thành. Xét theo thương thế cùng tố chất thân thể của Cố Bắc Nguyệt, chỉ là Đại Phu thì không thể cứu chữa, chỉ có Thẩm Quyết Minh là Đại Phu cấp bậc Y Thánh mới có năng lực đưa ra cho Cố Bắc Nguyệt một bộ phương án trị liệu hoàn chỉnh.
Việc nàng có thể làm hết sức, có thể tranh thủ hết sức chính là dành thời gian, tìm dược liệu chữa trị bắp chân cho Cố Bắc Nguyệt, sớm bôi thuốc, phòng ngừa vết thương trở nên ác liệt.
Hàn Vân Tịch tới thúc giục, Long Phi Dạ cũng còn không mở miệng, Ninh Thừa liền cười lạnh nói, "Nam nhân uống rượu, nữ nhân trong nhà đi sang một bên."
Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn, hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Ninh Thừa lại có nhiều lúng túng, nếu nói nữa... Long Phi Dạ lại đứng lên, "Hôm nay cứ chấm dứt tại đây, ngày khác tái đấu."
Hắn nói xong cũng dắt Hàn Vân Tịch đi. Ninh Thừa để ly rượu xuống, cũng đứng lên, "Tần Vương, không chịu thua?"
"Tiếp tục đấu nữa, ngươi có chắc chắn Bản vương sẽ thất bại?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi ngược lại.
Ninh Thừa lại không chút do dự trả lời, "Chắc chắn!"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên bưng bát rượu ở trên bàn lên, hất thẳng vào mặt Ninh Thừa! Trong phút chốc, toàn bộ đình hoàn toàn yên tĩnh, vạn vật như dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ có rượu trên mặt Ninh Thừa, dọc theo đường ranh góc cạnh, rõ ràng trên khuôn mặt hắn, từng giọt chảy xuống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận