Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Dị năng
  3. Vạn Tộc Chi Kiếp (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 803: Ta Có Phải Là Kẻ Phản Bội?

Vạn Tộc Chi Kiếp (Dịch) (Đã Full)

  • 384 lượt xem
  • 1673 chữ
  • 2022-03-22 07:04:03

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hôm nay Hoàng lão nói quá nhiều, thậm chí nói một chút chuyện chạm đến thứ cấm kỵ, ông trầm giọng nói: "Đại Chu phủ. . . Chu gia. . . Aiii, một nhà hai, ba vị vô địch. . . Ha ha. . . Chu Phá Long muốn chứng đạo? Chu Phá Thiên muốn chứng đạo? Đều kìm nén đi!"

Ông cười đến có chút tùy ý, "Đừng oán Hạ gia, không phải ta nói đỡ cho Hạ gia, Hạ phủ chủ muốn chứng đạo nên giờ phút này không thể đắc tội quá nhiều người, bằng không. . . Hắn chắc chắn phải chết!"

Chắc chắn phải chết!

Tô Vũ chấn động trong lòng!

"Hắn không thể biểu hiện ra thái độ gì, không thể biểu hiện ra khuynh hướng nào, dù cho trong lòng của hắn không cam tâm, không tình nguyện thì hắn cũng không thể!"

"Vì chứng đạo thành công!"

Ông nhìn về phía Tô Vũ, dáng vẻ uể oải khó tả: "Chỉ đơn giản như vậy, ngươi rõ chưa? Mà Chu gia thì không có cố kỵ này, Đại Minh vương cũng rất mạnh, thế nhưng Chu Thiên Đạo mà muốn tiến vào vô địch. . . Cho hắn thêm trăm năm lại nói! Cho nên, Chu gia sẽ ít cố kỵ đi rất nhiều, rất nhiều người thậm chí sẽ cầu xin bọn hắn. Tô Vũ, ngươi hiểu chưa?"

Tô Vũ gật gật đầu, giờ khắc này, rất nhiều nghi hoặc trong nháy mắt đều đã hiểu rõ!

Vì chứng đạo!

Hết thảy chỉ vì chứng đạo!

Vì chứng đạo, Hạ Long Võ thối lui ra khỏi sân khấu, vì chứng đạo, Đại Hạ phủ không biểu hiện ra thái độ đối địch với vạn tộc, vì chứng đạo, Hạ gia lúc này không thể đi đắc tội với kẻ khác, chỉ có thể chờ!

Cho nên, Hạ gia bảo hắn chờ.

Hạ gia không phải nhìn không ra tầm quan trọng của Tô Vũ nhưng Hạ gia vẫn để cho hắn chờ, dù cho Tô Vũ cung cấp một ít gì đó thì vẫn là kết quả phải chờ đợi.

Chờ Hạ Long Võ chứng đạo thành công đã rồi lại nói!

Hắn bừng tỉnh đại ngộ!

Hết thảy nghi hoặc, giờ khắc này Tô Vũ đều đã hiểu rõ.

Hạ gia. . . Hắn vẫn cảm thấy thái độ Hạ gia kỳ quái, bây giờ nghe Hoàng lão nói chuyện, hắn đã triệt để hiểu rõ!

Tô Vũ yên lặng, bỗng nhiên hỏi: "Vậy thái độ của phủ trưởng thế nào?"

"Không kém bao nhiêu đâu, cũng phải tranh thủ thời gian cho Hạ gia, phủ trưởng cho dù muốn thanh tẩy thì cũng không phải hiện tại, chờ, một hai năm nữa có lẽ sẽ có kết quả."

Tô Vũ thấy lòng đắng chát.

Chờ!

Một hai năm dài lắm sao?

Không dài!

Nhưng đối với hắn mà nói, hắn không muốn chờ, cho hắn đủ đồ vật, đủ tài nguyên, đủ vốn liếng thì hắn rất nhanh có khả năng tiến bộ đến Đằng Không, Lăng Vân thậm chí Sơn Hải.

Hắn hiểu được, nếu lúc này hắn làm ra chút cử động thì có lẽ sẽ làm rối loạn bố trí của hai bên.

Như vậy, có lẽ chính mình rời đi lại càng phù hợp với ích lợi của bọn hắn, cũng càng phù hợp với ích lợi của mình.

Hắn đã quá coi trọng bản thân!

Mình tại Đại Hạ phủ biểu hiện ra càng ưu tú, càng bị người oán hận, có lẽ càng khiến bọn họ khó xử.

Tô Vũ cười, gật đầu rồi nhìn về phía Hoàng lão, "Hoàng lão, ta đã hiểu."

Rời đi, giống như đã thành kết quả nhất định.

Chỉ là xem có nên tới Đại Minh phủ hay không.

Đại Minh phủ. . . quá xa lạ.

Đại Minh vương, Chu Thiên Đạo. . . Còn có Bạch gia, nhà của lão sư Bạch Phong hình như cũng tại Đại Minh phủ.

Tô Vũ nhếch miệng mỉm cười, nhìn về phía sư tỷ đang đứng yên lặng ngoài cửa, bỗng nhiên có chút xót xa.

Ta phải đi!

Sư tỷ có đi cùng ta không?

Sư bá chỉ sợ là sẽ không đi, sư bá hẳn là có thể chiếu cố tốt sư tỷ nhỉ?

Còn có sư tổ ở đây nữa!

Cả Ngô Lam ngốc nghếch kia. . . Cô nương này có Ngô gia ở đây thì cũng tốt, mình ở lại sẽ chỉ trêu chọc đủ loại phiền toái, những người như Ngô Nguyệt Hoa có lẽ vẫn phải ra mặt cho mình, trêu chọc không ít phiền toái.

Hạ Hổ Vưu thì không cần hắn lo lắng, cậu là con trai của Hạ Long Võ, cần gì tới lượt hắn lo lắng cho cậu ta?

Còn có Trịnh Vân Huy, Khương Mục. . .

Đều không cần hắn lo lắng!

Tô Vũ cười nhạt, sự tồn tại của hắn ngược lại chỉ tổ gây thêm phiền toái cho bọn họ.

Sở nghiên cứu Lam Thiên. . . sở nghiên cứu Nguyên Thần. . .

Giờ khắc này Tô Vũ bỗng hơi thất thần.

Lam Thiên phản bội, ta cũng xem như phản bội sao?

Hiện tại hắn đã có quyết định sẽ rời đi Đại Hạ phủ.

Có lẽ. . . Cũng tính là một loại phản bội đi.

Ở đây, dù sao còn có rất nhiều người trả giá vì mình.

Còn có Lâm Diệu đần độn vẫn tin vào sự tồn tại của hội hỗ trợ, còn cả Hồ Tông Kỳ góp vào không ít tinh lực, trước khi đi, mình có lẽ có thể lưu lại một ít gì đó cho bọn hắn, cũng xem như trả lại hết thảy.

Đại Hạ phủ này. . . hắn không hề mắc nợ!

Hợp Khiếu pháp đủ để đền bù hết thảy những gì hắn thiếu.

Về phần lão sư, hắn nghĩ họ cũng sẽ ủng hộ cho hắn.

Kể cả Triệu lão sư, vị lão sư một mực trả giá vì mình, xin lỗi, hắn rất xin lỗi.

Lúc này, Tô Vũ mặc dù còn chưa đi nhưng hắn đã nghĩ đến hậu quả, hắn biết kết cục sau ngày hôm nay sẽ là gì.

. . .

Lúc bấy giờ, những người khác nhìn về phía Tô Vũ, bỗng nhiên ai cũng cảm thấy hơi khác biệt.

Hắn dường như đã trút được gánh nặng!

Rộng mở trong sáng!

Loại cảm giác vô câu vô thúc, thoải mái tràn trề ấy hiện ra trên người Tô Vũ vô cùng nhuần nhuyễn!

Cẩn thận chặt chẽ, cố làm ra vẻ đã quá lâu rồi.

Hắn mệt mỏi!

Hắn không dám ra ngoài, không dám đi làm nhiệm vụ, không dám triển lộ cái gì, không dám lộ ra năng lực của bản thân.

Bởi vì có người đang ngó chừng hắn!

Nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn!

Ngày hôm nay, có lẽ không cần nữa, hắn có thể nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề mà chiến một trận, có thể thoải mái phát tiết một ít gì đó.

Tô Vũ mỉm cười, nhìn về phía những người kia, nhìn về phía Địch Phong mới vừa vào cửa, cười vô cùng thoải mái.

Địch Phong nhíu mày, Tô Vũ thì không thèm để ý chút nào.

. . .

Mà cùng lúc ấy.

Tu Tâm các.

Vạn Thiên Thánh nhìn lên bầu trời, thật lâu sau vẫn không nói gì, điều mà ta nhìn thấy, chưa chắc đã là thật.

Ta thấy được cảnh hắn chiến Sơn Hải, nhưng ta thấy hắn chiến Sơn Hải ở đâu sao?

Ta chưa từng nhìn thấy hắn đi xa!

Ta chưa từng nhìn thấy hắn thất lạc mà đi, ly biệt quê hương.

"Tô Vũ. . ."

Một tiếng nỉ non chất chứa bất đắc dĩ vô cùng tận.

Nhân tộc làm sao lại trở nên như thế rồi?

Hơn ba trăm năm an nhàn nên quên đi thống khổ hơn ba trăm năm trước sao?

Vạn tộc còn đang lăm le sát sườn, các ngươi thật sự quên rồi?

Bức Tô Vũ đi. . . phải trách ai?

Là ta?

Có lẽ là thế đi!

Ông than nhẹ một tiếng, Vạn Thiên Thánh lắc đầu, đọc sách, tiếp tục đọc sách thôi.

Ngoài cửa sổ, một bóng người chập trùng, cười nhạt: "Mỗi người tự có kỳ ngộ riêng, có lẽ rời đi cũng là một loại kỳ ngộ! Ta nghe rồi, thả hắn đi thôi, có lẽ đây mới là con đường của hắn."

Vạn Thiên Thánh cười khẽ, "Phải không?"

"Nếu Hạ vương đã trở về, vì sao lại không lộ diện?"

Ngoài cửa sổ, bóng người đạp không mà vào, bất cứ cấm chế nào cũng không thể ngăn nổi, có thì cũng bị phá hết, bức tường vẫn y nguyên như trước, cửa sổ như trước, ông cứ thế mà tiến đến.

"Lộ diện làm gì?"

Đại Hạ vương có gương mặt chữ quốc, không giận tự uy, rất giống Hạ Long Võ, ông cười nói: "Xem kịch, xem một tuồng kịch! Ngày mà Long Võ chứng đạo, chính là ngày mà ta đại khai sát giới, việc ta làm, chỉ vì hộ đạo cho Long Võ chứng đạo! Ta nhẫn nhịn năm mươi năm, Long Võ chứng đạo thất bại cũng được mà thành công cũng được, đó đều sẽ là thời điểm Khai Thiên đao của ta ập xuống!"

"Đã như vậy, hà tất giờ phút này phải bảo hộ Liễu Văn Ngạn. . . Tự tìm phiền toái như thế." Vạn Thiên Thánh không cho là đúng.

Đại Hạ vương nhàn nhạt cất tiếng: "Hạ Vô Thần ta muốn bảo hộ một người mà còn cần cân nhắc cái nhìn của người khác sao?"

"Vậy vì sao không bảo hộ Tô Vũ nữa?"

Đại Hạ vương bật cười, "Hắn còn có đường riêng của hắn, Liễu Văn Ngạn không còn con đường nào cả, nếu đã có đường có thể đi, hà tất lưu lại con thuyền lớn lúc nào cũng có thể lật này! Lão Chu kia không tệ, ông ta là kẻ láu cá, láu cá thì cuộc sống lại càng dễ chịu, ông ta không xen vào chuyện gì thì ai dám chọc ông ta? Coi như đây là chuyện tốt! Đi tới chỗ lão Chu bên kia quả thật an toàn hơn bên này."

Vạn Thiên Thánh không nói gì, một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Đại Hạ vương quay người, thản nhiên nói: "Ta biết ngươi có ý tưởng, kìm nén cho ta, nhịn xuống cho ta! Ta cần Long Võ chứng đạo! Long Võ không chứng Đđo, thiếu một vị vô địch thì biết đấu thế nào!"

"Tuân lệnh!"

Vạn Thiên Thánh chắp tay, cười nhẹ, đưa mắt nhìn Đại Hạ vương rời đi.

Đại Hạ vương đạp không mà đi, không ai thấy, không ai dám xem, không ai có thể xem.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top