Dịch: Hoangforever
Lời nói của Bùi Hạo giống như một lưỡi dao sắc bén,từng từ từng ngữ giống như từng nhát cắt đâm thẳng vào tim. Mấy vị Các chủ ủng hộ Khương Thanh Nga có mặt ở đó nghe mà phẫn nộ, sôi trào.
Bọn họ không khỏi đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Lý Lạc. Thế nhưng lại kinh dị phát hiện ra rằng, sắc mặt của Lý Lạc cũng không có biểu hiện ra bất kỳ sự tức giận nào, khiến cho họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng có chút cảm thán, vị Thiếu phủ chủ trời sinh Vô Tướng này, phần tâm tính này ít ra cũng rất được.
Bùi Hạo tương tự cũng phát hiện ra Lý Lạc phớt lờ lời nói của hắn, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh liền hiểu, nghĩ tới việc mấy năm qua Lý Lạc gặp nhiều biến cố như vậy, cho nên hắn đã sớm minh bạch, đã chấp nhận hiện thực tàn khốc này rồi.
“Nói xong rồi sao?”
Lý Lạc bình tĩnh hỏi.
Bùi Hạo nhàn nhạt cười.
“Thật ra có một chuyện ta vẫn không hiểu, cha mẹ ta rõ ràng đối với ngươi rất tốt, ngươi đáng lẽ phải xem như là đại ân mới đúng, thế nhưng không hiểu tại sao ngươi ngược lại lại còn oán hận họ sâu sắc hơn?”
Lý Lạc hỏi.
Bùi Hạo nghe thấy vậy, trầm mặc một lúc, sau đó trầm giọng nói:
“Sư phụ, sư nương đối với ta đúng là không tệ. Chỉ là bọn họ rõ ràng biết ta muốn cái gì, thế nhưng tại sao vẫn luôn không cho?? Ta luôn muốn được trở thành đệ tử thực sự của bọn họ, chứ không phải là một tên đệ tử ký danh như thế này.”
“Để đạt được cái mục tiêu này, ta ở Lạc Lam phủ đã luôn làm việc rất chăm chỉ, thế nhưng bọn họ ngay cả một lời cũng không có nhắc tới....Ngươi có biết ta đã hi vọng bao nhiêu lần rồi không? Thế nhưng tất cả cũng chỉ là thất vọng.”
Lý Lạc cười nói:
“Đây chính là đấu lúa nuôi ân, đấu gạo nuôi thù (2) sao? Thế nhưng theo những gì xảy ra lúc này, cha mẹ ta cũng không có làm sai. Ta không cho rằng với một người có tính cách Bạch Nhãn Lang như ngươi, nếu như thật sự để cho bọn họ thu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi có vì vậy mà thu liễm lại không?”
“Cho ngươi cái thân phận đệ tử thân truyền này, bất quá cũng chỉ làm tăng lên dã tâm của ngươi, để ngươi có thể chiếm được Lam Lam Phủ làm của riêng dễ dàng hơn mà thôi.”
Bùi Hạo lắc đầu, cũng không có dây dưa với Lý Lạc về cái vấn đề này thêm nữa, chỉ thản nhiên nói:
“Xem ra ngươi đối với đề nghị của ta cũng không có hứng thú lắm.”
Lý Lạc gật đầu, nói:
“Ngươi đừng tốn tâm tư nữa. Hôn ước giữa ta và Thanh Nga tỷ sẽ không có vì bất kỳ sự uy hiếp nào mà thay đổi đâu.”
Bùi Hạo nghe vậy, than nhẹ một tiếng, nói:
“Lý Lạc, tham lam quá sẽ khiến ngươi trả giá đắt đó. Hiện tại không còn như lúc trước nữa, ngươi lúc này không còn tư cách để bốc đồng nữa đâu.”
Lý Lạc nhìn chằm chằm Bùi Hạo.
Mặc dù trên phương diện khí thế hắn so với Bùi Hạo yếu hơn rất nhiều, thế nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Bùi Hạo có chút không được thoải mái.
“Bùi Hạo, những lời này của ngươi có lẽ dành cho ngươi là hợp lý hơn đó.”
Lúc Lý Lạc nói ra lời này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bùi Hạo tức cười, nói:
“Lý Lạc, ngươi thật sự nghĩ rằng tiểu sư muội có thể bảo vệ được ngươi ư? Ngươi ngây thơ quá rồi.”
“Bất quá, ngươi đối với đề nghị này của ta không có đồng ý, vậy thì được rồi, như ta đã nói lúc trước, kể từ hôm nay, ba Các dưới quyền quản lý của ta sẽ không nộp một đồng nào lên kho phủ nữa. Tương tự như vậy, bất kỳ mệnh lệnh nào phát ra từ phủ.... Ba các chúng ta có áp dụng hay không , còn phải xem tâm tình của ta như thế nào đã.”
Bên trong phòng khách, sáu vị Các chủ còn lại nghe thấy vậy, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo và nghiêm nghị hẳn lên.
Tuy rằng trong 6 vị Các chủ này có 2 vị thuộc về phe trung lập, thế nhưng nếu như Bùi Hạo thật sự muốn chia rẽ Lạc Lam phủ... vậy thì chuyện này, đương nhiên cũng có ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ rồi.
Nếu như chuyện này thật sự xảy ra...Vậy thì bọn họ có lẽ cũng chỉ còn cách nghe theo mệnh của Khương Thanh Nga tiến hành thanh trừ Bùi Hạo cùng với 3 vị Các chủ kia.
Chỉ là nếu như thật sự tới một bước này, Lạc Lam phủ lúc đó có lẽ đã chính thức bại lộ sự chia rẽ nội bộ của mình trước các thế lực khắp nơi trong cái nước Đại Hạ này rồi.
“Làm sao? Muốn ra tay với ta sao?”
Bùi Hạo dường như nhận ra sự lạnh lẽo trong đôi mắt sáu vị Các chủ, khẽ cười một tiếng nói.
Thấy Bùi Hạo cười, ánh mắt của Lôi Chương và 5 vị Các chủ kia không khỏi hiện ra sự kiêng kỵ.
Những lời Bùi Hạo nói lúc trước cũng không phải là giả. Vào những năm Lạc Lam phủ quật khởi kia công lao của hắn thật sự cũng không có nhỏ. Những tên cường địch ngăn cản Lạc Lam phủ có không ít tên bị chết trong tay hắn.
Hiện tại, Bùi Hạo chính là Địa Sát Tướng hậu kỳ, mà bọn họ, những vị Các chủ, ngoài trừ Lôi Chương Địa Sát Tướng trung kỳ ra, còn lại đều là Sơ kỳ.
Ở trong căn phòng khách này, có lẽ cũng chỉ có Khương Thanh Nga mang trong mình Cửu phẩm Quang Minh tướng là có thể chống lại y.
Dĩ nhiên quan trọng nhất là, Bùi Hạo cũng không phải chỉ có một mình hắn, hắn còn có đội ngũ trung thành của mình nữa. Hiện tại, trước mắt là 3 vị Các chủ đã đầu nhập hắn.
Mà khi song phương ở chỗ này không nể mặt mũi nhau tiến hành động thủ, vậy không thể nghi ngờ đó chính là bố cáo với thiên hạ rằng nội bộ Lạc Lam phủ bị chia rẽ, dẫn tới tình thế Lạc Lam phủ ở trong nước Đại Hạ trở nên họa vô đơn chí.
“Các vị, hôm nay ta tới đây, cũng không phải là để trổ tài miệng lưỡi lợi hại. Mà là để làm cho Lạc Lam phủ tiếp tục vững vàng hơn trong cái nước Đại Hạ này.”
“Nếu như Tiểu sư muội nguyện ý giải trừ hôn ước với Thiếu phủ chủ, ta và ngươi liên thủ với nhau, chắc chắn trong tương lai sẽ khiến cho Lạc Lam phủ tiến xa thêm một bước.”
Bùi Hạo nhìn mọi người cười nhạt nói.
“Hiện tại, đi tới một bước này, cũng chỉ có thể trách vị Thiếu phủ chủ này của chúng ta quá tham lam mà thôi...”
“Nhưng cũng không vì điều này mà ta dừng tay lại đâu.”
Nói tới đoạn này, Bùi Hạo móc trong ngực ra một thanh lệnh bài. Phía trên lệnh bài có khắc rõ một chữ “Mặc”.
Mà khi các vị Các chủ nhìn thấy thanh lệnh bài này, sắc mặt không nhịn được liền thay đổi.
“Đây là lệnh bài của Mặc trưởng lão?”
Lôi Chương thất thanh nói.
Ở trong cái Lạc Lam phủ này, ngoài trừ chín vị Các chủ ra, đương nhiên vẫn còn có 3 vị trưởng lão cung phụng nữa. Bọn họ trừ Lý Thái Huyền, Đạm Thai Lam ra, ở trong cái Lạc Lam phủ này họ là những người có chiến lực mạnh nhất.
Ba vị trưởng lão cung phụng này tất cả đều có cảnh giới Thiên Sát Tướng.
Chỉ là 3 vị trưởng lão cung phụng này thường ngày cũng không có nhúng tay vào sự vụ Lạc Lam phủ. Chỉ khi nào Lạc Lam phủ gặp ngoại địch, bọn họ mới ra tay xuất thủ. Đây là ước định giữa họ và Lý Thái Huyền lúc trước.
Mà vị Mặc trưởng lão này lại chính là một trong 3 vị cung phụng đó.
Nhưng không ngờ tới được là, mấy vị trưởng lão vẫn luôn giữ vững lập trường trung lập của mình, không nhúng tay vào sự vụ của Lạc Lam Phủ, thế mà lúc này lại có một tấm lệnh bài vẫn luôn theo bên cạnh họ kia lại xuất hiện trong tay Bùi Hạo, ý trong đó không cần nói cũng biết.
“Năm đó sư phụ mời tới ba vị trưởng lão cung phụng, từng có nói qua, bọn họ có quyền giám sát mọi người. Cho nên phủ tế sang năm, nếu như có người đạt được sự ủng hộ của hai vị trưởng lão cung phụng và bốn vị Các chủ, như vậy hắn có quyền cạnh tranh chức vị Phủ chủ Lạc Lam phủ.”
Bùi Hạo nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
“Cho nên, các ngươi cũng không cần phải lo lắng ta sẽ chia rẽ Lạc Lam phủ, bởi vì thứ ta muốn chính là một Lạc Lam phủ hoàn chỉnh.”
Bên trong phòng khách, Lôi Chương và các vị Các chủ khác nghe thấy vậy liền hiện ra vẻ mặt kinh sợ. Hiển nhiên bọn họ không ngờ tới rằng, Bùi Hạo lại đánh tới cái chủ ý này.
Hơn nữa nhìn bộ dạng trước mắt này, không hẳn là hắn không thành công. Vì ngày hôm nay, sau khi hai vị Phủ chủ mất tích không lâu kia, e rằng hắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hai con mắt Bùi Hạo chuyển hướng sang nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp, lạnh như băng của Khương Thanh Nga, sau đó lại nhìn Lý Lạc, thản nhiên nói:
“Cho nên, các ngươi hãy quý trọng thời gian một năm cuối cùng này đi. Chờ sau khi phủ tế Lạc Lam phủ tới, có lẽ đã không còn quan hệ gì nữa đâu.”
“Khi đó, ngươi mới thật sự là hai bàn tay trắng.”
Lời này vừa nói xong, Bùi Hạo xoay người trực tiếp rời đi. Tiếp đó ba vị Các chủ dưới quyền hắn cũng theo sau rời đi.
Sau khi Bùi Hạo rời đi, bầu không khí căng thẳng bên trong phòng khách liền theo đó mà dịu xuống. Thế nhưng trên khuôn mặt tất cả mọi người ở đây lại hiện ra sự lo lắng.
Mặc dù đối với cục diện này họ sớm đã dự đoán từ trước, thế nhưng sau khi một màn này xuất hiện vãn khiến cho họ vô cùng đau đầu.
Thế nhưng, vào lúc này Khương Thanh Nga lại tỏ ra khá là bình tĩnh. Nàng chậm rãi trấn an 6 vị Các chủ, dặn dò một ít chuyện xong, sau đó mới bảo họ lui ra ngoài.
Sau khi mọi người lui ra ngoài, phòng khách liền trở nên yên tĩnh lại.
Lý Lạc ngơ ngác nhìn sàn nhà dưới chân, cho tới khi có một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện ngay trước mặt, lúc này hắn mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Khương Thanh Nga.
Khương Thanh Nga cúi đầu, hai con ngươi màu vàng lẳng lặng nhìn hắn.
“Nhìn thì có vẻ như ngươi ngoài mặt bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại đang rất là tức giận đúng không?”
Khương Thanh Nga nhẹ nhàng nói.
Lý Lạc cười khổ,
“Làm sao có thể không tức giận được cơ chứ?”
Cái tên Bùi Hạo kia ngày hôm nay hắn không coi Lý Lạc ra gì cả. Cái này tên này không những muốn hắn giải trừ hôn ước, mà còn muốn đè đầu cưỡi cổ hắn.
“Thế nhưng biểu hiện ngày hôm nay của ngươi không có tệ, cũng không có vô cùng thất thố.”
Môi đỏ của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng nở ra nụ cười, giọng nói hiện ra một tia tán thưởng.
Lý Lạc thở dài:
“Thật ra nếu như mà ta có thể, ta rất muốn ở tại chỗ này đem hắn giết chết, giúp cha mẹ thanh lý môn hộ.”
Không có thất thố, cũng là vì hắn thực sự không thể gì được Bùi Hạo.
Lúc này, lại một lần nữa Lý Lạc cảm nhận được tầm quan trọng của thực lực bản thân. Cái gọi là Thiếu phủ chủ, sau khi cha mẹ hắn mất tích, kỳ thực cũng chẳng có gì.
Đương nhiên hắn cũng hiểu, lý do quan trọng nhất cũng là vì cái gọi là Trời sinh Vô Tướng kia. Tất cả mọi người đều nhận định hắn không có một chút tiềm lực nào, cho nên khinh thị hắn là điều hiển nhiên.
“Không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, ẩn nhẫn hợp lý cũng không có mất mặt.”
Khương Thanh Nga khuyên nhủ.
Lý Lạc gật đầu nói:
“Trải qua chuyện ngày hôm nay, ta xem như là đã biết Lạc Lam phủ của chúng ta hiện tại có rất nhiều rắc rối. Hai năm qua, Thanh Nga tỷ vất vả rồi.”
Ngày đó, Lạc Lam phủ quật khởi quá nhanh, cũng chính vì lý do này mà khiến cho căn cơ mới bất ổn định như thế này. Điều này đã dẫn tới một hậu quả, khi người sáng lập ra Lạc Lam phủ là Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam mất tích, vị trí phủ chủ cao cao tại thượng kia liền trở nên không còn được vững chắc nữa.
Nếu như không phải Khương Thanh Nga hai năm qua nỗ lực ổn định lòng người , e rằng lúc này không phải chỉ có mình tên Bùi Hạo kia là người sinh ra tâm tư.
Khương Thanh Nga ngồi xuống bên cạnh, đôi chân thon dài, trắng nõn xếp chồng lên nhau rất là tao nhã, nàng nói:
“Những lời Bùi Hạo nói lúc trước, ngươi đừng quá để ý trong lòng. Ta sẽ xử lý hắn, chẳng quả là cần chút thời gian.”
Nói xong, hai con ngươi màu vàng liền nhàn nhạt nổi lên sát ý.
“Ngươi đã cùng ta có ước đinh, ta đây tự nhiên sẽ hoàn thành ước định đó, sẽ đem Lạc Lam phủ này hoàn chỉnh giao lại cho ngươi.”
“Cho nên chuyện của Lạc Lam phủ, ngươi tạm thời không cần phải đau đầu. Chuyện bây giờ ngươi nên nghĩ có lẽ là...Tháng sau, trường Nam Phong thi học kỳ, nếu như ngươi không vào được trường Thánh Huyền Tinh, hết thảy ước định liền mất đi hiệu lực.”
Khương Thanh Nga nhẹ nhàng nói.
Sau đó nàng dừng lại một chút, khẽ nghiêng đầu, hướng về phía Lý Lạc cười nhạt nói,
“Nếu như ngươi cảm thấy không làm được... hiện tại có thể nói với ta. Ta đây có thể xem như cái ước định đó là do ngươi nông nổi, bốc đồng nên mới nhất thời nói ra.”
Lý Lạc trừng mắt, xòe bàn tay ra, nói:
“Đưa tay cho ta.”
Khương Thanh Nga nhìn bàn tay đang duỗi ra trước mặt mình liền có chút sững sờ. Nếu người khác đối xử với nàng như thế này, nàng có lẽ đã chém cho hắn một nhát kiếm rồi. Thế nhưng với Lý Lạc thì...mối quan hệ giữa hai người rất là đặc biệt.
Cho nên, cuối cùng, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình ra, đặt lên trên bàn tay Lý Lạc.
Lý Lạc chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ bé này, cảm nhận sự mềm mại bàn tay mang tới làm cho hắn khẽ rung động trong lòng. Hơn nữa có lẽ vì lý do Khương Thanh Nga mang trong mình Quang Minh Tướng, cho nên da của nàng rất trắng, mát lạnh như ngọc, khiến cho hắn yêu thích không rời, không nỡ buông bàn tay này ra.
Nhưng Lý Lạc kiềm chế lại sự kích động này, sau đó thúc đẩy một đạo tướng lực cực kỳ yếu ớt từ trong lòng bàn tay ra.
Sắc mặt Khương Thanh Nga vốn đang còn bình tĩnh, nhưng khi đạo Tướng lực yếu ớt kia phun ra, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền trở nên ngưng trọng.
Năm ngón tay mảnh khảnh cuộn lại trực tiếp nắm lấy tay Lý Lạc. Một đạo cảm nhận truyền vào trong cơ thể Lý Lạc, cuối cùng, nàng phát hiện ra rằng nơi cái Tướng Cung rỗng tuếch kia, hiện tại lại tản mát ra một ánh sáng màu xanh da trời.
Khương Thanh Nga có chút khiếp sợ nhìn Lý Lạc đang nở nụ cười nhìn mình. Một lúc sau, nàng mới nói:
“Đây là.... Thủy Tướng?”
“Ngươi có Tướng rồi?”
Một lúc lâu sau, Khương Thanh Nga mới chậm rãi buông tay ra, nói:
“Là đồ vật do sư phụ, sư nương lưu lại giúp ngươi giải quyết vấn đề này sao?”
Lý Lạc gật đầu.
Khương Thanh Nga khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
“Chuyện này quả thật chính là một tin tức tốt trong ngày hôm nay.”
“Đạo Thủy Tướng này của ngươi, hình như phẩm cấp cũng không có được cao cho lắm. Nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng tinh khiết, có lẽ là do thiên tài địa bảo mà sư phụ, sư nương đã để lại cho ngươi mang tới.”
“Bất quá kể là có như vậy, thì đây cũng là một khởi đầu tốt.”
Hắn nhìn ra được tâm tình lúc này của Khương Thanh Nga rất tốt. Hai hàng lông mày tinh tế, có vẻ lăng liệt kia vào lúc này khẽ giãn ra.
Cuối cùng, nàng còn cười đùa nói với Lý Lạc:
“Chúc mừng ngươi, khoảng cách tới mục tiêu muốn giải trừ hôn ước kia lại càng tiến gần thêm một bước.”
Lý Lạc bất đắc dĩ cười, sau đó im lặng một lúc, mới nói:
“Ngươi cảm thấy lúc trước Bùi Hạo nói nói câu có liên quan tới cha mẹ ta kia, có bao nhiêu độ tin cậy?”
Hai hàng lông mi thon dài của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng chớp chớp, bình tĩnh nói:
“Mặc dù ta không biết hắn từ nơi nào có được cái tin tức này, thế nhưng theo như ta thấy, loại người thiển cận như hán, làm sao biết được sự cường đại của sư phụ, sư nương chứ.”
“Mặc dù hai người bọn họ vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà tạm thời bị mắc kẹt, thế nhưng ta tin tưởng, họ chắc chắn bình yên vô sự.”
Lý Lạc nghe vậy, từ tốn gật đầu cái rụp.
“Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Khương Thanh Nga đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên người nàng, chiếu xuống đường cong mỹ miều, làm cho miệng lưỡi Lý Lạc có chút khô khốc.
“Ngày mai ta sẽ trở lại Vương Thành. Nếu như ngươi cần bất kỳ thứ gì có thể nói với Thái Vi tỷ. Nàng sẽ ở lại quận Thiên Thục một đoạn thời gian, hỗ trợ ngươi xử lý sản nghiệp khắp nơi của Lạc Lam phủ ở nơi này.”
Dặn dò xong, Khương Thanh Nga quay đầu lại nhìn Lý Lạc bên cạnh.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt càng thêm hoàn mỹ.
Một đôi con ngươi màu vàng dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ sáng ngời, làm cho hắn khi nhìn vào đôi mắt đó liền bị lún sâu, khó mà quên được.
“Cho nên... Lý Lạc, ta hi vọng lần sau nhìn thấy ngươi, chính là ở trường Thánh Huyền Tinh.”
Nàng khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói.
---------
(1) Bạch Nhãn Lang: Lang là sói, một loài động vật có bản tính hung dữ, tàn nhẫn.
Bạch Nhãn: có nghĩa là mắt có lòng trắng, mù lòa -> mù quáng, phi nhân tính.
Bạch Nhãn Lang có nghĩa là người có lòng dạ độc ác, không biết ơn -> một kẻ vô ơn bạc nghĩa, không đền đáp ơn nghĩa.
Người có tính cách này trong mắt chỉ có lợi ích, chưa bao giờ cầu xin tình nghĩa, không có lòng biết ơn, mặc cho ngươi có nuôi hắn lớn, có dạy dỗ hắn, dạy hắn cách làm người, cách làm việc, cách sinh tồn. Thế nhưng một khi đã làm phản thì lại dùng hết tâm cơ thủ đoạn để hạ người khác, bất kể người đó có là người đã nuôi nấng mình.
Người có tính cách Bạch Nhãn Lang là một người xem thường đạo lý, bạc tình bạc nghĩa, không tuân theo đạo đức con người, là một người hám lợi, thiệt người lợi mình, bị ma quỷ ám ảnh, tri ân không báo mà lại làm phản, xem là kẻ thù.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
(2) Đấu lúa nuôi ân, đấu gạo nuôi thù (Thăng Mễ Ân Đấu Mễ Cừu): câu này có nghĩa là “Khi người khác gặp nạn, dù bạn chỉ giúp đỡ một chút thì người kia sẽ cảm kích bạn; ngược lại, nếu bạn giúp đỡ người khác quá nhiều, người kia sẽ hóa thành thói quen, nhưng đột nhiên một ngày nào đó không giúp nữa, họ sẽ sinh ra lòng oán hận, thậm chí biến thành kẻ thù.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận