Dịch: Hoangforever
Càng gần vị trí ngọn cây, cành lá càng thêm rậm rạp, đan xen vào nhau, tạo thành một cái bệ gỗ trên cây Tướng Lực. Mà lúc này, trên bệ gỗ có mấy người đang nhìn xuống, nhìn về vị trí của Lý Lạc.
“Cái tên Lý Lạc kia mất tích hẳn một tuần, cuối cùng cũng tới trường.”
Đế Pháp Tình hai tay ôm ngực, nói. Bộ đồng phục học sinh bó sát người, tôn lên thân hình nở nang, cộng thêm gương mặt thanh tú quyến rũ, làn da trắng nõn nà càng thêm phần thu hút nhiều nam thiếu niên ở gần đó.
Nhìn thân ảnh Lý Lạc, nàng khẽ bĩu môi, nói:
“Đây là sợ Bối Côn tìm tới gây sự cho nên dùng cách thức này để tránh né?”
“Trai đẹp như vậy mà... Thật đáng tiếc a!”
Bên cạnh, một đống tiểu tỷ muội nhìn mà khẽ thở dài.
“Hì hì, Tiểu Ni Tử, ta nhớ năm đó khi Lý Lạc vẫn đang còn ở viện số 1. Ngươi thế nhưng mà lại là một fan hâm mộ của hắn a!”
Có người bên cạnh lên tiếng trêu chọc.
Thiếu nữ bị giễu cợt nhất thời sắc mặt đỏ lên, giậm chân phản kích:
“Còn nói nữa...các người lúc đó không phải cũng như vậy sao?”
Các thiếu nữ nghe thấy vậy liền hì hì cười một tiếng. Trong đôi mắt cũng hiện ra một tia đáng tiếc.
Ngày đó Lý Lạc ở viện số 1 quả thực chính là một nhân vật phong vân, không ai có thể sánh được. Không chỉ đẹp trai, mà còn thể hiện ra ngộ tính trác tuyệt. Quan trọng nhất là, khi đó Lạc Lam phủ vẫn đang còn như mặt trời giữa ban trưa. Một phủ song Hậu, hiển hách vô cùng.
Bộ dạng đẹp trai, bối cảnh thâm hậu, lại còn có thiên phú, thiếu niên hiếm có như vậy, làm gì có thiếu nữ nào không thích cơ chứ?
Nhưng đáng tiếc theo thời gian trôi đi, hào quang quanh thân Lý Lạc dần bị bong ra.
Đầu tiên là cha mẹ hắn mất tích, trực tiếp dẫn tới địa vị, thực lực Lạc Lam phủ giảm xuống đi rất nhiều. Mà từ đó về sau, Lý Lạc lại còn bạo xuất ra Trời Sinh Vô Tướng nữa. Đây chính là càng đem hắn đẩy vào vực sâu vạn trượng mà!
Cho nên, từng là một nhân vật phong vân của viện số 1, cuối cùng bị “đày xuống” viện số 2.
Lúc này mà còn hâm mộ hắn nữa, đương nhiên không được thích hợp cho lắm.
Đế Pháp Tình nghe thấy tỷ muội bên cạnh líu lo như vậy, có chút tức giận nói:
“Một đám nông cạn mê trai!”
.........
Lý Lạc vừa ngồi xuống một phiến lá bạc liền nghe thấy bên cạnh náo động, giương mắt lên nhìn thì thấy Bối Côn và đám cẩu bằng hữu của hắn từ phiến lá phía trên nhảy xuống, bủa vây hắn lại.
Bối Côn có dáng người cao to, gương mặt trắng nõn. Chỉ là ánh mắt hắn có chút âm độc khiến cho cả người toát ra sự âm trầm.
“Lý Lạc, ta còn tưởng rằng ngươi không tới trường nữa chứ?”
Bối Côn nhìn chằm chằm Lý Lạc, ngoài cười nhưng trong lại không cười, nói.
Lý Lạc nhìn hắn một cái cũng lười phản ứng.
Thấy Lý Lạc phản ứng như vậy, Bối Côn nhất thời nổi giận. Năm đó khi Lạc Lam phủ vẫn đang còn cường thịnh, hắn dùng mọi cách lấy lòng Lý Lạc.Thế nhưng Lý Lạc trước sau như một vẫn luôn dửng dưng, lạnh lẽo với hắn. Khi đó hắn không dám nói gì. Thế nhưng hiện tại đã khác rồi mà cái tên Lý Lạc này vẫn dùng bộ dạng đó đối đãi với hắn sao?
“Lý Lạc, ngươi bắt ta phải đợi ở Thanh Phong lâu một ngày trời, chuyện này tính thế nào đây?”
Bối Côn cắn răng nói.
Lý Lạc tức giận nói:
“Ngươi đừng có đem sự ngu xuẩn của mình đổ lên đầu ta được không?”
“Trí thông minh của ngươi phải thấp như thế nào mới nghĩ rằng ta sẽ tới Thanh Phong Lâu mời người chứ?”
Ánh mắt Bối Côn thâm trầm, nói:
“Lý Lạc, ngươi bây giờ trước mặt ta cúi đầu xin lỗi, ta còn châm chước bỏ qua cho, bằng không...”
Lý Lạc cười nói:
“Bằng không ngươi lại tính đi Thanh Phong Lâu đợi một ngày nữa?”
Nghe thấy Lý Lạc nói như vậy, xung quanh liền có tiếng cười trộm truyền ra. Cái tên Bối Côn này thường ngày ở trường Nam Phong cũng xem như là một phương bá chủ. Hắn thường xuyên bắt nạt mọi người, thế nhưng mà cái tên Lý Lạc này dường như cũng không có để ý tới sự uy hiếp của hắn.
Bối Côn âm trầm nhìn chằm chằm Lý Lạc, chợt nói:
“Miệng lưỡi cứng rắn lắm. Vậy có đám đi theo ta tới nơi này một chuyến không?”
Lý Lạc lắc đầu:
“Không có hứng thú.”
Cái tên Bối Côn này cũng thấp hèn.
Trước kia Lý Lạc không có hứng thú với hắn, hiện tại lại càng không muốn để ý tới hắn.
Hắn nghĩ rằng hắn muốn đùa giỡn với Lý Lạc thì Lý Lạc phải phụng bồi hắn. Thế nhưng nếu như Lý Lạc làm như vậy cũng chẳng phải Lý lạc cũng hiện ra dáng vẻ thấp hèn giống như hắn sao??
Bối Côn cười lạnh một tiếng, cũng không có nhiều lời nữa, phất tay một cái, nhất thời đám cẩu bằng hữu nhao nhao tiến lên quát:
“Cái đám người viện số 2 các ngươi cũng chỉ là một đám nhát gan.”
Sau đó là không ngừng tuôn ra những lời nói khó nghe.
Học viên viện số 2 ở gần đó nghe thấy vậy nhất thời hiện ra khuôn mặt tức giận. Nhưng do khiếp sợ hung danh của Bối Côn nên nhất thời chỉ giận mà không dám lên tiếng gì.
“Lý Lạc, ngươi cần gì phải vì mình mà để các bạn học viên số 2 khác phải liên lụy chứ?”
Bối Côn không có hảo ý nói.
Cái tên Bối Côn này cũng có chút tâm kế. Hắn cố tình khuếch trương, chọc giận tất cả mọi người trong viện số 2. Mà số học viên không dám lên tiếng phản kháng lại kia đương nhiên sẽ đem oán giận của mình chuyển lên người Lý Lạc rồi. Thế là những lên nói vang lên, ép Lý Lạc phải ra mặt.
“Các ngươi câm miệng lại cho ta.”
Thế nhưng rất nhanh liền có một giọng nói phẫn nộ hét lên. Chỉ thấy Triệu Khoát đứng dậy, căm tức nhìn Bối Côn, nói:
“Muốn đánh nhau sao?? Vậy để ta bồi ngươi...”
“Lại là ngươi!!”
Bối Côn nhướn mày, nói:
“Xem ra lần trước ta không có đánh mạnh tay a!”
Triệu Khoát định lên tiếng đối đáp lại thì thấy Lý Lạc phất tay ngăn cản hắn lại. Sau đó Lý Lạc có chút bất đắc dĩ nói:
“Ngươi để ý mấy tên cứt chó này làm cái gì?”
Rồi chuyển ánh mắt của mình nhìn về phía đám cẩu bằng hữu của Bối Côn kia, thở dài nói:
“Ngươi giúp ta đem những người này nhớ kỹ. Ta trở về bảo người của ta tới dạy dỗ cho bọn chúng một trận, để bọn chúng biết cách làm sao có thể hòa đồng được với bạn bè.”
Mặc dù hiện tại Lạc Lam phủ đang gặp rắc rối, thế nhưng chung quy lại vẫn là một trong Ngũ đại phủ của cái nước Đại Hạ. Hơn nữa lực lượng giữ lại ở căn nhà cũ của Lạc Lam phủ cũng không có yếu. Ít nhất cũng có một số hộ vệ có cấp bậc Tướng Sư đủ để cho hắn sử dụng.
Mà học viên xung quanh nghe thấy Lý Lạc nói như vậy liền có chút trợn mắt há hốc mồm. Đám cẩu bằng hữ của Bối Côn thì vẻ mặt nghệt ra.
Đại ca, có cần thiết phải khoa trương như vậy không? Chúng ta dù sao cũng chỉ là đám nhóc thôi a! Chúng ta cũng chỉ là đùa giỡn thôi mà, ngươi cần gì phải về nhà méch hộ vệ cấp Tướng Sư đánh chúng ta chứ?
Ngươi làm như vậy là không hợp logic a!
Bọn họ hai mắt nhìn nhau, sau đó không nhịn được lui về phía sau mấy bước, miệng đang còn ầm ĩ lúc trước liền im bặt lại. Bởi vì họ biết, Lý Lạc thật sự có năng lực như vậy a!
Mặc dù hắn ta là Vô Tướng, thế nhưng dù sao ngươi ta cũng là Thiếu phủ chủ của Lạc Lam phủ a! Phái một vị cao thủ cấp Tướng Sư tới hành hung bọn họ một trận vẫn rất là nhẹ nhàng thoải mái a!
Bối Côn cũng ngẩn người, chợt mắng:
“Lý Lạc, ngươi mặc kệ mặt mũi của mình, lại dám dùng cái loại thủ đoạn này sao?”
Lý Lạc cau mày nói:
“Nếu như ngươi không phục có thể mời cao thủ Bối gia nhà ngươi tới nhà ta đánh.”
Bối Côn nghe thấy vậy liền há hốc miệng, phát hiện ra mình không có cách nào nói lại được.
Mặc dù Lạc Lam phủ hiện tại đang còn loạn trong giặc ngoài, thế nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo (1) a! Trước khi Lạc Lam Phủ còn chưa có chân chính sụp đổ, Bối Gia bọn họ cũng chỉ dám cắn trộm vài cái mà thôi. Bảo hắn đem cao thủ Bối Gia tới đánh nhà người ta, chưa nói tới việc hắn không đem nổi, cho dù có đem nổi đi, hắn thật sự đám đánh Lạc Lam phủ sao? Hậu quả phía sau như thế nào, không cần nói cũng biết,hắn hiển nhiên không gánh được a!
Cho nên, nhất thời đám người Bối Gia đứng sững tại chỗ, không biết phải làm như thế nào.
..........
Ở vị trí cao nhất trên cây Tướng Lực, có một gian phòng gỗ ở trên đó. Lúc này có mấy đạo thân ảnh đang ở trong đó nhìn về phía đám học viên đang còn ở phía dưới cãi vã với nhau.
“Ha ha, cái tên tiểu tử Lạc Lam phủ này quả nhiên rất thú vị.”
Một vị lão giả mái tóc đã bạc trắng, khoác một chiếc áo khoác màu trắng, cười nói.
Lão nhân này chính là viện trưởng của trường Nam Phong, tên là Vệ Sát, ở quận Thiên Thục này cũng là một người có thanh danh hiển hách.
“Học viên tranh chấp với nhau, thế mà cái tên này lại sử dụng lực lượng trong nhà mình tới giải quyết. Chuyện này cũng chả có gì là thú vị cả. Hai vị thiên tài Lạc Lam phủ kia tại sao có thể sinh ra một tên tiểu tử vô lại như vậy được cơ chứ?”
Một giọng nói ở bên cạnh liền vang lên.
Đó là giọng nói của một người đàn ông gầy gò. Người đàn ông này mang lại cho người ta một loại cảm giác dịu dàng và ôn hòa. Thế nhưng hai hàng lông mày lại hiện ra một cỗ ngạo khí, đầy thanh cao.
Người này chính là đạo sư viện số 1 của trường Nam Phong - Lâm Phong.
Trước đây hắn cũng là người ra sức dốc lòng đem cái ý kiến đá Lý Lạc ra khỏi viện số 1,đuổi xuống viện số 2 kia.
“Đạo sư Lâm Phong cũng không nên nói những lời khó nghe như vậy chứ. Cái tên Bối Côn kia rõ ràng biết Lý Lạc Vô Tướng, thế nhưng mà lại còn tới chỗ hắn gây chuyện, thế này chẳng phải còn xấu xa hơn sao?”
Từ Nhạc Sơn ở một bên nghe thấy như vậy liền lên tiếng phản bác.
Lâm Phong thản nhiên nói:
“Bạn bè tranh chấp với nhau cũng chỉ là giúp nhau tiến bộ, cạnh tranh hơn mà thôi.”
Thế nhưng, hắn hiển nhiên cũng không có tranh luận thêm với Từ Nhạc Sơn về vấn đề này nữa mà đưa mắt nhìn về phía lão nhân ở bên cạnh, nói:
“Viện trưởng, cái kiến nghị lúc trước ta có nói với ngài, không biết ngài thấy kiến nghị đó như thế nào?”
Vệ viện trưởng trừng mắt lại, hỏi: “Kiến nghị nào vậy?”
Lâm Phong nghe thấy vậy có chút bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nói lại:
“Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, mà lá vàng viện số 1 chúng ta dùng có chút không đủ. Vì vậy, ta muốn xin viện trưởng phân cho viện số 1 chúng ta thêm 5 lá vàng nữa.”
“Ta không đồng ý!”
Người lên tiếng chính là Từ Nhạc Sơn.
Hắn căm tức nhìn Lâm Phong.
Lý do là vì lá vàng trên cây Tướng Lực này ngoài trừ viện số 1 ra, viện số 2 cũng có. Mà viện số 2 hắn cũng chỉ có được 10 lá. Thế mà cái tên Lâm Phong này lại muốn phân thêm 5 lá nữa. 5 lá này có thế phân từ đâu được chứ? Chẳng phải từ viện số 2 của hắn hay sao?
Người này thật đúng là được voi đòi tiên mà.
-------------
(1) Lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo: Có nghĩa là: con lạc đà và con ngựa là hai loại khác nhau, nhưng trong mỗi loại lại chia thành nhiều cấp bậc: lạc đà béo, lạc đà vừa, lạc đà gầy; ngựa béo, ngựa gầy... Lạc đà và ngựa, gầy và béo là đại diện cho 2 khái niệm "chất" và "lượng" trong Triết học. Con lạc đà có chất cao hơn nên dù con ngựa có lượng (béo) cao thế nào cũng không thể bằng con lạc đà, dù con lạc đà (chất) đó có lượng thấp (gầy).
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận