Dịch: Hoangforever
Tin tức viện số 1 và viện số 2 sắp tranh nhau 5 phiến lá vàng liền ngay lập tức được truyền đi.
Trong thoáng chốc, cây Tướng Lực cao như tòa nhà cao ốc này liền tụ tập rất nhiều người. Học viên từ các viện trong trường Nam Phong liền chạy tới tham gia náo nhiệt.
Trường Nam Phong có tổng cộng 4 viện. Trong đó viện số 1 là tinh anh, viện số 2 thì coi như là viện dự bị, còn viện số 3, số 4 thì...nói là góp đủ quân số cũng không có gì gọi là quá đáng. Trình độ của 2 viện này cũng kém quá đi!
Cho nên bệ tu luyện lá vàng trên cây Tướng Lực đối với bọn họ mà nói, đó là một thứ xa xỉ, khó mà cầm tới tay được.
Hiện tại họ có thể xem viện số 1 và viện số 2 tranh giành nhau lá vàng đã là một chuyện tình hiếm có, khó mà có được rồi. Mặc dù gần như không có ai ở đây cảm thấy viện số 2 sẽ thắng được viện số 1.
Ở phía Đông cây Tướng Lực có một nhánh cây dày giống như con trăn quấn vào nhau, cuối cùng tạo thành một cái bệ gỗ có chiều dài và chiều rộng khoảng hàng chục mét. Ngày trước nơi này được dùng làm sân tỷ thí hoặc là nơi dành cho một số học viên sau khi kết thúc tỷ thí tu luyện .
Mà hiện tại, khu vực xung quanh đã đông đúc người.
Viện số 1 và viện số 2 chiếm cứ hai bên góc của sân tỷ thí. Thế nhưng không khí của hai bên cũng không có được giống nhau cho lắm.
Bên viện số 1, đa số học viên trên gương mặt hiện ra nụ cười hài hước. Hiển nhiên bọn họ cũng không quá quan trọng trận tỷ thí này. Bất quá điều này cũng là chuyện bình thường. Dù sao thì trận tỷ thí này cũng có hạn chế cấp bậc Tướng Lực, dưới cảnh giới Lục Ấn mới được tham gia. Trình độ này ở viện số 1 mà nói, ngay tới vị trí thứ 10 còn không lọt vào nữa là.
Điều này cho thấy những người chân chính lợi hại của viện số 1 kia cũng không có ra tay.
So với sự đùa giỡn, nhàn nhã giống như đi dạo chơi của viện số 1, bầu không khí của bên viện số 2 lại hiện ra sự tức giận và kích động, kèm theo đó là tâm trạng lo âu thấp thỏm. Dù sao trận tỷ thí này chắc chắn phải đánh rồi. Thế nhưng viện số 1 mạnh mẽ như thế họ đương nhiên hiểu rõ. Cho nên nếu như bảo họ, viện số 2 sẽ thắng viện số 1... loại chuyện này, liền ngay tới cả chính họ còn không quá tin tưởng nữa là. Trước mắt họ chỉ có hi vọng một điều, không thua quá khó coi đã là tốt lắm rồi.
“Thật là vô vị. Loại tỷ thí này không có gì gọi là thú vị cả.”
Trên khán đài, Đế Pháp Tinh duỗi cái lưng mệt mỏi của mình ra. Những đường cong nóng bỏng do mặc bộ đồng phục học sinh liền lộ ra. Ngay cả một số thiếu nữ ở gần đó nhìn nàng còn có chút ghen tị nữa là mấy tên thiếu nam tràn đầy nhiệt huyết. Mơ hồ sắc mặt bọn họ liền có chút nóng lên.
Đế Pháp Tình này có thể trở thành một đóa kim hoa của trường Nam Phong hiển nhiên cũng có cái lý của nó.
“Cũng may còn sắp xếp được một chút thời gian.”
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên cạnh Đế Pháp Tình. Đế Pháp Tình nghiêng đầu lại nhìn thì thấy một mái tóc dài bồng bềnh, dáng người thanh cao thoát tụng, xinh đẹp động lòng người. Đó là Lữ Thanh Nhi.
“Thanh Nhi tỷ.”
Đôi mắt đẹp của Đế Pháp Tình sáng lên, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Danh tiếng của Lữ Thanh Nhi ở trường Nam Phong có thể nói còn trên nàng cả một bậc nữa. Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng không chỉ có vóc người xinh đẹp mà còn có thực lực cường hãn nữa. Nàng vững vàng chễm trệ ngôi vị số 1 toàn trường.
Hiển nhiên, nàng chính là kim tự chiêu bài (1) của trường Nam Phong này rồi.
(1) Kim tự chiêu bài: biển chữ vàng , ví với việc khoe tên tuổi với mọi người.
Nếu như không phải lúc trước có viên ngọc Khương Thanh Nga quá mức sáng chói thì lúc này có lẽ mọi người ở đây đều đã nghĩ rằng, Lữ Thanh nhi này mới là truyền thuyết của trường Nam Phong.
Cho nên, Khương Thanh Nga là đối tượng sùng bái thứ nhất của Đế Pháp Tình, thì Lữ Thanh Nhi là đối tượng sùng bái xếp hàng thứ 2 của nàng.
Hai nàng hoa khôi xinh đẹp nhất nhì của trường Nam Phong đứng chung một chỗ, cảnh tượng đẹp đẽ như thế này rất nhanh liền thu hút rất nhiều ánh nhìn của mọi người.
“Không phải Thanh Nhi tỷ thường không thích tham gia vào những hoạt động náo nhiệt như thế này sao?”
Đế Pháp Tình có chút ngạc nhiên hỏi.
Lữ Thanh Nhi cười nhẹ nói:
“Tùy tiện xem một chút.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phương hướng viện số 2, hỏi:
“Muội nghĩ xem viện số 2 sẽ phái ra ba người nào?”
Đế Pháp Tình nói dửng dưng như không:
“Viện số 2 hiện tại đạt tới cảnh giới Lục Ấn cũng chỉ có Triệu Khoát và Viên Thu, mà hai người này cũng mới chỉ thăng lên không có được bao lâu.”
“Vậy người thứ ba sẽ là ai?”
Lữ Thanh Nhi hỏi tiếp.
Đế Pháp Tình dừng lại một chút. Đột nhiên có một người bên cạnh cười lên, tiếp lời nói:
“Hơn phân nửa có lẽ là Lý Lạc rồi. Hắn mặc dù Vô Tướng, thế nhưng trên Tướng Thuật lại rất có thiên phú, miễn cưỡng xem như có thể giao thủ được với người có cảnh giới Ngũ Ấn.”
Khi Lữ Thanh Nhi tới xem trận tỷ thí, vốn những học viên hàng đầu của viện số 1 không có hứng thú với trận đấu này, đột nhiên lúc này lại có người bu lại. Và người vừa mới lên tiếng là một thiếu nam anh tuấn, có dáng người cao ráo.
Đế Pháp Tình nhìn hắn một cái, dí dỏm nói:
“Tống Vân Phong, ngươi thế mà lại cũng tới chỗ này xem náo nhiệt à? Đừng bảo tới vì có dụng ý khác nha?”
Cái tên Tống Vân Phong này ở trong trường Nam Phong cũng rất là nổi tiếng. Nói về phần thực lực hắn, hắn cũng chỉ đứng sau mỗi Lữ Thanh Nhi. Hơn nữa còn có xuất thân từ Tống Gia, bối cảnh cũng không có kém.
Mà chuyện Tống Vân Phong thích Lữ Thanh Nhi ở cái trường Nam Phong này cũng không phải là chuyện gì bí mật. Dù sao hắn cũng không cố tình giấu diếm.
Trước sự trêu chọc của Đế Pháp Tình, Tống Vân Phong chỉ lộ ra một nụ cười ôn hòa, cũng không có phản bác lại. Ngược lại đem ánh mắt của mình dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi.
Mà Lữ Thanh Nhi đối mặt với ánh nhìn trực tiếp, nỏng bỏng này lại xem như không có. Nàng chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, sau đó kéo giãn khoảng cách ra.
Đế Pháp Tình thấy bộ dạng Lữ Thanh Nhi như vậy, liền lập tức đem chủ đề vừa mới nói kéo ngược trở về:
“Nếu như viện số 2 thực sự phái Lý Lạc ra sân, vậy chẳng phải tự rước nhục vào thân sao? Dù sao người mà viện số 1 chúng ta phái ra đều là người có cảnh giới Lục Ấn cả, mà họ còn là những người xuất sắc nhất trong cảnh giới này.”
Tống Vân Phong như gãi trúng chỗ ngứa, cười nói:
“Ngươi nói cứ như kiểu viện số 2 sẽ thắng viện số 1 chúng ta vậy. Người làm ta buồn cười quá!”
“Hi hi. Đúng ha”
Đế Pháp Tình cười nói.
Còn Lữ Thanh Nhi thì nhìn chằm chằm vào sân.
Nàng thấy bóng dáng của Lý Lạc, thế nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy Lý Lạc hôm nay có vẻ khác thường.
Cho nên, nàng cười nhẹ và nói:
“Theo ta cảm thấy ... cũng không nhất định sẽ là như vậy a!”
Nàng vừa nói xong nhất thời kiến cho Đế Pháp Tình, Tống Vân phong và một số học viên ưu tú khác của viện số 1ở đó liền hiện ra sự kinh ngạc.
Tống Vân Phong nhìn theo ánh mắt của Lữ Thanh Nhi liền nhìn thấy Lý Lạc. Khi thấy trên gương mặt xinh đẹp của Lữ Thanh Nhi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng hắn liền có chút không được thoải mái.
“Thanh Nhi, hiện tại cũng không phải là trước kia a!”
Tống Vân Phong cười nhạt nói suy nghĩ trong lòng mình ra.
Lữ Thanh Nhi nghe thấy vậy cũng không có trả lời, chỉ cười như có như không. Mà đối với nụ cười này, Tống Vân Phông không hiểu tại sao lại cảm thấy tức giận trong lòng, đồng thời đem ánh mắt của mình nhìn về phía Lý Lạc, ánh mắt trở nên u lãnh hơn.
Cái tên khốn này rõ ràng đã rơi vào đống bùn rồi tại sao vẫn như âm hồn bất tán vậy??
.........
Không khí trong sân tỷ thí không ngừng tăng lên.
Cuối cùng, bên viện số 2 có ba thân ảnh đi ra. Không ngoài dự kiến chính là Lý Lạc, Triệu Khoát và Viên Thu.
Mà bên viện số 1 cũng có ba người bước ra.
Người đứng ở vị trí chính giữa chính là tên Bối Côn vừa mới gặp ngày hôm qua. Còn hai người còn lại cũng là hai vị thiếu niên có cảnh giới Lục Ấn, vô cùng nổi tiếng ở viện số 1.
“Lý Lạc, lần này người sẽ dùng cách nào đây? Đừng bảo lại dùng cách cũ uy hiếp ta nha?”
Bối Côn nhìn Lý Lạc, trong khóe mắt lộ ra một nụ cười châm biếm.
Lúc trước hắn cố tình dẫn người tới tìm Lý Lạc gây sự, Lý Lạc dùng cái bài không theo quy củ sách vở kia phản kích lại hắn. Cái này thật ra cũng không thể nói hắn không theo quy củ được. Nhưng hôm nay chính là tỷ thí chính thức đấy. Nếu như Lý Lạc vẫn còn dùng phương pháp cũ để uy hiếp hắn vậy thì Lý Lạc chắc chắn sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ, thậm chí còn bị nhà trường trách phạt nữa.
Lý Lạc phớt lờ hắn ta. Sau đó chậm rãi đi qua chỗ Triệu Khoát và Viên Thu phất phất tay nói,
“Ta lên trước nha!”
Triệu Khoát vội vàng nói:
“Cẩn thận một chút. Đánh không lại thì nhanh chóng nhận thua. Mặt người đẹp như vậy, nếu như bị đánh hư, tổn thất không nhỏ a.”
Lý Lạc giơ ngón cái lên:
“Hảo huynh đệ, thật tinh mắt.”
Viên Thu khẽ thở dài một hơi, bộ dạng vẫn ỉu xỉu như trước. Hiển nhiên nàng không có lòng tin cho trận tỷ thí này.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Lý Lạc tiêu sái bước vào sân. Sau đó tiện tay lấy một cây thiết côn từ trên giá vũ khí rồi bước ra ngoài. Hắn tùy tiện kéo Thiết Côn (2). Thiết côn va chạm mặt đất phát ra âm thanh chói tay.
(2) Thiết côn: gậy sắt.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại website:truyenhoangdung.xyz.
Mà bên ngoài sân, đông đảo mọi người nhìn thấy Lý Lạc ra sân, trước tiên liền có một chút náo động.
“Viện 2 thế mà lại để cho Lý Lạc đánh trận đầu...”
“Đây là có ý để cho hắn làm pháo hôi a!”
“Ha ha ha...Có chút thú vị. Viện số 1 đá Lý Lạc đi, hiện tại lại đánh với viện số 1... Nếu như hắn thắng, chẳng phải rất vui hay sao?”
“Ha ha ha... đùa một tí. Khuấy đảo không khí một chút ý mà?”
“...........”
Lý Lạc xuất hiện, làm cho rất nhiều học viên đang xem trên khán đài bỗng nhiên cảm thấy thích thú. Dù sao ở cái trường Nam Phong này, Lý Lạc cũng chẳng khác một truyền thuyết là bao...
Hơn nữa quan trọng nhất là, nghe nói tuần trước học tỷ Khương Thanh Nga có trở về thành Nam Phong, hơn nữa còn thân chinh tới tận cổng trường đón hắn. Đây quả thực là khiến cho người khác phải ghen tỵ và hâm mộ mà.
Với tâm lý này rất nhiều ngươi rất muốn được nhìn thấy tận mắt Lý Lạc bị đánh đòn ngày hôm nay....
Bối Côn hai tay ôm ngực, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lý Lạc. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía hai người kia, nói:
“Lưu Dương, ngươi lên chơi đùa với hắn một chút đi.”
Mặc dù hắn rất muốn trực tiếp đánh cho Lý Lạc một trận. Thế nhưng ngẫm nghĩ lại làm thế không được đẹp trai cho lắm, cho nên hắn bảo Lưu Dương lên chiến trước, hâm nóng bầu không khí.
Thiếu niên có tên là Lưu Dương là một người có dáng người cao lớn. Nghe thấy Bối Côn nói như vậy liền có chút bất mãn. Hiện tại đang có rất nhiều người theo dõi hắn. Hắn lên đánh trận vừa để biểu diễn, vừa để khoe khoang thực lực của mình, thế nhưng đánh một tên pháo hôi thì có ý nghĩa gì chứ? Thế này cũng quá mất mặt quá đi.
“Cứ lên đánh đi. Đem tên Lý Lạc kia giải quyết xong, không phải người lại có thể đánh tiếp với người tiếp theo hay sao? Nếu như có thể chịu được, rất có thể ngươi giải quyết luôn 3 người bọn họ à!!”
Bối Côn nói.
“Đúng ha.”
Lưu Dương nghe thấy vậy lúc này liền gật đầu. Hắn lấy một thanh thiết thương, sau đó tiêu sái bước vào sân thi đấu, nhìn về phía Lý Lạc cười nói:
“Lý Lạc, mong hạ thủ lưu tình a!”
Trong ngôn từ rõ ràng có sự giễu cợt.
Lý Lạc cầm thiết côn, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn.
Mà lúc này ở trên đài cao, lão viện trưởng gật đầu. Sau đó nhìn hai người Lâm Phong và Từ Nhạc Sơn. Lâm Phong hét lớn tuyên bố:
“Bắt đầu!”
Tiếng hét vừa rơi xuống, hai thân ảnh Lý Lạc và Lưu Dương cùng lúc lao vào nhau.
Lưu Dương nhìn thân ảnh phía đối diện, không nhịn được cười nói:
“Tốc độ của ngươi... có chút...”
Phanh!
Nụ cười trên miệng Lưu Dương còn chưa kịp tắt, Lý Lạc ở phía trước đầu ngón chân đột nhiên điểm xuống đất. Cả ngươi giống như phi ưng gia tốc lao tới. Trong một sát na, mơ hồ có âm thanh xé gió vang lên.
Tiếng cười của Lưu Dương còn chưa kịp truyền tới chỗ Lý Lạc thì trước mắt hắn đã xuất hiện một bông hoa rồi. Thân ảnh Lý Lạc thế mà lại đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Theo sau thân ảnh Lý Lạc còn có Côn ảnh phá không mà tới. Tiếng côn phá không rít lên, tốc độ cực nhanh làm cho Lưu Dương căn bản không kịp phản ứng. Vào thời khắc quan trọng, hắn liền làm ra phản ứng, theo phản xạ có điều kiện, hắn vận chuyển một chút Tướng Lực che chắn ở lồng ngực.
Lý Lạc đột nhiên gia tăng tốc độ mặc dù làm cho hắn có chút kinh ngạc, thế nhưng dù sao Lý Lạc cũng không có Tướng Lực, lực công kích có hạn, chỉ cần hắn dùng Tướng Lực phòng ngự qua đợt tấn công này liền có thể khiến cho Lý Lạc trả giá thật nhiều.
Trong lúc Lưu Dương đang còn suy nghĩ như vậy ở trong lòng, Côn ảnh kia như hắc mãng lao tới, đập lên lồng ngực hắn.
Phanh!
Một âm thanh trầm thấp, bóp nghẹt bầu không khí vang lên. Sau đó, một trận đau nhức dữ dội từ lồng ngực Lưu Dương trào ra.
Vào lúc này, trong tim hắn dâng lên một tia kinh hãi. Vởi vì Tướng Lực bao trùm trước lồng ngực hắn, trong một sát na tiếp xúc với cây thiết côn của Lý Lạc kia ấy vậy mà trực tiếp bị vỡ toang giống như đập vỡ thủy tinh vậy.
Cùng lúc đó, thân thể Lưu Dương bay ngược về phía sau, nặng nề đập xuống mặt đất, để lại trên mặt đất ngoài sân thi đấu một vệt thật dài.
Mà lúc này, vô số học viên trên khán đài đang còn cười đùa liền tắt ngúm.
Những học viên viện số 1ngơ ngác nhìn Lưu Dương bay ra khỏi sân thi đấu, sau đó đau đớn lăn lộn mà mờ mịt không hiểu.
Mới vừa rồi, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?
Làm sao lại bay ra ngoài, không phải đây là Lý Lạc sao?
Mọi người đổ dồn ánh mắt nghi hoặc lên sân đấu. Lúc này Lý Lạc với cây Thiết Côn trên tay vẫn giữ nguyên tư thế hiên ngang. Hắn nghênh đón những ánh mắt đó và nhìn về phía Lưu Dương.
Trên khuôn mặt đẹp trai khiến cho người khác phải tự ti, mặc cảm hiện ra một nụ cười sáng lạn.
“Ngươi nói... có chút gì kia??”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận