Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Vấn Vương Ngàn Năm (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 2: Full

Vấn Vương Ngàn Năm (Dịch) (Đã Full)

  • 913 lượt xem
  • 6626 chữ
  • 2020-10-21 16:25:07

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

VĨ THANH : LÀ NÀNG, NGÀN NĂM CHỜ ĐỢI CÓ ĐÁNG GÌ?

“ Tiểu thư….” hắc y nhân cung kính cúi đầu

“ Hắn..sao rồi?…” âm thanh nhẹ nhàng

“ Chủ nhân…sắp không chịu được rồi..” hắc y nhân nhắm mắt, thở dài nói, âm la chưởng âm độc vô cùng, trên thế gian này độc vô khả giải, Nguyệt đế đó luyện loại võ công tà độc như vậy, đúng là ác ma

Nguyệt Tịch Phong yên lặng bước vào trong, hắc y nhân bên ngoài canh cửa, nàng tiến lại gần chỗ Đan Quân Thiên đang nằm, hai mắt y nhắm chặt, khuôn mặt tái ngắt cho thấy độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, Nguyệt Tịch Phong nhìn thấy y như vậy, lòng đau nhói như có hàng vạn mũi dao găm vào tâm mình vậy, đau triệt phế tâm can, nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay mơn trớn dung nhan tuấn mĩ của hắn, miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt hắn, chưa bao giờ nàng cùng hắn lại gần đến như vậy, nam nhân đó tuy bá đạo coi trời bằng vung nhưng mỗi khi cùng nàng luôn khẩn trương cùng giữ khoảng cách, bởi vì y rất tôn trọng nàng.

Này ánh mắt thâm thúy như lòng biển cả luôn chặt chẽ nhìn nàng khiến cho lắm lúc nàng bối rối, bởi lẽ đáy mắt của hắn lúc nào cũng phản chiếu hình ảnh của nàng trong đó khiến cho nàng chần chừ khó có thể thoát khỏi ánh mắt đó. Này đôi mày kiếm tràn đầy anh khí khiến cho dung mạo của y càng thêm dương cương tuấn mỹ tựa như ánh mặt trời tỏa hào quang rạng rỡ, này bạc môi tà mị lúc nào cũng cong cong tiếu dung trêu đùa, hay nói những lời ngu ngốc để khiến cho nàng buồn cười, Nguyệt Tịch Phong giật mình cười khổ, nguyên lai không chỉ có hắn dùng tình thật sâu đối nàng, mà lòng nàng cũng đã khắc ghi hình ảnh của hắn nhiều năm như vậy, chỉ là cảm tình ấy được nàng khóa thật sâu trong đáy con tim thôi, bây giờ một câu nói nho nhỏ “ ta nhớ ngươi” của y khiến cho nó tràn ra, không thể nào thu xếp được nữa, Đan Quân Thiên ngươi kiếp này chính là khắc tinh của ta

Khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của y, như một nụ hôn phớt nhẹ lướt qua, Nguyệt Tịch Phong khe khẽ cười : “ coi như là ta đòi lại nhiều năm qua mỗi khi ta ngủ ngươi thường hôn lén ta, Đan Quân Thiên đừng tưởng là ta không biết…”

Từ trong lòng lấy ra một thằng ti kết, màu đỏ xinh đẹp, ôn nhu vuốt ve, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khác hẳn vẻ mặt ung dung lãnh đạm thường ngày, bất giác khóe môi cong lên tiếu dung ôn nhuận, thời gian khoảnh khắc như quay về vài năm trước đây, y ngượng ngùng đưa thằng ti kết đỏ như máu cho nàng, tươi cười nói : “ là quà tạ lễ thường hay đến cọ cơm chỗ tiểu lâu của nàng”. Đồ ngốc! bộ ngươi tưởng ta không biết, đây chính là đồng tâm kết sao? Biết nhưng vẫn luyến tiếc từ chối mà nhận lấy. Có lẽ khi nàng nhận lấy đồng tâm kết này, tâm cũng đã trao cho y đi…

Đan Quân Thiên, ngươi có biết mỗi khi ngươi nói với ta muốn rủ bỏ tất cả cùng ta vân du tứ phương, ta luôn muốn nắm lấy tay ngươi cùng đi, cũng bỏ lại tất cả sau lưng nhưng mà ta thật sự ích kỉ không được…lê dân bách tính, cần ngươi..!!

Đan Quân Thiên, ngươi từng vấn có nguyện ý cả đời nhất thế ta làm bạn cùng ngươi, ta tuy không trả lời nhưng trong lòng luôn gật đầu, thật ra ta vẫn muốn luôn đứng bên ngươi, chỉ có điều bây giờ không còn cơ hội nửa rồi…

Đan Quân Thiên, ngươi từng hỏi ta…nếu như có một ngày ngươi dẫm nát cơ nghiệp mấy trăm năm của Nguyệt quốc ta sẽ như thế nào đối ngươi, lúc ấy ta trả lời ta sẽ sát ngươi, nhưng mà ngươi biết không…ta không thể ra tay được

Đan Quân Thiên, ta thật hâm mộ ngươi tùy ý tiêu sái, không vướng bận hồng trần, nhưng ta không thể như ngươi….

“ Đan Quân Thiên…Đan Quân Thiên…” âm thanh không biết từ khi nào đã nghẹn ngào, âm thanh gọi tên y như nỉ như non, ngọt ngào mà cũng chua xót quá, nàng nhẹ giọng gọi tên y, mâu quang chăm chú ngắm nhìn dung nhan của y như thể khắc sâu vào tận sâu thẳm linh hồn, không có một từ nào có thể diễn tả được tâm trạng lúc này đây của Nguyệt Tịch Phong, là đau xót khôn cùng, là bất lực đến tái tê cũng là chết lặng không thở nổi…

Nguyệt Tịch Phong nắm chặt lấy cổ tay của Đan Quân Thiên, một luồng khói trắng mờ mờ ảo ảo như có như không luân chuyển trong cơ thể y, sắc mặt của y đã bớt tái đi, bắt đầu hồng nhuận, độc đang được giải…

 

“ Tiểu thư….tóc của người….” hắc y nhân kinh ngạc thốt lên, dung mạo khuynh thành khuynh quốc ngày xưa hôm nay thay một đầu tóc đen huyền óng ả bởi một đầu ngân phát không xót một sợi chỉ đen nào, bạch y nữ tử, ngân phát hắc mâu…xinh đẹp tuyệt luân, nhưng bóng lưng càng thêm tịch mịch khiến cho người ta bất giác đau xót khi nhìn nàng

“ Độc đã được giải…nói với hắn…quên ta đi….” Nguyệt Tịch Phong nhẹ giọng nói, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt hắc y nhân để lại hắc y nhân sững sờ, chẳng phải âm la chưởng độc vô khả giải sao? Là vì Nguyệt Tịch Phong dùng thần lực của mình truyền cho y cho nên một đầu hắc phát mới biến thành tóc bạc như vậy, từ rày về sau nàng không còn thần lực cũng không còn khả năng tiên tri, chỉ là một nữ tử tầm thường mà thôi…

Hắc y nhân bước vào trong phòng, thấy chủ nhân của mình khôi phục sắc mặt lòng thở phảo nhẹ nhõm nhưng bỗng y nhìn thấy hình ảnh kia bỗng chốc lòng thiết lại, hán tử vô tình lãnh tâm như y cũng kiềm không được nước mắt của mình, bất giác lệ từ khóe mắt cứ nhẹ nhàng rơi, chủ thượng cùng tiểu thư…sao lại khổ như vậy chứ?

Một người đầu đầy tóc bạc, một kẻ dù bị trúng độc nhưng mất đi ý chí, một kẻ sát phạt quyết đoán lãnh khốc tuyệt tình như y dù mắt nhắm  nhưng một giọt lệ cứ như vậy vương vấn nơi đôi gò má tái nhợt. Bất chợt hắc y nhân mê mang, nếu cảm tình đau đớn thống khổ như chủ thượng cùng tiểu thư thì y thà làm kẻ vô tâm lãnh tình, không yêu không thương như vậy sẽ tốt hơn

Nếu như Đan Quân Thiên nghe được lòng của hắc y nhân nói vậy, chắc chắn y sẽ mỉm cười ôn thanh nói : “ nếu có thể được nàng yêu, dù là đau đớn gấp trăm vạn lần như vậy, y cũng sẽ cam tâm tình nguyện…” bởi vì dù có như thế nào đi chăng nửa, chỉ cần Nguyệt Tịch Phong nở nụ cười ôn nhu vì y, Đan Quân Thiên cam nguyện chống đỡ mọi tang thương u uẩn của thế gian này…

 

Đợi cho đến khi Đan Quân Thiên tỉnh lại đã là hai ngày hôm sau, y khàn khàn lên tiếng, âm thanh vẫn như vậy trầm thấp tà mị chỉ có điều giọng nói này, dung mạo này, bóng lưng đơn mịch này điều khiến cho hắc y nhân miệng thở dốc, không thốt nên lời

“ Nàng..đâu?..” y vấn như vậy

“ Chủ nhân…” hắc y nhân không thể thốt thành lời, nói gì đây, nói là tiểu thư vì ngài một đêm tóc bạc trắng hay là nói tiểu thư muốn ngài quên nàng đi, y dù máu lạnh tàn khốc như thế nào chăng nửa nhưng khi nhìn thấy hai con người này điều khiến cho lòng y không sao bùi ngùi đau đớn

Đan Quân Thiên cười khổ, y vùi mặt mình vào lòng bàn tay đã chai sạn vì chính chiến sa trường nhiều năm, mái tóc đen nhánh rủ xuống che đi tâm tình lúc này của y, tiếng nghẹn ngào thườn thược của y khiến cho hắc y nhân dù cách xa cũng không khống chế được não lòng. Trời đêm lên cao, hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh tô điểm cho bầu trời càng thêm xinh đẹp. Đan Quân Thiên mâu quang một mảnh tiêu điều nhìn về phía chân trời thật xa ấy, lòng thổn thức…Tịch Phong! Nàng nói ta quên đi nàng, nhưng làm thế nào để quên được đây? Nàng biết rõ dù ta quên mất mọi việc, quên đi tất cả chỉ duy độc có nàng là không quên được…

 

“ Nguyệt Tịch Phong, ngươi điên sao, vì cứu hắn mà thần lực mất hết, ngươi làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông của Nguyệt tộc đây…” Nguyệt đế run rẫy tức giận chỉ tay về phía bạch y nữ tử, âm thanh lạnh lùng ẩn nhẩn tức giận

“ Nguyệt tộc hậu duệ một khi phản bội lời thề…vĩnh bất siêu sinh…” Nguyệt Tịch Phong cười khẽ

“ Ngươi đã biết vậy mà còn…hắn quan trọng với ngươi như vậy sao chứ?” Nguyệt Tử Du hốt nhiên mê mang, khiến cho ngươi phản bội quốc gia, phản bội tín ngưỡng, phản bội Nguyệt tộc, khiến cho ngươi thoát khỏi tam thế luân hồi vĩnh viễn chỉ có thể là cõi u linh…

Nguyệt Tịch Phong thùy hạ mi mắt, không nói, nàng xoay người bước đi. Thời gian của nàng không còn nhiều, hi vọng tìm chốn nào thanh tĩnh sống vài ngày còn lại…như vậy không còn tiếc nuối gì nữa. Nàng duy nhất có lỗi chính là với lê danh bách tính Nguyệt quốc mà thôi, nhưng nàng cũng đảm bảo cho bọn họ không bị tổn thương gì, Đan Quân Thiên nếu có một ngày công phá Nguyệt quốc cũng sẽ không ra tay với kẻ vô tội, nàng tin hắn sẽ làm được như vậy….

“ Người đâu, đem Nguyệt Tịch Phong giam lại, chờ ngày xét xử..” Nguyệt đế hét lớn. Hắn không thể để cho mọi việc xảy ra được, con cờ cuối cùng đang nằm trong tay y, không tin Đan Quân Thiên không mắc bẫy.

Nguyệt Tịch Phong lạnh lùng nhìn y, đôi con ngươi đầy hàn ý bất giác khiến cho kẻ quen đứng trên cao quan sát chúng sinh cũng không thôi kinh hãi, nàng lạnh lùng nói : “ Nguyệt Tử Du, nếu ngươi cứ như vậy Nguyệt quốc có một ngày không còn, đó ko phải lỗi của ta mà là ngươi” Nguyệt Tử Du cười lạnh, y ra hiệu để cho bọn lính đem đi Nguyệt Tịch Phong, y nói : “ Nguyệt Tịch Phong, nếu như ngươi đã coi trọng nam nhân kia đến như vậy, trẫm thành toàn ngươi…”

Nguyệt Tịch Phong lạnh lùng nhìn bọn lính, âm thanh vẫn như vậy nhàn nhạt : “ ta tự đi” . Bọn lính dù có lệnh của Nguyệt đế nhưng cũng ko dám ra tay, dù Nguyệt Tịch Phong có mất đi thần lực nhưng cũng là thần thủ hộ của Nguyệt quốc, uy danh nhiều năm như vậy, trên người nàng toát ra khí chất bất khả xâm phạm, há có thể để cho bọn hắn trước mặt làm càn. Nữ nhân này dù có rơi xuống tình thế nào đi chăng nửa nhưng vẫn lãnh đạm ung dung ứng phó mọi chuyện, vì nàng là Nguyệt Tịch Phong

 

“ Nàng đâu?…” Đan Quân Thiên lạnh lùng nhìn Nguyệt Tử Du

“ Hừ! Đan Quân Thiên, ngươi số mạng quả thật rất tốt..” Nguyệt Tử Du cười lạnh, không biết thoát từ chỗ chết ko biết bao nhiêu lần , nhưng lần này ngươi tuyệt đối đừng hi vọng thoát khỏi nơi đây

“ Nàng đâu..?” y lại lên tiếng, âm thanh nhàn nhạt bất an

“ Chết rồi..” Nguyệt Tử Du cười nhạt

“ Ngươi nói cái gì?…” Đan Quân Thiên gằn từng tiếng, hàn khí nhất thời bắn bốn phía, sát khí thi triển rõ rệt….

“ Ta nói chết rồi…” Nguyệt Tử Du ung dung đạm cười, không xem ánh mắt giết người của Đan Quân Thiên ra gì cả, hắn không tin giữa thiên binh vạn mã nam nhân này sẽ chạy thoát. Lời vừa dứt, Đan Quân Thiên đã tấn công về phía Nguyệt Tử Du, chưởng lực mạnh như vũ bảo, mũi kiếm liên tục điên cuồng tấn công về phía y nhanh như chớp khiến cho Nguyệt Tử Du xoay mình trốn tránh có chút chật vật. Nguyệt Tử Du nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ra tay ứng phó với Đan Quân Thiên, hai người tử triền lạn đấu gần ba canh giờ nhưng chưa phân biệt thắng thua. Nguyệt Tử Du nhất thời mồ hôi trên trán chảy xuống, y biết mình đang dần mất sức, mà Đan Quân Thiên càng đánh càng hắng, cứ liên tụng đánh về phía Nguyệt Tử Du

“ Nguyệt Tịch Phong…” Nguyệt Tử Du la lớn, khiến cho Đan Quân Thiên đang đánh thu tay về, Nguyệt Tử Du vẽ nên nét cười đắc ý, nhanh chóng dồn sức lực còn lại tung ra âm la chưởng về phía Đan Quân Thiên, cứ tưởng phen này Đan Quân Thiên chết chắc thì một vệt trắng bay ra cản trước mặt y, tất cả mọi chuyền điều diễn ra quá nhanh khiến cho cả hai nam nhân điều trợn mắt nhìn bạch y nữ tử bay ra xa, máu một ngụm phun lên, nhuộm đỏ cả vạc áo trắng muốt, như từng cánh đào hoa rực nở trong cái nền trắng tinh khôi ấy

“ Không……” Đan Quân Thiên hét lớn bay về phía Nguyệt Tịch Phong, ôm lấy nàng, Nguyệt Tịch Phong lúc này đây như một búp bê thủy tinh xinh đẹp như không có linh hồn, cả người tái ngắt, mất hết thần lực lại bị trọng thương, lần này đây có thoát khỏi kiếp số?

“ Tịch…Tịch…Phong…” y âm thanh run run, đôi bàn tay không dấu nỗi run rẫy lau đi huyết từ miệng của nàng,  nhưng mà tại sao càng lau huyết lại đổ ra càng nhiều ? “ Tịch Phong…đừng nhắm mắt…xin nàng..ta cầu nàng, đứng nhắm mắt a…” Đan Quân Thiên thống khổ hét lớn, liên tục lay cả thân hình Nguyệt Tịch Phong, y sợ, thật sợ…chưa bao giờ y cảm thấy mình vô lực như lúc này. Y sợ nàng một khi nhắm mắt vĩnh viễn không bao giờ có thể mở ra được

“ Khụ…Đan..Quân..Thiên…” Nguyệt Tịch Phong khó khăn mở miêng, bày tay đã nhuốm đầy máu chậm chạm đưa lên chạm vào gương mặt của hắn : “ đừng..đau lòng…”

“ Hảo! ta không đau, chỉ cần nàng đừng nhắm mắt…cầu nàng..” Đan Quân Thiên âm thanh đau xót vô cùng, dường như có một lực lượng thần bí nào đó rút hết mọi khí lực trong y, há miệng thở dốc, lời muốn nói nhiều lắm nhưng cứ nghẹn lại nơi cổ họng

“ Đan Quân Thiên…thật xin lỗi…!!”  nữ nhân mỉm cười nhìn y, đáy mắt không dấu nỗi nhu tình như nước khiến cho Đan Quân Thiên mừng như điên nhưng mấy chốc lại lộ ra thống khổ vô cùng….cuối cùng cũng chờ được ngày nàng ôn nhu nhìn mình, nhưng tại sao lại là thời khắc này, phải chăng đi đến tận cuối khoảnh khắc còn lại ở chốn dương gian người mới nhu tình như vậy nhìn ta ?, Nguyệt Tịch Phong…ngươi hảo tàn nhẫn!!

“ Khụ..!! Đan..Quân..Thiên…hứa với ta….đừng lạm sát Nguyệt quốc…còn có..ta..ta..yêu ngươi…” bạch y nữ tử trút hết cả hơi thở cuối cùng để thốt lên mấy từ đó, đến cuối cùng khi nhắm mắt lìa đời mới nói lên ba từ ấy trả lời cho hàng vạn câu hỏi trong lòng Đan Quân Thiên. Không chỉ có y yêu nàng nhiều như vậy, mà cảm tình của nàng dành cho y cũng không hề ít, cảm tình ấy chẳng qua được nàng dấu kín thật kín thôi.Nhưng mà…mỗi khi y mệt mỏi nhất, y khó khăn nhất, y cần người an ủi nhất..chảng phải người duy nhất bên cạnh y là nàng sao? Yêu có đôi khi không cần nói thành lời…cứ lặng lẽ hiểu thôi…

Không biết từ khi nào nước mắt của y cứ như vậy vô thanh vô tức rơi, cố ngẩng đầu lên để lệ không buông xuống nhưng vì cớ gì nước mắt cứ như vậy thi nhau rớt xuống, lòng y đau đến chết lặng, cũng không thốt nên thành lời. Y cả một đời lãnh khốc tuyệt tình, bao nhiêu lần hiểm cảnh, bao nhiêu lần xém chết, bao nhiêu lần tuyệt vọng nhưng nước mắt chưa từng rơi dù chỉ một lần, đến bây giờ lại vì một nữ nhân lệ rơi như mưa, cơ hồ như là nước mắt của cả một đời y, không tiếng động lặng lẽ rơi..

“ Ta..ta…biết..ta điều biết…” y âm thanh nghẹn ngào, âm thanh đứt đoạn, thốt nên lời cũng thật khó khăn. Yêu đến đậm sâu như vậy sao lại không biết ngươi nghĩ gì, ngươi muốn gì? Chỉ là ngươi không nói ta không ép thôi, cảm tình của chúng ta…như vậy..ái tình..như thế..cuối cùng..ta…

Đan Quân Thiên ôm chặt lấy ái nhân trong lòng, đôi bàn tay không ngừng run rẫy khiến cho những kẻ đứng quanh y cũng không khỏi xót xa, ái tình! Thế gian này thật có cảm tình khắc cốt ghi tâm đến như vậy sao? Nguyệt Tử Du không một tiếng động đứng nhìn hai người, hắn không ngờ Nguyệt Tịch Phong lại nhận lấy âm la chưởng của mình. Nữ nhân đó mất đi thần lực, mạng sống mong manh chỉ còn vài ngày nhưng cuối cùng cũng vì nam nhân đó mà chết, hắn…sai rồi sao?

“ Nguyệt Tử Du…ta nhất định sẽ không tha cho ngươi…” Đan Quân Thiên lạnh như băng âm thanh vọng vào tai của Nguyệt Tử Du, đợi đến khi định thần lại hắn đã ôm Nguyệt Tịch Phong dùng khinh công mà đi, ám vệ hai bên bảo hộ…Nguyệt Tử Du cười khổ, không lẽ..Nguyệt quốc cứ như vậy diệt vong sao?

 

Gốc tử đằng vẫn yên lặng đứng như vậy, tiết trời mùa đông cho nên tử đằng không có hoa, chỉ có cành khô trụi lủi nhưng lại mang một vẻ đẹp khác. Đan Quân Thiên yên lặng ôm lấy Nguyệt Tịch Phong trong lòng, áo choàng khoác chặt chẽ hai người, y cứ yên lặng ôm nàng như vậy, tưởng chừng nữ nhân này chỉ là đang yên giấc thôi.

Tịch Phong! Biết không lần đầu tiên sơ ngộ…nhìn thấy nàng khiến cho ta bỗng dưng muốn ôm nàng vào trong lòng

Năm năm quen biết, từng nhăn mi mày cười của nàng , một câu nói đùa hay một nụ cười thoáng qua điền khiến tâm ta loạn nhịp

Hai năm tương tư dày vò khiến cho ta cơ hồ muốn nỗi điên, nếu có thể ta thật hi vọng nhốt nàng vào lồng ngực của mình, chúng ta chứ như vậy bên nhau, nàng cũng sẽ không nói câu ‘từ biệt’ với ta

Ta chán ghét nàng nói hai từ ‘tái kiến’ ấy, mỗi lần nàng từ biệt là mỗi lần lòng ta đau xót không nguôi, nhưng nàng lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy…bây giờ là lời vĩnh biệt, nàng nói ta làm sao chịu nỗi đây?…

Tịch Phong..!! ……

Gió không ngừng thổi, gào thét, tuyết cứ rơi rơi điều, trắng muốt phủ lên vạc áo hai người, tưởng chừng chốc lát cả hai sẽ biến thành người tuyết mất thôi, bỗng dưng sắc trời tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến che đen khắp bầu trời, sấm chớp đùng đùng, gió thổi thật mạnh, Đan Quân Thiên càng ôm chặt lấy người trong lòng, kì lạ chưa, chẳng mấy chốc mây lại tản đi, trời ấm áp quang mang, tuyết tan ra tựa như ngày xuân đến, Đan Quân Thiên vô cảm nhìn cảnh vật xảy ra trước mắt, bỗng nhiên y cơ hồ nổi điên khi thấy người trong lòng thân hình mờ nhạt dần, y lắc đầu nhìn kĩ, thân hình ấy dường như trong suốt rồi từ từ tan biến mất, như hóa thành những bông tuyết lơ lững trôi đi

Đan Quân Thiên cả người như chết lặng nhìn thấy cảnh tượng như vậy,hai tay vẫn còn dang dở trên không trung như đang tựa ôm một ai đó,  gốc tử đằng không biết từ khi nào đã trỗi dậy, đơm hoa mọc lá, hoa bay lả tả, cả một trời hoa tím xinh đẹp đong đưa theo gió phủ đầy mặt đất, tựa như bảy năm trước ngày y và nàng sơ ngộ, Đan Quân Thiên cười lớn, cười đến đứt từng khúc ruột

“ Mất đi thần lực….phản bội lời thề…vĩnh bất siêu sinh….a..a..ông trời! sao ngươi lại tàn nhẫn với nàng như vậy, được, được lắm! nếu như vĩnh bất siêu sinh vậy ta đây nhuộm máu tam quốc, giết người vô số cũng sẽ bị trừng phạt vĩnh bất siêu sinh , được không….?”

Một ngày một đêm, Đan Quân Thiên cười như điên, điên cuồng cùng thế gian, chống chọi cùng với thiên địa

Đợi cho đến khi y trở về, hắc y nhân kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, người dường như đã thành thục hơn rất nhiều, đuôi lông mày khóe mắt điều tẫn rõ tang thương, cả người toát ra lãnh khí, nam nhân này…dường như mất đi cả linh hồn, ai..!!

“ Ảnh ! chuẩn bị hồi quốc, ta muốn tấn công Nguyệt quốc cùng Kỳ quốc..” y lạnh lùng ra lệnh. Nếu như cuộc sống cô đơn như vậy y cứ làm những gì y muốn đi, nếu không y sẽ điên mất

“ Là…” hắc y nhân tuân lệnh, y biết, từ rày về sau, không ai, không gì có thể níu kéo lại bước đi của nam nhân ngạo nghễ khinh cuồng này, từ rày về sau, đạp ngang chiến trường, quét ngang thiên hạ, nam nhân này sẽ khiến cho người ta cúi đầu kính ngưỡng…vì y là Đan Quân Thiên, chiến thần tam quốc, đế vương Đan Nguyệt

 

Mười lăm năm trên lưng ngựa, cả một đời thiết mã kim nâu, giết địch vô số, đi đến đâu công thành chiếm đất đến đó, cả người y ngày càng lạnh lùng, ngày càng tàn khốc, cuối cùng cũng thống nhất tam quốc, trở thành thiên cổ nhất đến thế gian ca tụng

Nguyệt quốc năm xưa giờ trở thành một phần của Đan Nguyệt, y vẫn nhớ lời hứa năm đó, tuyệt không lạm sát dân chúng vô tội

Bước lên chín tầng bảo tháp, quân lâm thiên hạ, quần thần tung hô hai chữ ‘vạn tuế’ khiến cho y cười to, vạn tuế sao, sống đến vạn tuổi làm gì khi mà không còn nàng, người trong lòng y, nếu có thể đổi y mong chỉ cùng nàng sống cuộc sống điền viên , như vậy tốt biết bao, nhưng mà nhân sinh vốn không có từ ‘nếu’ ấy

 

Đan Quân Thiên bốn mươi tuổi, dung mạo tuấn mỹ, thành thục mị lực, nhìn vào khó đoán được tuổi tác của y, giống như chỉ là thiếu niên đôi mươi thôi. Là vì thần lực năm ấy khiến cho dung mạo của y hơn mười lăm năm trước vẫn như vậy, nếu là đổi thì chỉ có khí chất ngày càng sát phạt quyết đoán hơn trước, càng lãnh khốc vô tình hơn mà thôi.., ai…

Quần thần nhiều lần tấu việc y hậu cung hiện giờ không có một nữ nhân nào, việc nối dòng con cái điều khiến cho quần thần lo lắng, lúc ấy Đan Quân Thiên chỉ cười nhạt : “ người kế vị trẫm là đệ đệ Đan Quân Anh, các ngươi không cần lo”. Ấu đệ bị tự bế nhiều năm trước đã dần trưởng thành, trở thành thiếu niên anh dũng, bệnh tự bế ấy cũng được chữa khỏi, y có thể an tâm giao ngôi vị ngày cho đệ đệ của mình. Quần thần tức thời không dám nói, cảm tình của bệ hạ cùng hậu duệ cuối cùng của Nguyệt tộc, kinh thiên động địa như vậy, bọn họ sao lại không biết ?

 

“ Ngươi thật sự suy nghĩ kỉ..” lão giả kinh ngạc nhìn y mà vấn

“ Đúng vậy, không hối hận…” y gật đầu kiên định

“ Ngươi…, haiz! Thôi đi..chỉ cần không hối hận là được…” lão giả lắc đầu cười khổ. Hơn mười năm trước thấy nam nhân này điên cuồng chém giết trên sa trường, khiến cho lão giả cũng không thôi kinh ngạc. Biết rõ nguyên do vì sao khiến cho lão không khỏi thở dài. Lão lúc ấy nói : “ Nguyệt Tịch Phong sẽ không vĩnh bất siêu sinh, chỉ là rơi vào vòng luân hồi mà thôi”. Lúc ấy nam tử cả người lãnh khốc lại vui mừng suýt rơi lệ khiến cho lão không thôi lắp bắp, lời hứa hơn mười năm trước xem ra lão phải thực hiện rồi

“ Đây là nơi mà Nguyệt Tịch Phong luân hồi, ngươi…có thể chờ nỗi sao?”  Lão giả thở dài, có thể là một năm, là mười năm, là trăm năm cũng có thể là ngàn năm, một mình cô đơn ngàn năm, ngươi chờ nỗi sao..?

“ Chỉ cần có thể tương phùng, Đan Quân Thiên cam tâm tình nguyện…” y cười khẽ, chỉ cần có thể gặp lại, dù là bao nhiêu lâu y vẫn chờ được

“ Đi thôi….!! Ai….”

Nguyên niên 896, sơ thất, đế mất tích, để lại cả một giang sơn phồn hoa cho đệ đệ của mình.

Nguyện niên sơ bát năm 896, ấu đệ Đan Quân Anh lên thay niên hiệu Anh đế, tiếp nhận Đan Nguyệt, lại tiếp tục một thời đại thịnh thế….

 

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi, thời đại cứ liên tục thay đổi, cả một Đan Nguyệt quốc phồn hoa cũng có một ngày suy tàn, bảy trăm năm sau lại là một thời đại mới, mà y cứ yên lặng chờ đợi một người, nhiều năm như vậy, linh hồn y vĩnh cữu với thời gian, vĩnh viễn phong ấn trong không gian này, có một lăng kính chiếu mọi việc thế gian, y cứ yên lặng nhìn nó, đợi chờ người trong lòng xuất hiện…

Một năm…mười năm..hai trăm năm…một nghìn ba trăm năm….cứ như vậy thời gian không tiếng động trôi đi, mà y vẫn cứ mỉm cười nhìn lăng kính chờ đợi…

Rồi một ngày, y ngồi trước lăng kính, nước mắt rơi như mưa nhìn thấy một tiểu cô nương đạm mạc lãnh tình từ chối lời tỏ tình của một đồng học…là nàng…y rốt cuộc chờ được rồi…hơn hai ngàn năm, rốt cuộc chờ được rồi….Tịch Phong! Nguyệt Tịch Phong…!!

 

“ Tiểu cô nương, này lăng kính tặng người hữu duyên, hi vọng cô nương gặp được người mình muốn gặp…” một lão giã mặt mày phi dương, ôn nhu tặng lăng kính cho một nữ học sinh

Nguyệt Tịch Phong cau mày nhìn lăng kính xanh như ngọc, bất giác lòng hoang vắng nhiều năm như được lấp đầy, áp chế trong lòng xúc cảm kì lạ, đem lăng kính để trong phòng, chăm chú ngắm nhìn

Hai mươi năm qua, Nguyệt Tịch Phong nàng lúc nào cũng luôn mơ một giấc mơ, một giấc mơ kì lạ, giữa trời hoa tím, giữa một trời đầy hoa rơi ấy, một nam nhân vận trường bào cao quý, đứng xoay lưng về phía nàng, bóng lưng lúc nào cũng thê lương đến như vậy khiến cho lòng nàng đau nhói, hai mươi năm một giấc mộng, lần nào cũng muốn tiến lại thật gần, muốn nhìn rõ dung mạo kia nhưng thoáng chốc lại tỉnh dậy

Hôm nay Nguyệt Tịch Phong lại tiếp tục nằm mơ, nàng nhẹ nhàng tiến lại gần nam nhân hắc y, âm thanh nhàn nhạt nghi vấn : “ ngươi..rốt cuộc là ai?” Vì cớ gì hai mươi năm, mộng quấn quanh trí óc, vì cớ gì không quen biết nhưng nhìn bóng lưng ấy lại khiến ta đau đến không thở nỗi

Trong đêm tối, lăng kính bỗng dưng lóe sáng, nuốt trọn cả thân hình của Nguyệt Tịch Phong, rồi lăng kính cũng biến mất, tựa như một giấc mộng vô ngân..

Lần này đây khi chạm tay đến gần bóng hình ấy, nam nhân ấy không biến mất, lại quay đầu ôn nhu nhìn nàng…một cái liếc mắt lại là mối ngàn năm duyên tình dai dẳng

Ngũ quan tuấn mĩ, mi mục như họa, mày kiếm mắt sáng, bạc thần tà mị…và tiếu dung ôn nhuận như nước ấy….khiến cho Nguyệt Tịch Phong đau đớn khôn cùng…, bất giác đưa tay ôm ngực…tâm loạn nhịp!

“ Ngươi….” những lời còn lại cứ nghẹn ngay cổ họng, không thốt thành tiếng. Tất cả những kí ức xa lạ như cơn gió mạnh lùa về quét ngang tâm trí của nàng, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, khóe mắt giống như có bụi đọng lại trên đó, cho nên mới thấy cay cay,.? Từng bước tiến lại gần..

“ Đã bao lâu…” Nguyệt Tịch Phong ôn nhu cười nhưng mà nơi đáy mắt vẫn không dấu hết nỗi đau xót. Khẽ đưa tay ngọc vuốt từng đường nét lên khuôn mặt y, thật nhẹ, thật ôn nhu..

Đan Quân Thiên cười khẽ, nhãn thần ngày trước sắc bén tà mị nay còn một mảnh nhu tình như nước. Hắn nhìn nàng, không nói nhẹ cười lặng yên !

Từng mảng tử đằng lả tả rơi nhẹ phủ đầy hai thân ảnh, hai nhân lẳng lặng si ngốc nhìn nhau, không nói, không tiếng động chỉ còn ánh mắt nhu tình yên ả dịu êm. Cái nhìn tựa như vượt cả thế kỉ, xuyên qua ngàn năm thời không…! Là si luyến, là mê muội, cũng là chấp niệm…

Đã bao lâu !?, Nguyệt Tịch Phong vấn, đã bao lâu, hắn đã chờ nàng bao lâu rồi, một trăm năm, năm trăm năm hay cả nghìn năm….đã bao nhiêu lần vầng thái dương kia mọc rồi lại lặn, đã bao nhiêu lần hoa nở rồi hoa lại tàn, đã bao nhiêu lâu những cành cây khô kia lại dài ra thêm mấy nhánh…rất lâu..rất lâu có lẽ đến y cũng không nhớ nỗi đi

Mười lăm tuổi sơ ngộ trong cơn mưa hoa, quen biết tri giao, hiểu nhau rồi hóa thành tri kỉ. Và rồi thiếu niên tà mị khinh cuồng ngày nào dần trưởng thành, càng ngày càng xuất chúng, tà mị kiệt ngạo trở thành một thiên cổ nhất đế người đời ca tụng. Thiếu niên hắc y vẫn ngạo nghễ như vậy, mục quang càng thâm trầm càng sâu sắc như chứa hết mọi sự tang thương của thế gian chỉ là ánh mắt thâm tình vẫn còn vẹn nguyên như năm nào

Làm sao không tang thương, làm sao không mệt mỏi khi mà y đã chịu quá nhiều đau khổ đến như vậy, dường như tất cả nỗi thống khổ thế gian điều trút lên đôi vai của y vậy nhưng chưa bao giờ y than mệt, y buông tay vì y biết có một người luôn chờ y, một người luôn ôn nhu mỉm cười nhìn y, một người luôn yên lặng tiếp thêm sức mạnh cho y. Cho nên Đan Nguyệt đế dù mệt mỏi như thế nào, dù gánh bao nhiêu nỗi thống khổ của thế gian y vấn phải cắn răng chịu đựng, chỉ mong một ngày lại nhìn thấy nàng- người y cả đời yêu, chấp niệm của y, tâm của y…

“ Mệt mỏi ?!..”.áp khuôn mặt vào lồng ngực ấm áp rắn chắn kia, ấm áp quen thuộc kia xâm nhập cả linh hồn, xua tan đi băng tâm lạnh giá đã lâu, Nguyệt Tịch Phong than nhẹ vấn

“ Không !!” Đan Quân Thiên lắc đầu, càng ôm chặt Nguyệt Tịch Phong như thể khảm sâu vào cốt lý, vĩnh chẳng phân li

“ Đồ ngốc, như vậy đáng sao…” âm thanh đã có chút nghẹn ngào, khẽ cắn môi như thể che dấu đi sự nghẹn ngào đau xót này. Nguyệt Tịch Phong đau, Nguyệt Tịch Phong xót. Đau lòng, xót xa, đau là vì nam nhân này vẫn như vậy ngốc, vẫn như vậy si. Xót cũng là vì chấp niệm của y. Nguyệt Tịch Phong kiên cường cả một đời, nữ nhân nhưng lãnh tình ngay đến cả nam tử lạnh lùng nhất cũng phải cúi đầu chào thua. Nguyệt Tịch Phong vô tâm không phế….như thế , như vậy đến cuối cùng cũng phải khóc vì y. Có thể khiến cho một Nguyệt Tịch Phong vô tâm lãnh tình lệ rơi như mưa, họa chăng cũng chỉ có một Đan Quân Thiên mà thôi!

“ Vì là nàng..! chờ đợi ngàn năm có đáng gì..!!” Đan Quân Thiên ôn nhu cười. Đúng vậy! chỉ cần là Nguyệt Tịch Phong y nguyện chờ nguyện đợi dù là trăm năm, ngàn năm, vạn năm..chỉ cần có thể tái kiến nàng một mặt y nguyện thoát khỏi tam kiếp luân hồi, trả giá hết thảy chung quy chỉ để gặp lại nàng. Bởi vì không luân hồi, sẽ không quên …làm sao y có thể quên được Tịch Phong của y, làm sao có thể quên mất nàng kia chứ dù là một chút, một chút y cũng luyến tiếc quên cho nên y không cần luân hồi. Linh hồn của y vĩnh viễn phong ấn trong lăng kính này…chung quy là chờ đợi Nguyệt Tịch Phong

Có lẽ là hậu thế sẽ cười y ngu ngốc, vứt bỏ giang sơn đẹp như họa, vứt bỏ cả vạn dặm hồng trần phồn hoa, vứt bỏ cơ hội luân thế làm người nhưng mà dù cô đơn tịch mịch cả ngàn năm y vẫn không hối hận. Ái tình là thứ tình cảm khiến cho người ta cả vạn năm vẫn không sao thấu hiểu lí giải nổi. Si cuồng cũng được!, chấp niệm cũng được! điên cuồng cũng được! chỉ là có thể gặp lại Tịch Phong của y sao y có thể buông tha cơ hội đó . Người ta thường nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ vô duyên đối diện bất tương phùng. Y không tin thần phật, cho nên y không thể cầu mình có thể luân hồi tái kiến cho nên y lựa chọn linh hồn bất diệt mà chờ đợi. Có thể là tiêu cực nhưng mà vẫn có thể tái kiến không phải sao ?!

Cảm thấy vạc áo của mình có chút ẩm ướt, y thở dài, ôn nhu nói : “ Tịch Phong khóc sao?”

“ Mới không có…” âm thanh có chút ão não, Nguyệt Tịch Phong cũng không biết giờ phút này mình có chút làm nũng hương vị a. Đan Quân Thiên có hút buồn cười ôn nhu vỗ vai cho ái nhân của mình

Nguyệt Tịch Phong, ngạo nghễ xuất trần, vô hỉ vô bi đến cuối cùng lại khóc vì y biểu sao y có thể không đau lòng đây. Lúc trước y từng vấn :  “ nếu một ngày bổn vương mất đi liệu Tịch Phong có vì bổn vương rơi một giọt lệ ?’ lúc đó Nguyệt Tịch Phong ảm đạm cười không nói. Rồi nhiều năm về sau cho đến y nước mắt như mưa ôm thi thể lạnh như băng của Nguyệt Tịch Phong rồi đến bây giờ y lại vấn : “ Tịch Phong khóc sao?”

Khóc là một điều tất yếu của nhân sinh, con người sinh ra cất tiếng khóc chào đời , đau thương cũng khóc, hạnh phúc cũng khóc nhưng mà từ khóc này đối với y cùng nàng lại quá khó khăn. Một người ngôi vị cửu ngũ chí tôn , một kẻ là hậu duệ của thần tộc, điều đứng ngôi vị cao nhất quan sát chúng sinh sao có thể dễ dàng rơi lệ được đây ?!. Cho nên đau cũng chẳng thể rơi lệ, mệt cũng không thể than khóc là bi ai lớn nhất không phải sao?!!

“ Ở đây thật tịch mịch..,chỉ có hai chúng ta, Tịch Phong có ngại không?” y nhẹ nhàng lau đi lệ còn vương nới khóe mắt của nàng mà vấn

“ Ngươi có thể một mình tại đây ngàn năm…ta sao có thể không được..” Nguyệt Tịch Phong cười khẽ đáp lại

“ Thoát khỏi tam thế luân hồi, sinh sinh tử tử…như vậy Tịch Phong có hối hận không…” y căng thẳng vấn, là hắn một mình tự quyết định Tịch Phong sẽ không trách hắn đi

“ Ngươi không hiểu tính ta sao mà còn vấn….” nàng có chút không hờn giận nói

Đan Quân Thiên cười khẽ càng thêm ôm chặt Nguyệt Tịch Phong vào lòng. Đúng vậy tại sao y lại có thể ngu ngốc hỏi vấn đề như vậy. Có lẽ đã rất lâu gặp lại Tịch Phong của y cho nên quá vui mừng mà căng thẳng vấn những việc ngu ngốc như vậy ?!

Sinh thì sao mà tử lại như thể nào

Lưu danh sử sách, vang danh hậu thế lại ra sao

Chiến công hiển hách, tài khuynh thiên hạ nhân thế ca tụng là cái gì đâu

Vạn dặm giang sơn đẹp như họa rồi cũng có một ngày lụi tàn theo năm tháng

Cả hồng trần xinh đẹp nghiêng ngã phồn hoa cũng hóa thành bụi mờ tan vào hư không

Chung quy cũng là trang sách ố vàng lịch sử

Ái tình của chúng ta có thể là khoảnh khoắc phồn hoa, là tế trường lưu thủy

Có thể hậu thế ca tụng, có thể là nhân sinh chê cười

Trăm năm, nghìn năm, vạn năm…rồi cũng có một ngày trôi vào quên lãng

Nhưng mà chúng ta đã yêu, đang yêu và vĩnh viễn chẳng phải như vậy sao…như vậy còn gì để mà hối tiếc đây!?

Y ôn nhu cười, mục quang nhu tình càng sâu , tình ti hóa thành thiên ti vạn lũ cứ như vậy quấn chặt lấy Nguyệt Tịch Phong.

Tiêu tịch nguyệt mỉm cười nhìn y, ôn nhuận như nước, linh mỹ phiêu dật tựa đóa bạch liên bất nhiễm bụi trần, ấm áp nhân tâm làm cho đáy lòng y sinh ra một loại hạnh phúc lưu chuyển khiến cho y như nịch trong đó vĩnh không thoát ra ngoài

Hoa rơi nhẹ dịu dàng, xinh đẹp phiêu lượng trong không trung rồi vương vấn trên mái tóc, trên vạc áo. Tử đằng mị diễm một màu tím xinh đẹp tuyệt luân, một dòng tiểu khê xinh đẹp, một căn nhà gỗ nhỏ xinh tạo nên bức họa đồ sơn thủy tuyệt đẹp như một cái nền tuyệt mĩ cho hai người.

Hai ngàn tám trăm năm hắn đợi nàng

Vượt qua cả thời không, xuyên qua ngàn năm thời gian

Đan Quân Thiên cùng Nguyệt Tịch Phong rốt cuộc cùng nắm tay nhau chẳng phân li

Ai nói kết thúc của bọn họ là không tốt đẹp

Có lẽ phải mất cả ngàn năm hai người mới gặp lại nhau nhưng mà chẳng phải là bên nhau không rời chẳng phải sao

Mối tình khuynh thế này nhân thế ca tụng, ai thán

Một thời đại loạn lạc nghiêng thế phồn hoa anh hùng phân tranh, rực rỡ nở rộ ái tình say đắm, yêu đến điên cuồng, ái đến chấp niệm, yêu đến si luyến…

Vấn vương ngàn năm, yêu say đắm khắc cốt ghi tâm…

Ngàn năm vương vấn, si luyến điên cuồng chấp niệm

Dùng tình chờ đợi ngàn năm đến cuối cùng được như nguyện

Đan Quân Thiên, Nguyệt Tịch Phong, thiên thượng trên cao chúc phúc

Người hữu tình tất có duyên, dù là ngàn năm gặp lại

Hi vọng, mỗi người có thể tìm được cho mình người hữu duyên nhé

Biết đâu ngàn năm trước, cũng có một nam nhân si tình chờ bạn thì sao?

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top