- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát (Dịch) (Đã Full)
- Chương 22: Xẽ Mặt, Tiếng Xấu Muôn Đời
"Báo gì?"
Cảnh sát Lưu nhìn Kỷ Dao Quang, không biết cô lại định giở trò gì.
Dù sao anh ta gặp Kỷ Dao Quang ba lần, thì ba lần đều có vấn đề, không phải chết người thì là lừa đảo.
"Báo cáo bảy ông lão ở thôn Thảo Dương cưỡng hiếp phụ nữ thiểu năng trí tuệ!"
Kỷ Dao Quang nói từng chữ một.
"Bảy ông lão đó, chính là bảy người này, mặc dù bọn họ đã chết, nhưng tôi thay mặt người phụ nữ đó, vẫn phải kiện bọn họ.
"Sau khi bị cưỡng hiếp, cô gái đã tự sát, hiện tại thi thể vẫn còn ở thôn Thảo Dương, cảnh sát Lưu đến đó có thể cho pháp y giám định."
Nghe Kỷ Dao Quang nói, cảnh sát Lưu nhíu mày.
Về chuyện này, anh ta đã biết từ lâu, lúc ông lão đầu tiên biến mất, anh ta đã đến làng của họ.
Sau đó đi điều tra biết được bảy ông lão này phẩm hạnh bại hoại, nhưng dù sao cũng không phải người bị hại báo án, nên anh ta chỉ đành bỏ qua.
Anh ta không ngờ, bây giờ Kỷ Dao Quang lại nhắc đến chuyện này.
Nghĩ đến buổi livestream của Kỷ Dao Quang, cảnh sát Lưu trực giác cảm thấy chuyện này rất có thể là do cô gái đã chết làm.
"Cô đã biết cả nạn nhân lẫn kẻ gây án đều đã chết, vậy bây giờ cô báo án, có ý nghĩa gì, cho dù thắng kiện thì sao?"
Cảnh sát Lưu đột nhiên có chút không hiểu Kỷ Dao Quang.
Kỷ Dao Quang nghe vậy, cười một tiếng, "Tôi muốn để mọi người đều biết hành vi của bọn họ."
Cảnh sát Lưu hít một hơi.
"Được, tôi nhận vụ này."
Cảnh sát Lưu không hỏi thêm nữa.
Những ngày tiếp theo, cảnh sát Lưu vừa xử lý vụ án cái chết của bảy ông lão, vừa đi điều tra ở thôn Thảo Dương.
Lúc đầu mọi người đều tưởng là điều tra chuyện ông lão chết, muốn bắt hung thủ, nên không giấu giếm gì, cảnh sát Lưu vô tình thu thập được rất nhiều chứng cứ.
Đến khi vụ án được xác định, vô số phóng viên đổ xô đến phỏng vấn, người nhà của bảy ông lão mới kịp phản ứng.
Có người tìm đến cảnh sát Lưu, muốn cảnh sát Lưu nói dối, nói rằng cha của họ không làm những chuyện đó.
"Cảnh sát, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, công việc của chúng tôi sẽ mất!"
"Đúng vậy!"
Đã có ông chủ hỏi họ chuyện này có phải thật không, hành vi của cha họ đã gây ra sự phẫn nộ mạnh mẽ trong xã hội.
Thậm chí có người tra được nơi làm việc của họ, tố cáo họ.
Nhưng cảnh sát Lưu lại lạnh lùng nói: "Cha của các người chẳng lẽ không làm những chuyện đó?"
"Nhưng chuyện này không liên quan đến chúng tôi!"
"Đúng vậy, đó đều là do cha chúng tôi làm, liên quan gì đến chúng tôi, hơn nữa bọn họ đều đã chết, chẳng lẽ còn muốn đào xác họ lên đánh đòn sao?"
Nhìn bộ dạng không biết hối cải của những người này, cảnh sát Lưu cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc trước Kỷ Dao Quang nhất định phải báo án.
"Liên quan gì đến các người? Vậy lúc trước cô gái thiểu năng trí tuệ đó tìm các người nói chuyện, có ai trong số các người giúp cô ấy không?"
Cảnh sát Lưu đập mạnh tay xuống bàn.
Anh ta cũng là sau khi điều tra mới biết, cô gái đó đã từng tìm người nhà của những ông lão đó, cầu xin họ cứu cô ấy.
Nhưng sao?
Những người này không những không có bất kỳ biểu hiện gì, mà còn đuổi cô gái đi.
Nghe cảnh sát Lưu nói, những người này không nói được gì nữa.
Theo các phương tiện truyền thông liên tục đưa tin, những người này hoàn toàn bị xã hội tẩy chay, chỉ có thể làm những công việc nhỏ để kiếm sống qua ngày.
Đồng thời tin tức này cũng khiến nhiều người quan tâm hơn đến cuộc sống của những người khuyết tật trí tuệ, cũng tránh được nhiều bi kịch hơn.
...
Thời gian quay trở lại lúc Kỷ Dao Quang báo án xong, rồi đi xem Phó Duật Từ, "Không có việc gì nữa, tôi đi trước đây."
"Tôi đưa em về."
Phó Duật Từ đưa Kỷ Dao Quang về đạo quán.
"Được rồi, đến đây thôi, tôi không mời anh uống trà đâu, anh về sớm đi, đường còn xa."
Kỷ Dao Quang phẩy tay với Phó Duật Từ.
Phó Duật Từ thấy vậy, hết cách, chỉ đành do dự xuống núi.
Vào đạo quán, Kỷ Dao Quang thả cô gái ra trước.
"Cảm ơn cô."
Cô gái cúi đầu với Kỷ Dao Quang.
Cô ta biết Kỷ Dao Quang báo án là để giúp cô ta, rất nhiều người có thể nghĩ, chuyện đã qua rồi, người cũng đã chết, không cần phải truy cứu nữa.
Nhưng cô ta cho rằng, càng như vậy, càng phải để mọi người đều biết.
Nếu không kẻ xấu ngược lại sẽ nghĩ, cùng lắm thì chết thôi, cô ta muốn để cho bọn họ chết rồi cũng tiếng xấu muôn đời!
"Chuyện nhỏ."
Kỷ Dao Quang ngáp dài, ra hiệu cho cô gái có thể đi chơi với hai con quỷ kia.
Sau đó cô vào phòng ngủ bù.
Ngủ một giấc đến sáng, tinh thần của Kỷ Dao Quang lại trở lại.
Dậy tập luyện xong, thắp hương cho tổ sư gia xong, Kỷ Dao Quang lại tiếp tục livestream.
"Chào mọi người, buổi sáng tốt lành."
Kỷ Dao Quang chào người hâm mộ trong直播间.
Hiện tại tài khoản Douyin của cô đã có hơn một triệu người hâm mộ, vừa mới bắt đầu phát sóng một phút, vậy mà đã có hơn mười nghìn người xem.
[Buổi sáng tốt lành! Sao hôm qua không livestream?]
[Livestream được là tốt rồi, đạo trưởng cũng là người, nghỉ ngơi một ngày thì sao?]
[Chính xác]
Nhìn bình luận, Kỷ Dao Quang dín cười.
"Xin lỗi, hôm qua ra ngoài giải quyết chút việc, để mọi người đợi lâu rồi."
Kỷ Dao Quang nói.
"Để bù lại việc hôm qua tôi không livestream, hôm nay chúng ta thêm một bao lì xì, tổng cộng rút thăm bốn người."
[Tuyệt vời!]
[Xoa tay hầm hè, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!]
[Ai dậy sớm thì có bao lì xì của đạo trưởng cướp!]
Kỷ Dao Quang phát một bao lì xì, mọi người nhanh chóng cướp, rất nhanh đã có người trúng.
"Chúc mừng người dùng có tên 'Ông chủ Hưng Thịnh Ngũ Kim' đã cướp được bao lì xì, có thể kết nối mic rồi."
Kỷ Dao Quang nói, màn hình chia làm hai, bên kia màn hình là một người đàn ông trung niên.
Đầu đinh, mặc áo polo, thấy mình cướp được bao lì xì, anh ta phấn phấn khích nói: "Đại sư, tôi vậy mà lại cướp được, trời ơi, đại sư xin chào."
"Xin chào."
Nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông trung niên, nụ cười của Kỷ Dao Quang hơi nhạt đi.
"Xem quá khứ của anh trước, rồi xem tương lai, hay trực tiếp xem luôn?"
Đã livestream hai lần, bây giờ Kỷ Dao Quang đã có thể tự mình hoàn thành quy trình.
Người đàn ông trung niên nghe Kỷ Dao Quang nói, cười nói: "Đạo trưởng lợi hại như vậy, vậy thì xem quá khứ của tôi trước."
[Chậc, đây là người mới à? Ngoài buổi livestream đầu tiên, những người hâm mộ sau này đều không xem quá khứ]
[Nói trắng ra là không tin đạo trưởng Kỷ của chúng ta chứ gì]
[Cũng chưa chắc, người trung niên, đặc biệt là đàn ông trung niên, vốn dĩ tiếp nhận loại chuyện này không cao, hơn nữa cô ấy đã cho người ta hai lựa chọn, chẳng lẽ người ta không thể chọn xem quá khứ sao?]
[Nhưng cái vẻ không thành thật này, nhìn là biết đang kiếm chuyện]
Kỷ Dao Quang không nhìn bình luận, nhìn tướng mạo của người đàn ông trung niên, khóe môi hơi nhếch lên, "Đương nhiên là được, tôi xem quá khứ của anh trước.
"Anh tên Từ Minh Lượng, năm nay 44 tuổi, có một cậu con trai 5 tuổi."
"Thần thánh quá!" Từ Minh Lượng kích động nói: "Đúng vậy, chính là như vậy! Con trai tôi đến muộn, lúc đầu tôi còn tưởng vợ tôi không sinh được!"
[Sao không nghĩ có thể là do anh?]
"Sao tôi lại có vấn đề, tôi là đàn ông!" Từ Minh Lượng nhìn thấy bình luận, không vui nói.
Kỷ Dao Quang bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh sinh ra ở nông thôn, trên có một chị gái, dưới có một em gái, hồi nhỏ cũng coi như thông minh, thành tích tiểu học trung học đều khá tốt, nhưng đến khi anh học cấp ba..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận