Nghe đến đó, Điệp Nguyệt nói: "Vì vậy, hắn lựa chọn tự tay hủy diệt thế giới cũ, lại giao cơ hội sáng tạo thế giới mới cho ngươi, cũng giao hồn phách của vạn tộc chúng sinh trên 3000 Thế Giới cho ngươi."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Điệp Nguyệt nói: "Lúc trước, Võ Đạo Chân Thân của ngươi từng ở trong Thánh Khư với hắn vài vạn năm, lấy tầm mắt của hắn, tất cả mọi thứ của Võ Đạo Chân Thân, có lẽ là không thể gạt được hắn."
"Hắn không ra tay với Võ Đạo Bản Tôn, có lẽ cũng là vì giây phút đó."
Nhắc tới chuyện này, Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng, nói: "Hắn không ra tay với Võ Đạo Bản Tôn, còn có một nguyên nhân khác."
"Đây cũng là một màn mà sau khi Võ Đạo Bản Tôn sáng tạo ra Thái Sơ Vũ Trụ, đạt được lực lượng mạnh mẽ hơn, mới có thể nhìn thấy."
"Lúc trước ở trong Thánh Khư, lúc Luân Hồi Thánh Vương đề cập tới Sinh Mệnh Thánh Vương, kỳ thật đã lược qua một tin tức quan trọng."
"Máu thịt của Sinh Mệnh Thánh Vương vung vãi, hóa thân thành Nhân tộc ở khắp 3000 Thế Giới, nhưng Luân Hồi Thánh Vương lại chưa từng đề cập tới hướng đi của hồn phách của Sinh Mệnh Thánh Vương."
Tu luyện tới Thiên Đạo Thánh Vương, hồn phách không có khả năng không có tung tích.
Mặc dù là Hỗn Độn Thanh Liên, cũng đã nhiều lần luân hồi chuyển thế.
Điệp Nguyệt lộ ra vẻ mặt giật mình, nói: "Ngươi nói là..."
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: "Võ Đạo Bản Tôn ra đời, một mực là một câu đố. Ta từng hoài nghi, chỉ sáng lập ra Võ Đạo, ngưng kết Võ Đạo Chi Quả, tại sao lại có thể sinh ra hồn phách và ý chí độc lập."
"Tới tận lúc Võ Đạo Bản Tôn khai sáng Thái Sơ, ta mới biết được, là hồn phách của Sinh Mệnh Thánh Vương, cho Võ Đạo sinh mệnh!"
Hồn phách của Sinh Mệnh Thánh Vương, không vào luân hồi.
Nàng một mực tìm kiếm người thừa kế cho mình.
Một người có được đại nghị lực, đại khí phách, đại trí tuệ, không biết sợ, có tấm lòng rộng rãi.
Chỉ có như thế, mới có một đường hy vọng thay đổi 3000 Thế Giới!
Tới tận lúc Hoang Võ lập đạo, bố võ thương sinh.
Võ Đạo ra đời!
Mà Sinh Mệnh Thánh Vương, giao phó cho Võ Đạo sinh mệnh!
Luân Hồi Thánh Vương ở trên người Võ Đạo Bản Tôn, có thể chứng kiến bóng dáng của Sinh Mệnh Thánh Vương.
Nhưng cuối cùng thì Võ Đạo Bản Tôn cũng không phải là Sinh Mệnh Thánh Vương.
Vì vậy, ở thời điểm nào đó, ánh mắt của Luân Hồi Thánh Vương nhìn về phía hắn, sẽ có chút kỳ quái.
Điệp Nguyệt nói: "Nói như thế, năm đó Hỗn Độn Thanh Liên hợp lực với Sinh Mệnh Thánh Vương, đánh vỡ 3000 Thế Giới, mục đích không chỉ là muốn cho năm vị Thái Thủy Nguyên Linh bị thương."
"Lý do quan trọng hơn chính là để cho hồn phách của Sinh Mệnh Thánh Vương, mượn 3000 Thế Giới bị nghiền nát, giãy giụa đi ra ngoài. Cũng chính là vì vậy, mới tạo ra được một dị số nhảy ra ngoài tam giới, không có ở trong ngũ hành."
Tô Tử Mặc nói: "Chỉ khi nào đạt được lực lượng thoát khỏi 3000 Thế Giới, mới có thể sáng lập ra một thế giới mới."
Điệp Nguyệt nói: "Luân Hồi Thánh Vương tự nhiên là đã sớm biết dụng ý của Sinh Mệnh Thánh Vương, vì vậy, mới có thể giao cơ hội sáng lập thế giới mới cho ngươi."
"Hắn tín nhiệm ngươi như thế, cũng là bởi vì Sinh Mệnh Thánh Vương."
Tô Tử Mặc nghe vậy, lại lắc đầu, nói: "Luân hồi tín nhiệm Sinh Mệnh Thánh Vương, chưa hẳn đã tín nhiệm ta."
"Còn nhớ rõ trước khi 3000 Thế Giới bị hủy diệt, Luân Hồi Thánh Vương từng nói với Ma Chủ một đoạn lời nói không?"
Điệp Nguyệt gật gật đầu.
Tô Tử Mặc nói: "Lấy tu vi của Ma Chủ, căn bản là không uy hiếp được Luân Hồi Thánh Vương. Nhưng lúc ấy, Luân Hồi Thánh Vương lại nói với hắn những lời như vậy, lộ ra có chút dư thừa."
"Ta nghĩ, lời nói kia của Luân Hồi Thánh Vương, có lẽ là nói với ta đấy."
"Lòng người sẽ thay đổi, hắn lo lắng sau khi ta sáng lập ra thế giới mới, sẽ mê luyến làm chủ nhân của vạn linh, lực lượng và địa vị độc tôn Tam Giới, đánh mất phương hướng, cho nên mới phải nói ra lời nói kia để nhắc nhở ta."
Điệp Nguyệt im lặng.
Cũng may là cuối cùng Tô Tử Mặc cũng làm ra lựa chọn của mình.
Một lát sau, Điệp Nguyệt cười nói: "Đây cũng chỉ là suy đoán của ngươi, rốt cuộc Luân Hồi nghĩ như thế nào, chỉ sợ là chỉ có chính hắn biết mà thôi."
"Đúng vậy."
Tô Tử Mặc cũng cười cười.
"Đi thôi, nên đi ra rồi."
Điệp Nguyệt vẫy vẫy tay, nói: "Mọi người đều đang chờ đợi ngươi."
Tô Tử Mặc tiến lên, dắt tay kề vai với Điệp Nguyệt, đi ra ngoài trạch viện.
Đi lên trên đường phố của Bình Dương Trấn, nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, Tô Tử Mặc giật mình xuất thần.
Những thứ này đều căn cứ vào trí nhớ của Võ Đạo Bản Tôn, được tạo ra ở trong 3000 thế giới mới, phần lớn đều giống như đã từng quen biết, nhưng cũng có chút ít bất đồng.
Sau lưng truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần.
"Nhanh lên, Thuyết Thư Giả đã sắp kể xong rồi!"
"A, ta bận quá nên quên mất, không biết có tới kịp hay không nữa."
Một đôi thiếu niên thiếu nữ đang hướng về bên này chạy tới.
Giọng nói này có chút quen tai.
Tô Tử Mặc theo bản năng liếc mắt nhìn lại.
Cô gái kia chạy qua bên cạnh hai người, trong lúc vô tình quay đầu, ánh mắt đúng lúc chạm với ánh mắt của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc và vị thiếu nữ này đều hơi ngẩn ra.
Bước chân của cô gái kia theo bản năng ngừng lại, nhìn Tô Tử Mặc, ánh mắt hiện lên một tia mê mang.
"Mộng Kỳ, ngươi làm sao vậy, lại lề mề thì sẽ không kịp mất."
Thiếu niên dắt lấy ống tay áo của nàng, thúc giục.
"A a."
Thiếu nữ tỉnh táo lại, vội vã chạy theo.
"Vừa rồi ngươi làm sao vậy?"
Vừa trước, thiếu niên vừa nói.
Thiếu nữ lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là hình như đã gặp nam tử mặc áo bào màu xanh kia ở đâu đó rồi."
"Sao ta lại không có ấn tượng gì."
Thiếu niên chế nhạo nói: "Không phải là ngươi nhìn thấy trong mơ đấy chứ?"
"Hừ!"
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi khoan hãy nói, lúc trước ta thực sự là mơ một giấc mơ, còn bái vào tiên môn nữa nha!"
"Dừng!"
Thiếu niên cũng khinh thường, nói: "Vậy thì sao, ta còn mơ chính mình có thể hái sao trời, tung hoành bốn bể nữa kìa."
Thiếu nữ lại có chút mất mát, nói: "Nhưng mà, giấc mơ kia của ta không được tốt."
Nhìn bóng lưng của thiếu niên thiếu nữ đi xa, Tô Tử Mặc thoải mái cười cười.
Hai người kề vai sát cánh đi tiếp trong chốc lát, chứng kiến một tòa phủ đệ rất có quy mô ở cách đó không xa, một nam một nữ đang đứng ở cửa ra vào, nhìn một đứa bé đang khoan thai học bước ở trước mặt, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều.
"Đại ca..."
Chứng kiến vị nam tử này, hốc mắt Tô Tử Mặc ửng đỏ, nhẹ lẩm bẩm một tiếng.
Tô Hồng ở trước mắt, đã không có gương mặt đầy sẹo dữ tợn trước đây, cũng đã lấy vợ sinh con.
Tô Hồng giống như là có cảm giác, nhìn về phía Tô Tử Mặc bên này.
Nhìn thấy hai người bọn Tô Tử Mặc, Tô Hồng khẽ vuốt càm, coi như là bắt chuyện qua, sau đó thu hồi ánh mắt, đúng là không nhận ra Tô Tử Mặc.
Tuy rằng Võ Đạo Bản Tôn sáng lập Hồng Hoang, diễn biến chúng sinh, nhưng hàng tỉ hồn phách trải qua biến cố như vậy, sau nhiều lần luân hồi, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể bảo tồn trí nhớ.
"Đại ca đã có cuộc sống mới, kỳ thật cũng rất tốt. Chúng ta vẫn không nên quấy rầy bọn họ."
Tiếng của Tiểu Ngưng từ phía sau truyền đến.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Cả đời Tô Hồng, phải thừa nhận quá nhiều áp lực và thống khổ.
Không có những trí nhớ kia, với hắn mà nói, có lẽ cũng là một loại giải thoát.
Tô Tử Mặc quay đầu nhìn lại.
Ở bên cạnh Tiểu Ngưng, còn có Dạ Linh đang đứng.
Một đám người đang đi tới bên này, đều là cố nhân ngày trước, Hầu Tử, Lão Hổ, Lâm Chiến, Linh Lung Tiên Tử, Cực Hỏa Đạo Quân, Long Nhiên, Minh Chân, Đào Yêu, Niệm Kỳ, Bắc Minh Tuyết...
Yến Bắc Thần và một vị nữ tử dắt tay nhau đi tới, đúng là Tần Phiên Nhiên.
Mọi người thấy Tô Tử Mặc, sự vui vẻ trong đôi mắt càng ngày càng đậm, rốt cuộc không nhịn được, không để ý tới ánh mắt của những người khác bắt đầu cất tiếng cười to.
Không có gì làm người mừng rỡ hơn so với chuyện cố nhân có thể gặp lại, đoàn tụ ở cùng một chỗ.
Nghe tiếng cười bên cạnh, đạo sĩ kể chuyện kia vừa vặn gõ thước xuống, ngắm nhìn bốn phía, chắp tay nói: "Kể xong câu chuyện này rồi, sau này gặp lại mọi người."
"Ta bỏ lỡ rất nhiều chi tiết, vẫn còn chưa được nghe!"
Có người không nhịn được phàn nàn.
Đạo sĩ kia tiện tay ném một cuốn sách cũ kỹ dày nặng, nói: "Chuyện ta kể đều ở bên trong, các ngươi cầm lấy tự xem đi."
Nói xong, đạo sĩ đẩy đám người ra, chạy tới chỗ bọn Tô Tử Mặc.
Có người tiến lên, nhặt cuốn sách cũ kỹ kia lên, hướng về phía bóng lưng của đạo sĩ hô lớn: "Này! Thuyết Thư Giả, tại sao cuốn sách này không có tên?"
Đạo sĩ kia vỗ trán một cái.
Quyển sách cổ này, vốn chính là truyện ký của Thuyết Thư Giả đời trước của Huyền Cơ Cung, bởi vì Hoang Võ lập đạo, bố vũ thương sinh mà sáng tác ra.
Thuyết Thư Giả đời trước từng nói, bộ truyện ký này hắn chưa đặt tên, chỉ vì ta không biết thành tựu tương lai của ngươi sẽ như thế nào.
Nếu như ta không thể hoàn thành bộ truyện ký này, cũng chỉ có thể dựa vào Thuyết Thư Giả đời sau hoàn thành.
Bộ truyện ký này rơi vào trong tay Lâm Huyền Cơ, vẫn một mực được ghi chép tiếp, nhưng tên truyện ký, lại vẫn để trống.
Đạo sĩ vội vã đi tới chỗ mọi người, cũng lười suy nghĩ, tùy ý nói: "Ta cũng không biết đặt tên gì, lưu lại cho các ngươi đi."
Người kia hơi có vẻ thất vọng.
Nghe lâu như vậy, lại chấm dứt như vậy, mọi người có cảm giác, cảm thấy đáy lòng có chút tiếc nuối, cảm thấy buồn vô cớ.
Đi chưa được mấy bước, đạo sĩ lại dừng lại, quay đầu lại nhìn những người kia, nói: "Nhưng mà, vị Hoang Võ Thánh Vương trong sách này trước khi hóa thân Thiên Đạo, từng lưu lại một câu nói ở vùng thiên địa này."
"Thế gian này không có bất kỳ người nào có thể vĩnh sinh bất tử, tuyên cổ bất diệt, ta cũng giống như vậy. Thiên Đạo luân hồi, có thịnh có suy, duy nguyện Võ Đạo trên thế gian hưng thịnh, người người như rồng, hiệp nghĩa bất hủ, chính khí trường tồn!"
Có người nghe thấy vậy tâm tình cực kỳ kích động.
Có người đã chảy ra dòng nước mắt nóng.
"Võ Đạo cho tới bây giờ cũng không phải là một người, mà là một đám người, là một loại văn minh, cũng là một loại tín ngưỡng, càng là một loại tinh thần bất khuất chống lại, chưa từng có từ trước đến nay! Mặc dù đi trong đêm tối, chỉ cần tinh thần Võ Đạo bất diệt, sẽ trở thành một mồi lửa, cuối cùng có một ngày, sẽ chiếu sáng núi sông!"
"Hoang Võ Thánh Vương đã trở thành tồn tại vô thượng bao trùm chúng sinh, siêu thoát khỏi Thiên Đạo, được xưng tụng là độc tôn trong Tam Giới. Nhưng hắn lại không hề lưu luyến, mà lựa chọn thành lập luân hồi, sáng lập hồng hoang, xây dựng lại trật tự, trả 3000 Thế Giới lại cho vạn tộc sinh linh, mới cho thiên địa chúng sinh cơ hội người người như rồng.
"Lúc trước ta nghe nói sách từng đề cập tới một quẻ tượng, cái gì mà dùng cửu, thấy rắn mất đầu, may mắn, có phải là cũng ẩn hàm ý này hay không?"
"Tu luyện tới cảnh giới kia, đã là độc tôn trongTam Giới, không ai có thể lay động địa vị của hắn, nhưng khắc chế nội tâm của mình, bỏ qua tất cả, mới là việc khó khăn nhất."
"Hoang Võ Thánh Vương hóa thân Thiên Đạo, hồn phách tiêu tán, nhưng hắn lại giữ lại thứ quý giá nhất, khích lệ hậu nhân, truyền thừa muôn đời, đó chính là tinh thần Võ Đạo vĩnh hằng bất diệt!"
"Thuyết Thư Giả!"
Một đứa bé giống như là nghĩ đến chuyện gì, xuyên qua đám người, liên tục đuổi theo vài bước, hơi thở hổn hển, nhìn bóng lưng của Thuyết Thư Giả đang đi xa hô lớn: "Vậy cuốn sách này gọi là Vĩnh Hằng Thánh Vương đi, có được không?"
"Tốt."
Thuyết Thư Giả cười đáp, đưa lưng về phía đám người, khua tay nói được, sau đó sóng vai mà đi với những người phía trước, dần dần biến mất ở cuối đường...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận