“Xe thể thao chở chú cừu nhỏ, đúng là trước giờ chưa từng thấy!”
Một chuỗi hành động này, khiến chủ quán trà sữa và đám người Tiền Vĩ Bác nhìn đến đờ người.
“Lẽ nào đây là sự khác biệt sao?”
Hai người Tiền Vĩ Bác đột nhiên có một vài hoài nghi về nhân sinh.
Vương Đằng mở cửa xe, thúc giục Lâm Sơ Hàm vẫn đang đứng đó.
“Đi thôi! Còn ngây ra đó làm gì.”
Lâm Sơ Hàm cắn môi, dậm chân, cuối cùng vẫn lên xe.
Toang!
Dường như nghe thấy âm thanh nát tan.
Trái tim, đau đớn quá!
Hai người ôm ngực.
Vương Đằng đóng cửa xe cho Lâm Sơ Hàm, vừa định lên xe thì chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đi đến trước mặt hai người Tiền Vĩ Bác.
“Hai vị đây, các ngươi rất thân với lớp trưởng đại nhân của ta sao?” Hắn cười híp mắt, hỏi.
Khi cả hai định gật đầu, tay của Vương Đằng rơi trên vai bọn họ, hơi dùng sức…
Ngay sau đó, trống bỏi rung lên!
“Nếu không thân thiết, sau này gọi tên nhớ kèm theo họ.”
Đệch, Vương Đằng!
‘Thật nhỏ nhen’ JPG!
Vương Đằng cất tiếng người ha ha, thả tay xuống, sắc mặt hai người Tiền Vĩ Bác đã nín đến đỏ bừng.
Đau!
Cảm giác như xương cũng sắp bị bóp nát!
Sức lực rất lớn, e rằng người này là người luyện võ, đúng không?
Hơn nữa còn lái xe, chứng tỏ là có tiền!
Không thể dây vào! Không thể dây vào!
Run rẩy – ing~
Hai người nhanh chóng gật đầu, Lâm Sơ Hàm là cái gì? Đó là ai? Rất xinh đẹp sao? Liên quan gì đến ta?
Mọi thứ đều không quan trọng.
Điều quan trọng nhất là phải đưa con ác ma này này đi càng nhanh càng tốt.
Vương Đằng lái xe, chiếc xe lao ầm ầm vào bóng tối, Tiền Vĩ Bác và nam sinh tóc xoăn mì ngơ ngác nhìn đèn chiếu hậu của chiếc xe.
Và chú cừu nhỏ lộ ra phía sau xe…
Cảm thấy chế giễu trước nay chưa từng có!
“Dừng xe!”
Xe vừa đi qua một con phố, Lâm Sơ Hàm đột nhiên nói.
Vương Đằng không hề ngừng xe, quay đầu lại hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?”
“Ta muốn xuống xe, không cần ngươi chở, ta có thể tự về được.” Lâm Sơ Hàm nói.
“Ngươi làm như thế là không tốt đâu, tháo cối giết lừa!” Vương Đằng cười nói.
“Ai, ai tháo cối giết lừa!” Lâm Sơ Hàm có chút chột dạ.
“Ban nãy ta vừa giúp ngươi một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thoát khỏi hai tên phiền toái, bây giờ ngươi muốn đá ta đi, không phải tháo cối giết lừa thì là gì?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Ta muốn xuống xe.” Lâm Sơ Hàm không nói lại được Vương Đằng, nàng cởi đai an toàn, kiên quyết nói.
“Nếu ngươi không nói nhà ngươi ở đâu, ta sẽ lái xe về nhà ta.” Vương Đằng cười, không hề để tâm và nói.
Lâm Sơ Hàm: “...”
Cuối cùng nàng vẫn thua!
Thua bởi sự trơ tráo của Vương Đằng.
Vương Đằng đưa nàng về nhà.
Nơi Lâm Sơ Hàm sống là một khu nhà dân, thật khó có thể tưởng tượng rằng một nơi như vậy vẫn tồn tại ở thành phố Đông Hải.
Trước mắt là con hẻm tối đen như mực.
Khi đến đây, dù thế nào Lâm Sơ Hàm cũng không để hắn đưa thêm nữa.
Vả lại, xe cũng không thể lái vào được, nên Vương Đằng đành bỏ cuộc.
Hắn xách chú cừu nhỏ của Lâm Sơ Hàm xuống, sau đó treo ly trà sữa lên tay lái.
“Được rồi, một mình ngươi đi về đi.” Vương Đằng nói..
“Trà sữa của ngươi.” Lâm Sơ Hàm cau mày.
“Buổi tối mà uống trà sữa thì ta sẽ không ngủ được.” Vương Đằng nói.
“Vậy ngươi muốn để ta mất ngủ sao.” Lâm Sơ Hàm không nói nên lời.
“Ha ha ha, không ngủ được ngươi mới nhớ đến ta.” Vương Đằng cười phá lên.
“Cút ~”
Lâm Sơ Hàm chạy trối chết, lái chiếc chú cừu nhỏ vào trong con hẻm tối đen như mực.
Con hẻm này thực sự rất dài và tối, cho dù nàng mở đèn xe lên thì khoảng cách có thể nhìn thấy cũng rất hạn chế.
Nàng lái xe cẩn thận.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng sáng lên từ phía sau lưng.
Nàng quay đầu lại nhìn, hóa ra Vương Đằng đã quay đầu xe, bật đèn pha, chiếu sáng cả con hẻm cho nàng.
“Tên này!”
Trong lòng Lâm Sơ Hàm thoáng rung động, nhưng nàng vội vàng lắc đầu vứt bỏ, lái chú cừu nhỏ đi về phía trước.
Chương 42: Kiểm kê thu hoạch
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng Lâm Sơ Hàm nữa, Vương Đằng mới lái xe rời đi.
Về đến nhà thì đã mười một giờ rồi.
Vương Đằng không khỏi cười khổ, vốn định vội vàng đi về sớm một chút, nhưng vẫn bị trì hoãn đến tận giờ này.
Ôi phụ nữ!
Bản thân họ là rắc rối!
Trong nhà im ắng, Vương Đằng đóng cửa thật kỹ, bước lên lầu.
Có vẻ như Lý Tú Mai đã ngủ.
Vương Đằng không hề phát ra âm thanh, cất thu hoạch đêm nay trong phòng, sau đó cầm quần áo đi tắm.
Tắm rửa xong thì sấy khô tóc.
Khóa cửa phòng lai, Vương Đằng khẽ xoa bàn tay, ngồi bệt dưới đất, lấy tất cả mọi thứ ra kiểm kê lại một lượt.
Một đồng tiền xu, một chiếc bật lửa Zippo, nửa bao thuốc lá và hai chiếc điện thoại di động!
Đây đều là những món đồ bình thường.
Nhưng mà, hai chiếc điện thoại di động, nếu được thì tốt nhất nên bẻ khóa mật khẩu.
Trong điện thoại di động chắc chắn có một số thông tin hắn cần, bao gồm thân phận và một số thông tin khác của hai tên võ giả đã chết.
Ngoài ra, còn một bộ găng tay và một thanh chiến kiếm.
Cả hai đều là vũ khí phù văn!
Bên ngoài găng tay và chiến kiếm đều khắc phù văn, trông thần bí và bất phàm.
Vương Đằng dựa vào hình dạng của chúng lên mạng điều tra.
Găng tay màu tím đen là vũ khí hệ Băng cao cấp một sao trong series Bóng Tối, giá bán trên thị trường khoảng hai trăm vạn.
Còn chiến kiếm có phù văn màu đỏ thắm là vũ khí một sao hàng đầu trong series Xích Diễm, giá bán trên thị trường là ba trăm năm mươi vạn.
Giá cả đó!
Vương Đằng chỉ muốn cảm thán một chút rằng quả nhiên võ giả đều là chó nhà giàu.
May thay, thế hệ giàu có thứ hai như hắn không phải là không có kiến thức, sẽ không vì mấy trăm vạn mà hô to gọi nhỏ.
Có điều chuyện này cũng đỡ cho hắn phải mua đi bán lại vũ khí, hai loại vũ khí này tạm thời đủ để hắn sử dụng.
Cuối cùng là quả trứng này!
Vương Đằng lôi nó từ trong túi ra, để dưới đèn quan sát kỹ.
Chỉ nhìn bề ngoài thì không thể phân biệt được đó là trứng động vật gì.
“Có điều, quả trứng này có lẽ là nguyên nhân hai tên võ giả đó vung tay.”
“Nếu đúng là như vậy,quả trứng này nhất định không tầm thường.”
Hắn so sánh những bức ảnh về các quả trứng khác nhau tìm được trên mạng, vừa quan sát đã nhìn trong hơn nửa tiếng.
Cuối cùng, hắn đưa ra một kết luận đáng ngạc nhiên.
“Đây là trứng của loài chim!”
“Đúng vậy, chắc chắn là như vậy!”
Vương Đằng tự mình gật đầu, sau đó lại nhét quả trứng vào trong túi, phủ cỏ dại lên trên, kéo khóa túi lại rồi giấu vào trong góc dưới gầm giường.
“Mặc kệ là thứ gì, cứ để đó trước đã.”
“Đợi biết rõ lai lịch của nó rồi ta sẽ tính xem có thể ấp nó nở không.”
Sau đó, Vương Đằng chuyển sự chú ý sang bảng thuộc tính.
‘Ngộ tính’: 83
‘Tinh thần’: 21.1
‘Thiên phú’: Thiên phú hệ Hỏa sơ cấp (10/300); Thiên phú hệ băng sơ cấp (12/300)
‘Nguyên lực’: Hỏa 6/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh); Băng 4/100 (cấp Chiến Binh nhất tinh)
‘Công pháp’: Xích Viêm quyết (nhập môn 1/100); Huyền Băng quyết (nhập môn 1/100)
‘Chiến kỹ’: Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân: Nhập vi), thương thuật (tiểu thành), Hỏa Lân kiếm pháp (nhập môn 10/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 8/100)
‘Tri thức’: Môn học cơ sở (max điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’: 135
Nhìn những hàng thuộc tính bên trên, Vương Đằng đột nhiên có loại cảm giác thỏa mãn.
Võ giả!
Cuối cùng thì hắn cũng là võ giả!
Mặc dù thời gian từ khi luyện võ đến khi trở thành võ giả ngắn hơn những người khác rất nhiều, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện.
Trong lúc đó cũng đã trải qua nguy cơ sống chết!
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Đáng!
Tiếp đó, Vương Đằng so sánh sự khác biệt trước và sau khi thay đổi của bảng thuộc tính.
Trước đó ở trên núi Bảo An, hắn không có thời gian nghĩ đến nó.
Nhưng bây giờ nhìn vào nó, hắn phát hiện bảng thuộc tính này thực sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đó.
Đầu tiên là có thêm tinh thần.
Nó không khó để hiểu theo nghĩa đen.
Tinh thần hoặc linh hồn, đềutượng trưng cho ý thức của con người, đây là một cách nói rất huyền diệu.
Rất có thể, vì chiếm được thuộc tính tinh thần từ võ giả hệ Hỏa đã chết đó, nên mới kích hoạt nó.
Xuống dưới một chút, thể chất ban đầu biến mất và biến thành ‘thiên phú’.
Vương Đằng biết thiên phú, sau khi thể chất của võ giả đạt đến tiêu chuẩn, sẽ được thiết bị đặc biệt khảo nghiệm, xác định thiên phú thuộc hệ nào, sau đó lựa chọn công pháp nguyên lực và chiến kỹ tương ứng để tu luyện.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa một võ giả và Võ Đồ.
Vương Đằng suy nghĩ cẩn thận, biểu cảm hoảng sợ.
“Lại nói, ta có được thiên phú hệ Băng và hệ Hỏa thông qua việc nhặt bong bóng thuộc tính, không lẽ điều này cho thấy bản thân là ta không có thiên phú?”
Lúc trước hắn điều tra, người bình thường cũng có thiên phú, chỉ cần đáp ứng yêu cầu về thể chất, bọn họ có thể tu luyện công pháp nguyên lực.
Nhưng cũng tồn tại số ít những người hoàn toàn không có thiên phú.
Thiên phú cực cao và không có thiên phú là hai thái cực.
Xác suất xuất hiện đều vô cùng nhỏ.
Không ngờ rằng, hắn lại là một trong số đó!
“May mà ta có hệ thống đại lão!”
Vương Đằng không ngừng may mắn, thiên phú không cao không đáng sợ, đáng sợ nhất là không có thiên phú, điều đó chẳng khác nào với việc chặt đứt toàn bộ khả năng.
Thử nghĩ mà xem, chăm chỉ tu luyện, sắp đi đến cửa lại được thông báo rằng không có thiên phú, cái loại đả kích đó đánh sợ đến nhường nào?
Người có tâm trí không kiên định có thể sẽ không đứng dậy được!
Vương Đằng lắc đầu.
Sau đó là nguyên lực, nó đại diện cho cấp bậc của võ giả.
Hiện giờ Vương Đằng là võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, có điêu bản thân hắn có hai loại nguyên lực là băng và hỏa, về mặt lượng chắc chắn mạnh hơn võ giả đơn hệ nhiều.
Hắn lên mạng điều tra, võ giả đơn hệ vô cùng phổ biến, trong khi các võ giả đa hệ lại rất hiếm thấy.
Hai hệ thỉnh thoảng vẫn có thể thấy, ba hệ gần như không có, còn về bốn hệ và năm hệ đến sáu hệ, đến cả xuất hiện cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Ngược lại, công pháp và chiến kỹ không có nhiều thay đổi, ngoài việc có thêm hai công pháp nguyên lực và chiến kỹ nguyên lực.
Cuối cùng là chiến lực.
Chiến lực có lẽ là sự tổng hợp của các thuộc tính, bao gồm thể chất, sức mạnh, tốc độ, nguyên lực, chiến kỹ vân vân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận