Vô cùng đột ngột, một người sống sờ sờ thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa. Tất cả mọi người tại trường đều không phải người bình thường, kém cỏi nhất cũng là thích khách thiếu niên tố chất thân thể vô cùng tốt, thị lực ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi người thường nhưng lại không hề thấy được chút manh mối nào tại sao Trịnh Xá lại biến mất? Lên trời? Xuống đất? Trước sau trái phải? Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng. Đừng nói người khác, kể cả Triệu Nhị Không cũng hoàn toàn không phát hiện được chuyện gì khác thường. Kỳ thực hai mắt nàng không hề nhìn thấy gì cả, quan sát mọi vật xung quanh đều bằng tinh thần lực, nhưng dù như vậy thì trên khắp hòn đảo cùng đáy biển xung quanh, nàng cũng hoàn toàn không phát hiện được Trịnh Xá đang ở chỗ nào.
- Hì hì, bỏ đi, coi như hắn chết rồi, tiếp theo ta nên đối đãi với mọi người như thế nào? Các đồng đội, thân nhân yêu quý của ta?
Triệu Nhị Không cũng không tức giận, mỉm cười nhìn mọi người trước mặt rồi lại búng tay đánh chóc một tiếng. Ở cách đó không xa, một cô gái bỗng nhiên run bần bật, mấy giây sau, trên da dẻ nàng đột nhiên bốc lên một lớp khói dày màu trắng. Không đợi mọi người kịp nhìn rõ, toàn thân nàng đã bốc cháy bừng bừng.
Cô gái này vốn cũng có thể coi là thanh tú mỹ lên, mặc dù không so được với Triệu Nhị Không và Triệu Anh Không nhưng cũng có thể gọi là loli xinh xắn, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị thiêu thành tro bụi, thủ đoạn công kích thật sự quá khủng khiếp. Hơn thế nữa, điểm mấu chốt là nàng sử dụng biện pháp gì để đốt cháy cô gái này cũng không ai biết, nhất thời trong lòng mọi người đều vô cùng sợ hãi, cho dù họ cùng là con cháu của thích khách thế gia.
- Thật là quá đẹp đẽ. Chuế Không ca ca, Anh Không tỷ tỷ, cả mọi người nữa, mọi người không nhìn thấy đám lửa tuyệt đẹp đó sao? Tiếng hét chói chang của linh hồn bị thiêu đốt, tiếng gào thảm thiết của tâm linh khô rút, thật sự quá đẹp đẽ, mọi người đều không thấy ư?
Triệu Nhị Không nhìn những người xung quanh, hưng phấn nói. Vừa nói nàng vừa hưng phấn vuốt ve những bộ phận mẫn cảm trên cơ thể, khuôn mặt lại càng lộ vẻ ửng hồng như đang hoan hảo. Sau một tiếng hét chói tai giống như cao trào, cô bé lại một lần nữa cười hì hì nhìn quanh.
Triệu Nhị Không nhìn những người trước mặt nói:
- Mấy quả cây đã thành thục kia. Từ mắt ta có thể nhìn thấy được, linh hồn, thân thể, tâm linh, ý thức của các ngươi, trong đó vài người không ngờ lại xấu xí đến thế, giống như một bộ xương khô đã mục nát. Cứ để ta tới thu hoạch các ngươi vậy, mặc dù đã không còn tươi mới nữa… Đáng nhẽ phải hái xuống ngay từ khi các ngươi vẫn còn là quả cây xanh non, chỉ lúc đó linh hồn các ngươi mới đẹp đẽ vô cùng, thật là đáng tiếc…
Nói đoạn, nàng lại búng tay nghe bách một tiếng.
Ở chỗ mấy người Triệu Chuế Không, một thanh niên mười bảy mười tám tuổi lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, chỉ có điều thân thể hắn không bốc lên khói trắng mà ngược lại, trên da xuất hiện một lớp vật chất màu đen kịt. Theo lớp chất màu đen này từ từ lan rộng, da dẻ hắn không ngừng rỉ ra nước mủ màu đen, tiếp đó dưới ánh mắt của mọi người, cơ thịt toàn thân gã thành niên nhanhh chóng thối rữa mà chết. Chưa tới mười giây ngắn ngủi, tên thanh niên này đã chỉ còn lại bộ xương cùng một bãi nước mủ đen xì, ngay cả nội tạng cũng bị ăn mòn sạch sẽ.
- Ộc!
Tất cả thiếu niên thiếu nữ xung quanh cùng nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng này thật sự quá khủng bố, quá kinh tởm, chỉ có Triệu Nhị Không ở phía xa là sắc mặt vô cùng hưng phấn, còn tất cả mọi người đều sợ đến sắc mặt phát xanh, càng có vài người lao về phía Triệu Nhị Không. Liên tục chứng kiến cáo chết kinh khủng của hai người, bọn họ đều đã tỉnh táo lại, đương trường, người duy nhất có vấn đề chính là Triệu Nhị Không, hơn nữa nàng còn đang muốn giết chết tất cả mọi người!
Trịnh Xá một mực đứng ở bên quan sát hết thảy. Kỳ thực hắn cũng có biện pháp để chấm dứt tất cả, đó là đột nhiên xuất hiện cạnh Triệu Nhị Không, giết chết nàng ngay lập tức. Tin rằng với sự mạnh mẽ của Trịnh Xá trong trạng thái Bạo tạc, chắc chắn có thể giết chết Triệu Nhị Không đang không có phòng ngừa trong khoảnh khắc, nhưng tiếp theo thì sao? Nơi đây là thế giới trong mơ của Triệu Anh Không, nói cách khác tất cả mọi chuyện ở đây đều đã từng xảy ra, ngoài sự tham gia của hắn ra, tất cả đều đã có kết quả trong tương lai. Triệu Nhị Không chết đi, Triệu chế không trở thành biến thái phảng phất như Triệu Nhị Không bây giờ, còn Triệu Anh Không thì quên hết mọi chuyện trước kia, nhân cách phân liệt thành hai người. Nếu như bây giờ hắn xuất hiện giết chết Triệu Nhị Không, vậy thì cái chết của nhân vật mấu chốt này rất có thể sẽ khiến hắn không có cách nào rời khỏi thế giới trong mơ này.
Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra được một chút phương thức tấn công của Triệu Nhị Không, là âm thanh, hoặc có thể gọi là bước sóng. Nàng lợi dụng âm thanh làm hình thành chấn động không khí, những sóng chấn động này chính là công cụ để nàng khống chế gen của người khác. Trừ phi là sử dụng chân không để cách li, nếu không thì cho dù dùng đạo cụ phòng hộ cũng không thể may mắn thoát khỏi đòn công kích này, bởi vì sóng không khí chấn động căn bản là vô hại, thứ có hại là gen phát sinh biến dị trong cơ thể chứ khống phải sóng không khí.
“Triệu Anh Không năm đó làm thế nào để vượt qua cơn nguy hiểm này nhỉ? Cô ấy giết chết Triệu Nhị Không sao? Hơn nữa Triệu Nhị Không hiện tại… Thật sự quá giống Triệu Chuế Không trong tương lai, giữa chuyện này có gì liên hệ với nhau chăng.”
Trịnh Xá nghĩ vỡ cả đầu mà vẫn không lý giải nổi mọi chuyện, bất quá nếu chuyện đã đang xảy ra trước mắt rồi thì hắn cũng chẳng muốn mất công phỏng đoán làm gì nữa, chỉ yên lặng xem mọi việc phát triển. Khi đám thiếu niên thiếu nữ xông đến tấn công Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không bị khống chế lập tức đứng ra cản lại. Với tốc độ công kích cực nhanh của nàng, bốp một tiếng, thiếu niên đi đầu lập tức bị đánh văng ra ngoài, ngay sau đó là những người khác cũng đều bị đánh ngã xuống đất, trong đó một cô gái bị Triệu Anh Không bóp chặt cổ, giơ bổng lên.
- Rất đẹp, đúng không? Ở đây, Anh Không tỷ tỷ là người có linh hồn, ý thức, thân thể, thậm chí là gen hoàn mỹ nhất, phảng phất như một quả cây xanh non đang dần trưởng thành. Thật mỹ lệ, thật hoàn hảo, làm cho người ta phải thèm thuồng, trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có tỷ lấy là ngoại lệ, chỉ duy nhất tỷ ấy mới có thể để ta chứng kiến tới lúc thành thục, còn mấy quả đã hư thối các ngươi.... Các ngươi cứ thối rữa hết ở đây đi, ta chỉ muốn thấy đốm lửa lóe lên trong khoảnh khắc linh hồn các ngươi tử vong thôi....
Triệu Nhị vừa cười vừa nói, tiếp đó lại búng tay một cái. Bụp một tiếng sắc gọn, thân thể cô gái bị Triệu Anh Không nắm chặt bắt đầu căng phồng lên. Chỉ được mấy giây, một cô bé thanh tú mười một mười hai tuổi không ngờ phình to lên như là nặng tới hai ba trăm cân, cả người giống như một quả khí cầu. Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể cô gái nổ tung giữa không trung, máu tươi, nội tạng, thịt nát bắt tung tóe khắp nơi, dính lên khắp những người xung quanh, đặc biệt là Triệu Anh Không, lúc này toàn thân nàng từ trên xuống dưới vấy đầy máu tươi.
Triệu Anh Không vẻ mặt mờ mịt nhìn hai bàn tay, trên tay nàng vẫn đang nâng một cái đầu nhỏ, sau khi thân thể cô bé kia phình to, nổ tung, chỉ còn lại cái đầu vẫn được giữ nguyên. Tuy hai mắt Triệu Anh Không vẫn đỏ ngầu như máu, nhưng trong mắt lại từ từ trào ra hai dòng nước mắt, lăn dài xuống má...
- Khoảnh khắc lúc linh hồn bị hủy diệt thật là quá đẹp đẽ... Chỉ là cái đầu này hơi khó coi.
Triệu Nhị Không thấy Triệu Anh Không lại rơi lệ, nhất thời liền nhíu mày lại, có điều nàng lập tức mỉm cười, đồng thời búng tay một cái, chiếc đầu trên tay Triệu Anh Không vụt nổ tung. Đầu lâu vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt sợ hãi của cô gái nổ tan nát, não trắng, xương vụn, cùng một số mảnh ngũ quan vỡ nát bay tung tóe, Triệu Anh Không vô thức nắm tay lại, chỉ là ở đó chẳng còn lại gì.
- A a….a!
Triệu Anh Không chợt hét lên, trước khi mọi người kịp định thần lại, nàng đã giậm mạnh chân, lao về phía Triệu Nhị Không. Nhưng khi nàng còn đang ở giữa không trung, chỉ thấy Triệu Nhị Không một lần nữa đưa ngón tay chỉ về phía nàng. Chát một tiếng trầm đục, một quyền của Triệu Anh Không đánh trúng vào ngực nàng, lập tức ngã xuống đất. Nhưng cô bé không hề để ý tới thương thế của mình chút nào, vừa rơi xuống trong chớp mắt đã lại dùng sức đạp mạnh, một lần nữa lao về phía Triệu Nhị Không. Chỉ có điều nắm tay nàng lại một lần nữa quay ngược đánh trúng bụng nàng, cho dù làm thế nào cũng không thể tới gần Triệu Nhị Không trong phạm vi mười mét, liên tục mấy lần như vậy, nàng đã bắt đầu hộc ra máu tươi.
- Đủ rồi!
Cách đó không xa, Triệu Chuế Không đột nhiên gầm lên, vẻ mặt vốn xanh mét của hắn chậm rãi nở thành một nụ cười. Đó là một nụ cười cực kỳ quỷ dị, lúc này Triệu Nhị Không cũng đang mang vẻ tươi cười như vậy. Hai mắt lạnh lẽo như băng, khuôn mặt lại mang nụ cười sáng lạn, Triệu Chuế Không cứ như vậy cầm chủy thủ từ từ tiến về phía Triệu Nhị Không, tiến về phía người em gái mà hắn yêu thương nhất…
- Anh trai, muốn ra tay với ta rồi sao?
Triệu Nhị Không cười hì hì nhìn Triệu Chuế Không, đôi mắt một màu trắng dã nên căn bản không thể thấy được ánh nhìn hay suy nghĩ của nàng. Cô bé tiếp tục đều đều nói:
- Thật là đau đầu mà, vốn không muốn nhanh chóng xung đột với huynh như vậy. Anh à, huynh với ta là đồng loại với nhau cơ mà, chúng ta có cùng một loại linh hồn và đặc tính giống nhau, trong mọi người ở đây, ngoài Anh Không tỷ tỷ ra, người ta thích nhất cũng chỉ có huynh thôi, vốn định để huynh tới cuối cùng mới nhấm nháp.... Huynh đừng ép ta nhé, nếu khoảnh khắc cuối cùng đẹp đẽ đó bị phá hoại thì đến cả chúa cũng không thể tha thứ cho sai lầm của huynh đâu.
Triệu Chuế Không gật đầu cười, đáp:
- Đúng thế, đó là sai lầm mà cả chúa cũng không thể tha thứ được... Em gái, tất cả tội lỗi cứ để anh gánh chịu, em hãy nghỉ ngơi đi...
Khi nói, trong mắt Triệu Chuế Không không đã ầng ậng nước mắt, chỉ là trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, nụ cười ôn nhu thật sự, ánh mắt cũng không còn mang vẻ lạnh lẽo nữa.
- Nhưng huynh muốn làm gì bây giờ?
Triệu Nhị Không bỗng giơ một ngón tay chỉ vào Triệu Chuế Không đang tiến về phía nàng. Triệu Chuế Không không lập tức cứng đơ tại chỗ, Triệu Nhị không tiếp tục cười hì hì, nói:
- Từ trước tới nay, huynh vừa một mực áp chế thực lực của mình, vừa không muốn thừa nhận huynh và ta đều là loại dị thường. Rõ ràng là muốn cho mọi người xung quanh một cái chết thật đẹp đẽ nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám thừa nhận, chính thứ tình cảm giả dối đáng ghét đó là cho thực lực của huynh cũng mãi dừng lại ở trình độ sơ cấp. Bây giờ huynh muốn làm gì nào? Huynh căn bản không thể làm được gì!
Thân thể Triệu Chuế Không vẫn duy trì động tác bước tới, phảng phất như thời gian xung quanh hắn đã ngưng đọng lại, chỉ còn phần miệng là còn có thể cử động, hắn mỉm cười nói:
- Đúng thế, thực lực của chúng ta khác nhau quá xa, ta căn bản không làm gì được muội, nhưng ta muốn hỏi muội một chuyện. Em gái, tinh thần lực của muội lớn đến mức nào? Một lần có thể khống chế được bao nhiêu người vậy?
Lời nói vừa dứt, một đạo hàn quang đã lóe lên sau lưng Triệu Chuế Không, thiếu niên tên là Triệu Phúc Không vọt ra, thân còn ở giữa không trung đã phóng ra một cây phi đao. Đồng thời, những người xung quanh cũng vô cùng ăn ý, đồng loạt xông lên, bây tờ tất cả đều đã hoàn toàn rõ ràng, chỉ cần không đánh bại Triệu Nhị Không, tất cả mọi người chỉ có một kết quả là chết cực thảm, giống như mấy người vừa chết trước đó.
Uy hiếp đầu tiên tới Triệu Nhị Không chính là cây phi đao, chỉ trong nháy mắt, phi đao đã vọt tới gần cách Triệu Nhị Không có hai, ba mét. Nhưng từ từ, tốc độ của phi đao càng lúc càng chậm, đến khi quỹ tích bay có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cây phi đao phảng phất như đang bay trong nước, không ngừng tạo ra những xung động kỳ quái trong không khí, tiếp đó liền dừng lại trước mặt Triệu Nhị Không khoảnh một mét, bị nàng nhẹ nhàng bắt lấy.
- Mỗi sinh mạng đều có biển ý thức, khi còn trẻ con thì tâm trí đều ở tầng dưới tầng đáy của biển ý thức nhưng theo tuổi tác tăng lên, tâm trí cũng không ngừng nổi lên khỏi biển ý thức biến thành người này với người khác trong thế giới bên ngoài. Những sinh mạng rời khỏi sự bảo vệ của biển ý thức, linh hồn bắt đầu thối rữa, sức mạnh ý thức bản năng nhất của sinh mạng cũng từ từ biến mất, biến thành đám sinh vật thấp kém yếu ớt đang ở trước mắt ta đây... Ở tầng sâu nhất trong biển ý thức của sinh vật, tại đó có sức mạnh mà các dạng sống không thể tưởng tượng nổi, ánh sáng tâm linh, bức tường không thể chạm đến ở nơi sây nhất trong tâm linh. Mỗi sinh mạng đều có lĩnh vực tâm linh, ta gọi nó là sức mạnh của biển ý thức, chỉ có những dạng sống tiếp xúc được với tầng sâu nhất của biển ý thức mới có thể một lần nữa sử dụng sức mạnh đó. Bên ngoài hình như gọi nó là niệm động lực, sức mạnh tâm linh, hoặc như bộ anime nào đó gọi nó là trường lực AT (*)
Triệu Nhị Không mỉm cười, giơ cây phi đao trong tay lên. Phi đao từ từ bay lên trong lòng bàn tay nàng, tiếp đó bắn vọt ra với tốc độ mắt thường không thể theo kịp. Khi mọi người định thần lại thì Triệu Phúc Không đã bị chính cây phi đao mình bắn ra lúc trước xuyên thủng trái tim.
- Đã hiểu chưa? Nếu muốn tới gần ta thì trước hết hãy nghĩ cách phá vỡ sức mạnh từ biển ý thức của ta đi rồi hãy nói.
Triệu Nhị Không nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười nói.
- Niệm động lực, sức mạnh tâm linh, trường lực AT sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận