Một giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên sau lưng Triệu Nhị Không. Trịnh Xá yên lặng đứng đó, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái Bạo tạc, vung lên hơn trăm quyền, mỗi quyền đều đánh trúng lưng Triệu Nhị Không. Quả đúng như Triệu Nhị Không nói, quanh thân thể nàng thật sự có một tầng vệ lạ thường, như nước mà không phải nước, như trường mà không phải tường, phần lớn sức mạnh mà Trịnh Xá đánh vào đều bị hóa giải hoàn toàn, lực đạo còn dư cũng không đủ để phá hủy tầng bảo vệ này, chỉ đẩy văng Triệu Nhị Không ra mấy mét.
Sự cường hãn của tầng bảo vệ này làm cho Trịnh Xá phải líu lưỡi. Hắn trong trạng thái Bạo tạc mạnh đến mức nào, đừng nói là thân thể sinh vậy, dù là tường thép hợp kim cũng hoàn toàn có thể một quyền đánh xuyên, vậy mà một lượt trung ra hơn trăm quyền vào người Triệu Nhị Không lại không thể chạm được tới da nàng. Bây giờ Trịnh Xá mới có nhận thức khách quan về thực lực của Triệu Nhị Không, theo mức độ nàng tiến vào trạng thái tâm ma càng lúc càng sâu, thực lực cũng tăng lên gấp mấy lần, có thể nói trừ phi Trịnh Xá dùng toàn lực chiến đấu nếu không nàng thât sự đã có thực lực đủ để uy hiếp tới hắn.
Bất quá Trịnh Xá chung quy cũng tạo ra được một cơ hội. Thời điểm hắn đột ngột xuất hiện thật sự rất xảo diệu, vừa vặn trong khoảnh khắc Triệu Nhị Không vừa mới sử dụng sức mạnh tâm linh, hơn nữa sức mạnh của hắn cũng đủ cường hãn, mặc dù vẫn không thể phá vỡ được tầng bảo vệ của Triệu Nhị Không những cũng đánh bay được Triệu Nhị Không vốn đang đứng bất động ra xa mấy mét. Nhân kẽ hở này, Triệu Anh Không vẫn đang liều mạng lao tới đã vượt qua được điểm giới hạn, trong nhát mắt đã tới trước mặt Triệu Nhị Không.
Triệu Anh Không lúc này hai mắt đỏ ngầu như máu, bộ dạng giống hệt như khi bị khống chế vừa rồi, có vẻ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tâm ma, chỉ biết điên cuồng tấn công, đến cả kỹ xảo ám sát ngày thường nàng tinh thông nhất cũng không sử dụng ra được. Chỉ là từng quyền từng trảo đánh ra nhự vậy sao có thể thương tổn đến Triệu Nhị Không được? Đến cả tầng bảo vệ quanh nười nàng cũng không phá vỡ được. Sau mấy chục phát công kích, Triệu Nhị Không đẩy ra một chưởng, sức mạnh tâm linh bộc phát, một luồng sức mạnh cực lớn đẩy văng Triệu Anh Không ra xa mấy chục mét, đâm gãy liền hai gốc cây nhỏ, tiếp đó ngã vào trong bụi cỏ, không rõ sống chết...
- Phù, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là bị đám sinh vật cấp thấp các ngươi làm bị thương rồi...
Triệu Nhị Không thở phào một hơi, quay người lại nhìn Trịnh Xá nói:
- Thật là kỳ quái, ấn ký tinh thần ta đặt vào cơ thể ngươi lúc trước đã biến mất, hơn nữa trong thời này đó ngươi đã đi đâu? Rời khỏi thế giới này sao?
Trịnh Xá thoáng ngạc nhiên, hắn căn bản không biết mình đã bị gắn ấn ký tinh thần lúc nào. Thứ gọi là ấn ký tinh thần này nhất định có thể giúp Triệu Nhị Không tìm được hắn bất cứ lúc nào, chỉ bằng vào điểm này, kỹ xảo tinh thần lực của Triệu Nhị Không đã không hề thua kém tinh thần lực khống chế giả trong tiểu đội luân hồi phổ thông, hoặc có thể cho rằng, giống như nàng giờ phút này mới có tư cách được gọi là “Khống chế giả”.
“Làm thế nào bây giờ? Trong thế giới này ta chỉ có thể phát huy được khoảng 70% sức chiến đấu, đừng nói là Tiềm long biến, đến cả Hủy diệt cùng Hổ hồn đao cũng không thể sử dụng... Khốn kiếp, nếu chỉ dựa vào trạng thái Bạo tạc thì đến cả sức mạnh tâm linh của cô ấy cũng không đột phá nổi...”
Triệu Nhị Không hỏi xong thấy Trịnh Xá trầm mặc không đáp, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng. Sức mạnh tâm linh vụt hóa thành một luồng lực cực lớn ập tới, may mà Trịnh Xá vẫn luôn đề phòng, trong khoảnh khắc luồng sức mạnh ập tới, hắn đã giải trừ trạng thái mô phỏng Triệu Anh Không, cơ thể lập tức trở lại dạng linh hồn. Luồng sức mạnh trào qua chỗ Trịnh Xá đứng, cắt đôi một gốc cây lớn sau lưng hắn, cũng không biết là bay tới tận chỗ nào.
- Lại biến mất sao? Hì hì, vui thật đấy. Bỏ đi, bây giờ cũng không rảnh mà để ý đến ngươi...
Triệu Nhị Không cười cười, quay đầu nhìn lại đám thiếu niên thiếu nữ còn sống. Những người này đều bị uy thế của nàng lúc trước chân nhiếp, ngoài một vài người cực cá biệt vẫn có ý đồ tới gần, số còn lại đã hoàn toàn đứng yên, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Đôi mắt Triệu Nhị Không chỉ còn toàn lòng trắng, một chút con ngươi đen lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất, cặp mắt đó thật sự khiến cho người ta phải sởn gai ốc. Chỉ là Triệu Nhị Không phảng phất như không hề có cảm giác đó, chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, vừa cười vừa nói:
- Các linh hồn đang đầy sợ hãi, các ngươi muốn chết như thế nào? Tự cháy? Tan nát? Thối rữa? Phát nổ? Hay là biến thành sinh vật ghê tớm nhất chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng của các ngươi? Nói cho ta biết đi, để cho một sát na lúc các ngươi tử vong càng thêm mỹ lệ, ta nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của các ngươi, bất kỳ cách chết nào ta cũng có thể thỏa mãn các ngươi được.
Trong lúc nói, nàng lại khẽ búng tay một cái.
Nhất thời, một cô gái đứng cạnh Triệu Chuế Không bắt đầu run bắn cả người, có điều, không đợi nàng xuất hiện dị trạng, Triệu Chuế Không đã vung tay đâm thẳng dao găm tới, trực tiếp xuyên thủng huyệt thái dương nàng. Chỉ sau chớp mắt, cô gái đã mất đi sự sống.
Triệu Chuế Không nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, hắn khẽ thở dài rồi quát lớn:
- Anh Không, còn nhớ chuyện lần trước chúng ta nói không? Muội còn nhớ chuyện đã hứa với ta không? Nếu như có thể lựa chọn cái chết, ta vẫn hy vọng có thể chết bởi ý nguyện của chính mình, muội có nguyện ý hoàn thành lời hứa đó không? Hay là muội không muốn vấy bẩn tay mình, dù phải vứt bỏ mọi người chúng ta cũng không chịu làm vấy bẩn tay mình? Anh Không!
Triệu Nhị Không hơi ngẩn người rồi cười hì hì nói:
- Anh trai, huynh có gọi to nữa cũng vô ích thôi, chênh lệch thực lực không phải chỉ dựa vào hai tiếng quát lớn là có thể...
Nàng còn chưa dứt lời, ở cách đó mấy chục mét chợt vang lên một tiếng nổ lớn, một đống gỗ lớn bắn tung lên không, bóng hình Triệu Anh Không xuất hiện phía dưới đám cành cây gỗ vụn đó. Toàn thân cô bé lúc này đầy máu tươi, hai mắt vẫn đỏ ngầu như máu nhưng trên da lại xuất hiện một loại hoa văn màu đen kỳ dị. Đám hoa văn màu đen này dần trở nên phức tạp, hợp thành những ký hiệu cổ đại kỳ bí khó hiểu trên da nàng. Triệu Anh Không đạp mạnh chân, lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Gọi là biến mất cũng không đúng, chỉ là tốc độ của Triệu Anh Không thật sự quá nhanh, đã vượt qua phản ứng thị giác của hầu hết mọi người ở đây, tất cả đều chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen nhoáng qua, giây tiếp theo nàng đã lao tới trước mặt Triệu Nhị Không. Cũng không biết nàng làm những gì, chỉ thấy khoảng trống giữa nàng và Triệu Nhị Không chợt tỏa ra một tầng sóng chấn động có thể thấy được bằng mắt thường. Tiếp đó họ mới nghe thấy một tràng âm thanh ken két rõ rệt, giây tiếp theo Triệu Anh Không lại một lần nữa biến mất, đên khi nàng xuất hiện lại thì đã đứng ở một gốc cây đại thụ cách đó hơn hai mươi mét.
Tại trường chỉ có hai người thấy rõ động tác của Triệu Anh Không, một trong số đó là Triệu Nhị Không. Do tầm nhìn của nàng đều dựa vào quét hình tinh thần lực nên chỉ cần có vật thể, có chuyển động thì dù tốc độ có thể nào đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát khỏi quét hình tinh thần lực của nàng. Người còn lại là Trịnh Xá, dựa vào tố chất thân thể hắn có thể dễ dàng thấy rõ động tác của Triệu Anh Không, chỉ là việc này khiến hắn hết sức ngạc nhiên. Trong một chớp mắt đó, tốc độ của Triệu Anh Không thậm chí vượt qua hắn khi sử dụng Bạo tạc, chỉ thua kém Hủy diệt một chút mà thôi.
Vừa rồi Triệu Anh Không lao tới cách Triệu Nhị Không vài mét, sức mạnh tâm linh vô hình hữu chất đã chặn thế xông của nàng lại, cô bé vung trảo bổ tới, không ngờ lại có thể xé rách màn chắn sức mạnh tâm linh giống như xé vải. Chỉ là phản ứng của Triệu Nhị Không cũng rất kinh người, chỉ sau nháy mắt, phần lớn sức mạnh tâm linh quanh người đã tràn lên, nếu không phải Triệu Anh Không lùi lại nhanh thì sức mạnh tâm linh đã vây chặt lấy nàng vào trong.
“Thật là mạnh, nếu so về tố chất thân thể thì còn kém Tiềm long biến của ta một chút, nhưng tốc độ thì lại nhanh hơn Tiềm long biến rất nhiều, có thể tốc độ chính là điểm mạnh của cô ấy. Hơn nữa, nhìn hình dáng thay đổi, chắc tổ tiên viễn cổ của cô ấy cũng không phải là con người…”
Không cần biết thế nào, do Triệu Anh Không đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm ma, thực lực cũng đạt tới trình độ tầng thứ tư trung cấp, lúc này Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không hai người một cận chiến, một tầm xa, một thân thể, một tinh thần, hai hình thức chiến đấu tuy hoàn toàn khác biệt nhưng trước mắt cấp độ sức mạnh của hai người hoàn toàn tương đồng. Tiếp theo, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Anh Không giống như phát điên, liên tục tấn công.
Do tốc độ của Triệu Anh Không thật sự quá nhanh nên phần lớn mọi người chỉ có thể thấy được một phần tàn ảnh, cho dù là một số người thị lực tốt hơn một chút thì tối đa cũng chỉ có thể thấy thêm được ít tàn ảnh mà thôi. Trong mắt họ nhìn ra, một đoàn bóng đen không ngừng xoay tròn xung quanh Triệu Nhị Không, không ngừng cố gắng xâm nhập vào bên trong, trong không khí tiếng kêu rin rít vang lên không dứt. Chỉ thấy sức mạnh tâm linh quanh người Triệu Nhị Không liên tục bị xe rách rồi lại phục hồi, rồi lại bị xé rách, còn công kích của sức mạnh tâm linh thì căn bản không đủ vận tốc để bắt được Triệu Anh Không đang di chuyển như ánh chớp. Cứ như thế, nhìn qua có vẻ như Triệu Anh Không đang áp chế hoàn toàn Triệu Nhị Không, đám thiếu niên thiếu nữ xung quanh mặc dù không thấy rõ chi tiết nhưng vẻ mặt họ vẫn từ từ thả lỏng ra.
Lúc này, từ xa ngoài rừng cây lại có hai nhóm người đang tới gần. Trận chiến tại đây đã cắt đổ mấy gốc cây đại thụ, thanh thế cũng đủ để mọi người trên khắp đảo nghe được, hơn nữa trận chiến cũng đã được một thời gian khá lâu, đủ để cho các thiếu niên thiếu nữ còn lại của thích khách thế gia đến nơi, đội đi đầu chậm nhất cũng có thể tới nơi trong vòng một phút.
- Nhưng mà… Vậy không ổn.
Triệu Chuế Không yên lặng nhìn thoáng qua hai tiểu đội đang tới gần, cau mày nói với những người còn lại.
Những người xung quanh đều nhìn hắn vẻ khó hiểu, trong đó một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi hỏi:
- Tại sao vậy? Anh Không không phải đã nắm chắc tiết tấu chiến đấu sao? Hơn nữa mọi người đều tập hợp tại đây, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể đánh bại con ác ma mắt trắng đó.. Xin, xin lỗi, ta quên mất cô ấy là…
Triệu Chuế Không lắc đầu, khóe miệng khẽ giật giật, khổ sở đáp:
- Không sao cả, em gái ta đã chết rồi, thứ còn lại chỉ là một con ác ma đang điều khiển thân thể nó thôi… Chuyện đó tạm thời bỏ qua, tình hình Triệu Anh Không hiện tại kỳ thực rất nguy hiểm, mỗi lần cô ấy tấn công đều tiêu hao rất nhiều năng lượng. Mọi người chúng ta đều biết, mở cơ nhân tỏa không hề đại biểu cho năng lượng bên ngoài, chỉ là tăng mạnh năng suất sử dụng năng lượng mà thôi. So với Anh Không tiêu hao cực lớn, phương thức chiến đấu của Nhị Không ngược lại, lại là dĩ dật đãi lao, chỉ cần không thể phá vỡ được sức mạnh tâm linh của nó thì nó sẽ vĩnh viễn ở vào thế bất bại. Chỉ không biết nó duy trì sức mạnh như vậy cần tiêu hao nhiều năng lượng hơn hay là Anh Không tấn công tiêu hao nhiều năng lượng hơn thôi…
“Quả thật là không tốt, Anh Không lúc trước đã bị thương rất nặng, lúc này lại rơi vào trạng thái phát cuồng gần như không còn lý trí. Sở dĩ Anh Không tấn công Triệu Nhị Không, phần nhiều là do uy hiếp của cô ấy quá lớn, hiện tại ở đây cũng chỉ có cô ấy là có thể tạo thành thương hại với Anh Không. Nếu như ta nhân cơ hội này ra tay giúp cô ấy, rất có khả năng đối tượng tấn công của cô ấy sẽ biến thành ta… Nhưng chỉ dựa vào một mình cô ấy có thể thắng được sao? Chuyện này nàng đã trải qua trong quá khứ, những người ở đây làm thế nào sống sót được nhỉ?”
Đám thiếu niên thiếu nữ này còn có thể nhìn nhầm chứ đối với Trịnh Xá đã trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử mà nói, kết cục của trận chiến này ngay từ đầu đã được quyết định rồi. Điểm mạnh thật sự của Triệu Anh Không chính là ý thức chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu của nàng, nếu như mất đi hai điều này, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ của nàng thì mặc dù vẫn rất cường hãn nhưng chắc chắn không thể so được với Triệu Nhị Không đã có sức mạnh tâm linh cộng thêm khả năng khống chế gen của người khác.
Chính vì vậy, nếu không có gì bất ngờ, sau khi giằng co kết thúc chính là thất bại… Trừ phi có tình huống mới xuất hiện.
Tình huống mới xuất hiện rất nhanh chóng, Triệu Anh Không lại một lần nữa xé rách tầng bảo vệ của sức mạnh tâm linh quanh người Triệu Nhị Không. Lần này, tầng bảo vệ không còn nhanh chóng phục hồi nữa, ngược lại, khe hở bị xe rách từ từ mở rộng, Triệu Anh Không theo bản năng xuyên thẳng vào trong khe vẻ, một trảo chộp trúng cổ Triệu Nhị Không.
“Hao hết năng lượng rồi sao? Hay là sức mạnh tâm linh này tiêu hao năng lượng cực kỳ kinh khủng? Không thể nào, sức mạnh tâm linh này mặc dù cường hãn nhưng tuyệt đối không thể bằng được tín niệm lực của Sở Hiên. Nếu tín niệm lực cũng có thể duy trì được lâu như vậy thì sức mạnh tâm linh chắc chắn không thể chỉ kéo dài một chút thời gian như thế, cô ấy muốn làm gì vậy?”
Mọi chuyện xảy ra chỉ có Trịnh Xá là trông thấy rõ ràng nhất, hơn nữa đối với nội tình cuộc chiến cũng chẳng có ai hiểu rõ hơn hắn, Triệu Anh Không vụt tung trảo bắt trúng Triệu Nhị Không, chuyện như vậy thật sự cả hắn không dám tin. Nhưng việc đã xảy ra trước mắt, cũng không đến lượt hắn tin hay không tin nữa. Triệu Anh Không nắm chặt cổ Triệu Nhị Không, trận chiến này cơ bản đã kết thúc. Cận chiến trong cự li gần như vậy, kể cả Triệu Nhị Không có được tín niệm lực λ-drive như Sở Hiên để chiến đấu thì cũng tuyệt đối không có khả năng lật ngược thế cờ, Triệu Anh Không hoàn toàn có thể giết nàng trong chớp mắt.
Đúng như Trịnh Xá dự liệu, sau khi bắt trúng cổ Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không bắt đầu dùng sức bóp lại, chỉ cần tay nàng khẽ giật một cái là đầu và thân Triệu Nhị Không sẽ lập tức đứt lìa. Có điều, không biết là một loại cảm giác nào khiến cho động tác của Triệu Anh Không hơi có một tia ngừng lại, đến khi nàng một lần nữa tăng lực thì đôi mắt Triệu Nhị Không bỗng khôi phục lại như bình thường. Cô bé hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn về phía Triệu Anh Không, nói:
- Tỷ tỷ… Anh Không tỷ tỷ, chị muốn giết em sao?
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong có vài hơi thở. Do Triệu Anh sau khi toàn thân hiện ra hoa văn kỳ bí, tốc độ của nàng thật sự quá nhanh nên ánh mắt rất nhiều người căn bản không thể theo kịp động tác của nàng. Đến khi nàng bắt lấy cổ Triệu Nhị Không, rồi Triệu Nhị Không vừa khóc vừa nói, mấy người Triệu Chuế Không mới thấy rõ chuyện đang xảy ra. Triệu Chuế Không lập tức hét lên:
- Không được dừng lại! Anh Không! Nó đã không còn là em gái ta nữa rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận