Ban thưởng thình lình xuất hiện, lại khiến Thẩm Dịch lâm vào trong trạng thái thất thần.
So sánh với những ban thưởng đã từng đạt được, Thẩm Dịch càng cảm thấy hứng thú việc phần ban thưởng này rốt cuộc là làm sao tới đấy.
Trước đây, hắn chưa từng nghe nói nhiệm vụ không tuyên bố nào có được ban thưởng.
Hồng Lãng lúc này vẫn còn lầm bầm: “Ngu xuẩn, ngu ngốc, ngu đần, ta chưa thấy qua đồ đần giống như ngươi vậy, dùng 500 điểm Huyết Tinh tới cứu vớt 20 điểm Huyết Tinh, hơn nữa còn là 20 điểm Huyết Tinh phân cho 20 người! Mua bán này lỗ nặng! Thiệt thòi ta còn vẫn cho ngươi là thiên tài.”
Không chỉ là hắn, mà ngay cả Kim Cương cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thẩm Dịch: “Đó là thuốc cứu mạng ngươi, ngươi không nên đưa ra vì một binh sĩ bình thường đấy.”
Thẩm Dịch nhìn ánh mắt khinh bỉ của một đám mạo hiểm giả, đột nhiên trong lòng khẽ động.
“Hồng Lãng, ngươi có nghe nói qua hay không, có một loại ban thưởng không cần tuyên bố nhiệm vụ vẫn có thể lấy được?”
“Ngươi nói là ban thưởng thuộc về nội dung kịch bản?” Hồng Lãng trả lời ngay: “Đó chính là ban thưởng trong truyền thuyết, không ai biết nó như thế nào mở ra, cũng không người nào biết hoàn thành như thế nào. Chúng ta chỉ biết rõ một việc: Chính là ban thưởng nội dung kịch bản phi thường đặc thù, chỉ có sau khi thỏa mãn điều kiện ẩn giấu mới xuất hiện, hơn nữa bình thường nó sẽ không ban thưởng ngươi điểm Huyết Tinh hay là vật phẩm, mà sẽ ban thưởng ngươi một ít điều kiện ưu đãi đặc biệt, hoặc là khiến nhiệm vụ của ngươi hoàn thành càng thêm nhẹ nhõm, hoặc là khiến ngươi sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành quả càng thêm phong phú. Nhưng những thứ này chỉ là truyền thuyết, dù sao ta cũng không biết có ai đã từng được ban thưởng nội dung kịch bản. Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Truyền thuyết là có thật.” Thẩm Dịch gật đầu rất khẳng định: “Ta vừa rồi mới được ban thưởng, phải là nội dung kịch bản ban thưởng.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mạo hiểm giả giật nảy mình, nhao nhao lao tới.
Thẩm Dịch đưa Huyết Tinh văn chương ra, trông thấy phần ban thưởng kia, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đám người mạo hiểm cũng không phải quá để ý đến việc đạt được quyền chỉ huy binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2. Quan chỉ huy hợp cách cũng không phải dễ làm như thế, không chỉ cần thiên phú, quan trọng hơn là kinh nghiệm cùng nhận thức, vừa phải nắm rõ chiến đấu, vừa phải nắm rõ bộ hạ đầy đủ. Bằng không một gã quan chỉ huy không biết như thế nào chiến đấu, hoặc giả không biết năng lực chấp hành của bộ hạ, rất có thể sẽ phạm sai lầm trí mạng.
Vô luận trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu hay phương diện lý giải năng lực binh sĩ, đám người mạo hiểm đều khó có khả năng so Frost càng mạnh hơn, thậm chí không thể so với một sĩ binh tùy ý dưới tay ông càng mạnh hơn, cho nên bọn hắn cũng không có hứng thú vượt quyền, nhưng mà vụ phân phối 1% độ cống hiến kia, liền hoàn toàn bất đồng.
Tiểu đoàn lính dù số 2 trước mắt có hơn sáu trăm tên lính, hơn sáu trăm khẩu súng, theo lực sát thương cân nhắc, kỳ thật xa xa cao hơn nhiều 20 kẻ mạo hiểm tổ hợp, chỉ có điều mạo hiểm giả có một ít năng lực phi thường đặc thù, có thể áp dụng đả kích đặc thù với mục tiêu, hoàn thành một ít nhiệm vụ binh lính bình thường không cách nào hoàn thành, nhưng xét thực lực tổng hợp, bọn hắn y nguyên không có khả năng so Tiểu đoàn lính dù số 2 càng mạnh hơn, thậm chí không thể so với một gã binh lính bình thường mạnh hơn bao nhiêu.
1% độ cống hiến của hơn sáu trăm tên lính, liền ý nghĩa có sáu tên lính cống hiến triệt để thuộc sở hữu Thẩm Dịch, phần ban thưởng này muốn nói không hậu đãi, vậy thật sự không còn thiên lý.
Tất cả mọi người cùng nhau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc đó đồng thời triệt thoát, hiện trường chỉ để lại Thẩm Dịch, Kim Cương cùng Ôn Nhu ba người.
Ôn Nhu tiến đến Thẩm Dịch bên tai: “Sao anh lại hảo tâm đem chuyện này nói ra như vậy? Anh không nói cũng không ai biết mà.”
Thẩm Dịch cười cười: “Xem đằng kia.”
Ôn Nhu nhìn về phương hướng Thẩm Dịch chỉ, chỉ gặp hơn mười kẻ mạo hiểm kể cả Hồng Lãng ở bên trong, nhao nhao cầm ra dược vật khôi phục bản thân trân tàng. Chung quy có một chút thương binh mà thuật trị liệu của Thẩm Dịch không cách nào cứu trị, vốn chỉ có thể đợi chết. Nhưng là giờ khắc này, nhờ phúc đức hùng hồn của đám người mạo hiểm, rất nhiều binh sĩ tổn thương đã thần kỳ chuyển nguy thành an.
Thậm chí Hồng Lãng cũng lấy ra một lọ thuốc khôi phục cấp thấp, chữa tốt cho một gã thương binh bị tạc đứt bắp chân.
Hành vi “hùng hồn” của đám người mạo hiểm đã lấy được toàn thể binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 nhất trí tôn kính.
Cũng chỉ là tôn kính mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt đám người mạo hiểm càng ngày càng khó coi —— bọn hắn chờ không ra được thanh âm nhắc nhở ban thưởng.
Hồng Lãng là kẻ thứ nhất chạy đến cạnh Thẩm Dịch, run rẩy hỏi: “Ngươi xác định lấy được ban thưởng là nhờ lọ nước thuốc kia?”
Thẩm Dịch rất nghiêm túc gật đầu: “Vô cùng xác định.”
“Vậy tại sao ta không có được ban thưởng!” Nếu như không phải cố kỵ binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 tồn tại, Hồng Lãng đều muốn chửi ầm lên.
Thẩm Dịch sắc mặt rất ngưng trọng: “Hiện tại xem ra, nội dung kịch bản ban thưởng cũng không phải dễ đạt được, ta nghĩ nguyên nhân có quan hệ một loạt với việc ta cứu trị là binh lính trẻ tuổi nhất Tiểu đoàn lính dù số 2, cùng Tiểu đoàn trưởng Frost cầu khẩn, cùng lúc trước thuật trị liệu cứu trị, cùng với ta là người thứ nhất làm như vậy…”
“Vậy sao ngươi không nói sớm!” Hồng Lãng run rẩy hô.
Thẩm Dịch vô tội buông tay: “Ta cũng là vừa mới biết xong.”
Tất cả mạo hiểm giả nghe xong lời này, nguyên một đám toàn bộ choáng váng.
Cái kia thế mà là thuốc cứu mạng bọn hắn a, cứ như vậy không công không có.
Kỳ thật, đám người mạo hiểm trả giá cũng không phải đều không có thu hoạch. Ít nhất thật sự bọn hắn đã để cho Tiểu đoàn lính dù số 2 tiếp nhận sự hiện hữu của mình.
Chiến đấu là mang sinh tử đại sự, tình hữu nghị giữa chiến hữu, cũng là tình hữu nghị có giá trị nhất. Các binh sĩ lưng tựa lưng tác chiến, phó thác sinh tử lẫn nhau, loại hữu nghị này siêu việt hết thảy, nhưng tương tự không phải lăng không mà đến, cần khảo nghiệm ngày dài tháng rộng.
Tiểu đội mạo hiểm giả ỷ vào chính mình có một thân bản lĩnh đặc thù, ít nhiều đều có chút ít tật xấu coi trời bằng vung, ở chung thời gian dài, tất nhiên sẽ khiến Tiểu đoàn lính dù số 2 mất hứng. Đô thị có thể tiêu trừ thân phận người Châu Á của của bọn hắn, nhưng tiêu trừ không được phẩm chất tính cách bất đồng của bọn họ, loại lý niệm hoàn toàn bất đồng này cuối cùng tất sẽ tạo thành không hợp giữa hai phe. Nhưng là lúc này đây, tiểu đội mạo hiểm giả “vô tư kính dâng” để cho bọn họ chính thức đã tiếp nhận đám người kia, đây là xây xuống nền móng vững chắc cho chiến đấu sau này.
Bất quá với đám người mạo hiểm tham lam mà nói, bọn hắn cũng không quan tâm cái này. Bọn họ có quan tâm cũng chỉ có quan tâm hai dạng đồ vật: điểm Huyết Tinh cùng sinh tồn.
Thẩm Dịch lần này đã khiến bọn hắn lọt hố to, mỗi người đều tâm tang muốn chết.
Nhất là mập mạp, hắn trực tiếp gào khóc lên, khiến cho lão binh sĩ Tiểu đoàn lính dù số 2 được hắn cứu băn khoăn, càng không ngừng tỏ lòng cảm kích, mập mạp bị hí lộng có chút ngượng ngùng, nước mũi nước mắt nức nở tèm lem, rất chân thành nói với người binh lính kia: “Chốc nữa ông phải bảo vệ tôi đấy.”
Chúng nhân hết lời.
Ôn Nhu cố nén cười lại lần nữa nói khẽ với Thẩm Dịch: “Anh cũng thật xấu, tôi nói làm sao anh hào phóng như vậy, anh là muốn lợi dụng bọn hắn đến thăm dò phương pháp đạt được tưởng thưởng nhiệm vụ nội dung chứ gì?”
Thẩm Dịch nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy, cái này gọi là một người muốn đánh một người muốn bị đánh.”
Đôi mắt to xinh đẹp của Ôn Nhu quay quay một vòng, nhẹ nói: “Tôi thì cảm thấy, đây gọi đầu tư có phong hiểm, mua bán cần cẩn thận!”
Phốc, Thẩm Dịch cùng Kim Cương đồng thời bật cười, Hồng Lãng thì triệt để tê liệt trên mặt đất.
Nhìn xem gương mặt phàn nàn bất mãn của Hồng Lãng, Thẩm Dịch cho hắn một cước: “Ta nói được rồi, đừng khó coi nữa, sau này trở về, ta bồi thường ngươi một lọ.”
“Ngươi nói thật chứ?” Hồng Lãng lập tức ngồi dậy.
“Lừa đấy.” Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời.
Hồng Lãng bị hắn chọc tức đến hận không thể xé hắn ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận