Dịch: Hoangforever
9 giờ tối.
Gió đêm gào thét.
Nghĩa trang Tây Sơn, Giang Thành.
Tiếng quạ kêu "quác quác", vỗ cánh bay lướt qua bầu trời, đậu xuống một cái cây khô.
Những tấm bia mộ sừng sững trong bóng tối, mang đến một cảm giác áp lực rợn người.
Nghĩa trang đã đóng cửa.
Nhưng kỳ lạ thay, có một thanh niên cầm theo đèn pin, trong tay xách một túi nhựa, đang bước đi vội vã trong khu mộ.
"Chết tiệt! Biết thế không mạnh miệng khoe mình gan dạ làm gì! Giờ thì hay rồi, nhiệm vụ thử thách của Tần Mị lại là đến nghĩa trang Tây Sơn chụp ảnh chung với di ảnh trên bia mộ. Nữ thần đã ra lệnh, không làm cũng không được!"
Cậu vừa lầm bầm, vừa rẽ vào một con đường nhỏ.
Dùng đèn pin soi lên tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, định chọn đại một cái để chụp rồi rời đi cho nhanh.
Thanh niên này tên là Phó Dương, sinh viên năm ba của Đại học Giang Thành.
Tối nay cậu ta tụ tập với mấy người bạn tại một quán nướng, vừa ăn vừa uống rượu.
Trong số đó, tình cờ có cả nữ thần mà cậu ta thầm thương trộm nhớ – Tần Mị.
Sau khi ăn uống no say, cả nhóm bắt đầu chơi trò "Thật lòng hay Thử thách".
Có nữ thần ở đó, Phó Dương cực kỳ hào hứng, chủ động tham gia.
Thua cuộc, ai nấy đều biết cậu thích Tần Mị, nên cố tình để Tần Mị chọn hình phạt.
Kết quả chọn phải "thử thách".
Không biết do Tần Mị cố ý trêu chọc hay có ý khác, nhiệm vụ thử thách của Phó Dương lại là đi 3km đến nghĩa trang Tây Sơn, tìm một tấm bia mộ rồi chụp ảnh chung với di ảnh trên đó.
Phải biết rằng, nghĩa trang Tây Sơn vốn nổi danh là nơi xảy ra nhiều chuyện kỳ quái!
Phó Dương từng nghe kể rằng, có một bác bảo vệ lớn tuổi khi đóng cổng nghĩa trang vào lúc 7 giờ tối, đã trông thấy rất nhiều người phụ nữ mặc đồ trắng, tóc dài xõa phủ kín mặt, bước đi chậm chạp với dáng vẻ cứng ngắc.
Bác ta sợ đến mức sáng hôm sau liền nộp đơn xin nghỉ việc!
Còn có lời đồn rằng, vào rằm tháng bảy âm lịch, phạm vi 3 dặm xung quanh nghĩa trang Tây Sơn đều trở thành vùng cấm đốivới người sống.
Ai vô tình bước vào sẽ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, trẻ sơ sinh, thậm chí còn trông thấy những thứ khủng khiếp, cực kỳ đáng sợ...
Tóm lại, nơi này rất tà môn!
"Haizz, vì nữ thần, liều một phen vậy! Chỉ cần hoàn thành thử thách này, hình tượng của mình trong lòng Tần Mị chắc chắn sẽ tăng vọt, đúng chuẩn đàn ông đích thực!"
Nghĩ đến đây, Phó Dương đắc ý cười thầm, cảm thấy bớt sợ hơn một chút.
"Ù ù—Ù ù—"
Điện thoại rung lên, là cuộc gọi video trên WeChat.
Mở ra xem, trên màn hình lập tức hiện lên khuôn mặt tinh xảo và quyến rũ của Tần Mị.
"Hi, Phó Dương~ Cậu chụp ảnh xong chưa? Haha!"
"Phó Dương à, cậu cẩn thận kẻo bị ma bắt đi đó~"
"Đúng đó, nghĩa trang Tây Sơn rất tà môn đó nha~"
Ngoài Tần Mị, mấy người khác cũng chen chúc vào khung hình, cười cợt chọc ghẹo.
Phó Dương hất mặt, vỗ ngực đầy khí thế:
"Nhìn cho kỹ đây! Anh đây đang ở nghĩa trang Tây Sơn!"
Cậu bật đèn flash, lia camera một vòng, quét qua từng hàng mộ bia để đám người bên kia có thể nhìn thấy rõ.
"Ghê gớm nha! Chụp nhanh một tấm làm kỷ niệm rồi về lẹ đi!"
Tần Mị ở đầu bên kia cười khanh khách, không ngờ cậu ta thực sự dám đi chụp ảnh trong nghĩa trang.
Phó Dương cười cười, nói:
"Không nói nữa nhé, bên này không có WiFi, dung lượng mạng tháng này của tôi hết rồi, tốn tiền lắm. Cúp máy trước đây!"
Nói xong, cậu lập tức tắt video.
Dùng đèn pin chiếu xung quanh, ánh mắt Phó Dương dừng lại trên một tấm bia mộ.
Trên đó là di ảnh đen trắng của một cô gái trẻ.
Mỹ nữ trong ảnh chỉ khoảng 20 tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân, tuổi tác ngang với cậu.
Đôi mắt to tròn, gương mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, toát lên vẻ thuần khiết.
Nhưng khóe miệng hơi cong lên, lại có một cảm giác tinh quái và giảo hoạt.
Có lẽ khi còn sống cũng là một thiếu nữ có tính cách cởi mở hoạt bát.
"Haizz, thật đáng tiếc! Một mỹ nhân như vậy, lại ra đi sớm thế này..."
Phó Dương thở dài, ngồi xổm xuống nhìn bia mộ.
"Đổng Duy Khả. 20 tuổi. Chọn cô ấy vậy. Chụp ảnh chung với mỹ nữ dù sao cũng tốt hơn là với một người xấu xí."
Cậu lại gần di ảnh trên bia mộ, nhìn kỹ gương mặt cô gái.
"Mỹ nữ à, đừng trách tôi nhé. Tôi chỉ mượn ảnh cô để chụp một tấm thôi. Không tính là xâm phạm quyền chân dung đâu nhỉ? Tôi trả tiền trước nhé, ở dưới kia cô có thể cầm đi mua quần áo, túi xách, giày dép mà mình yêu thích gì gì đó. . .”
Vừa lầm bầm, Phó Dương vừa mở túi nilon trong tay ra.
Bên trong là một ít hương nến, tiền giấy và những vật phẩm cúng bái khác.
Mặc dù gan lớn, nhưng với những chuyện tâm linh này, cậu vẫn thấy căng thẳng.
Vì vậy, trước khi đến đây, cậu đặc biệt mua ít đồ lễ, định sau khi chụp ảnh xong sẽ cúng vái một chút, coi như cũng an lòng.
Cậu lấy hai cặp nhang đèn, bật lửa liên tục nhưng không cháy.
Phó Dương tức tối:
"Mẹ kiếp! Sao mãi không cháy vậy? Lẽ nào gã chủ tiệm gian thương kia bán đồ giả cho mình à?"
Cuối cùng cũng châm được, cắm hai bên bia mộ.
Không biết vì sao, hương nến cháy nhanh đến đáng sợ, còn cháy thành hai đoạn dài ngắn không đều.
Khói xanh từ nhang đèn xoắn lại, quấn lấy nhau. Gió nổi lên, lạnh lẽo, nhưng không thể thổi tan làn khói ấy...
Có lẽ là quá căng thẳng, nên Phó Dương không để ý đến những chi tiết này.
Cậu tiếp tục đốt một đống tiền vàng, đến khi đen kịt mới cảm thấy an tâm hơn.
Lấy điện thoại ra, giơ máy lên.
"Tách!"
Một tấm ảnh được chụp xong.
Cậu lập tức gửi ảnh qua WeChat cho Tần Mị, chuẩn bị rời khỏi nơi rùng rợn này.
Nhưng đúng lúc Phó Dương đứng dậy, lửa trên nhang đèn chợt lóe lên vài cái, rồi "phụt" một cái— tắt ngấm!
Chỉ còn khói xanh cuộn tròn bốc lên, lượn lờ trước di ảnh đen trắng.
Không khí quỷ dị đến đáng sợ!
Phó Dương rợn tóc gáy, tim đập thình thịch...
Nhìn cây nhang đã tắt ngúm, hắn nuốt nước bọt, tự an ủi bản thân:
"Cái quỷ gì vậy?! Lẽ nào bị mình ‘xì hơi’ thổi tắt à? Nhưng mà chết tiệt, giờ mình đang đối diện với bia mộ cơ mà. Vậy chắc chắn là do gió thổi rồi. Mà thôi nghĩ nhiều làm gì, tự dọa bản thân dễ toi lắm."
Dù nói vậy, nhưng trong lòng Phó Dương vẫn thấp thỏm không yên. Hắn vội vàng xoay người rời đi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nghĩa trang tà môn này.
Vừa đi được mấy bước, đã thấy đối diện có một người phụ nữ mặc váy trắng dài, tóc tai rũ rượi đang chậm rãi đi về phía mình.
Má ơi! Đêm hôm khuya khoắt ở nghĩa địa mặc đồ kiểu này, muốn dọa chết người à??
Trong lòng Phó Dương cảm giác như có cả vạn con thảo nê mã đang cuồng loạn chạy qua.
"Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, con nhỏ chết tiệt nhà nào lại rảnh rỗi chạy ra nghĩa địa lượn lờ, không lẽ là mộng du à."
Nói là vậy, nhưng đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên nhìn thấy một cô em áo trắng như vậy, trong lòng cậu vẫn có chút sợ hãi.
Tuy rằng cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không thể để người ta, một cô em gái đi lung tung trong nghĩa trang được.
Hắn lấy hết can đảm, bước tới: "Cô… cô em. Cô…. cô là ai vậy? Sao…. sao lại đến nghĩa trang vào giờ này? Mau về nhà đi, kẻo bị dọa sợ thì không hay đâu."
---
Chú thích:
*Thảo nê mã (草泥马 - cǎonímǎ) là một từ lóng phổ biến trên mạng Internet Trung Quốc, thường được dùng để thay thế cho một câu chửi thề tục tĩu. Cụm từ này có cách phát âm gần giống với "艹你妈" (cào nǐ mā), có nghĩa là "đ. mẹ mày".
Do cách phát âm tương tự, người dùng Internet đã sử dụng "thảo nê mã" như một cách lách luật kiểm duyệt nội dung trên mạng, đồng thời thể hiện sự bất bình hoặc phẫn nộ một cách hài hước và mỉa mai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận