1. Tề Bất Ngôn
Từ ngày thức tỉnh năng lực sứ giả của thần, Tề Bất Ngôn đã biết mình không phải người bình thường.
Gia tộc của bà ta đã trở nên hưng thịnh nhờ bà ta.
Người lớn trong dòng dõi bảo họ đã tìm được một người đàn ông có số mệnh rất hợp với bà ta để làm chồng bà ta. Đó là một người anh tuấn, nghe lời lại còn biết quan tâm.
Bà ta rất thích người đàn ông này. Thế nhưng rất nhiều năm sau, vào cái ngày bà ta quyết định kết thúc cuộc đời của mình ở cái chốn còn tệ hơn địa ngục thì đã không còn nhớ rõ mặt người nọ nữa rồi.
Trước khoảnh khắc gặp gỡ Tử thần, bà ta nhìn thấy rất nhiều hình ảnh.
Đó là một sáng sớm nọ, bà ta nhìn thấy bản thân chẳng còn trẻ ở trong gương. Bà ta rơi vào khủng hoảng, bởi dù năng lực sứ giả của thần của bà ta có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thoát được cái chết. Bà ta không muốn chết, cũng chẳng muốn già đi.
Không lâu sau, bà ta có được quyển sách da người. Nó tựa như món quà mà số phận đã ban tặng, bởi bà ta vốn luôn rất may mắn.
Chỉ là món quà này có hơi khó mở. Bà ta phải thử nghiệm phương pháp hoán đổi linh hồn không ngừng, đồng nghĩa với việc phải có thật nhiều người để thí nghiệm mà chồng bà ta đã tìm từ khắp nơi. Người nọ luôn rất hiểu bà ta, dù bà ta cần gì thì cũng tìm cho bằng được.
Ban đầu thì chọn ngẫu nhiên vài người, nhưng sau đó có người phát hiện bất thường nên trực tiếp bắt cả gia tộc đó về làm thí nghiệm luôn. Chỉ cần vài chiêu trò nho nhỏ là sẽ không ai để ý tới mấy người mất tích ấy.
Thí nghiệm hoán đổi linh hồn liên tục thất bại khiến bà ta cáu kỉnh. Lúc này lại rộ lên tin tức nhà họ Từ nghiên cứu thành công cổ Trường Mệnh. Để bà ta vui lên, chồng và anh bà ta đã giấu bà ta ra tay với nhà họ Từ.
Và lần đó lại xảy ra sự cố.
Người nhà họ Từ của chưa chết sạch, vẫn còn Từ Cửu Niên may mắn sống sót và gặp được Tôn Bất Tuyệt. Dưới sự trợ giúp của ông ấy, Từ Cửu Niên đã đặt bẫy giết chết những người họ dẫn theo lần ấy, bắt được anh trai và chồng bà ta, tra hỏi được rất nhiều bí mật.
Sau đó chồng bà ta chết vì cổ trùng gặm nhấm, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn. Anh trai bà ta sống sót nhưng bị cổ trùng xâm nhập, thành ra sống không bằng chết.
Tin này được truyền ra ngoài khiến danh vọng của nhà họ Tề tuột dốc không phanh. Các gia tộc khác cùng nhau tạo áp lực, còn bà ta chỉ nghĩ tới chuyện báo thù cho chồng mình.
Suýt nữa bà ta đã thành công, nhưng sau đó Lâm Tiên lại xuất hiện.
Ông lão cứu sống mấy người đó, còn làm một mắt bà ta bị thương, để lại vết thương đáng sợ trên mặt bà ta, may mà bà ta vẫn sống sót trở về nhà họ Tề.
Sau đó nữa, nhà họ Yến xen vào xung phong làm hòa thế sự. Bà ta thuận theo đồng ý sẽ không ra tay với Từ Cửu Niên, Lâm Tiên cũng không xuất hiện nữa.
Thế nhưng sự tồn tại của ông lão tựa như cơn ác mộng không dứt cứ bao vây lấy lòng bà ta.
Ba mươi năm sau, ác mộng hóa thành sự thật.
Ánh sáng trước mắt tan theo cát bụi, trong đầu Tề Bất Ngôn chỉ còn một suy nghĩ: Bà ta không thua dưới tay mấy kẻ đời sau kia, mà là thua dưới tay Lâm Tiên.
2. Tôn Bất Tuyệt
Từ khi còn rất nhỏ, Tề Bất Ngôn đã được gọi là thiên tài trong giới gieo quẻ. Bố và ông nội ông ấy đều là người gieo quẻ cao tay, và sau này ông ấy cũng sẽ vậy.
Một lần có vị khách hẹn trước nhưng mãi chẳng thấy đến. Vài ngày sau, ông ấy nghe nói vị khách đó đã tìm đến một người gieo quẻ khác không nổi tiếng.
Ông ấy rất tức giận, bởi đây là lần đầu có người ở thủ đô dám cướp mối làm ăn của Tôn Bất Tuyệt ông.
Thế nên ông ấy đã tự tìm tới cửa, uống sạch ba bình trà nhà người ta, tốn nguyên một buổi chiều chỉ để nói về quy tắc trong giới gieo quẻ, đồng thời còn nghiêm túc cảnh cáo người đó rằng nếu tùy tiện cướp khách của người khác thì sẽ bị ghi thù.
Thái độ của người nọ khá tốt, nên là ông ấy tha thứ luôn.
Mãi thật lâu sau này, ông ấy nghe kể một phiên bản khác về buổi chiều hôm ấy từ miệng người nọ.
Liễu Dịch Chi nói với ông ấy thế này: “Lúc ông nói tới vụ ghi thù, thật ra tôi đã chuẩn bị trận pháp với dụng cụ tiêu hủy xác chết rồi, nhưng mà không ngờ thời đó chỉ cần nói mấy câu là mâu thuẫn trong giới sẽ được giải quyết hết, đúng là đáng sợ thật.”
Tôn Bất Tuyệt: Chỉ ghé nhà nói mấy câu mà suýt nữa mất luôn cái mạng, người thấy sợ phải là ông ấy mới phải!
3. Ông mù họ Lưu
Năm Lưu Tây Kinh bốn mươi ba tuổi đã gặp Liễu Dịch Chi.
Lúc đó Liễu Dịch Chi đang bày sạp coi bói bên lề đường, chẳng biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà ông ấy lại đến coi một quẻ thật.
Kết quả ông lão nói ông ấy chỉ sống được tới năm bốn mươi ba tuổi mà thôi, nói cách khác thì năm nay ông ấy sẽ chết.
Khi đó Lưu Tây Kinh nghĩ, chết cũng tốt, bởi vì kiểu gì cũng phải chết, còn không bằng được chọn cách chết.
Thế nên ông ấy đã nhảy sông tự tử.
Nhưng lúc gần chết thì ông ấy lại nổi lên mặt nước, sau đó bị trôi vào bờ, và người đứng trên bờ chính là ông lão đã coi bói cho ông ấy.
“Sao lại cứu tôi?” Ông ấy hỏi.
“Còn chưa tới ngày chết mà, vội vàng đi đầu thai thế làm gì?”
“Không cần ông quan tâm!”
Sau đó bỗng dưng cả người ông ấy chìm xuống, uóng mấy hớp nước thì nổi lên, rồi lại chìm xuống tiếp. Cứ vậy lặp lại khoảng mười lần, cả bụng toàn nước là nước. Lưu Tây Kinh biết điều, mồm miệng nói lời dễ nghe hơn hẳn: “Thưa thầy, tôi biết sai rồi!”
Ông ấy có thể chết dưới sông, nhưng nếu là vì uống nhiều nước quá mà chết thì mất mặt quá.
“Nước sông có ngon không?”
“Không ngon, vị dở lắm.” Ông ấy vác cái bụng phình to lên bờ, quyết định đời này sẽ không lại gần sông suối gì nữa.
Lại sau đó, sinh nhật bốn mươi ba tuổi của ông ấy trôi qua, tiếp đó là bốn mươi bốn, bốn mươi lăm… Rất nhiều năm trôi qua, nhưng ông ấy vẫn còn sống rất khỏe.
4. Liễu Dịch Chi
Khi Liễu Dịch Chi còn để tên là Lâm Tiên, ông lão là một người khó ưa.
Nếu có ai gọi ông lão là thiên tài thì ông lão sẽ thấy mình đang bị sỉ nhục.
Ông lão là kỳ tài có một không hai, tinh thông huyền thuật, tường tận gieo quẻ. Người bình thường chỉ học một môn thôi, thế nhưng ông lão lại có thể dễ dàng đạt được cảnh giới mà người khác cả đời cũng chẳng chạm tới nổi.
Ông lão sinh ra trong một gia tộc huyền học đã từng huy hoàng, nhưng sau này tuột dốc. Bố mẹ chết sớm, người lớn trong tộc suốt ngày ba hoa bản thân vinh quang nhưng thật ra trình độ chỉ là bình thường.
Ông lão phải vào thư viện tự học chút huyền thuật, sau lại học thêm về gieo quẻ.
Năm mười sáu tuổi, ông nội qua đời, gia sản bị mấy người chú, người bác chia chác với nhau rồi đuổi ông lão ra khỏi nhà. Sau đó, ông lão tặng mỗi người một tấm bùa Tán Tài* tự nghiên cứu ra được, từ đó rời khỏi nhà họ Lâm, tự mình sinh sống bên ngoài.
*Tiền tài hao tổn.
Lúc đó thói đời loạn lạc. Ông lão đi tới rất nhiều nơi, gặp đủ loại chuyện kỳ dị, cũng hiểu được lòng người ác độc cỡ nào.
Lúc tâm trạng tốt thì giúp con người xử lí phiền phức, còn tâm trạng mà không tốt thì giúp phiền phức xử lí con người.
Nhưng bao đồng như vậy thì khó tránh khỏi những lúc có người tìm tới nhà.
Khi đó huyền sư gặp nhau phải báo gia tộc và sư phụ. Còn loại tự học như ông lão thì chẳng khác gì người nhà quê, nếu không có bản lĩnh sẽ bị coi thường, còn nếu có bản lĩnh thì sẽ bị vùi dập để người khác khoe mẽ tài năng.
Có một lần, ông lão không thầy tự học được cách bẻ chân. Chân bị ông bẻ giá không năm mươi thì cũng phải ba mươi tệ, tiếc là chẳng đáng giá bằng giò heo.
Đánh trẻ chọc già*. Liễu Dịch Chi vẫn còn nhớ ngày mình chưa đủ mạnh, vừa phải né tránh sự truy sát của người ta, vừa học hỏi đủ loại huyền thuật từ mấy kẻ đuổi theo mình.
*Đánh trẻ con thì sẽ bị phụ huynh của đứa trẻ đó mắng vốn. Ở đây chỉ việc Liễu Dịch Chi đắc tội với con cái các gia tộc huyền học khác nên bị người lớn trong các gia tộc đó ghi thù.
Học suốt hai năm, số người truy đuổi ông lão càng ít. Nhưng mà ông lão chưa chơi đủ nên tự đi tìm mấy gia tộc đứng sau bọn họ. Tìm liền mấy gia tộc, cuối cùng không ai dám đụng vào ông lão nữa.
Cách người khác gọi ông lão cũng từ thằng nhãi họ Lâm, cái người họ Lâm kia trở thành ngài Lâm.
Ông lão không thích cách gọi ngài Lâm này cho lắm, bởi vì nghe cứ như ông lão già lắm ấy, trong khi lúc đó ông lão chỉ mới hai mươi lăm thôi.
Đến năm ba mươi lăm tuổi, Liễu Dịch Chi cảm thấy suốt ngày đánh đánh giết giết thì chẳng văn minh chút nào, thế là bắt đầu nghiên cứu chuyên sâu về thuật gieo quẻ.
Sau khi học được kha khá, quẻ đầu tiên ông lão tự gieo cho mình.
Nội dung quẻ bói bảo mệnh ông lão được sao chiếu mệnh nên tài năng hơn người, mất mẹ không con, thọ tám mươi tư.
Số mệnh là thứ khó thay đổi, mà ông lão thấy mất mẹ không con cũng không phải chuyện gì quá đau buồn.
Con người rất yếu ớt, sẽ bị bệnh và sẽ có lúc chết đi. Trong đời lại gặp đủ loại phiền phức chẳng kể hết. Bọn họ cần có người giúp đỡ và sẻ chia, thế nên mới có gia đình, có vợ chồng, có bạn bè. Nhưng ông lão không cần.
Không có phiền phức nào là ông lão không tự giải quyết được.
Sau này thời thế đổi thay.
Các gia tộc huyền học thay đổi thái độ với người ngoài, không còn bài xích như trước nữa, ngoài mặt tỏ ra rất thân thiện.
Ngài Lâm đã lâu chưa thấy xuất hiện cũng biến thành chuyện xưa. Ông lão về thủ đô, trở thành một người gieo quẻ.
Ông lão gặp gỡ một vài người, trải qua chút rắc rối nhỏ, còn giúp họ xử lí một số phiền phức. Nói chung thì cuộc sống khi làm người gieo quẻ an ổn hơn lúc còn là huyền sư nhiều.
Từng có một khoảng thời gian Liễu Dịch Chi cho rằng cả đời mình sẽ cứ vậy mà thôi.
Mãi đến khi hơn sáu mươi tuổi, ông lão gặp Mộc Mộc, đứa cháu gái bé bỏng của mình.
Mệnh đứa trẻ này thiếu mộc, thế nên ông lão đặt tên là Mộc Mộc, lấy họ Liễu. Mà cháu gái đã mang họ Liễu thì đương nhiên ông nội cũng phải vậy. Thế là ông lão tự sửa tên lại.
Lúc sửa tên ông lão còn nghĩ, quẻ bói nói mệnh Lâm Tiên sẽ mất mẹ không con, thế nếu đổi thành Liễu Dịch Chi thì số mệnh có còn vậy không?
Nuôi dạy trẻ là một chuyện rất khó. Dù có là một kỳ tài hiếm gặp như ông lão thì cũng ăn không ít quả đắng trong chuyện này. Đã thế đứa trẻ ông lão nuôi lại còn là một bé gái mềm mại hay khóc nhè, có mắng có chửi cũng chẳng dám nặng lời, lúc nào cũng sợ cô bị người ta lừa lọc hoặc bắt nạt.
Đã vậy ông lão còn bị giáo viên gọi tên phê bình trong buổi họp phụ huynh ở trường bởi vì cô rớt môn Toán, lúc thi cứ xóc mấy đồng xu chẳng chịu làm bài nghiêm túc.
Cả đời Liễu Dịch Chi chưa gặp phải khó khăn gì, thế nhưng giờ đây được trải nghiệm mọi khổ đau nhờ cháu gái.
Mới đó mà cô nhóc nhỏ xíu ngày nào thoáng cái đã cao ngang vai ông lão, và khi ấy ông lão đã chẳng còn nhớ rõ bản thân ngày trước ra sao.
Cuộc sống ông lão không hề rầm rộ, cũng chẳng mấy quỷ kế đa đoan, chỉ có đứa cháu gái tập tành gieo quẻ, lại hay than thở học gieo quẻ thật khó biết bao.
Một năm nọ, Tôn Bất Tuyệt đến thăm ông lão.
Lúc hai người nói chuyện, ông ấy bỗng nhiên hỏi: “Ông mong sau này Mộc Mộc sẽ trở thành người thế nào?”
Liễu Dịch Chi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Mong sau này Mộc Mộc sẽ trở thành một người bình thường.”
“Nhưng con bé là sứ giả của thần.”
Và chẳng có sứ giả của thần nào bình thường cả.
Khi ấy Liễu Dịch Chi nói: “Tôi dạy Mộc Mộc phải kiên cường, con bé chỉ học được một chút, nhưng đã đủ để con bé sống tiếp sau khi tôi đi. Tôi dạy con bé phải dũng cảm, con bé cũng chẳng học được nhiều, chỉ đủ để tâm lý con bé không suy sụp khi gặp phải hiểm nguy. Cho dù có tài giỏi cỡ nào thì con bé đã được định sẵn sẽ trở thành một người bình thường rồi.”
Tôn Bất Ngôn ngơ ra cả buổi, sau lại hỏi: “Sao ông không dạy dỗ con bé trở thành một người giống như ông?”
Ông ấy đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của Liễu Dịch Chi. Chỉ nói vài câu thôi cũng đủ khiến một gia tộc khổng lồ như nhà họ Tề suýt đi đời nhà ma. Nếu ông lão chịu dạy thì dù chẳng có thiên phú cũng có thể vượt trội hơn người bình thường.
Vậy sao Mộc Mộc được ông lão nuôi từ nhỏ lại có thể không học được gì chứ.
Liễu Dịch Chi mỉm cười: “Bởi vì con bé có tôi rồi nên chẳng cần kiên cường hay mạnh mẽ quá, cũng chẳng cần lo nghĩ bày mưu vì bản thân. Con bé sẽ không bao giờ trở thành một người như tôi, sẽ được lớn lên trong sự tự do.”
Chỉ có gian khổ mới mài giũa nên kẻ mạnh, Mộc Mộc của ông lão không cần trải nghiệm ấy.
“Vậy nếu ông đi rồi thì sao?”
“Nếu tôi chết thì sẽ có người khác chăm sóc con bé thay tôi. Rất lâu trước đây tôi đã chọn được người đó rồi.” Và việc tự chọn cháu rể làm ông lão chẳng vui chút nào.
Thế nhưng ông lão chẳng thể đi cùng Mộc Mộc mãi, quãng đường đời còn lại phải có người khác đi cùng cô.
Đường nhân duyên của Mộc Mộc rất ngắn, ngắn đến mức cả đời cũng chẳng gặp được định mệnh của mình. Nhưng không sao hết, người đó đã đợi sẵn rồi, Mộc Mộc chỉ cần đến đó là gặp được ngay.
Tôn Bất Tuyệt thầm nghĩ, Liễu Dịch Chi đúng là nuông chiều cháu gái đến đáng sợ. Lúc mới quen biết, ông ấy có nằm mơ cũng không ngờ ông bạn của mình sẽ trở thành dáng vẻ như hôm nay.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng đúng, làm một người bình thường thì có gì không tốt chứ?
Dễ dàng hài lòng, dễ dàng hạnh phúc, đó mới là cuộc sống biết bao người mong cầu mà chẳng được.
Trước khi rời đi, Tôn Bất Tuyệt nhắc nhở ông lão: “Tôi nhớ Mộc Mộc có một kiếp nạn lớn, ông có nói con bé chưa đấy?”
“Con bé không cần biết, vốn chẳng phải chuyện gì quan trọng, không cần làm con bé lo lắng.” Liễu Dịch Chi chẳng mấy quan tâm.
Tôn Bất Tuyệt im lặng một lát rồi lại nói: “Ông biết không? Giới trẻ hiện nay ghét loại phụ huynh chẳng chịu nói gì lại hay quản lý con cháu như ông nhất đấy.”
“Không sao, đến ngày Mộc Mộc biết được thì tôi cũng chết rồi. Cùng lắm là bớt một bình rượu, thêm hai câu oán trách lúc con bé đến viếng mộ tôi thôi. Lúc đó ông nhớ nói đỡ cho tôi vài câu đấy nhé.”
“Rồi rồi.”
Liễu Dịch Chi đứng trước cửa nhìn theo bóng ông bạn già rời đi. Là vàng rơi đầy trước hiên nhà báo hiệu mùa thu đã đến.
Sự chú ý của ông lão lập tức bị mấy hạt bạch quả ẩn mình dưới tán lá thu hút. Ông lão xoay người gọi với vào trong nhà: “Mộc Mộc, lấy túi ni lông ra nhặt hạt bạch quả đi.”
“Ra ngay đây!”
Nhìn cô nhóc tung tăng chạy ra ngoài, nét mặt Liễu Dịch Chi lập tức thả lỏng. Cháu gái của ông lão không cần quá tài giỏi, cho dù cô chẳng biết gì cả thì cũng là tốt nhất.
Ông lão nguyện cho cô một đời bình an vui vẻ, chẳng phải lo nghĩ về mai sau.
[Hoàn toàn văn]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận