Có lẽ Từ An Trạch đã chạy tới đây, lồng ngực phập phồng không ngừng, mái tóc ướt sũng như bị dội nước.
Anh ta vừa thở dốc vừa bước nhanh tới bên giường Tiết Lam, cầm tay cô nàng hỏi: “Lam Lam, em sao rồi?”
“Em đã nói với anh là không sao rồi mà. Bị như trước đây thôi.”
Lúc cô nàng học lớp mười hai, thỉnh thoảng cũng bị như vậy, còn nhập viện hai lần. Lúc đó hai người đã trở thành người yêu cho nên Từ An Trạch hiểu rất rõ tình trạng của cô nàng.
Từ An Trạch giơ tay sờ trán cô nàng, lòng bàn tay cảm nhận được chút nhiệt độ. Lúc này anh ta mới thả lỏng, thấp giọng hỏi: “Chắc là em còn chưa ăn cơm, có đói không?”
“Đói, nhưng em không muốn ăn cháo, em muốn ăn mì.”
Thấy cô nàng còn có tâm tư lựa chọn thức ăn, anh ta cũng thả lỏng, nở một nụ cười: “Biết rồi, lát nữa anh xuống dưới mua cho em.”
“Em muốn ăn dâu tây nữa.”
“Được.”
Nhìn đôi người yêu trước mặt sến súa như vậy, mấy người Liễu Mộc Mộc vẫn còn đang độc thân bị nhét một mớ thức ăn cho chó tới no cả bụng. Lúc các cô ra về, Từ An Trạch đi theo tiễn, tiện đường xuống lầu mua đồ luôn.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Từ An Trạch cảm ơn các cô: “Hôm nay nhờ có các cậu. Cơ thể Lam Lam vẫn luôn không khỏe, nếu sau này cô ấy lại vậy thì có thể phiền các cậu nói với tôi được không?”
“Không phiền, không phiền. Lại đây, bọn mình tạo một nhóm chat luôn.” Tiền Hiểu Manh nhiệt tình lấy điện thoại ra, vừa tạo nhóm vừa nói với Từ An Trạch, “Nếu cậu có quen anh trai nhỏ nào đẹp trai ngang cậu mà còn độc thân thì cứ kéo vào nhóm hết nha, tạo phúc cho bọn mình.”
“Được, trở về sẽ sắp xếp cho các cậu.” Từ An Trạch cười đáp.
Cứ như vậy, độ hảo cảm của mọi người đối với người nhà của cô bạn cùng phòng đã tăng thêm một bậc.
“Cho mình hỏi một câu nhé, Tiết Lam đã đi khám bác sĩ tâm lý chưa?” Vệ Tuyết đột nhiên hỏi.
Nhắc tới tình trạng cơ thể Tiết Lam, khuôn mặt Từ An Trạch thoáng qua một tia chua chát: “Dì vẫn luôn cảm thấy bệnh tâm lý là bệnh thần kinh cho nên phản cảm với việc đi khám bác sĩ tâm lý. Thật ra tôi có lén đưa Lam Lam đi gặp bác sĩ tâm lý vài lần rồi, nhưng bác sĩ tâm lý luôn khẳng định Lam Lam không có bệnh tâm lý.”
“Nói ra thì chắc mọi người sẽ cười tôi. Nhưng sau đó tôi bắt đầu cảm thấy có khi dì nghĩ đúng rồi, có lẽ Lam Lam không bị bệnh gì. Nghỉ hè năm nay, bọn tôi đã đến rất nhiều chùa miếu, tiếc là không có tác dụng gì, chỉ có thể cầu được lòng yên tâm.”
Tất cả mọi người đều có thể hiểu được tâm tình của anh ta. Nếu xác định được nguyên nhân bệnh thì chí ít có thể yên tâm hơn chút.
Chứ không như bây giờ, chẳng có gì đảm bảo về sau sẽ còn có chuyện gì xảy ra cả.
Khi khoa học không có cách giải quyết vấn đề, có người cũng sẽ chọn cách đi cầu thần bái Phật, mong rằng tỉ lệ hi hữu kia sẽ rơi trúng người mình.
Mấy người Liễu Mộc Mộc định đón xe về trường. Ngoài trời vừa chán vừa nóng, xe buýt không cứu các cô nổi đâu.
Các cô đứng bên lề đường chờ một lúc, trùng hợp có một chiếc xe taxi không có khách dừng lại. Tiền Hiểu Manh và Vệ Tuyết lần lượt bước lên xe, Liễu Mộc Mộc vịn lên cửa xe, đang định ngồi vào thì lúc ngẩng đầu chợt phát hiện một chiếc trông rất quen mắt chậm rãi lái ra bãi đỗ xe bệnh viện.
Cô dứt khoát đóng cửa xe lại, nói với hai người ngồi bên trong: “Mấy cậu về trước đi, mình có chút chuyện, tối sẽ về.”
Sau khi nói xong thì vội chạy đi.
Xe taxi nhanh chóng lái đi, Liễu Mộc Mộc chạy về phía chiếc xe có biểu tượng thiên sứ nhỏ tung cánh bay, còn vừa chạy vừa vẫy tay.
Yến Tu lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Liễu Mộc Mộc nhảy nhót tưng bừng bên lề đường y hệt con thỏ nhỏ. Bởi vì vẫn chưa tìm thấy chỗ để đậu xe lại nên xe của anh vẫn chậm rãi tiến về phía trước.
Liễu Mộc Mộc cứ tưởng anh không thấy mình nên chạy chậm đuổi theo.
Cuối cùng cũng tới nơi có thể đậu xe, chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra từ bên trong.
Đôi mắt Liễu Mộc Mộc sáng lên, nhanh nhẹn chui vào bên trong.
“Đuổi theo xe?” Mặc dù giọng điệu Yến Tu không mang ý trách móc là mấy, nhưng không hiểu sao lại khiến da đầu cô tê dại.
“Thì tại em sợ anh không nhìn thấy em, tình thế cấp bách quá mới làm vậy mà.” Liễu Mộc Mộc liếc qua thấy sắc mặt không chút thay đổi của anh, nhỏ giọng bổ sung, “Lần sau không dám nữa.”
“Lần sau em có thể gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho tôi.” Yến Tu liếc cô một cái.
“Sau đó anh sẽ dừng xe hả?”
“… Xem tâm trạng.”
“Hừ, em đoán anh lái xe được hai cây số mới nghe điện thoại của em.” Liễu Mộc Mộc không tin anh.
Yến Tu nhếch môi tạo thành một đường cong: “Muốn đi đâu?”
“Về trường á. À phải rồi, đúng lúc em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Em có thể lựa chọn phương án hỏi anh trong điện thoại.”
“Thế thì đâu có giống. Trong điện thoại không thể thấy mặt anh, anh có chịu gọi video với em đâu.” Liễu Mộc Mộc bảy ra vẻ mặt như thể anh không chịu gọi video với cô thì chẳng khác gì đàn ông phụ bạc con gái nhà lành.
Mặc dù sau khi rời khỏi khách sạn lần trước thì bọn họ không còn cơ hội gặp mặt nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn trò chuyện qua điện thoại.
Chủ yếu là Liễu Mộc Mộc chủ động, còn anh bị ép trả lời.
Có một khoảng thời gian dài mấy ngày, hôm nào Liễu Mộc Mộc cũng hỏi anh thời tiết hôm nay thế nào. Yến Tu còn cảm thấy cô coi mình là máy thông báo thời tiết.
Yến Tu: …
“Lúc tôi đang tắm sẽ không gọi video với bất cứ ai.” Nếu cô dùng năng lực coi bói của mình vào việc khác thì anh sẽ vui vẻ hơn nhiều đấy.
“Vậy tiếc quá!”
Đây là tiếng than tiếc hận phát ra từ nội tâm đấy. Số mệnh của Yến Tu rất khó để coi ra, cô chỉ có thể xem được vài thứ lặt vặt như anh sẽ đụng nước vào lúc nào trong ngày thôi.
Mấy quẻ gieo không liên quan tới bản thân thì gieo dễ hơn hẳn, mười lần gieo có tới ba lần đúng.
Sau này thì khỏi cần gieo luôn, bởi vì sinh hoạt hằng ngày của anh rất có quy luật, ngay cả giờ tắm cũng cố định.
Tiếc là không chịu cho cô thưởng thức, khổ sở-ing.
“Được rồi.” Yến Tu không muốn thảo luận chủ đề này với cô nữa, “Tôi đưa em về trường.”
“Cảm ơn, để em mời anh uống trà sữa.”
“Anh không uống trà sữa.”
“Ầy, anh thật khó nuôi.”
Yến Tu im lặng đồng ý đánh giá của cô.
Xe lái qua một cột đèn giao thông, cuối cùng Liễu Mộc Mộc cũng nhớ ra chuyện định hỏi anh: “Phải rồi, anh có biết bệnh động kinh giả không?”
Bởi vì mới tới trường học nên cô không mang cuốn sách ông nội để lại theo. Bây giờ cũng không tiện về nhà để xem, đúng lúc để hỏi Yến Tu luôn.
“Triệu chứng thế nào?”
“Ừm… Ho khan, buổi tối đi ngủ cứ ho không ngừng, cực kỳ nghiêm trọng. Gọi thì không dậy, nhiệt độ cơ thể rất thấp. Ban ngày cũng có thể xảy ra, còn ho ra máu. Trong khi kiểm tra cơ thể thì chẳng có vấn đề gì.”
Trong lòng Liễu Mộc Mộc vẫn rất đồng ý với cách xử lý của người nhà và bạn trai Tiết Lam, ít nhất vẫn nên loại trừ khả năng là do cơ thể cô nàng trước.
Mà nếu đã không liên quan tới cơ thể và tâm lý người bệnh thật thì đành phải nghĩ tới vài nguyên nhân khác thôi.
“Chỉ có những triệu chứng này?”
“Tạm thời em chỉ biết có vậy thôi.”
Yến Tu suy nghĩ: “Có rất nhiều khả năng có triệu chứng tương tự, đúng là động kinh giả như em nói cũng là một trong số đó.”
“Ồ, nói nghe thử?” Liễu Mộc Mộc cảm thấy khá hứng thú.
“Thời xưa, bọn lừa đảo hoành hành ở miền Bắc. Bọn chúng sẽ đuổi dịch, sau đó giả vờ là thần tiên hạ phàm, nhân cơ hội vơ vét của cải nhân dân.”
“Đuổi dịch? Ý anh là dịch ôn ấy hả?”
“Ừm, bọn chúng đi đến đâu thì nơi đó sẽ xuất hiện dịch ôn. Triệu chứng cụ thể là ho khan, khạc ra máu, kéo dài mấy ngày, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Liễu Mộc Mộc nghe vậy thì nhíu mày: “Đây là dịch ôn à?”
Trong nghề huyền sư, có người tốt, đương nhiên cũng sẽ có người xấu.
Mặc dù phần lớn vết tích lịch sử huyền sư đều bị chôn giấy, nhưng theo như hiểu biết của cô thì trong lịch sử từng có huyền sư vì muốn lật đổ nhà vua nên đã dùng thủ đoạn ngoan độc, hại rất nhiều người.
Dịch ôn, cũng không phải không có người thao túng. Dịch ôn được luyện chế thông qua xác chết, nhưng theo như truyền thuyết thì sau này những huyền sư đó đều bị cắn lại, chết rất thảm.
So với bọn huyền sư đáng chết này thì trong giới gieo quẻ, cùng lắm là chỉ lộng quyền thôi, vẫn còn có lương tâm hơn bọn họ nhiều.
Đây là điều mà ông nội đặc biệt nói cho cô về quan hệ vi diệu giữa huyền sư và thầy bói. Liễu Mộc Mộc cảm thấy, có lẽ là ông nội ghen ghét huyền sư có nhiều chiêu hơn thầy bói thôi chứ gì.
Đến thời hiện đại bây giờ, đã không còn huyền sư nào biết cách điều khiển dịch ôn nữa rồi.
“Nói bọn họ lừa đảo, cũng là vì đây không phải dịch ôn thật sự. Chỉ là dùng phấn hoa của một loại thực vật để luyện chế thành phấn độc, vẫn tương đối ôn hòa.”
“Ý anh là bạn của em bị người ta hạ độc hả?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
“Ý anh là, nếu bạn của em sống ở miền Bắc thì có khả năng lúc đi ra ngoài đã gặp phải loài thực vật đó, dính chút phấn hoa, cho nên mới xuất hiện triệu chứng này. Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng bị người khác hạ độc.”
Liễu Mộc Mộc đã hiểu, cái gọi là động kinh giả, vốn nên gọi là dịch ôn giả thì đúng hơn. Sau khi nghe Yến Tu nói thì cô cảm thấy cũng không nghiêm trọng mấy.
“Vậy bạn ấy không cần chữa trị gì, chỉ cần chờ phấn hoa tự nhiên rời khỏi cơ thể là được hả? Nhưng nghe nói tình trạng này đã kéo dài một năm luôn rồi.”
“Nếu có thể xác định là dịch ôn giả thì có thể lựa chọn không chữa trị, chỉ cần không tiếp tục tiếp xúc với phấn hoa thì sau hai năm, ba tiếng đồng hồ sẽ trở lại bình thường. Còn cách chữa trị cũng có, chẳng qua chỉ là dân gian truyền miệng.”
“Nói nghe thử xem.” Có thể khỏe ngay thì cần gì phải chờ hai năm, ba tiếng đồng hồ cơ chứ. Liễu Mộc Mộc vội hỏi.
“Ngâm năm loại đậu khác nhau trong dấm năm ngày, sau đó vớt ra. Mỗi ngày lấy năm loại đậu khác nhau, nấu sôi lên rồi ăn. Ăn đủ năm ngày thì tình trạng bệnh có lẽ sẽ tốt lên. Cứ tiếp tục ba đợt chữa trị như vậy thì có thể khiến phấn hoa trong cơ thể khô lại.”
“Sao nghe không thấy khoa học gì hết vậy?” Sao toàn là mấy cách giải độc kỳ cục nào thế? Mà nói đi thì phải nói lại, nghiên cứu kiểu gì mà ra được cách này thế?
Yến Tu cũng bất đắc dĩ: “Cho nên mới nói là dân gian truyền miệng.”
Một thầy bói nói với một huyền sư về chuyện khoa học, hai người bọn họ, có ai khoa học chứ?
“Được rồi…” Mặc dù rất ghét bỏ, nhưng ít ra còn có cách, “Lúc về em sẽ hỏi ý bạn ấy xem sao trước.”
Dù sao cũng không còn cách nào tốt hơn, Tiết Lam cũng chịu đi gặp phù thủy rồi, chắc cũng không sốc mấy khi biết bạn cùng phòng của mình là thầy bói đâu nhỉ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận