Sau khi kỳ huấn luyện quân sự kết thúc, cuộc sống sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu.
Lời nói dối lớn nhất trên đời này chính là: Sau khi lên đại học rồi thì dễ dàng thôi.
Thời khóa biểu kín mít khiến Liễu Mộc Mộc ngay cả thời gian mơ màng ban ngày cũng không có. Chẳng những ban ngày có tiết mà buổi tối thỉnh thoảng còn có tiết tự chọn. Nào có cuộc sống đại học nhẹ nhàng lại sung sướng như đã nói đâu chứ!
Cô lại lần nữa hoài nghi, tiệc tối chào đón tân sinh viên chính là bữa cuồng hoan cuối cùng của sinh viên mới, sau đó là vòng tuần hoàn tới lớp học hành: Tiết thứ nhất ở tòa số một, tiết thứ ba ở tòa số hai, tiết thứ nhất buổi chiều thì tòa số ba.
Không biết học được bao nhiêu tri thức, chứ bắp chân là chắc chắn nhỏ đi.
Thân là học sinh, mọi người ai cũng nhất trí mục tiêu của mình: Lúc đi học thì mong được nghỉ, khi được nghỉ thì mong tới kỳ nghỉ tiếp theo.
Còn hiện tại thì mong đợi duy nhất trong cuộc sống đại học của cô chính là kỳ nghỉ ngày mùng 1 tháng 10* sắp tới.
*Ngày 1 tháng 10 là lễ Quốc khánh Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Sống sót sau hai tuần lên lớp chính thức, cuối cùng kỳ nghỉ bảy ngày tươi đẹp cũng tới.
Trong phòng kỳ túc của Liễu Mộc Mộc chỉ có Vệ Tuyết muốn về nhà, nghe nói là sinh nhật người lớn trong nhà nên không thể không về.
Tiết Lam thì đã hẹn với bạn trai xong cả rồi. Hai người họ lên kế hoạch nhân cơ hội được nghỉ bảy ngày mà tới mấy địa điểm du lịch gần Khánh Thành chơi.
Nhưng giữa chừng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Từ An Trạch phải trở về thủ đô một chuyến, đành để một mình Tiết Lam lại trường học.
Trước kỳ nghỉ, anh ta còn đặc biệt mời mấy người trong phòng Liễu Mộc Mộc ăn một bữa cơm. Nhân lúc Tiết Lam không ở đó, anh ta làm phiền Tiền Hiểu Manh chăm sóc cô nàng trong kỳ nghỉ giúp mình.
Cũng không phải Từ An Trạch cẩn thận quá gì, mà là đúng là khoảng thời gian này, thân thể Tiết Lam không khỏe lắm. Lúc còn đang huấn luyện thì còn tạm coi như bình thường. Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, thỉnh thoảng cô nàng lại chóng mặt, chảy máu mũi, tiêu chảy. Hai hôm trước lại còn bị cảm, giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Nhiệt độ bên ngoài lên tới ba mươi mốt độ, thế nhưng cô nàng lại bị cảm mạo phong hàn, đúng là cực kỳ khó tin.
Cũng may Tiền Hiểu Manh chưa có kế hoạch du lịch gì cho kỳ nghỉ lần này thế nên đồng ý rất nhanh.
Liễu Mộc Mộc ở lại phòng ký túc một đêm. Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, cô dậy thật sớm để tiễn Vệ Tuyết ra cổng trường, lên xe cùng Tiền Hiểu Manh.
Có rất nhiều sinh viên cũng xách theo hành lý định về nhà giống Vệ Tuyết. Mặc dù mới bảy giờ sáng mà ngoài cổng trường đã rất náo nhiệt.
Một chiếc xe màu trắng đột nhiên dừng lại khi lướt qua bọn họ. Mấy người Liễu Mộc Mộc đang định đi vòng qua chiếc xe này thì cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu quen thuộc ló ra.
“Thầy ơi, là tôi, là tôi đây. Thầy còn nhớ tôi không? Tôi là Trịnh Tuyên này.”
Thật ra cô cũng sắp quên rồi, nhưng tiếng gọi thầy ơi đã khiến ký ức của Liễu Mộc Mộc nháy mắt khôi phục.
Tiểu Trịnh bị bệnh trĩ chứ ai.
Trong tiệc sinh nhật của Chiêm Hoành Nghiệp, bọn họ có kết bạn, nhưng sau đó không liên lạc. Chắc là dạo này cuộc sống của Tiểu Trịnh cũng không tệ lắm cho nên không cần thầy bói cao tay chỉ điểm.
“À, tôi nhớ rồi. Sao anh lại ở đây?” Liễu Mộc Mộc tò mò hỏi.
“Tôi về trường lấy chút đồ.” Trịnh Tuyên thấy cô xách theo hành lý trong tay thì trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, “Chẳng lẽ thầy cũng học ở đây?”
“Đúng vậy. Là sinh viên năm nhất đó.”
Trịnh Tuyên cứ như nhặt được năm trăm tờ vé số. Sao mà có duyên dữ vậy, từ thầy bói biến thành đàn em của mình, chẳng phải là quan hệ sát thêm một chút à!
Lúc này anh ta mới đổi lại cách xưng hô, cực kỳ nhiệt tình nói: “Đàn em, em muốn đi đâu, để anh lái xe chở em đi.”
Còn chuyện về lấy chút đồ gì ở trường đã bị ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ, cảm thấy Trịnh Tuyên vẫn khá đáng tin, thế nên mới nói: “Tôi không có đi đâu hết á, mà là đưa bạn học ra sân bay.”
“Sân bay cũng tốt, anh quen đường. Bạn của đàn em chính là bạn của anh, mau lên xe đi.”
Nói rồi cứ như thể là sợ người chạy mất, anh ta đặc biệt xuống xe xách hành lý giúp các cô.
Nhiệt tình tới mức cô còn tưởng anh ta định bán các cô đi.
Vệ Tuyệt và Tiền Hiểu Manh đều là lần đầu gặp được đàn anh nhiệt tình thế này, ánh mắt nhìn anh ta tràn ngập sự ngờ vực. Quần áo xanh xanh, đỏ đỏ thế kia, trông không giống người tốt cho lắm!
Trịnh Tuyên mặc cả người đồ hiệu: Quần áo thì có gì sai? Đừng có kéo nó vào.
Cuối cùng, xuất phát từ lòng tin tưởng đối với Liễu Mộc Mộc, hai người vẫn ngồi lên xe.
Vốn dĩ Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh chỉ định tiễn Vệ Tuyết lên xe để tới sân bay thôi, nhưng một mình Vệ Tuyết chắc chắn sẽ không lên xe Trịnh Tuyên cho nên anh ta cực kỳ thức thời bảy tỏ mọi người cùng tới sân bay đi, dù sao lát nữa anh ta cũng về trường, tiện thể chở mấy người Liễu Mộc Mộc về luôn.
Sau khi tất cả đều lên xe rồi, Trịnh Tuyên quay đầu xe, chở các cô tới sân bay.
Mặc dù trông anh ta không đáng tin lắm, nhưng dù sao cũng là đàn anh học năm tư cùng trường đại học, nói chuyện một lát thì mọi người cũng quen nhau.
Sau khi gọi Liễu Mộc Mộc là đàn em vài tiếng, Trịnh Tuyên lại thấy cách gọi này không khí phách như cách gọi thầy, thế là lại đổi về.
Anh ta vừa lái xe vừa nói với Liễu Mộc Mộc ngồi bên cạnh: “Kỳ nghỉ mà thầy không định ra ngoài chơi à? Gần đây có mấy địa điểm du lịch, phong cảnh cũng không tệ. Ngoài ra còn có một ngôi chùa Thanh Sơn, có rất nhiều khách hành hương.”
“Đến đó cầu cái gì?” Mạch não kín của Tiền Hiểu Manh và Liễu Mộc Mộc lại lần nữa đụng nhau.
Trịnh Tuyên cố gắng nhớ lại, lúc trước bạn gái cũ đã từng lôi kéo anh ta qua đó cầu khẩn gì đó: “Hình như là… Nhân duyên?”
Cầu Phật, sau đó treo khóa đồng tâm. Cả quá trình anh ta không làm sót gì cả, nhưng cuối cùng bạn gái lại đá anh ta, nói một hồi chỉ toàn chảy nước mắt.
Đương nhiên chuyện này không cần nói cho thầy biết. Chắc chắn thầy bói đi chùa miếu cũng không phải để cầu nhân duyên.
“Mình cảm thấy, kỳ nghỉ bảy ngày của tụi mình cũng không thể uổng phí trong ký túc được.” Giọng điệu Tiền Hiểu Manh rất nghiêm túc.
“Chúng ta cũng nên tới chùa miếu để cảm nhận sự ảnh hưởng của truyền thống văn hóa.” Liễu Mộc Mộc bổ sung.
“Ngày mai cùng đi nhé?” Hai người đồng thanh.
Vệ Tuyết bất lực chống tay lên trán, nhưng thật ra trong lòng cũng khá muốn đi.
“Đúng lúc ngày mai tôi rảnh, tôi lái xe chở mọi người đi.” Trịnh Tuyên nhiệt tình bảy tỏ mình muốn làm tài xế.
Cũng không phải là không được…
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ: “Thật sự không làm phiền anh chứ?”
“Không phiền. Dù sao tôi ở nhà cũng chỉ chơi game, còn không bằng ra ngoài đi dạo. Mấy đàn em cứ cho tôi cơ hội đi cùng bảo vệ người đẹp đi!”
“Vậy cũng được, quyết định vậy đi. 8:30 sáng mai tập hợp ở cổng trường đại học?” Liễu Mộc Mộc cũng không khách sáo thêm.
Mặc dù Trịnh Tuyên ăn nói có hơi lỗ mãng, nhưng tướng mạo vẫn rất đứng đắn, là người có thể kết bạn.
“Được.”
Xe nhanh chóng lái tới sân bay. Sau khi dừng xe, Trịnh Tuyên lại mang hành lý giúp Vệ Tuyết, sau đó dẫn cô ấy tới chỗ vận chuyển hành lý, mua vé máy bay.
Một người cứ vậy bận trước bận sau, trông rất đáng tin cậy.
Cuối cùng, ba người cùng tiễn Vệ Tuyết tới cửa an ninh. Sau khi kiểm tra xong, cô ấy quay đầu vẫy tay với mấy người Liễu Mộc Mộc: “Mấy hôm nữa mình lại về, sẽ mang đồ ăn ngon cho mấy cậu.”
“Đi sớm về sớm, lên đường bình an nha.”
Tiễn Vệ Tuyết xong, các cô định rời đi thì đột nhiên Tiền Hiểu Manh lại kéo cổ tay Liễu Mộc Mộc.
“Sao vậy?”
Liễu Mộc Mộc quay đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy chỉ vào một nam sinh cao gầy đang kéo va li ở xa xa, vẻ mặt kinh ngạc: “Mộc Mộc, cậu nhìn xem, đó có phải Từ An Trạch không?”
Liễu Mộc Mộc nhìn theo hướng chỉ của cô ấy, thật đúng là Từ An Trạch kìa. Anh ta mặc áo thun đen cùng quần jean màu xanh nhạt, tay kéo theo hai chiếc va li một đen một hồng.
Mà anh ta không đi một mình, bên cạnh còn có một nữ sinh mặc váy trắng. Bởi vì bị anh ta che lại nên không thể thấy rõ mặt.
Chiếc va li màu hồng trong tay Từ An Trạch có lẽ là của người đó.
“Cậu ta về nhà cùng người quen hả?” Liễu Mộc Mộc hơi do dự.
“Chẳng lẽ là họ hàng?” Tiền Hiểu Manh cũng không chắc lắm.
Ấn tượng của mấy người trong phòng ký túc đối với Từ An Trạch đều rất tốt. Lúc cơ thể Tiết Lam không khỏe, anh ta còn căng thẳng hơn cả cô nàng, lúc nhờ các cô chăm sóc Tiết Lam giùm còn rất khách sáo.
Bạn trai quan tâm lại còn kiên nhẫn như vậy đã trở thành giống loài khan hiếm từ lâu. Hôm trước các cô còn nói chuyện trong phòng, sự tồn tại của Từ An Trạch đã tăng cao tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của phòng các cô rồi.
Kết quả hôm nay lại thấy anh ta đứng gần nữ sinh khác như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Mọi người đang nói ai vậy?” Trịnh Tuyên góp vui hỏi.
“Người đó đó, vừa cao vừa đẹp trai ấy.”
Lời vừa mới dứt, hai người đằng xa đã dừng lại, nói đúng hơn chính là nữ sinh bên cạnh Từ An Trạch dừng lại. Không biết bọn họ nói gì, sau đó mấy người Liễu Mộc Mộc thấy Từ An Trạch buông chiếc va li xuống, quỳ một chân xuống đất để buộc dây giày cho người kia.
Sắc mặt nữ sinh vẫn rất tự nhiên đứng đó, không thèm để ý dòng người đi tới đi lui đang nhìn mình chăm chú.
Không có ai che chắn, các cô đều có thể thấy rõ khuôn mặt người kia.
Vậy mà lại là người quen. Còn ai ngoài người mới trong tiệc tối hôm ấy, bởi vì buổi trình diễn khai mạc mà nổi tiếng toàn trường, sau đó chễm chệ trên vị trí hotgirl, Trác Nhiễm chứ.
Bó hoa trong đêm khai mạc ấy chỉ để ba hoa tình cảm, hay vốn dĩ hai người đã có quen biết trước?
Liễu Mộc Mộc suy nghĩ, cô nhớ quê quán của Từ An Trạch và Trác Nhiễm đều là thủ đô.
“Ôi vãi, Từ An Trạch làm thế là sao đấy, bắt cá hai tay à?” Tiền Hiểu Manh như muốn nổ tung, buông tay Liễu Mộc Mộc ra định đi qua bên kia.
Cô ấy còn chưa đi được hai bước thì đã bị Liễu Mộc Mộc kéo lại: “Cậu định làm gì?”
“Đương nhiên là đi hỏi Từ An Trạch xem cậu ta đã có bạn gái rồi mà còn làm chuyện mờ ám gì với nữ sinh khác đấy.”
“Sau đó thì sao?” Liễu Mộc Mộc nhìn hai người nơi xa, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
“Sau đó?” Tiền Hiểu Manh ngơ ngác, “Còn sau đó cái gì chứ. Người như vậy chắc chắn phải bị đạp một cú rồi!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận