Lúc học cấp ba, có rất nhiều người theo đuổi anh ta. Cho nên số người thật lòng làm bạn với Tiết Lam cũng rất ít.
Nhưng khi lên đại học, cô nàng quen biết được những người này, thế là không gặp chuyện gì cũng dựa vào anh ta nữa, có chủ kiến hơn, cũng kiên cường hơn.
Có lẽ cô nàng nói đúng, bọn họ không hợp nhau. Từ khi bắt đầu đã là chuyện tình sai trái, định sẵn không thể dài lâu rồi.
Mà tất cả những gì trước đó, chẳng qua chỉ là anh ta tự lừa dối mình thôi.
“Dẫn đi đi.” Xem xong hiện trường chia tay, Phương Xuyên xua tay cho người dẫn Từ An Trạch đi.
Thân là một đồng lõa, nhưng kế hoạch tráo mệnh vẫn chưa hoàn thành, cùng lắm thì anh ta chỉ có thể bị định tội lập mưu nhưng không thành thôi. Nếu xét xử công bằng thì tội của anh ta không nặng.
Mặc dù Từ An Trạch luôn nói vòng vo né đi tội nặng, nhưng Phương Xuyên cũng đoán được đại khái anh ta làm những gì rồi. Tám mươi phần trăm là những thứ thuộc về Tiết Lam xuất hiện trong nghi thức tráo mệnh đều là do anh ta lấy.
Yêu đương gì chứ, vốn dĩ là tên lừa gạt tình cảm con nhà người ta thôi. Loại người như vậy, đương nhiên là cách càng xa càng tốt.
Trước khi rời đi, Phương Xuyên liếc Liễu Mộc Mộc một cái ra hiệu hôm nào sẽ tìm cô nói chuyện.
Liễu Mộc Mộc quay đi, rõ ràng là không hề muốn nói chuyện với anh ấy.
Cảnh sát dần rời đi, mấy người Liễu Mộc Mộc mới chạy ra ngoài bắt xe. Khi về tới trường thì còn nửa tiếng nữa mới đóng cửa ký túc xá, vẫn còn an toàn.
Lúc về phòng ký túc, chẳng còn ai có tâm trạng rửa mặt. Mọi người vây quanh bàn Liễu Mộc Mộc, chờ cô khai chuyện.
Liễu Mộc Mộc sắp xếp từ ngữ xong mới lên tiếng: “Thật ra lúc bói tình duyên cho Lam Lam, mình đã phát hiện Trác Nhiễm định tráo mệnh với cậu.”
Thấy mọi người không hiểu, cô mới giải thích sơ qua: “Ý là, Lam Lam và Trác Nhiễm sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm lại cùng giờ, cho nên thỏa mãn điều kiện để tráo đổi số mệnh rồi. Cô ta thấy số mệnh cậu tốt hơn cô ta, muốn tráo mệnh. Những gì cô ta đang và sắp chịu đựng thì sẽ biến thành cậu chịu thay.”
Tiết Lam nghe vậy liền hiểu: “Vậy sức khỏe mình trước đây cứ yếu ớt có liên quan tới chuyện tráo mệnh này không?”
Cô nàng vẫn luôn khỏe mạnh lại yếu ớt, sau đó lại khỏe tiếp, rõ ràng là có vấn đề.
Trước đó không biết, cứ ngỡ là hệ miễn dịch thất thường, mà đi khám thì chẳng ra kết quả. Bây giờ nghe Mộc Mộc nói thì thấy rõ ràng hơn hẳn.
“A!” Tiền Hiểu Manh la một tiếng, “Tấm bùa đó, có phải là tấm bùa đó không?”
Cô ấy tận mắt nhìn thấy lá bùa đó rơi vào tay Mộc Mộc thì hóa thành tro tàn.
“Đúng.” Liễu Mộc Mộc gật đầu, “Chắc hẳn Từ An Trạch chính là đồng lõa với Trác Nhiễm. Có vài thứ cậu ta cho cậu để trợ giúp cho việc tráo mệnh. Tấm bùa bình an cậu ta đưa cậu có lẽ cũng thế. Sức khỏe cậu bỗng trở nên yếu kém, khả năng là do những thứ đó có tác dụng tráo mệnh trong khoảng thời gian ngắn.”
“Chuyện lớn vậy mà sao cậu không nói với bọn mình trước? Bọn mình còn vô tư đến tham gia tiệc sinh nhật cô ta như vậy. Dọa chết mình rồi.” Tiền Hiểu Manh nhịn không được phàn nàn.
“Nói trước thì cậu có cách giải quyết à?” Vệ Tuyết hỏi.
“Nhưng ít nhất cũng đề phòng trước được mà. Như vậy cần gì tham gia tiệc sinh nhật gì chứ.”
Vệ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu biết Từ An Trạch và Lam Lam quen biết bao lâu không? Bọn họ đã ủ mưu từ tận một năm trước, ngay cả việc Từ An Trạch trở thành bạn trai Lam Lam cũng do bọn họ sắp xếp. Cậu nghĩ nếu bọn họ muốn làm gì Lam Lam thì cô ấy có cơ hội phản kháng à?'
Nói rồi cô ấy nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
Liễu Mộc Mộc gật đầu: “Có tránh được lần này thì cũng chẳng tránh được lần sau.”
Cho nên cách tốt nhất là nhân lúc cô biết trước mọi chuyện, thẳng tay phá hỏng kế hoạch bọn họ luôn. Xong chuyện rồi thì bọn họ làm gì có cơ hội lần sau.
“Đúng ha…” Tiền Hiểu Manh ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý lắm, “Nhưng mà ít nhất cũng nên gọi điện nói bọn mình chứ. Một mình cậu đối đầu với bọn họ, lỡ như có nguy hiểm gì thì bọn mình cũng chẳng biết có chuyện xảy ra.”
Lần này mọi người đều đồng ý với lời Tiền Hiểu Manh.
“Được được, lần sau mình nhất định sẽ chú ý.” Liễu Mộc Mộc đồng ý rất nhanh. Mặc dù với cô mà nói, chẳng có nguy hiểm gì mấy. Thế nhưng bạn bè đã quan tâm vậy thì cô cũng nên đồng ý.
Trác Nhiễm sẽ làm gì, có ai giúp cô ta hoàn thành nghi thức. Cô đã xem hết từ đầu tới cuối rồi, tỉ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lớn. Mà cho dù có chuyện ngoài ý muốn thật thì người gặp nguy cũng không phải cô.
Trác Nhiễm chạm thử số mệnh Thiên Sát Cô Tinh của cô, người xui xẻo chắc chắn chẳng phải cô.
Nhưng mà Liễu Mộc Mộc vẫn hơi áy náy, nói với Tiết Lam: “Thật sự xin lỗi, Lam Lam. Mình lại giấu cậu chuyện này.”
Tiết Lam vội lắc đầu. Khi ấy trong đầu cô nàng chỉ nghĩ tới gút mắc tình cảm, có nên chia tay hay không. Vậy mà Liễu Mộc Mộc lại đang lo toan phải cứu cô nàng thế nào. Đã thế thì sao cô nàng có thể trách cô được.
Sau khi biết suýt chút nữa mình đã bị làm sao, cô nàng không thả lỏng được, may là mọi chuyện đã được giải quyết.
“Đừng nói xin lỗi chứ. May mắn là tới cuối cùng mình mới biết được sự thật. Dù sao thì mình có biết hay không cũng không quan trọng.”
Nếu biết trước, cô nàng sợ bản thân sẽ sụp đổ thật sự. Sau khi kết thúc mọi chuyện mới được biết, trong lòng không chỉ thấy may mắn, cô nàng còn chẳng thấy oán hận Từ An Trạch.
Ngay thời khắc anh ta bị còng tay, áp giải đi, anh ta đã trở thành một vị khách qua đường không quan trọng trong cuộc đời cô nàng rồi.
“À phải rồi Mộc Mộc, mấy cảnh sát đó có quen biết cậu không vậy?” Nói xong chuyện chính khiến người ta chẳng mấy vui vẻ rồi, Tiết Lam mới có tâm trạng hỏi chuyện khác.
“Ồ… Có gặp mấy lần, cũng coi như có quen biết.” Liễu Mộc Mộc chậm rãi trả lời, quen biết tới nổi vào phòng thẩm vấn hai lần đó!
Liễu Mộc Mộc đột nhiên nhớ ra chuyện cũ: Anh ấy còn chưa xin lỗi cô cả ngày nữa!
Thấy Tiết Lam có vẻ rất hứng thú, Liễu Mộc Mộc mới thuận miệng nói: “Tấm bùa bình an lần trước mình cho cậu là do cố vấn cục cảnh sát bọn họ vẽ, cái người mặc âu phục ấy, chắc là cậu gặp rồi ha?”
Tiết Lam còn chưa trả lời, Tiền Hiểu Manh đã che mặt hét lên: “Á á á, mình có thấy, mình có thấy. Cực kỳ đẹp trai luôn!”
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, còn cực kỳ có khí thế. Tiếc là trông khó gần quá, thuộc dạng chỉ có thể đừng từ xa thưởng thức ấy.
“Đúng chứ? Đúng chứ? Mình cũng thấy thế.” Đôi mắt Liễu Mộc Mộc hóa thành hình trái tim, cảm thấy mình đúng là có mắt chọn người.
Chủ đề trò chuyện sao bay lung tung rồi?
Vẻ mặt Vệ Tuyết một lời khó nói hết, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn giội một chậu nước lạnh đầy tuyệt tình: “Tỉnh lại coi. Cho dù là tuổi tác, giá trị bản thân hay là vị trí xã hội, các cậu cũng chẳng thích hợp với người ta đâu.”
Mặc dù, đúng là cảnh đẹp thì ngắm đã con mắt.
“Không sao.” Liễu Mộc Mộc xoay một vòng tại chỗ: “Mình có dùng đồng xu ông nội truyền lại bói thử rồi. Hai bọn mình chính là một đôi trời sinh!”
Vệ Tuyết lại nhịn không được mà nói: “Nhớ hôm trước cậu cũng dùng đồng xu ông nội truyền lại để bói xem lần đầu rung động của Hiểu Manh, kết quả cô ấy đi đường, vừa gặp đã yêu một con mèo con to khoảng bàn tay.”
Chị gái nhà người ta mới mua được con mèo đực nhỏ xíu ở cửa hàng thú cưng. Đi giữa đường thì đụng phải Hiểu Manh, cô ấy thấy đáng yêu quá canh me cả buổi có chịu đi đâu.
Đây mà gọi là rung động cái gì, không thể rung động với một thằng con trai bình thường à? Khác chủng tộc, nhất định chẳng có kết quả tốt!
Đôi khi Vệ Tuyết cảm thấy, mấy đồng xu của Mộc Mộc không đáng tin cho lắm, chí ít là sẽ có lệch lạc một xíu.
Tiết Lam ngồi bên cạnh che miệng cười, tiếc là chú mèo đực Hiểu Manh để tam đã là mèo nhà người ta, hại cô ấy mới rung động đã phải thất tình.
Bốn người đang nói chuyện thì đèn phòng ký túc tuyệt tình tắt ngúm.
Mười một giờ, cả lầu đều tắt đèn.
Mọi người không còn tâm trạng nói chuyện phiếm nữa. Tất cả đều mở đèn pin điện thoại, đặt lên trên giường, sau đó vội vàng thay đồ ngủ, rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ.
Cho dù có chuyện gì xảy ra thì các cô cũng chỉ là những sinh viên bình thường. May là ngày mai còn một ngày nghỉ nữa. Ngủ một giấc, chuyện gì cũng qua.
Cuộc sống còn phải tiếp tục, vẫn còn bao điều tốt đẹp.
Khi Liễu Mộc Mộc đã bình yên vào giấc, thì ở thủ đô xa xa, nhà họ Trác lại đang rơi vào hỗn loạn vì mất liên lạc với Trác Nhiễm và ngài Hứa.
Đã gần khuya nhưng Lâm Thu vẫn không ngủ được. Bà ta ngồi trên ghế sa lông, nói đi nói lại mấy câu với Trác Vĩnh Kỳ: “Sao Nhiễm Nhiễm vẫn chưa gọi chúng ta? Có phải nghi thức có vấn đề gì không?”
Trác Vĩnh Kỳ vẫn rất tỉnh táo, an ủi vợ mình: “Yên tâm đi. Cho dù có vấn đề thì cũng có thể chỉnh sửa kịp thời.”
Lần trước Ninh Viễn ngã ngựa chốn Khánh Thành, lại bị phía cảnh sát để mắt, thuận tiện điều tra ra vài thứ. Ông ta sợ rằng lại bị người ta để ý, sẽ bị phát hiện cho nên chỉ cho một mình ngài Hứa qua đó.
Con nhỏ thế thân đó cứ đòi đi Khánh Thành học làm gì chứ, hại con gái ông ta không thể không rời khỏi thủ đô. Đành coi như xui xẻo vậy.
Khoảng một giờ sáng, điện thoại riêng của nhà họ Trác bỗng nhiên reo lên, Lâm Thu vội bắt máy: “Nhiễm Nhiễm…”
Còn chưa nói hết câu đã bị chặn lại.
Không biết đầu dây bên kia nói thì mà Lâm Thu đột nhiên hét ầm lên: “Mấy người nói bậy nói đó gì đó. Con gái tôi làm gì mà tổ chức nghi thức tráo mệnh phạm pháp. Con bé đang ở đâu?
Cái gì, mấy người làm gì con bé? Sức khỏe con bé rất kém, nếu có chuyện gì xảy ra thì mấy người đừng hòng tôi tha mạng!”
Nói rồi nhanh chóng cúp máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Thu cứng đờ quay đầu nhìn chồng mình: “Nghi thức tráo mệnh thất bại rồi. Nhiễm Nhiễm thì bị bắt. Cảnh sát nói con bé đang hôn mê bất tỉnh. Chồng à, mình làm sao giờ?”
Trác Vĩnh Kỳ đứng dậy, vẻ mặt thâm trầm: “Đi, chúng ta tới Khánh Thành.”
Trác Nhiễm là đứa con duy nhất của bọn họ, đương nhiên không thể mặc kệ được.
“Thế nhưng bọn họ liệu có…” Lâm Thu thoáng do dự. Mặc dù bọn họ có quan hệ ở thủ đô, nhưng đó lại là Khánh Thành.
Hổ lạc đồng bằng còn bị chó khinh. Tình thế bên Khánh Thành chưa rõ, nếu đường đột qua đó, có tạo thành cơ hội tốt cho bọn cảnh sát không?”
“Không sao, để anh nói với Gia Duyệt trước một tiếng.”
Em gái Trác Vĩnh Kỳ, Trác Gia Duyệt được cưới vào nhà họ Tề, một gia tộc trong giới huyền học. Địa vị của nhà họ Tề khác nhà họ Trác bọn họ, là gia tộc lớn được truyền lại trăm năm.
Cho dù ông ta có bị bắt ở Khánh Thành thật thì chỉ cần em rể chịu trợ giúp, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Lâm Thu vội gật đầu: “Vậy thì tốt, anh gọi cho Gia Duyệt đi, còn em đi xếp đồ, chúng ta đến đó ngay trong đêm.”
Sáng hôm sau, vợ chồng nhà họ Trác tới Khánh Thành. Lâm Thu làm ầm làm ĩ một trận trong đồn cảnh sát, một hai đòi gặp con gái mình.
Cuối cùng sau khi bàn bạc xong, Phương Xuyên đồng ý dẫn bọn họ đi gặp Trác Nhiễm, nhưng không được lại gần.
Lâm Thu bất đắc dĩ đồng ý. Sau khi tới bệnh viện, nhìn thấy con gái đang nằm trên giường bệnh thì bà ta lại muốn xông lên. May là có cảnh sát đứng canh bên ngoài cản bà ta lại.
Ở ngoài cửa, Lâm Thu ôm Trác Vĩnh Kỳ khóc hu hu, còn vừa khóc vừa nói: “Nhiễm Nhiễm của tôi sao lại đáng thương như thế. Chỉ là phạm chút sai lầm, ai lại nhẫn tâm tới mức hại con bé thành ra như vậy?”
Trác Vĩnh Kỳ vỗ lưng bà ta, ánh mắt nhìn con gái trong phòng bệnh lộ ra nét hung ác.
Ông ta quay đầu hỏi: “Đồng chí cảnh sát. Cho dù con gái tôi sai thì cũng đã có pháp luật xử phạt con bé. Vì sao con bé lại hôn mê bất tỉnh, mong các cậu sẽ cho vợ chồng chúng tôi một câu trả lời thích đáng.”
Phương Xuyên lạnh mặt đáp: “Không thể tiết lộ chuyện liên quan tới vụ án.”
Trác Vĩnh Kỳ nghiến răng, quả thật chẳng thể làm gì anh ấy được.
Phương Xuyên tiếp tục nói: “Lát nữa mong hai người về cục cảnh sát phối hợp điều tra cùng tôi. Chuyện Trác Nhiễm tráo mệnh đã kéo dài một năm, mà một năm trước cô ta còn đang ở thủ đô.”
Nói bóng nói gió là hai người cũng chẳng thoát được vụ này đâu.
“Đương nhiên chúng tôi sẽ đồng ý phối hợp điều tra. Nhưng mong cậu cảnh sát trước khi định tội thì lấy bằng chứng ra đã.” Trác Vĩnh Kỳ cực kỳ tỉnh táo.
Phương Xuyên nhìn Trác Vĩnh Kỳ, trong lòng thầm nghĩ: Ông già này bình tĩnh thật.
“Đương nhiên rồi.” Phương Xuyên nở một nụ cười giả tạo.
Thật ra Trác Nhiễm đã tỉnh, nhưng cơ thể cô ta vẫn rất khó chịu, ngay cả mở mắt cũng chẳng đủ sức.
Cô ta nằm trên giường bệnh, có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ rất rõ, còn có bố mình đang nói chuyện với cảnh sát.
Nghi thức tráo mệnh của cô ta đã thất bại.
Trác Nhiễm nhớ ra rồi.
Ngay lúc cô ta đang định mở miệng gọi mẹ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ồn ào dưới giường mình.
Tiếng động đó khiến người ta ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cô ta cảm giác được, mùi hương này đang khiến con cổ trùng bất an trong người mình yên lặng lại.
Hệt như lúc còn nhỏ, khi cô ta bị cổ trùng hành hạ cho đau đớn không chịu nổi thì Từ An Trạch bỗng nhiên xuất hiện, khiến con cổ trùng đó yên tĩnh lại.
Là Từ An Trạch đến ư?
Ý thức Trác Nhiễm dần mơ màng hơn. Trong mùi hương mê người ấy, con cổ trùng ký sinh trong người cô ta mấy chục năm đã rời đi ngay khi cô ta chẳng còn tri giác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận