Một chất lỏng trong suốt chảy từ mũi Trác Nhiễm ra. Bọn chúng lần theo nơi mùi hương kia phát ra, chui ra khỏi cửa sổ phòng bệnh.
Nhìn từ xa thì y hệt vũng nước, chẳng thể khiến bất cứ ai chú ý.
Dưới lầu khi nội trú có một chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen đứng đó. Trong tay anh ta là hai túi trái cây, có vẻ là tới thăm bệnh.
Nếu có người chú ý thì sẽ phát hiện anh ta đã đứng đó nửa tiếng rồi, chưa hề di chuyển.
Đột nhiên, anh ta như nhận ra gì đó, đôi mắt giấu dưới chiếc mũ hơi sáng lên. Anh ta đặt trái cây xuống đất, lấy một lư hương lớn bằng bàn tay từ túi quần.
Sau khi mở nắp lư hương ra, có một vũng nước rơi chuẩn xác vào trong đó.
“Nhà họ Trác nuôi sản phẩm mới hoàn thành một nửa này cũng tốt đấy chứ.” Chàng trai nhanh chóng đóng nắp lại, phấn khích lẩm bẩm.
Sau đó lại cầm túi trái cây lên, bước nhanh mấy bước rời đi.
“Đã cho hai người gặp con gái rồi. Bây giờ mong hai người sẽ về cục cảnh sát phối hợp điều tra cùng tôi.” Phương Xuyên không chút khách sáo nói với vợ chồng Trác Vĩnh Kỳ.
“Con gái tôi còn chưa tỉnh lại, tôi muốn ở lại đây chăm sóc con bé.” Nhưng dù nói gì thì Lâm Thu cũng không chịu đi.
Thái độ Phương Xuyên cứng rắn hơn: “Sợ là không được. Theo như quy định thì hai người không thể tiếp xúc một thời gian dài với nghi phạm.”
“Nghi phạm gì mà nghi phạm. Cậu ăn nói kiểu gì đấy? Con gái tôi đã phạm tội gì? Con bé chỉ là còn nhỏ nên không biết gì mà thôi.”
Ánh mắt Phương Xuyên lạnh đi: “Bà yên tâm. Tôi sẽ truyền đạt đầy đủ ý của bà lên trên tòa án thông qua đơn khởi tố.”
Vụ án của Trác Nhiễm đã có bằng chứng cực kỳ rõ ràng, không có khả năng để lật ngược ván cờ nữa. Chi tiết bên trong rất ác liệt, lại rõ ràng là cố ý. Cho dù chưa đạt được mục đích thì theo suy đoán của Phương Xuyên, tám mươi phần trăm là bị kết án ở mức xử cao nhất.
Lại thêm thái độ kiêu ngạo của người nhà họ Trác, cho dù bây giờ chưa bắt điểm yếu thì cũng để lại ấn tượng xấu với bên trên.
Trác Vĩnh Kỳ không ngờ thái độ của viên cảnh sát này sẽ cứng rắn như vậy. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng ông ta biết không nên đối đầu với anh ấy.
Ông ta vội giải thích: “Đồng chí cảnh sát, ý của vợ tôi không phải vậy. Chỉ là bà ấy thương con quá nên mới lỡ lời.”
Phương Xuyên chỉ cười không nói.
Anh ấy tự biết phân biệt đâu là lỡ lời, đâu là nói thật.
“Đi thôi.” Trác Vĩnh Kỳ liếc qua phòng bệnh, sau đó vỗ vai vợ mình, nói với bà ta.
“Nhưng sức khỏe Nhiễm Nhiễm nhà ta vẫn còn yếu. Lỡ mấy người này không chăm sóc con bé tốt thì sao bây giờ?” Lâm Thu bị chồng mình giữ chặt bả vai. Hai người đi xa rồi, nhưng bà ta vẫn lo lắng quay đầu lại.
Phía sau hai vợ chồng là Phương Xuyên cách bọn họ một khoảng. Trác Vĩnh Kỳ nói nhỏ bên tai vợ: “Yên tâm đi. Trước tiên cứ để Nhiễm Nhiễm chịu khổ một thời gian. Mấy người đó không thể để ý con nhỏ thế thân kia mãi được. Số mệnh này, kiểu gì chúng ta cũng phải tráo.”
Cho dù con gái ông ta bị giam giữ thì sao chứ. Chỉ cần đưa tới thủ đô thì ông ta tự khắc có cách đưa cô ta ra trong thời gian nhanh nhất.
Ông ta không tin là bọn cảnh sát Khánh Thành có thể quản chuyện con gái ông ta ở tận thủ đô.
Lúc vợ chồng nhà họ Trác đang nói chuyện, thiết bị giám sát trong phòng bệnh Trác Nhiễm bỗng phát ra âm thanh chói tai.
Viên cảnh sát canh ngoài cửa vội chạy đi tìm bác sĩ. Không tới một phút, một nhóm nhân viên y tế đã tràn vào. Trác Vĩnh Kỳ bị chặn ngoài cửa chỉ kịp nghe một câu nhóm người đó nói: “Nhịp tim đột nhiên dừng lại, chuẩn bị…”
Một nhóm bác sĩ, y tá ở bên trong cố gắng cứu chữ cho Trác Nhiễm bỗng nhiên xuất hiện bất thường. Khi Lâm Thu phản ứng lại chuyện đang xảy ra thì bắt đầu gào khóc muốn vào trong phòng bệnh.
Phương Xuyên nhíu mày giữ người lại, ánh mắt nhìn vào trong phòng bệnh mang theo ý nghi hoặc. Anh ấy giao Lâm Thu lại cho Trác Vĩnh Kỳ, sau đó gọi điện bảo Yến Tu dẫn người tới.
Tình hình trước đó của Trác Nhiễm vẫn còn rất ổn định, sao bố mẹ cô ta mới tới ngoài phòng bệnh thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay. Mặc dù trông hai vợ chồng rất để ý Trác Nhiễm, nhưng Phương Xuyên vẫn nghi ngờ bọn họ giở trò trước tiên.
Khi Yến Tu tới, bác sĩ vẫn còn đang cứu chữa, nhưng tình huống không mấy khả quan.
Khoảng nửa tiếng sau, có làm thế nào cũng chẳng thể khôi phục nhịp tim cho Trác Nhiễm, bác sĩ chính thức thông báo tim cô ta ngừng đập, đã tử vong.
Sau khi nghe bác sĩ nói xong, Lâm Thu hôn mê bất tỉnh, Trác Vĩnh Kỳ thì ngẩn cả người. Mãi tới khi ông ta nhìn thấy Phương Xuyên và Yến Tu muốn vào phòng bệnh thì đột nhiên xông tới, dùng tay túm lấy cổ áo Phương Xuyên, gào thét: “Có phải là do mấy người không? Mấy người đã làm gì con gái tôi?”
Phương Xuyên giữ cổ tay ông ta lại, sau đó đẩy ông ta ra: “Ông Trác, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Trác Nhiễm.”
Yến Tu vào phòng bệnh, quan sát thi thể xong thì lên tiếng: “Đã điều tra ra nguyên nhân.”
Lời anh nói thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Yến Tu cởi bao tay mới dùng để chạm vào thi thể ra, ném vào thùng rác, lạnh giọng nói: “Không phát hiện cổ trùng trong người cô ta nữa.”
Anh ngẩng đầu nhìn vợ chồng Trác Vĩnh Kỳ ngoài cửa: “Chắc là hai người có thể nói tôi biết, cổ trùng trong người con gái hai người là loại cổ trùng gì?”
“Cái gì? Sao có thể được?” Trác Vĩnh Kỳ không tin nổi, khẽ thì thào, “Loại cổ trùng đó vốn không thể lấy ra.”
Yến Tu lặp lại câu hỏi: “Rốt cuộc thì cô ta trúng cổ gì?”
“Cổ Trường Mệnh, là sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện.” Bờ môi Trác Vĩnh Kỳ run rẩy, “Nhà tôi đã tìm tới rất nhiều cổ sư, nhưng không ai có thể lấy nó ra được.”
“Sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện à…” Yến Tu suy nghĩ gì đó.
Nghe tên là biết, đây là một loại cổ trùng cực kỳ quý.
Nhưng nó cũng chỉ là lời đồn thôi. Ba mươi năm trước, có một gia tộc chuyên điều khiển cổ trùng đã nảy ra ý định này. Còn về chuyện bọn họ có đi luyện chế thật hay không thì không ai biết.
Sau này gia tộc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhiều người tử vong. Thời thế khi ấy hỗn loạn, cho nên chẳng ai biết rốt cuộc là ai ra tay. Tới tận bây giờ, gia tộc đó chỉ còn một người sống sót, nhưng tuổi đã hơn tám mươi, sợ là không sống được bao lâu nữa.
Người đời đều truyền nhau rằng, loại cổ trùng này có thể kéo dài mạng sống con người. Nếu nuôi cổ trùng trong cơ thể, có thể chữa được mọi vết thương, bệnh tật.
“Ông lấy được sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện này ở đâu?” Yến Tu rất hiếu kỳ.
Trác Vĩnh Kỳ thoáng do dự.
Biết ông ta không muốn trả lời lắm, khóe miệng Yến Tu nhoẻn lên thành một đường cong: “Phản ứng của ông Trác khiến tôi rất nghi ngờ, liệu vụ thảm sát cả gia tộc ba mươi năm trước có liên quan tới ông hay không?”
Trác Vĩnh Kỳ vội lắc đầu: “Không, không, không. Tôi không có liên quan chút nào. Sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện này là do nhà họ Từ đưa cho tôi.”
“Nhà họ Từ?” Nếu anh nhớ không lầm thì quả thật gia tộc điều khiển cổ trùng đó họ Từ thật.
“Là một nhánh bên của gia tộc đó. Bọn họ tìm thấy sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện bị giấu đi. Sau này trong tiệc sinh nhật một tuổi của con gái tôi, bọn họ tới cửa cầu xin trợ giúp, cho nên mới mang thứ này tới.”
“Một thứ quý giá như vậy, vì sao họ lại tặng cho ông?”
“Bởi vì sản phẩm chưa hoàn thiện này vốn chẳng có hiệu quả rõ rệt gì.” Chẳng những chẳng có hiệu có mà còn không thể lấy ra nếu nó chui vào cơ thể người. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Trác Vĩnh Kỳ lại không nhịn được mà trách nhà họ Từ.
Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ được, mười mấy năm sau, cổ trùng lại có thể tự rời đi, còn con gái ông ta cũng qua đời!
“Cảm ơn sự phối hợp của ông Trác. Tiếp theo chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra thi thể của Trác Nhiễm để xác nhận nguyên nhân cái chết của cô ta.”
Trác Vĩnh Kỳ cũng chẳng muốn phối hợp, nhưng ông ta vốn không có quyền quyết định.
Không lâu sau đã có kết quả kiểm tra thi thể, kết quả này vượt quá dự đoán của mọi người.
Sau khi giải phẫu trái tim Trác Nhiễm ra, cho thấy lúc còn sống, cô ta mắc bệnh tim rất nặng. Nhưng theo như lời khai của vợ chồng Trác Vĩnh Kỳ thì mỗi năm, Trác Nhiễm đều đi khám sức khỏe hai lần, kết quả khám sức khỏe đều rất bình thường.
nếu không phải tình trạng trái tim cô ta đột nhiên chuyển biến xấu thì chỉ có thể là liên quan tới sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện trong người cô ta thôi. Sản phẩm chưa hoàn thiện này, có lẽ cũng không vô dụng như người khác nghĩ.
Cuối cùng dẫn tới một kết quả, bởi vì cổ trùng rời đi nên Trác Nhiễm bị đau tim và tử vong.
“Như vậy là cổ trùng bị cắn trả do nghi thức kia hỏng, cho nên rời đi luôn rồi?” Phương Xuyên vừa nhìn báo cáo giải phẫu vừa nghi ngờ hỏi.
“Còn có một khả năng.” Yến Tu nói, “Cổ trùng đã bị cổ sư lấy đi.”
“Thế nhưng không phải Trác Vĩnh Kỳ bảo không thể lấy cổ trùng ra được à?”
Yến Tu híp mắt: “Không có loại cổ trùng nào không thể lấy ra. Lúc trước không lấy ra được có lẽ vì chưa tới lúc, thời gian ký sinh vẫn chưa đủ lâu để rời đi.”
“Nhà họ Từ?” Phương Xuyên nghe vậy liền hiểu ra.
Cổ trùng là do nhà họ Từ mang tới, vậy tám mươi phần trăm, con cổ trùng đó cũng do bọn họ điều khiển.
“Tôi nhớ tên đồng lõa với vụ Trác Nhiễm cũng mang họ Từ. Trùng hợp thật.”
“Trùng hợp hơn là trong tay em còn có ba vụ án tương tự đây này.” Lúc này, Yến Linh bước tới, ném một phần hồ sơ vụ án cho Phương Xuyên.
Sau khi mở ra xem, Phương Xuyên nhíu mày: “Ba người này khi còn sống đều bị bệnh liên quan tới các cơ quan nội tạng rất nặng à?”
Yến Linh gật đầu: “Bọn em nghi ngờ mấy sản phẩm cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, ví dụ như làm cơ quan nội tạng bị tổn thương chẳng hạn. Nhưng bọn nó cũng có thể thay thể cơ quan nội tạng đó, khiến người bị ký sinh vẫn sống bình thường. Một khi bọn nó rời khỏi cơ thể, người bị ký sinh không thể sống tiếp nữa.”
“Có nghi phạm chưa?” Phương Xuyên hỏi.
Yến Linh nhún vai: “Lúc đầu thì không có, nhưng giờ có rồi.”
Mấy vụ án tử vong trước đó đều là bọn có tiền bình thường. Bọn họ thông qua con đường phi pháp, mua được cách kéo dài mạng sống. Đến khi đúng lúc, cổ trùng sẽ bị lấy đi, bọn họ cũng chết.
Nhưng mà người bán cũng không hẳn là lừa người. Đúng là mấy kẻ mua cách kéo dài mạng sống đó đều sống lâu hơn ban đầu một chút, nhưng nghe nói cuộc sống cũng chẳng mấy vui sướng gì.
Chỉ có vụ án của Trác Nhiễm là xuất hiện manh mối nhà họ Từ.
“Em sẽ cho người điều tra nhà họ Từ.” Yến Linh cười với Phương Xuyên.
Phương Xuyên khép hồ sơ vụ án lại: “Cũng được.”
Mặc dù Yến Linh làm vậy là có ý đoạt vụ án của mình, nhưng Phương Xuyên cũng không để ý lắm. Chuyện nhà họ Từ cũng phải mấy chục năm, bọn họ muốn điều tra thì sẽ mất khá nhiều thời gian, thôi cứ để trụ sở chính tự hành hạ chính mình đi.
Cái chết của Trác Nhiễm không được công bố ra bên ngoài, ngay cả Liễu Mộc Mộc cũng chẳng biết gì. Trong trường có người nghi ngờ Trác Nhiễm phạm pháp nên bị bắt, nhưng khá ít người tin. Cho dù hôm đó rất nhiều người tham gia tiệc sinh nhật cô ta thì chỉ có lác đác vài người biết sự thật mà thôi.
Nhiều người tin vào giả thuyết sức khỏe cô ta không tốt nên chỉ đành lựa chọn nghỉ học hơn.
Mà Từ An Trạch lại không nổi tiếng như Trác Nhiễm, anh ta có rời đi cũng chỉ khiến mấy sinh viên cùng khoa bàn tán mấy người rồi thôi.
Thời gian vẫn luôn trôi rất nhanh, mới đó là Liễu Mộc Mộc đã đi học được mấy tháng. Lúc cô tới Khánh Thành vẫn còn là mùa hè, nhưng giờ đã tới mùa đông.
Nhiệt độ mùa đông ở đây so với quê cô, miền Bắc, thì chỉ đáng coi là cuối thu mà thôi.
Nhưng cô vẫn bọc mình như con gấu nhỏ theo thói quen. Đây là sự quật cường cuối cùng của người miền Bắc, không ai có thể khiến cô rời khỏi em yêu quần dài và áo lông.
Mặc dù mùa đông cũng chẳng ấm áp lên được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận