Đương nhiên, chuyện này không đủ để cô phiền não. Thứ duy nhất có thể khiến sinh viên phiền não chỉ có thi cử thôi.
Cuối học kỳ, các cô chính thức bước vào tuần thi cử.
Bốn người trong phòng ký túc ngồi tại chỗ của mình, điên cuồng lật sách. Nhất là Tiết Lam, cô nàng ngồi trước bàn học từ sáng tới đêm.
Theo lời cô nàng thì chỉ nên để lại một cái giữa tình yêu và học tập. Cô nàng đã mất đi tình yêu rồi, chỉ có học bổng mới đền bù cho tổn thất tinh thần của cô nàng thôi.
Tóm lại, phải càn quét sạch.
Liễu Mộc Mộc cũng rất nghiêm túc học hành, nhưng có một môn chuyên ngành đã định sẵn là cô chẳng thi đậu được… Toán cao cấp.
Cô thật sự không hiểu, vì sao lên đại học rồi còn phải học toán cao cấp chứ? Không thấy vừa không có tình người vừa ác độc lắm à?
Toán cao cấp học kỳ này, cô học mà cứ như không học.
Cuối cùng chỉ đành gửi gắm hi vọng vào huyền học thôi…
Lúc thi cứ ném đồng xu kiếm chút điểm, chắc không có giám khảo canh thi nào xiên cô ngay hiện trường đâu ha?
Sau khi thi môn toán cao cấp xong, Liễu Mộc Mộc quyết định đợi khi thi xong môn cuối cùng sẽ đi cúng bái ông nội một chút, cảm ơn ông đã ép mình học gieo quẻ, cứu vớt số điểm toán cao cấp của cô cho trên trung bình.
Khi thi xong, mọi người đều bắt đầu thu dọn hành lý, dự định về nhà nghỉ đông.
Nhà Liễu Mộc Mộc ở ngay Khánh Thành nên cũng chẳng cần thu dọn gì nhiều.
Ngày được nghỉ, vẫn là lão Đổng tự mình tới đón cô.
Rèn luyện cả nửa năm trời, bây giờ Khương Lệ nhìn thấy Liễu Mộc Mộc cũng có thể cực kỳ bình tĩnh. Thấy Đổng Chính Hào kéo va li bước vào cùng Liễu Mộc Mộc, bà còn lên tiếng chào hỏi: “Về rồi à.”
Đổng Kỳ ngồi trên ghế sa lông phát ra một tiếng “Xùy…” cực kỳ kêu tai, diễn tả trọn vẹn sự khinh thường đối với người nào đó.
Cho dù mẹ ruột cậu cúi đầu chịu thua thì cậu vẫn sẽ đối đầu với Liễu Mộc Mộc như cũ, tuyệt đối không lùi bước!
“Tiểu Kỳ được nghỉ đông rồi à. Thi cuối kỳ sao rồi?” Liễu Mộc Mộc vờ lơ đễnh hỏi.
Đổng Kỳ cảnh giác liếc cô một cái. Khương Lệ trả lời thay cậu: “Cũng được, đều trên trung bình cả.”
Nhà họ Đổng không yêu cầu con cái phải có thành tích cao, nói đúng hơn thì đây là tiêu chuẩn cho con trai trong họ thôi. Dù sao sau này cậu cũng được thừa kế khối gia sản khổng lồ mà Đổng Chính Hào để lại, thành tích học tập đương nhiên chẳng quan trọng.
“Thật à?” Liễu Mộc Mộc nhếch môi, “Điểm toán được bao nhiêu?”
“Em trai con thi toán được hơn 110 điểm đó. Đứa nhỏ này rất thông minh, giống bố.” Đổng Chính Hào khá tự hào.
Đổng Kỳ đang ngồi trên ghế sa lông cứ giật giật người.
“Xem ra cũng giỏi lắm chứ.” Cô khen một câu.
Chủ đề này tới đó là kết thúc. Nhưng lúc ăn cơm tối, Liễu Mộc Mộc lại hỏi điểm của Đổng Duyệt.
Cô ấy cũng không giấu, nói điểm các môn cho Liễu Mộc Mộc.
Điểm của Đổng Duyệt cũng khá bình thường. Điểm văn của cô ấy không tệ, nhưng điểm toán thì vừa vặn trên trung bình. Điểm toán lớp mười một chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, sợ là thành tích này sẽ phải đứng hạng chót cả năm mất.
Khương Lệ khó chịu ra mặt, bắt đầu trách mắng: “Ngày nào cũng bảo học mà con học kiểu gì thế? Điểm toán thì trung bình. Sắp tới đi học lại sẽ họp phụ huynh, mẹ không đi đâu, mặt mẹ không dày đến mức đó.”
“Đúng vậy.” Đổng Chính Hào đồng tình với vợ mình, dùng đũa chỉ vào con gái nhỏ, “Rảnh rỗi thì học tập em trai con kìa. Bình thường nó có học gì đâu, vậy mà điểm thi lại bỏ xa con cả một đoạn.”
Đây mới là con nhà họ Đổng chứ! Đổng Chính Hào thoáng tự hào nghĩ.
Đổng Kỳ đắc ý hừ một tiếng, nói với Đổng Chính Hào: “Bố, con muốn một chiếc xe thể thao.”
Đổng Chính Hào hơi do dự: “Nhưng con chưa đủ tuổi, không có bằng lái thì mua xe thể thao làm gì.”
“Con không quan tâm, con muốn xe thể thao. Bây giờ không lái được thì cứ để đó sang năm lái. Bố mua cho con đi!” Cậu ầm ĩ.
Khương Lệ phụ họa: “Khó lắm con mình mới thi được điểm cao. Cũng chỉ là một chiếc xe thể thao thôi mà, cứ mua đi.”
Bà có ý đồ riêng, dù sao cũng là tiêu tiền cho con trai mình, bây giờ cứ dùng nhiều một chút, sau này tiền chia cho Liễu Mộc Mộc lại ít đi.
Lúc trước Đổng Chính Hào còn muốn mua một căn biệt thự cho Liễu Mộc Mộc. Mặc dù chưa mua nhưng Khương Lệ để ý lắm đấy.
“Được, được, được. Mua, mua, mua.” Cuối cùng Đổng Chính Hào bị vợ con làm phiền mãi nên đồng ý.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, còn Đổng Duyệt vẫn bị cách ly ở ngoài như trước.
Cơm nước xong xuôi, Liễu Mộc Mộc bỗng lấy ra đồng xu, đẩy tới trước mặt Đổng Chính Hào.
Đổng Chính Hào hơi ngạc nhiên, vậy mà con gái lại chủ động coi bói cho ông à? Hiếm thấy quá nha.
“Bố gieo một quẻ đi, để con bói cho.”
“Bói gì?”
“Bói xem em trai có phải con ruột của bố không.”
“Ý con là sao?” Đổng Chính Hào còn chưa nói gì, Khương Lệ đã nhảy dựng cả lên.
“Mộc Mộc, con nói gì đó?” Hiếm khi thấy Đổng Chính Hào mất hứng giận tái mặt như thế. Dù vậy, ông cũng không trách mắng quá nặng lời, “Sau này không được nói thế nữa.”
Liễu Mộc Mộc vẫn cứ cười tủm tỉm, ngón tay nghịch mấy đồng xu trên bàn: “Chúng ta phân tích chút ha. Hai con gái của bố, điểm toán đều xấp xỉ trung bình, thế mà con trai bố lại suýt soát điểm tối đa. Bố cảm thấy rốt cuộc thì con trai bố di truyền gen học toán từ ai vậy?”
Đổng Chính Hào lập tức cứng người.
Liễu Mộc Mộc lại nói tiếp: “Bố, làm người thì phải trung thực nha.”
Được, Đổng Chính Hào thừa nhận mình không giỏi toán cho lắm.
Trình độ của ông chỉ khoảng tiểu học mà thôi.
Liễu Mộc Mộc nhìn qua Đổng Kỳ còn đang đắc ý vì sắp có xe thể thao: “Con cũng không nghi ngờ thân phận của em trai cho lắm, chỉ là đang nghi ngờ điểm số của em ấy thôi.”
“Ý con là gì? Dì còn đang giữ phiếu điểm của Kỳ Kỳ đây này.”
Khó khăn lắm con trai mới thi được điểm cao, vậy mà bị Liễu Mộc Mộc nghi ngờ, thế nên Khương Lệ đi lên lầu lấy phiếu điểm con trai đưa mình xuống.
Bà đập phiếu điểm lên mặt bàn: “Cái này mà làm giả được chắc? Dì biết con chẳng ưa Kỳ Kỳ, nhưng dù sao thằng bé cũng là em trai con…”
Liễu Mộc Mộc đưa phiếu điểm tới trước mặt Đổng Duyệt, hỏi cô ấy: “Phiếu điểm hồi cấp hai của em cũng như vậy à?”
Đổng Duyệt thoáng im lặng, nhìn sang Đổng Kỳ.
Đổng Kỳ đang hung hăng trừng cô ấy.
Đổng Duyệt cụp mắt: “Chất giấy không giống.”
“Con nói cái gì? Đây là giả?” Đổng Chính Hào đột nhiên đứng lên, giật lấy phiếu điểm.
“Muốn xác nhận thật giả thì cứ hỏi giáo viên chủ nhiệm là đúng nhất.” Liễu Mộc Mộc lên tiếng cực đúng lúc.
Bởi vì bình thường bận bịu công việc, lại thêm thành tích trước kia của Đổng Kỳ không tốt, cậu còn hay phá phách, cho nên hai vợ chồng ít khi liên lạc với giáo viên chủ nhiệm. Người ta tự biết thái độ của bọn họ nên bình thường có việc sẽ liên lạc với thư ký của Đổng Chính Hào.
Đổng Chính Hào gọi thư ký, bảo thư ký gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm lớp Đổng Kỳ.
Mười phút sau khi cúp máy, không biết Đổng Kỳ đã chạy tới phương trời nào.
Hỏi xong mới biết, điểm toán chỉ có 11 điểm chứ không phải 110.
Quả nhiên đúng là con ruột Đổng Chính Hào, chẳng khác một chút nào hết.
Cuối cùng, Đổng Chính Hào bắt được Đổng Kỳ đang trốn trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ của cậu.
Lần trước đã dùng chày cán bột dạy dỗ con cái, có lẽ ông thấy trải nghiệm khá tốt thế nên lần này đi thẳng tới phòng bếp tìm chày cán bột xong mới chạy đi tìm người.
Khi trước Đổng Kỳ không chạy bởi vì còn đang đau chân, nhưng giờ đã khỏi hẳn, sao cậu có thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ chờ bị đánh được.
Hai bố con một người đuổi một người chạy. Liễu Mộc Mộc lấy xô kem từ tủ lạnh ra, đưa cho Đổng Duyệt một cái muỗng.
Đổng Duyệt nói nhỏ: “Đây là kem mẹ mua cho Đổng Kỳ đó.”
Còn là vị mà Đổng Kỳ thích nhất.
“Thi toán được 11 điểm không xứng ăn kem.” Liễu Mộc Mộc múc một muỗng kem lớn, cực kỳ hài lòng, trong nhà phải sôi nổi như vậy mới tốt.
Cuối cùng Đổng Kỳ vẫn thua. Lúc chạy trên cầu thang, tốc độ hơi chậm một chút nên bị bố mình đè lại giữa đường mà đánh một trận cực hăng.
Cậu kêu bố gọi mẹ, xen vào đó còn có tiếng mắng chửi Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt.
“Con còn dám chửi chị con? Ít ra chị con còn thi được điểm toán trung bình. Con thì sao? 11 điểm? Thi kiểu gì đấy?” Đổng Chính Hào tức đến nổi đỏ mặt tía tai, ông cảm thấy Đổng Kỳ làm mình mất hết mặt mũi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu còn đặc biệt nói khéo cho ông biết thành tích của Đổng Kỳ xếp thứ nhất từ dưới lên cả trường.
Thành tích như thế mà còn có gan bảo ông mua xe cho!
Nghĩ tới đây, tay vung chày cán bột của Đổng Chính Hào lại càng có lực hơn.
“Sao chị biết điểm toán của em ấy là giả vậy?” Đổng Duyệt lặng lẽ hỏi Liễu Mộc Mộc.
Miệng Liễu Mộc mộc còn đang ăn kem. Cô trả lời: “Tướng mạo em ấy chẳng dính gì tới thông minh cả.”
Ngoại trừ nguyên nhân tướng mạo thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, đó là Liễu Mộc Mộc không tin, ngay cả coi bói cũng không cứu nổi điểm toán của cô, vậy mà Đổng Kỳ có thể giỏi hơn cả cô!
Chẳng lẽ cô còn ngu hơn Đổng Kỳ à? Không thể nào.
Quả nhiên, gen di truyền có bao giờ sai.
Trận đòn giáo dục của Đổng Chính Hào kéo dài cả một tiếng đồng hồ khiến tiếng quỷ khóc sói gào vang vọng khắp biệt thự. Xe thể thao đã không có, ngay cả kỳ nghỉ cũng đi tong. Tiếp đó, cậu bị nhốt trong nhờ chờ gia sư tại nhà đến dạy kèm môn toán.
Đổng Kỳ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, nhân lúc buổi tối mọi người đều về phòng ngủ rồi, cậu nhanh chóng thu dọn máy chơi game và máy tính của mình, quyết định bỏ nhà đi trốn.
Sáng hôm sau, Khương Lệ phát hiện phòng con trai mình trống không, trên giường chẳng có chút hơi ấm nào, hoảng sợ chạy đi gọi Đổng Chính Hào.
Hai vợ chồng náo loạn cả nhà một trận khiến hai thành viên còn lại thức giấc.
Khương Lệ vội chạy đi xem camera, vừa ra cửa thì phát hiện nhà họ Trương bên cạnh cũng đang hoảng loạn. Bà hỏi ra mới biết, cháu trai lớn Trương Dương của nhà bọn họ cũng chẳng biết đã chạy đi đâu rồi.
Sau khi xem camera xong, họ biết được Đổng Kỳ và Trương Dương cùng rời khỏi tiểu khu. Đặc biệt là Đổng Kỳ còn kéo theo va li, nhìn là biết đang muốn bỏ nhà đi bụi.
“Đều tại anh cả, tự nhiên đánh thằng bé làm gì? Cùng lắm thì là thi được 11 điểm thôi, có phải chuyện lớn đâu. Bây giờ thằng bé tức tới nổi bỏ nhà ra đi rồi kìa.” Khương Lệ không nhịn được lại trách mắng Đổng Chính Hào.
Đổng Chính Hào còn chưa lên tiếng, Liễu Mộc Mộc bên cạnh đã nói xen vào: “Cần gì trách bố chứ. Cây nhỏ mọc lệch là do chưa bị xã hội vùi dập thôi. Mẹ nhìn con và Duyệt Duyệt kia, đều rất bình thường.”
Trong lòng Khương Lệ tự nhủ, sao hai cô có thể so sánh với con trai bà được. Nhưng Đổng Chính Hào lại gật đầu: “Mộc Mộc nói đúng lắm, đều tại em nuông chiều con quá.”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Rốt cuộc thì tụi nhỏ đi đâu mất rồi?”
“Mẹ, hay là chúng ta báo cảnh sát trước đi.” Người nói là con dâu nhà họ Trương, cũng là mẹ kế của Trương Dương.
Người khác còn chưa phản ứng lại, bà lão đã tát một cái vào mặt con dâu: “Nếu không phải do cô chọc tức Dương Dương thì thằng bé có bỏ đi không? Cháu tôi mà bị gì thì cô cứ chờ đấy.”
Bà lão nhà họ Trương cực kỳ vô lý, rất giống mẹ Đổng Chính Hào lúc trước.
Khương Lệ nhìn mà không đành lòng, kéo con dâu nhà họ Trương dậy rồi bước tới khuyên nhủ: “Dì à, cả hai đứa nó đều lớn vậy rồi, trong tay cũng có tiền, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu ạ.”
Khi nãy bà cũng hấp tấp quá. Bây giờ tỉnh táo rồi, nghĩ lại thì con trai mình có phải đứa nhóc mấy tuổi đâu, sao có thể tùy tiện bị người ta bắt cóc được.
Cơn giận của bà lão họ Trương chưa tan, hung hăng trừng con dâu, thái độ với Khương Lệ thì đã khá hơn chút: “Vậy theo cô thì không cần báo cảnh sát à?”
“Không cần đâu ạ. Để cháu gọi điện hỏi họ hàng cháu một chút. Nếu không thì chờ thằng bé nhà cháu quẹt thẻ tín dụng thì sẽ biết nó ở đâu ạ.”
Khương Lệ cảm thấy, có lẽ con trai mình sẽ không đi xa quá đâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận