Đổng Kỳ bỏ nhà ra đi là vì xúc động nhất thời. Theo như ghi chép chi tiêu của tâm thẻ cậu giữ thì đêm đi khi rời nhà đi, cậu đã đặt một phòng năm nghìn tệ* ở một khách sạn năm sao cách nhà mình mười phút đi bộ.
*Hơn 17 triệu VND.
Sáng hôm sau thì tới cửa hàng gần đó mua bốn đôi giày, tốn mười nghìn tệ*, mua một chiếc máy chơi game mới tốn ba nghìn tệ**.
*Khoảng 35 triệu VND
**Hơn 10 triệu VND
Vốn dĩ Đổng Chính Hào còn thấy áy náy vì mình làm con trai bỏ nhà đi trốn. Nhưng suy nghĩ duy nhất trong lòng ông hiện giờ chính là thằng trời đánh này, đợi nó về sẽ đánh thêm hai trận nữa.
Khương Lệ nhìn ghi chép chi tiêu, mồm miệng cũng khó mà buông lời than thở rằng con trai đã phải chịu khổ.
Nhất là sau khi bà về nhà, phát hiện chiếc máy chơi game hiện tại cũng đã bị con trai mang đi. Cái đó là máy chơi game mới ra mắt năm nay, vẫn chưa tới lúc mua mới.
Cho nên chiếc máy chơi game cậu vừa mua là cho đồng bọn nhỏ cùng bỏ nhà của mình, Trương Dương.
“Em nói xem, em dạy con kiểu gì vậy? Nuôi lớn vậy rồi chỉ được cái chọc anh tức, thôi còn không bằng anh nuôi lợn rồi nướng ăn cho sướng miệng!” Đổng Chính Hào gào lên với Khương Lệ.
Khương Lệ cũng chẳng vui vẻ gì: “Từ nhỏ Kỳ Kỳ đã được bà thằng bé nuôi lớn, em có nhúng tay vào đâu!”
Cho dù bà có muốn nuôi thì cũng phải tìm cơ hội.
“Cãi nhau ỏm tỏi thì cứ cãi, nhưng mà lợn nướng có tội tình gì đâu.” Liễu Mộc Mộc cầm một túi bánh rán, cản hai người lại.
Đổng Duyệt theo sau còn đang ngậm một nửa cái bánh rán trong miệng. Khương Lệ liếc qua con gái, không nói gì.
Lúc trước nếu trông thấy con gái không hiểu chuyện như vậy, bà đã lên tiếng trách cứ từ lâu. Nhưng giờ nhìn mãi cũng quen.
Cho nên mới nói, thói quen đúng là đáng sợ. Liễu Mộc Mộc mới chuyển tới chưa tới nửa năm mà đã khiến cả nhà thành ra như giờ rồi.
Ngay cả lão Đổng cũng bắt đầu đánh con bằng chày cán bột. Phải biết là mấy chục năm trước, ông và mẹ ông đều cảm thấy con trai bà làm gì cũng đúng.
Đổng Duyệt đưa túi giấy đựng bánh rán của mình cho Khương Lệ. Mới sáng ra, chưa ăn uống gì, cả nhà đã chạy đi xem camera, thuận tiện ngăn cản một màn “bạo lực gia đình” bên hàng xóm, còn bị chồng chỉ trích không dạy con đàng hoàng, bà cũng thấy đói bụng. Nhìn túi bánh rán cả nửa ngày như đang nhìn bom đạn khói lửa, cuối cùng bà vẫn chán ghét nhận lấy túi bánh.
Thật ra mùi vị cũng khá ngon.
Đổng Chính Hào đang định cãi nhau không vui. Nhìn con gái san sẻ túi bánh cùng vợ mình, ông chỉ đành xích lại chỗ con gái lớn, định dùng tình cảm bố con đổi lấy hai cái bánh rán mà ăn.
Đổng Kỳ rời nhà bỏ trốn tạm thời bị cả bốn người bận ăn bánh rán ném ra sau đầu.
“Đổng Kỳ, tiếp theo chúng ta đi đâu, hay là ở khách sạn tiếp?” Trương Dương cầm máy chơi game của Đổng Kỳ, đeo giày cậu mới mua cho, ngồi trên xe taxi, tò mò hỏi.
Hoàn cảnh lớn lên của Trương Dương rất giống Đổng Kỳ, đều được bà lão nhà mình nuôi lớn trong sự cưng chiều.
Điểm khác biệt chính là vợ hiện tại của Đổng Chính Hào là mẹ ruột Đổng Kỳ, còn vợ hiện tại của bố Trương Dương không phải mẹ ruột của Trương Dương.
Mấy năm trước khi đang mang thai đứa thứ hai, mẹ ruột cậu ta bất cẩn bị ngã, lúc đưa tới bệnh viện thì đã qua đời.
Hơn hai tháng sau, bố cậu ta cưới mẹ kế vào cửa. Cho nên tính cách Trương Dương khá khác Đổng Kỳ, tiền tiêu vặt cũng ít ỏi.
Thật ra trước đây Đổng Kỳ cũng chẳng thân thiết với cậu ta là bao. Lần này vì cùng trốn nhà nên mới làm thân.
“Không ở khách sạn nữa. Lát nữa chúng ta tới nhà ông bà ngoại tao ăn cơm, dù gì chiều này bố tao cũng phải tới đón tao.”
Cậu nghĩ kiểu gì bố mẹ mình cũng sẽ tới nhà ông bà ngoại để đón cậu trong vòng hai tiếng nữa. Chắc chắn mẹ cậu sẽ vừa khóc vừa xin lỗi, còn bố thì chẳng cần xin lỗi đâu, chỉ cần mua xe thể thao cho cậu là được.
Lúc trước cậu đã nói với bạn bè trên trường rồi, chắc chắn năm nay bố sẽ mua xe thể thao cho mình, sao có thể nói mà không giữ lời chứ!
Trương Dương ngưỡng mộ nhìn cậu : “Tốt thật đấy. Bố tao còn đang đi công tác xa, chắc chắn bà tao không gọi ông ấy về đâu.”
“Vậy mẹ kế mày thì sao?” Đổng Kỳ tò mò hỏi.
Trương Dương ghét bỏ ra mặt: “Đừng nhắc tới bà ta. Chỉ là tình nhân thôi, không quản được chuyện của tao.”
Cậu ta đã nói với bố mình từ trước rằng mình không muốn ở cùng người đàn bà đó, nhưng lần nào bố cậu ta cũng chẳng chịu nghe. Lần này dù bố cậu ta không đồng ý thì bà cậu ta cũng đuổi người đàn bà đó đi cho coi.
Nói rồi cậu ta lại hỏi Đổng Kỳ: “Không phải bố mẹ mày đối xử với mày tốt lắm à? Sao tự dưng lại đi bụi?”
Đổng Kỳ nhớ lại Liễu Mộc Mộc, lập tức bày ra vẻ mặt y hệt Trương Dương. Nhưng lại thoáng do dự, cậu không nói rõ mà chỉ đáp qua loa: “Điểm thi không cao nên mới cãi nhau với người thân.”
Trương Dương cùng trường nhưng không cùng lớp với cậu, thế nhưng vẫn biết trình độ Đổng Kỳ tới đâu, thế là nhìn cậu bằng ánh mắt thương xót.
Khi hai người đến nhà mẹ đẻ của Khương Lệ, hai ông bà mới mặc quần áo chỉn chu xong, có vẻ đang định ra ngoài.
Thấy Đổng Kỳ dẫn bạn tới, mẹ Khương vội vàng nghênh đón, hỏi liên tiếp hai câu: “Sao Kỳ Kỳ lại tới rồi? Mẹ cháu đâu?”
Đổng Kỳ nhào vào ngực bà ngoại mình, nói cực kỳ tủi thân: “Bởi vì điểm thi của cháu không cao nên bố đánh cháu, cháu không muốn về nhà nữa. Bây giờ cả nhà đều nghe lời con nhỏ Liễu Mộc Mộc kia, bố cháu cũng vậy.”
Nghe cháu trai mình nói thế, sắc mặt mẹ Khương lập tức không vui: “Bà đã bảo đứa con trước của Tiểu Đổng chẳng phải hạng tốt lành gì rồi mà. Lúc trước còn cố ý chia cắt tình cảm của Khương Lệ và Giai Giai nhà mình.”
“Bà nói đúng lắm.” Bố Khương thuận miệng hùa theo. Ông ta nhìn đồng hồ, sau đó thúc giục, “Còn hai mươi phút nữa thôi. Mau lên, đừng để muộn.”
Mẹ Khương bị nhắc thì vội đẩy cháu trai ra, nói với Đổng Kỳ: “Cháu với bạn ở nhà trước nhé, ông bà ngoại phải ra ngoài một chút, giữa trưa sẽ về.”
Đổng Kỳ vội nói: “Ông bà định đi đâu?”
Ông bà ngoại mà đi, lỡ bố cậu đến ngay lúc này thì chẳng phải sẽ không có ai làm chỗ dựa cho cậu à.
“Đi mua chút đồ thôi.” Bố Khương đáp qua loa.
“Vậy cháu cũng đi.” Đổng Kỳ vội nói.
Mặc dù Trương Dương không muốn đi, nhưng dẫu sao đây cũng là nhà ông bà ngoại của Đổng Kỳ, cậu ta chẳng nói gì được.
Thế là bố mẹ Khương dẫn theo hai đứa trẻ mười mấy tuổi đến chỗ mua đồ.
Đó là một tiểu khu rất cũ kỹ. Vừa lên lầu hai họ đã thấy một tấm giấy dán trên tường, bên trên có dòng chữ xiêu vẹo “Công ty dược phẩm Song Lâm”.
Ông bà ngoại cậu đến đây để học.
Hiện tại bên trong “phòng học” đã có ba mươi mấy người, tất cả đều là người già có độ tuổi không chênh lệch cho lắm. Bọn họ im lặng ngồi trên ghế gỗ, mong chờ “giáo sư” bắt đầu bài giảng.
Hiển nhiên ông bà ngoại Đổng Kỳ cũng có tiết, chỗ ngồi của cả hai đã đều đã sắp xếp đâu vào đó.
Hành động đầu tiên sau khi vào phòng học của hai người đó chính là tắt nguồn điện thoại, sau đó đặt lên trên bàn như đang đợi kiểm tra.
Nhưng mà hôm nay dẫn theo hai đứa nhỏ đi cùng nên họ phải kéo thêm hai chiếc ghế đằng sau lên. Chờ hai người ngồi xuống, mẹ Khương mới nói nhỏ: “Lát nữa lúc giáo sư giảng bài, nhất định không được lên tiếng, đã biết chưa?”
Đổng Kỳ đã bắt đầu muốn báo cảnh sát rồi, nhưng xui rủi thế nào, cậu lại quên sạc điện thoại trước khi ra ngoài cho nên bây giờ lượng pin chỉ còn 3%, cậu chưa gọi 110 thì điện thoại đã cúp nguồn rồi.
Trương Dương thì còn thảm hơn, ngay cả điện thoại cậu ta cũng không đem theo.
Thậm chí khi ra cửa chỉ đeo dép lê. Đổng Kỳ chẳng muốn khinh thường cậu ta, dù gì IQ cả hai không cùng một trình độ.
Không có điện thoại, Đổng Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống chờ người được gọi là giáo sư đó giảng bài.
Không lâu sau, một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mặc bộ âu phục không quá vừa người, chải tóc chẻ ngôi giữa, ngoại hình trông khá chỉn chu bước lên bục giảng.
Ban đầu trông gã rất căng thẳng, lúc giảng bài cũng lắp ba lắp bắp, cứ nói về sản phẩm của bọn họ mãi, cuối cùng thì lấy một viên thuốc màu đen.
Cho dù Đổng Kỳ chưa lên đại học thì cũng thừa biết giáo sư bình thường không như vậy, chắc chắn tên này tự phong mình lên chức giáo sư thôi.
Mà tên này cũng xạo kinh lắm. Nào là bệnh ung thư, bệnh thấp khớp, bệnh tim hay viêm phổi, chỉ cần là bệnh thì thuốc này đều chữa được hết.
Trương Dương nghe mà mơ màng như sắp ngủ. Đổng Kỳ trợn ngược mắt lên, cho xin đấy, có gạt người thì cũng đừng nói quá như vậy chứ?
Mà không phải ông bà ngoại cậu thông minh lắm à? Sao lại bị lừa rồi?
Trong lòng Đổng Kỳ nghĩ gì thì người khác không biết. Nhưng mấy người đó có vẻ đã đợi lúc này lâu lắm rồi.
Ban đầu giáo sư đó lấy ra ba hộp thuốc, biểu thị hôm nay chỉ bán ba hộp.
Sau đó Đổng Kỳ được chứng kiến một màn đấu giá điên cuồng.
Một hộp có mười viên thuốc. Giá khởi điểm là một nghìn tệ*.
*Hơn 3 triệu VND
Điều làm cậu suy sụp hơn đó là ông ngoại cậu bỏ ra hai chục nghìn nhân dân tệ* chỉ để mua một hộp. Ông ta lại còn hí ha hí hửng nhận lấy hộp thuốc, các bạn học khác dòm ngó nhìn sang với ánh mắt ghen tỵ xen lẫn ngưỡng mộ.
*Khoảng 70 triệu VND
Hai hộp thuốc còn lại cũng được nâng giá lên tận trời. Những bạn học không mua được có vẻ không vui lắm, sau đó giáo sư vờ như khó khăn lắm, lấy ra ba hộp nữa.
Tóm lại thì sau một tiếng đồng hồ, đã tới thời gian ra chơi, hầu như tất cả mọi người đều lấy được thuốc thần mà mình muốn.
Đổng Kỳ hoàn toàn chết lặng, cậu bỗng cảm thấy mình kém hiểu biết.
Khi ra chơi, mọi người có thể tản bộ trên hành lang lầu hai một lúc. Đổng Kỳ cảm thấy mắc vệ sinh nên nói với ông ngoại mình rồi chạy ra ngoài tìm nhà vệ sinh.
Tìm một vòng lầu hai mà chẳng thấy nhà vệ sinh đâu, cậu đành chạy lên lầu ba.
Cửa lầu ba bị chặn lại bằng một cánh cửa sắt, hiện tại đã bị kéo ra. Có vẻ tầng lầu này cũng thuộc quyền sở hữu của công ty dược phẩm này, hẳn là văn phòng của họ. Cậu nhìn thấy cuối hành lang là nhà vệ sinh, lúc đang định đi vào thì nghe thấy có người nói chuyện trong văn phòng đóng kín cửa.
Là giọng của hai người đàn ông, trong đó có một người là giáo sư giảng bài khi nãy.
Giáo sư nói: “Anh, chúng ta phát tài rồi, một ngày kiếm được hơn bốn trăm nghìn tệ*. Chúng ta còn luyện chế cổ trùng làm gì nữa, cứ để cổ trùng ở lại có thể bọn họ thôi. Chỉ cần bọn họ thấy hiệu quả của thuốc thì chắc chắn sẽ không ngừng nôn tiền ra cho chúng ta!”
*Khoảng 1 tỷ 4 VND
Người đàn ông lạ còn lại nói: “Mày thì biết cái gì? Chỉ cần chúng ta luyện chế được cổ Trường Mệnh, sau này muốn bao nhiêu tiền thì sẽ có từng đó. Cần gì phải kiếm mấy đồng lẻ này?”
Có vẻ giáo sư có ý kiến khác biệt gã ta cho nên phản bác: “Chúng ta đã cố luyện chế thứ đó bao nhiêu năm trời rồi nhưng có thành công đâu. Anh còn bảo tôi bám theo gia tộc lớn gì đó, bây giờ vẫn chẳng được lợi gì nhiều, ngày nào cũng phải chạy vặt khắp nơi.”
Bên trong truyền ra một tiếng “bốp”, hẳn là giáo sư bị tát. Giọng nói của người đàn ông lạ thể hiện rõ sự lạnh nhạt: “Mày đừng có quên là ai tìm mày về, cho mày ăn, cho mày mặc, còn dạy mày bản lĩnh như bây giờ. Nếu không thì giờ mày đang ngồi xổm trong tù vì tội lừa đảo đó!”
Đổng Kỳ không dám nghe tiếp, cậu vội che miệng, im lặng đi xuống lầu hai.
Lúc đi xuống, cậu không chú ý quần áo mình cọ vào cánh cửa trượt bằng sắt, chạm vào lớp hoen gỉ màu đỏ trên đó. Vậy mà sau một lát, lớp hoen gỉ đó dần dần thấm vào quần áo cậu, cuối cùng chăn còn dấu vết gì.
Xuống lầu rồi nhưng tâm trạng cậu vẫn thấp thỏm như ăn trộm. Cậu muốn kể chuyện mình nghe được cho ông bà ngoại, nhưng bọn họ đều đang dồn hết sự chú ý vào hộp thuốc trong tay, nào chịu nghe cậu nói gì.
Năm phút sau, một người đàn ông trông khá giống giáo sao nhưng có vẻ lớn tuổi hơn đi xuống. Gã ta nói với vẻ tiếc nuối rằng giáo sư phải đi họp nên tạm dừng chương trình học, khi nào đi học lại thì sẽ thông báo vào nhóm chat cho mọi người.
Tất cả mọi người đều rất tiếc, sau đó rời đi.
Cuối cùng cũng rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy kia. Sau khi lên xe, Đổng Kỳ giữ chặt tay bà ngoại, tù tì kể lại những gì mình nghe được trong cuộc trò chuyện của giáo sư và người đàn ông kia.
Và rồi không có gì ngạc nhiên, ông bà ngoại và Trương Dương đều nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Trương Dương còn chế giễu cậu: “Ha ha, Đổng Kỳ, có phải mày ngủ mơ không vậy? Hay là tối qua đọc nhiều tiểu thuyết quá, trên đời làm gì có cổ trùng chứ?
Chẳng những Trương Dương không tin cậu, ngay cả ông bà ngoại cũng không tin mình khiến Đổng Kỳ tức điên lên.
Liễu Mộc Mộc ở nhà cậu ngày ngày ca tụng bài ca bói toán gì đó, bố cậu còn hận không thể nâng cô lên cúng bái thắp hương. Vậy sao không có cổ trùng trên đời được?
Nhưng không ai tin cậu cả. Cho dù bố mẹ Khương tin trên đời có thuốc thần cũng chẳng chịu tin cậu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận