Trên đường trở về, Đổng Kỳ dùng tất cả cách có thể để thuyết phục ông bà ngoại mình đừng uống loại thuốc thần kia. Bọn họ cũng đồng ý rồi, nhưng sau khi về nhà, cậu vừa vào nhà vệ sinh, lúc quay lại đã phát hiện hộp thuốc bị mở ra, số thuốc bên trong thiếu mất hai viên.
Thấy Đổng Kỳ nhìn chằm chằm hộp thuốc, bố Khương vội ho khan một tiếng rồi cất hộp vào.
Không chỉ thế, buổi trưa còn có chuyện khiến cậu sụp đổ hơn đó là mẹ Khương nhận được điện thoại của Khương Lệ.
“Mẹ, có phải Kỳ Kỳ đang ở chỗ mẹ không?” Giọng điệu Khương Lệ rất bình tĩnh.
Theo dự đoán của Đổng Kỳ, đáng lẽ mẹ mình phải gào thét điên cuồng, sau khi biết cậu đang ở nhà ngoại thì sẽ xin lỗi rồi nói đến đón cậu ngay, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Thái độ của mẹ Khương đối với con gái cực kỳ không khách sáo: “Rốt cuộc thì đứa con gái kia của Tiểu Đổng làm gì đó? Mới về có mấy ngày đã bắt nạt Kỳ Kỳ nhà ta rồi? Với cả, con làm mẹ kiểu gì vậy? Con trai đi lâu vậy rồi mà giờ mới biết đường đi tìm!”
Khương Lệ tự biết bản thân đuối lý, nếu là trước kia, chắc chắn bà sẽ cuống cuồng lên, nhưng chẳng phải đã có Liễu Mộc Mộc à? Cô nói Đổng Kỳ đang ở nhà họ hàng cho nên Khương Lệ không lo lắng.
Họ hàng ở Khánh Thành của bà ngoại trừ bố mẹ thì chỉ còn Khương Giai. Mà cho dù con trai bà ở chỗ Khương Giai thật thì thằng bé cũng không phải chịu khổ.
“Mẹ, chuyện này không có liên quan tới ai hết.” Khương Lệ nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng, “Thật sự là Kỳ Kỳ nó quá quắt thật mà. Thằng bé dám làm giả phiếu điểm để lừa con với bố thằng bé nên chồng con mới bảo kỳ nghỉ này cho thằng bé ở nhà học bù. Nhưng không ngờ thằng bé lén chạy mất, còn dẫn luôn thằng bé nhà họ Trương hàng xóm đi cùng luôn.”
“Thật à? Không phải đứa con gái kia của Tiểu Đổng giở trò quỷ ư?” Mẹ Khương nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên không phải rồi.” Khương Lệ nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy thì Tiểu Đổng cũng không thể đánh con trai mình chứ? Điểm thi của Kỳ Kỳ nhà ta hơi kém chút thì đã sao, dù gì sau này cả nhà họ Đổng đều vào tay thằng bé, có cần ra ngoài tìm việc làm đâu.” Mẹ Khương lý lẽ hùng hồn.
Thấy chồng mình lại nhìn qua, Khương Lệ bực bội xoa xoa huyệt thái dương: “Mẹ, sau này đừng có nói thế nữa.”
Bị con gái oán trách, mẹ Khương lại nhớ tới lần trước mình chỉ mượn con gái chút tiền thôi mà con rể chẳng những không đưa tiền lại còn mang hai chậu xương rồng qua làm bọn họ buồn nôn muốn chết. Bà ta lạnh mặt: “Được rồi, dù sao mẹ cũng không dám đụng vào tiền nhà con, vậy cần gì suy nghĩ giùm con chứ. Con định khi nào tới đón Kỳ Kỳ?”
Khương Lệ nhìn qua Liễu Mộc Mộc còn đang nghịch mấy đồng xu của mình trên bàn ăn, nhắm mắt nói: “Con đã bàn bạc với người nhà Trương Dương rồi. Trước tiên thì cứ để hai thằng bé ở nhà mẹ vài ngày đã, lão Đổng còn chưa hết giận đâu.”
Thật ra Đổng Chính Hào không giận con trai lâu như vậy, một tiếng đồng hồ là cơn giận tiêu tan rồi. Mà dù có giận lắm thì ông cũng sẽ đón con trai về.
Nhưng Liễu Mộc Mộc lại bày tỏ nên để thằng bé cảm nhận sự tàn khốc của xã hội cùng người bạn nhỏ của mình một chút. Không cần làm quá, chỉ cần ngừng thẻ tín dụng, tạm thời ném cậu ở bên ngoài là được.
Khương Lệ rất muốn nói đây là nhà của họ, con trai bà đương nhiên có thể về, nhưng không ngờ Đổng Chính Hào chỉ hơi do dự rồi đồng ý ngay.
Cũng vì thế mà hai vợ chồng đã phải ra ngoài cửa cãi nhau một hồi chỉ vì sợ cãi trong nhà thì Liễu Mộc Mộc sẽ nghe thấy, thật chua xót mà.
Khương Lệ rất tức giận nói rằng, rõ ràng là vì thái độ ngày thường của Đổng Kỳ đối với cô không tốt cho nên Liễu Mộc Mộc mới thừa cơ trả thù, tìm cách hành hạ thằng bé.
Đổng Chính Hào lại phản bác một câu vừa có lý vừa có bằng chứng. Ông bảo con gái mình là thầy bói cao tay, lời của thầy bói mà gọi là thừa cơ trả thù được à? Phải gọi là lời hay ý đẹp. Đã thế cô còn không thu phí giá trên trời, ông lời to rồi đó!
Khương Lệ tức tới mức chẳng muốn nói chuyện nữa, cuối cùng khi trở lại bàn ăn, đối mắt với “thầy Liễu”, bà cũng thỏa hiệp.
Dù sao thì… Con trai cũng chỉ tới nhà ngoại ở mấy ngày thôi, phải nếm trải khổ đau mới nên người được. Mà cậu chịu khổ thì cuộc sống ở nhà của mẹ cậu mới nhẹ nhõm được.
Thế là cứ vậy Đổng Kỳ bị ném đi.
Xế chiều hôm đó, Đổng Kỳ không chờ được bố mẹ mình tới, chỉ chờ được tin nhắn thẻ tín dụng đều bị ngừng hết.
Quả thực là thảm ngục nhân gian.
Ban đêm khi ngủ, trong mơ cậu toàn nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đang chỉ tay vào mình nói: Chân trái mày không đi được nữa, đã gãy rồi.
Một Liễu Mộc Mộc khác lại chỉ vào cậu nói: Điểm thi là do mày làm giả.
Sau đó bố cậu cầm chiếc chày cán bột dài bốn mươi mét đánh cậu.
Đổng Kỳ cảm thấy lồng ngực tê rần, bắt đầu khóc lớn trong mơ, nhất định ông không phải bố ruột của mình!
Đến khi cậu thức dậy mới phát hiện lồng ngực đau nhói là vì Trương Dương đang ngủ chung với cậu vừa đấm vừa đá, khi nãy bất cẩn đấm trúng ngực cậu.
Đổng Kỳ chán ghét đá Trương Dương, nhưng cậu ta không tỉnh dậy. Có vẻ cậu ta đang mơ thấy ác mộng nên biểu cảm cực kỳ hung ác, nghiến răng nghiến lợi y như đánh nhau với ai.
“Phiền thật.” Đổng Kỳ thấy hơi khát nên ngồi dậy rời khỏi giường. Khi bật đèn bàn, phát hiện chẳng thấy ly nước nơi tủ đầu giường đâu thì cậu mới nhớ ra mình đang ở nhà ông bà ngoại, mẹ mình không ở đây.
Đổng Kỳ nhớ lại giấc mộng vừa rồi, cảm thấy bố mẹ không phải bố mẹ ruột của mình.
Cậu tức giận đá một cái làm dép lê bay ra ngoài cửa. Nhưng vì sợ lạnh nên cậu đành đi chân trần chạy lại xỏ chiếc dép vào, mở cửa ra ngoài lấy nước.
Lúc đi ngang qua phòng ông bà ngoại, Đổng Kỳ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện. Thử đẩy cửa thì phát hiện cửa không khóa, bị đẩy ra thành một khe hở.
Trong phòng không tối lắm, bố mẹ Khương không kéo rèm cửa, ánh trăng chiếu vào phác họa rõ ràng hình dáng chiếc giường.
Cả hai đều đang nằm trên giường, miệng lẩm bẩm gì đó.
Tiếng động mở cửa của Đổng Kỳ không tính là nhỏ, thế nhưng bọn họ chẳng hề phản ứng lại.
Đổng Kỳ đã cảm thấy có gì đó là lạ, khi định rời đi thì lại nghe bà ngoại nói: “Tình nhân thì có sao? Chờ cậu ta ly hôn thì Tiểu Lệ nhà mình chính là vợ cả. Sau này mỗi tháng phải bắt cậu ta nôn ra mười nghìn tệ* phí sinh hoạt hằng tháng. Con gái mình không thể làm tình nhân của cậu ta cả đời được.”
*Khoảng 35 triệu VND
Sau đó cậu lại nghe ông ngoại nói: “Sao lại là con gái chứ? Nhà họ Khương đến đời chúng ta không có con cháu nối dõi nữa rồi.”
Nói rồi ông ta bắt đầu khóc hu hu.
Đổng Kỳ rùng mình một cái, nhận ra ông bà ngoại mình đang nói mớ.
Cậu hơi do dự, nhưng vẫn không dám đánh thức bọn họ nên chỉ đành đóng cửa lại.
Sau khi uống nước xong, cậu không về phòng ngủ trước đó ngay mà tìm một phòng khác để ngủ.
Không ngờ cậu lại nằm mơ tiếp. Trong mơ toàn là những chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, nào là bố cậu bảo sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà vì không thi được hạng nhất trường, rồi là bố nói thành tích cậu kém quá, phải giao hết tài sản cho Liễu Mộc Mộc, chẳng chừa đồng nào cho cậu. Tóm lại thì đều là ác mộng cả.
Sáng hôm sau, lúc Đổng Kỳ ngủ dậy thì đã là hơn chín giờ sáng. Ông bà ngoại vốn nên cơm nước xong xuôi có vẻ cũng mới thức dậy.
Trông trạng thái bọn họ không tốt lắm. Khi bà ngoại nấu cơm, ông ngoại ở bên ngoài bắt đầu lẩm bẩm, hình như đang trách bà ta dậy trễ hại ông ta phải ăn sáng muộn.
Trương Dương bước ra khỏi phòng, ngáp một cái rồi hỏi Đổng Kỳ: “Sao tối qua mày không ngủ trong phòng?”
“Mày ngáy to quá làm tao thức giấc nên tao qua phòng khác ngủ.” Đổng Kỳ trả lời.
“Thật hả? Tao có ngáy to đâu.” Trương Dương ngơ ngác gãi đầu.
Đổng Kỳ ở lại nhà bố mẹ Khương bốn ngày mới bắt đầu cảm thấy nhà này nhỏ quá không quen. Càng về sau, cậu càng không còn sức mà so đo mấy chuyện lặt vặt đó.
Không riêng gì cậu hay gặp ác mộng, những thành viên khác trong nhà cũng mơ thấy ác mộng hằng đêm. Ban đầu Trương Dương chỉ tay đấm chân đá, sau đó thì lại vừa khóc vừa gào cứ như mổ heo.
Hôm qua còn kinh khủng hơn. Bà ngoại cậu mộng du vào bếp cầm dao lên thái cà chua. Muốn đáng sợ cỡ nào thì có đáng sợ cỡ đó.
Đổng Kỳ có thâm niên chơi game cảm thấy cả nhà mình hành xử lạ thường như vậy, nhất định là điềm báo hóa zombie!
Cậu không thể tiếp tục ở đây nữa, nếu còn ở thì nhập viện mất.
Bên phía nhà họ Đổng, bố của Trương Dương, Trương Thế Kinh đã đi công tác về. Ông ta mang theo quà cáp và dẫn vợ mình đến nhà họ Đổng để cảm ơn.
Đổng Chính Hào vẫn đang trên đường chưa về tới nhà. Khương Lệ đành khách sáo mời hai vợ chồng họ vào phòng khách nói chuyện.
Trương Thế Kinh hơn bốn mươi tuổi, mặc dù dáng người bình thường nhưng rất có khí chất của người trí thức. Nghe nói trước kia ông ta từng làm giáo viên, sau này từ chức chuyển sang kinh doanh.
Tuổi tác vợ ông ta cũng khoảng chừng ông ta, dáng người hơi gầy, sắc mặt tuy kém nhưng vẫn rất xinh đẹp, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng.
Trông có vẻ tình cảm hai vợ chồng không tệ, thỉnh thoảng còn nhìn nhau rất dịu dàng thắm thiết.
Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt cũng ở phòng khách. Khi nói chuyện, thỉnh thoảng Trương Thế Kinh còn hỏi thăm thành tích của Đổng Duyệt rồi chỉ dạy vào phương pháp học tập.
Còn về Liễu Mộc Mộc, ông ta đã đoán được đại khái thân phận của cô. Nhưng Khương Lệ không giới thiệu chính thức cho bọn họ nên ông ta không tiện nói nhiều, thấy cô nhìn mình thì chỉ thân thiện cười.
Thật ra Liễu Mộc Mộc có hơi tò mò, trông quan hệ ông ta và vợ mình cũng khá tốt, vậy liệu ông ta có biết chuyện vợ mình bị mẹ mình tát trước mặt mọi người không?
Hành động hôm đó của bà lão họ Trương đã khiến cô ấn tượng sâu sắc. Mấy hôm nay nghe Khương Lệ kể thì cô biết được thái độ của bà lão đó đối với con dâu trước không như vậy.
Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Đổng Chính Hào cũng về đến. Thấy trong nhà có khách, ông nhiệt tình bắt tay hỏi thăm Trương Thế Kinh, sau đó Trương Thế Kinh nói ra mục đích tới nhà.
Đại khái là con mình rời nhà bốn ngày rồi, bà lão trong nhà nhớ quá nên ông ta định đón Trương Dương ở nhà ngoại Đổng Kỳ về.
Khương Lệ nhìn chằm chằm Đổng Chính Hào, bà cũng muốn đón con trai mình về.
“Được, vậy bây giờ chúng ta cùng đi đón bọn nó.” Đổng Chính Hào thoải mái trả lời.
Khi Đổng Chính Hào đang định đi đón con trai, Đổng Kỳ lại đang chuẩn bị rời khỏi nhà ông bà ngoại.
Cậu cầm năm trăm tệ* tiền tiêu vặt mà ông ngoại cho, tính toán nửa ngày trời, cảm thấy chút tiền đó không đủ mình xài một ngày, thế là đứng trước cổng nhà ngoại vò đầu bứt tóc.
*Hơn 1 triệu 7 VND
Hay là về nhà xin lỗi bố cậu đi?
Vậy cậu sẽ phải học thêm, còn bị Liễu Mộc Mộc chế giễu. Nghĩ tới đây, Đổng Kỳ cực kỳ khó chịu.
Ngay lúc cậu đang do dự thì đột nhiên trông thấy có một người đứng cách đây không xa. Người đó nhìn về phía cậu, ngoại hình khá quen.
Khoảnh khắc ánh mắt cả hai chạm nhau, Đổng Kỳ lập tức nhận ra đây là tên giáo sư giảng bài hôm trước!
Sao gã lại tới đây? Là vô tình hay đặc biệt tới tìm ông bà ngoại?
Đổng Kỳ hơi hồi hộp, thấy gã định đi qua đây thì vội vàng đóng cổng chính lại, chạy vào trong phòng.
Từ Vĩnh Lâm nhìn thấy cậu nhanh chóng chạy đi với vẻ mặt hoảng sợ thì dừng chân lại.
Gã tìm theo cổ trùng của mình mới tới được đây. Hôm đó sau khi dạy học xong, gã phát hiện con cổ trùng mình nuôi không biết đã bị ai lấy mất. Mặc dù loại cổ trùng này không có hại quá lớn nhưng cũng là thứ khó khăn lắm gã mới nuôi được, nhất định phải lấy lại.
Chuyện này gã chưa nói anh hai mình biết. Gã nuôi cổ trùng trên lầu ba, nếu để anh hai biết thì chắc chắn gã ta sẽ cảm thấy có người lén lên lầu ba, có khi lại còn giết người diệt khẩu.
Cho nên gã định tới đây xem thử trước, nếu chỉ là người bình thường thì lấy cổ trùng lại là xong.
Không ngờ cuối cùng lại phát hiện dấu vết cổ trùng trên người cậu nhóc kia, khi thấy gã, cậu còn trông như gặp quỷ.
Từ Vĩnh Lâm đang phân vân có nên vào đó hay không thì có hai chiếc xe đậu trước cổng nhà.
Gã do dự rút lui, thôi cứ để hôm sau lại tính.
Bỏ nhà ra đi bốn ngày trời, cuối cùng Đổng Kỳ cũng chờ tới ngày bố mình tới đón.
Lúc đầu cậu còn định bảy tỏ bản thân rất giận với bố, nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của ông, cậu đành cúi đầu quyết định không chấp chuyện nhỏ.
Nhìn thấy Trương Thế Kinh, Trương Dương cực kỳ vui vẻ. Nhưng khi phát hiện mẹ kế mình cũng tới, sắc mặt cậu ta lập tức trầm xuống.
“Dương Dương, bố tới đón con đây, có nhớ bố không?” Có vẻ Trương Thế Kinh không hề phát hiện bất thường của con trai mình, còn dang tay với cậu ta.
“Nhớ.” Trương Dương nhào vào ngực ông ta, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn mẹ kế đứng đằng sau.
Đổng Chính Hào nhìn thấy tất cả, nhưng chuyện nhà người ta không liên quan tới ông, chỉ cần đón được con mình về là được rồi.
Ông chỉ dẫn theo Khương Lệ mà không mang quà biếu, trò chuyện vài câu với bố mẹ Khương xong thì dẫn con trai về luôn.
Trước khi đi, Đổng Kỳ vẫn không yên tâm, quay đầu dặn dò ông bà ngoại: “Bà ngoại, hai người đừng có uống loại thuốc kia nữa.”
“Biết rồi. Cháu đi đường cẩn thận đấy.” Mẹ Khương đứng ở cổng, vẫy tay với cháu ngoại mình.
Còn về chuyện hộp thuốc thần thì đương nhiên không thể uống tiếp nữa, bởi vì bọn họ đã uống hết rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận