Trên xe, Trương Dương ngồi trên ghế phụ, mặt mày hớn hở kể lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho bố mình. Trương Thế Kinh lắng nghe, thỉnh thoảng còn trò chuyện hai câu với con trai.
Ông ta không hỏi vì sao con trai lại muốn bỏ nhà đi trốn, tựa như đây chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngủi.
Nhưng mỗi khi Trương Thế Kinh chuyển chủ đề trò chuyện lên người vợ mình là Lữ Dao, Trương Dương lại chẳng chịu nói câu nào, thái độ mâu thuẫn cực kỳ rõ ràng.
Trương Thế Kinh có chút bất đắc dĩ. Lữ Dao ngồi đằng sau đặt tay lên bụng, không để ý thái độ của con riêng. Hay nói đúng hơn thì bà ta đã quen rồi.
Trong cái nhà này, ngoại trừ Trương Thế Kinh thì chẳng có ai hoan nghênh bà ta.
Về đến nơi, Trương Thế Kinh xuống xe cảm ơn Đổng Chính Hào một lần nữa, sau đó dẫn vợ con vào nhà.
Đổng Chính Hào nhìn bố con nhà họ Trương rời đi, sau đó nhìn qua bà lão Trương nơi xa xa, lắc đầu.
Trở lại ngôi nhà xa cách bốn ngày, cửa chính vừa đóng, Đổng Kỳ còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy bố mình giơ cây chổi lông gà lên từ lúc nào.
Cậu thề, trước khi cậu bỏ đi, nhà họ không hề có thứ đồ chơi này!
Đúng vậy, trong bốn ngày cậu trốn nhà, hai người chị của cậu đã chốt liền bốn đơn chổi lông gà, đề phòng lỡ không đủ dùng.
“Bỏ nhà đi trốn, giỏi quá nhỉ!” Đổng Chính Hào ra tay cực nhanh, khí thế hung hăng vung chổi lông gà về phía Đổng Kỳ.
“Bố, bố à, con sai rồi, con không dám nữa!”
Trước sự uy hiếp bằng vũ lực, Đổng Kỳ không chút do dự đầu hàng, thái độ nhận sai cực kỳ thành khẩn.
Mấy ngày nay bỏ nhà đi, cậu đã ngộ ra một đạo lý rằng tuyệt đối không thể đắc tội người nắm giữ quyền kinh tế lớn nhất trong nhà.
Khi trước là cậu còn nhỏ nên không biết thói đời khổ đau.
Đổng Chính Hào nghi ngờ nhìn Đổng Kỳ, con trai ông còn biết xin lỗi à?
“Đã tìm gia sư tại nhà cho con xong hết rồi, ngày mai bắt đầu học.” Đổng Chính Hào tạm thời cất đi tâm trạng dạy dỗ roi vọt, cầm chổi lông gà trong tay, nói với con trai.
“Con biết rồi.” Đổng Kỳ rầu rĩ cúi thấp đầu, thầm nghĩ vẫn chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Toán học mà là thứ để con người học à?
“Bố không mong con có thể học thành tài, nhưng ít nhất không thể thua kém hai chị của con được!”
“Bố, bố làm vậy thì làm khó em ấy quá. Với IQ chỉ thi được 11 điểm của em ấy thì điểm trung bình vẫn cao quá.” Liễu Mộc Mộc ở trên lầu bắt đầu châm chọc.
Đổng Kỳ không nhịn được mà nổi giận gào lên: “Liễu Mộc Mộc!”
Sau đó bị bố mình mắng: “Con gào cái gì mà gào, chị con nói sai chắc?”
“Không sai ạ.” Đổng Kỳ uất ức im lặng.
Liễu Mộc Mộc dựa vào lan can cầu thang, hai tay chống cằm, cảm thấy hơi chán. Ban đầu cứ nghĩ thằng nhóc này ra ngoài một chuyến, khi về chắc chắn sẽ nổi giận, ai ngờ lại nghe lời như thế.
Buổi chiều đầu tiên sau khi về nhà, Đổng Kỳ lại gặp ác mộng mơ thấy mình thi được rất nhiều điểm 11 môn toán, bố cậu cầm chổi lông gà chờ ngoài cửa để đánh cậu.
Đi thi về còn bị đánh, đêm nay cậu vừa mệt người vừa mệt đầu.
Sáng hôm sau cậu phát hiện bố mẹ mình trông cũng ngủ không ngon. Lúc ăn sáng, mẹ cậu cứ ngáp không ngừng.
“Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon hả?” Đổng Kỳ thử hỏi.
Khương Lệ liếc nhanh qua Đổng Chính Hào đang húp cháo. Tối qua bà mơ thấy vợ trước của lão Đổng trở lại, lão Đổng còn tái hôn với vợ trước rồi đuổi bà và hai đứa con của mình đi.
Nhưng không thể nói chuyện này trước mặt con mình được, thế nên Khương Lệ lắc đầu: “Không có, chỉ là mẹ mất ngủ chút thôi.”
Dù sao mất ngủ cũng đỡ hơn gặp ác mộng, Đổng Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, nếu mẹ mình không gặp ác mộng thì có lẽ không phải cậu có vấn đề.
Bên nhà họ Đổng có vẻ vẫn còn bình thường.
Nhưng nhà họ Trương bên hàng xóm thì đã ầm ĩ từ sáng sớm.
Lúc sáng Lữ Dao chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, nhưng chờ tới hơn tám giờ cũng không thấy bà lão xuống ăn.
Bà ta đi gõ cửa nhưng chẳng thấy ai trả lời. Vì lo sợ bà lão xảy ra chuyện gì, bà ta đành kêu chồng dùng chìa khóa mở cửa.
Kết quả sau khi mở cửa mới phát hiện, không biết bà lão đã lăn khỏi giường từ khi nào. Có thể là bị đập đầu nên chẳng biết đã ngất bao lâu.
Thế là cả nhà chẳng ai có tâm trạng ăn uống, vội gọi cấp cứu tới đưa bà lão vào bệnh viện.
Nhà hàng xóm có chuyện, đương nhiên chẳng giấu được nhà họ Đổng. Mãi tới buổi chiều, người nhà họ Trương mới trở về. Trương Thế Kinh ở lại bệnh viện để chăm sóc bà lão họ Trương, vì vậy đã đưa con trai và vợ về trước, còn có cả em gái ông ta là Trương Tuyết Kỳ cũng về chung.
Về tới nhà, Lữ Dao nói với Trương Tuyết Kỳ: “Chắc là Tiểu Kỳ còn chưa ăn cơm, để chị đi làm chút đồ cho em ăn nhé?”
“Không cần đầu.” Trương Tuyết Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn chị dâu hiện tại, “Chị đi nghỉ đi, em qua hàng xóm.”
“Thế còn Dương Dương thì sao?” Lữ Dao lại hỏi Trương Dương.
Trương Dương còn chẳng thèm nhìn bà ta, đi thẳng lên lầu, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Không lâu sau Trương Tuyết Kỳ cũng rời đi, phòng khách rộng rãi nơi lầu một chỉ còn một mình Lữ Dao.
Bà ta ngồi trên ghế sa lông, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, lát sau thở dài.
Quan hệ giữa Trương Tuyết Kỳ và Khương Lệ khá tốt. Mặc dù sau khi lấy chồng thì bà ta không sống ở đây nữa, nhưng thỉnh thoảng cả hai vẫn hẹn nhau đi dạo phố.
Trương Tuyết Kỳ ghé chơi, đương nhiên Khương Lệ rất hoan nghênh.
Sau khi ngồi xuống, Khương Lệ không nhịn được tò mò mà hỏi thăm tình hình bà lão họ Trương: “Sáng nay chị thấy nhà em gọi xe cứu thương, dì Trương thấy không khỏe trong người à?”
Nhắc đến chuyện này, Trương Tuyết Kỳ cũng chẳng biết nên khóc hay cười: “Ôi chuyện này à. Hồi tối mẹ em gặp ác mộng, bà kể mình mơ thấy bản thân đang ngã dưới giường, bị chị dâu em ngược đãi, hoảng quá nên ngã khỏi giường thật luôn, sau đó ngất xỉu.”
Khương Lệ cũng bật cười: “Người ta thường bảo sáng nghĩ gì, tối mơ đó. Dì Trương lo lắng chuyện này làm gì? Trông cô chị dâu kia của em cũng khá tốt, sao ngược đãi dì Trương được?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trương Tuyết Kỳ nhạt nhòa đi: “Vậy là chị không biết rồi. Ai trông càng vô hại thì càng không được xem thường. Chị thấy bình thường mẹ em đối đãi tệ bạc với chị ta vậy thôi, nhưng nào biết chị ta vào cửa nhà em kiểu gì chứ.”
Trương Tuyết Kỳ nói vậy, Khương Lệ mới biết còn có chuyện mà mình không rõ về nhà họ Trương: “Chẳng lẽ dì Trương vẫn còn để ý việc chị dâu trước của em mới mất hai tháng mà cô ta đã được cưới vào cửa à?”
Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, thế nên Khương Lệ không tin có người có thể tìm thấy tình yêu đích thực khi vợ mình mới qua đời hai tháng. Chắc chắc là hai người đã léng phéng từ trước rồi. Nhưng chuyện này đâu phải lỗi do mình Lữ Dao, nhà họ Trương vô lý tới mức chỉ trách bà ta à?
“Không chỉ chuyện này thôi.” Trương Tuyết Kỳ khẽ hừ một tiếng, “Chị nghĩ sao mà chị dâu trước của em xảy ra chuyện ngoài ý muốn được? Còn không phải là do người đàn bà gửi vài thứ cho chị ấy, làm chị ấy kích thích tới mức bất cẩn ngã xuống cầu thang à.”
“Còn có chuyện này luôn?” Khương Lệ kinh ngạc.
“Cũng không hẳn. Nhưng mẹ em hiểu rõ chị dâu trước của em như vậy, nếu không phải anh em cứ một hai đòi cưới người đàn bà kia, sao chị ta có thể bước vào nhà em được.”
Bên này, Trương Tuyết Kỳ còn đang tức giận thay chị dâu trước của mình. Thì ở bệnh viện, bà lão họ Trương lại đang cãi nhau với con trai.
Nguyên nhân đương nhiên là Lữ Dao.
Bà lão họ Trương nhớ lại giấc mơ hôm qua, cảm thấy không thể để Lữ Dao ở nhà tiếp, thế nên nói thẳng với con trai: “Mấy hôm trước mẹ đã cho người đi thuê một căn hộ chung cư rồi. Vài ngày nữa, con bảo Lữ Dao dọn ra ngoài ở đi.”
Trương Thế Kinh nhíu mày: “Mẹ, Lữ Dao là vợ con, sao con có thể để một mình em ấy dọn ra ngoài được.”
“Còn mẹ là mẹ con đây này. Con nói xem, từ khi cưới cô ta về, nhà mình thành cái giống ôn gì rồi? Dương Dương vốn dĩ vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời lại bị cô ta chọc tức tới nổi trốn nhà bỏ đi. Bây giờ thì đến lượt mẹ bị đập đầu. Còn không phải là do cô ta cả à!”
Trương Thế Kinh không biết nên nói gì mới phải. Quan hệ giữa vợ và con trai không tốt, cứ đòi vợ ông ta phải chuyển đi, nếu không chuyển thì bỏ nhà, vậy đâu thể trách vợ ông ta được?
Còn về việc mẹ ông ta bị đập đầu thì lại còn buồn cười hơn, cũng có phải Lữ Dao đẩy mẹ ông ta xuống giường đâu.
Nhưng có những lúc lý luận cũng vô ích, bởi vì người trước mặt ông ta chính là mẹ mình.
Cuối cùng Trương Thế Kinh bất đắc dĩ quá, đành nói: “Mẹ, Dao Dao đang mang thai, đã bốn tháng rồi. Lúc trước là con không nói mẹ.”
“Cái gì?” Bà lão họ Thái ngồi bật dậy, đáy mắt có nét vui mừng, ngạc nhiên, “Là con trai hay con gái?”
Trương Thế Kinh cười: “Đã đi khám rồi ạ, là con gái.”
Ông ta đã muốn sinh một cô con gái từ lâu, cho nên rất chờ mong đứa bé này.
Nhưng ông ta lại không chú ý tới vẻ mặt mất hứng của bà lão họ Trương khi biết đó là con gái. Tuy nhiên, bà lão không ầm ĩ đòi Lữ Dao chuyển đi nữa.
Bà lão họ Trương ở lại bệnh viện hai ngày, sau khi chắc chắn là không sao nữa thì mới về nhà.
Sau khi về nhà, vào buổi tối, bà lão lại gặp ác mộng.
Nhưng lần này không ngã xuống giường, mà lại vừa khóc vừa gào, khiến cả nhà tỉnh giấc.
Trương Tuyết Kỳ vội vàng vào phòng an ủi bà lão họ Trương, thế nhưng lại nghe mẹ mình lẩm bẩm không ngừng: “Đứa bé… Đứa bé…”
Khó khăn lắm mới dỗ bà lão ngủ tiếp được, Trương Tuyết Kỳ để đèn ngủ phòng sáng, sau đó bước ra, biểu cảm nghiêm túc, hỏi anh mình: “Mẹ em cứ nhắc đi nhắc lại đứa bé gì đó mãi, rốt cuộc là đứa bé nào?”
Trương Thế Kinh đành giải thích: “Chị dâu em mang thai rồi. Anh mới nói với mẹ vài hôm trước.”
“Nếu vậy thì sao mẹ lại giật mình tỉnh giấc?” Rõ ràng là Trương Tuyết Kỳ không tin.
“Sao anh biết được.”
Trương Thế Kinh cũng chịu. Vừa nãy Trương Tuyết Kỳ hỏi bà lão đã mơ thấy gì, nhưng bà lão chỉ lặp lại hai từ “đứa bé”. Tuy nhiên từ khi biết Lữ Dao đang mang thai, rõ ràng là thái độ của mẹ ông ta đã tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì bà lão họ Trương gặp ác mộng nên cả nhà chẳng ai ngủ ngon được.
Hôm sau, Trương Tuyết Kỳ lại ghé nhà họ Đổng.
Mấy ngày nay trạng thái của Khương Lệ khá tệ, cứ tới đêm là bà lại ngủ không ngon. Nghe thấy tiếng người gõ cửa, bà lười biếng chẳng muốn di chuyển, Liễu Mộc Mộc đành phải đứng dậy đi mở cửa.
Khi thấy đứa con kế của Khương Lệ, Trương Tuyết Kỳ hơi kinh ngạc, sau đó mới khẽ gật đầu xem như chào hỏi cô.
Lần này Trương Tuyết Kỳ tới tìm Khương Lệ là muốn nhờ bà giúp mình.
“Em muốn nhờ chị tìm thầy bói cao tay giùm em à?” Sau khi nghe Trương Tuyết Kỳ nói xong, Khương Lệ thoáng nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
Sau đó bà dời mắt rất nhanh, tò mò hỏi: “Không phải nhà em không tin mấy thứ này à? Sao tự dưng lại muốn tìm thầy bói cao tay?”
Trương Tuyết Kỳ bất đắc dĩ đáp: “Chị dâu em mang thai, kết quả là mấy bữa nay mẹ em cứ gặp ác mộng bảo đứa bé đó ám theo mẹ trong mơ mãi. Mẹ cứ bảo nhất định là đứa bé đó khắc mình, cho nên em mới nghĩ, liệu có nên nhờ người bói thử hay không, như vậy thì mẹ em cũng yên lòng hơn.”
Thật ra còn có mấy chuyện bà ta không nói, đó là mẹ bà ta ép chị dâu phá thai, bây giờ còn đang cãi nhau với anh bà ta ở nhà.
Mặc dù Trương Tuyết Kỳ không thích cô chị dâu này, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới bốn tháng tuổi, không thể vì lý do hoang đường như thế mà giết chết nó được.
Khương Lệ hơi do dự: “Đúng là chị có quen biết một vị thầy bói rất cao tay. Nhưng phải hỏi thầy ấy xem thì mới trả lời em được.”
“Vậy cũng được, chị cứ hỏi vị thầy bói cao tay đó giùm em thử nhé, giờ em thật sự hết cách rồi.” Ngay cả anh bà ta cũng không thuyết phục được bà lão.
Sau khi tiễn Trương Tuyết Kỳ đi, Khương Lệ nhìn qua Liễu Mộc Mộc với ánh mắt sáng rực.
“Dì muốn hỏi gì ạ?” Liễu Mộc Mộc cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn Khương Lệ.
“Trường hợp như bà lão bên nhà họ Trương đó có phải là bị đứa bé chưa ra đời tương khắc thật không vậy?” Từ khi tận mắt chứng kiến số mệnh của Liễu Mộc Mộc đáng sợ cỡ nào, Khương Lệ thật sự không dám nói trước chuyện này là thật hay giả.
“Cho dù có tương khắc thì cũng phải sinh ra rồi mới khắc được. Đứa bé còn chưa ra đời, lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ.”
“Vậy sao bà lão nhà họ cứ gặp ác mộng mãi thế?”
Liễu Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn Khương Lệ: “Có thể là bị áp lực tâm lý quá lớn, hoặc…”
“Cái gì?”
“Có lẽ chỉ đơn giản là bà lão không thích đứa bé đó thôi.”
Nếu số mệnh hung tới nổi khắc người nhà được thật thì chỉ có cô mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận