Khương Lệ im lặng, từ trước tới nay bà rất lanh mấy chuyện gia đình, con cái.
Bà lão họ Trương rất giống bà lão đã mất nhà họ, đều cực kỳ trọng nam khinh nữ. Cái thai đầu tiên của cô vợ trước của Trương Thế Kinh cũng là con gái nhưng đã sảy thai. Nghe nói khi nằm viện, bà lão họ Trương còn chẳng thèm đi thăm lấy một lần.
Vậy thì theo như thái độ hiện giờ của bà lão, chắc là cái thai của cô vợ hiện tại không phải con trai.
Vốn dĩ Khương Lệ chỉ là người ngoài hóng chuyện thôi, thế nhưng cố tình bà lại có quen biết Trương Tuyết Kỳ. Người ta đã tìm tới tận cửa nhờ cậy, bà đành thuận miệng hỏi Liễu Mộc Mộc một câu: “Con có thể bói giúp nhà họ thử được không?”
Dứt lời, bà còn cảm thấy mình làm vậy có hơi đường đột, vội bổ sung: “Con người Trương Tuyết Kỳ rất hào phóng, chắc chắn sẽ không quỵt tiền xem bói của con.”
Liễu Mộc Mộc gãi cằm: “Con thì không thành vấn đề, nhưng chỉ sợ bà ta sẽ không nhờ con giúp ấy.”
Đương nhiên cô rất sẵn lòng bỏ ra chút thời gian để kiếm thêm tiền tiêu vặt, dù sao dạo này cô cũng chẳng có đơn nào, mà vụ lần này lại chẳng phức tạp lắm.
Sau khi Liễu Mộc Mộc đồng ý, Khương Lệ nói thân phận thầy bói của cô cho Trương Tuyết Kỳ biết. Quả đúng như dự đoán, Trương Tuyết Kỳ ở đầu dây bên kia hơi do dự, chỉ đáp mơ hồ chứ không nói rõ có muốn nhờ cô giúp đỡ hay không.
Khương Lệ lập tức hiểu ý bà ta, thế nên không nói nữa mà chỉ khách sáo hai câu rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, bà không nhịn được mà nói: “Trương Tuyết Kỳ làm vậy là có ý gì? Rõ ràng là dì tốt bụng muốn giúp, vậy mà còn trở mặt.”
“Dù gì bà ta cũng có tin vào bói toán thật đâu, thêm nữa là trông còn chẳng đáng tin, còn không bằng tới phố đổ cổ tìm một ông già nào đó.” Liễu Mộc Mộc cũng đoán được mọi chuyện sẽ như vậy, cô đã quen rồi.
Cô thoáng tiếc nuối, sờ khuôn mặt bóng loáng, non mịn của mình. Nghề bói toán này cũng ăn nhau nhờ khuôn mặt lắm. Mà ngoại hình như cô thì rất có hại.
Đúng như dự đoán của Liễu Mộc Mộc, quả nhiên Trương Tuyết Kỳ đã tìm một thầy bói ở bên ngoài. Chưa nói mấy cái khác, chỉ riêng thiết lập nhân vât thì vị thầy bói này đã làm rất tốt rồi.
Chẳng những ngoại hình rất có cốt cách thần tiên, đã thế lại còn bị mù, nhìn vào là biết thầy bói. Trương Tuyết Kỳ rất vừa ý, cảm thấy người này đáng tin hơn cô bé nhà họ Đổng bên hàng xóm nhiều.
Thầy Liễu không đáng tin cảm thấy bản thân rất vô tội.
Vị thầy bói cao tay mà nhà họ Trương mới đến chỉ đứng nói mấy câu đã khiến bà lão họ Trương tin răm rắp, không nhắc tới chuyện đứa bé khắc mình nữa.
Lúc vị thầy bói họ Lưu đó khuyên bảo bà lão họ Trương, cả nhà đều vây quanh xem thử. Lữ Dao đứng sau lưng chồng mình, nghe thầy bói cao tay ba hoa nói đứa bé trong bụng mình là hoa sen vàng mà Bồ Tát thường ngồi đầu thai thành, chỉ biết lắc đầu cười.
Trương Thế Kinh thân là phần tử trí thức đã được nhận trình độ giáo dục cao đẳng cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng ai bảo mẹ ông ta lại tin mấy thứ phi lý này chứ.
Ở bên kia, bà lão họ Trương còn đang hỏi ý kiến của thầy bói họ Lưu: “Thưa thầy, đóa sen vàng này chuyển thế thì sẽ gửi linh hồn vào con trai hay con gái ạ?”
Thầy bói họ Lưu trả lời một câu đầy cao thâm: “Đây là cái thai có linh, lúc đầu thai chưa định giới tính. Nếu bà lão đủ thành tâm thì chưa chắc sẽ không đổi thành con trai.”
Thầy bói họ Lưu chỉ thu tiền bảo vệ đứa trẻ. Chờ tới khi đứa trẻ ra đời, cho dù là con trai hay con gái thì cũng chẳng thể nhét ngược vào bụng được nữa. Lúc đó, nhà họ Trương ầm ĩ tới mức nào cũng không liên quan tới ông ấy.
“Thầy nói đúng lắm.” Bà lão họ Trương chắp tay trước ngực rồi bái vài cái qua loa, niệm vài câu Phật.
Sau khi lừa gạt bà lão họ Trương thành công, anh em Trương Tuyết Kỳ cung kính tiễn thầy bói họ Lưu ra cổng rồi đưa một xấp tiền. Thầy bói họ Lưu sờ lên, thỏa mãn gật đầu, sau đó nhét phong thư chứa tiền vào ống tay áo.
“Cảm ơn thầy Lưu nhiều.”
Thầy bói họ Lưu gật đầu: “Không có gì. Sau này có việc gì thì tới phố đồ cổ tìm lão phu. Bói toán, điểm huyệt, xem phong thủy, lão phu đều biết chút ít.”
“Thầy đi thong thả, tôi không tiễn nữa.” Khóe miệng Trương Thế Kinh run rẩy, tiễn người đi rồi, ông ta không nghĩ sau này mình sẽ gặp lại vị thầy bói này để làm gì nữa được.
Bởi vì có thầy bói cao tay khuyên ngăn, nhà họ Trương có thể yên tâm mấy ngày. Trương Thế Kinh giải quyết xong chuyện nhà cửa, lại bận chuyện làm ăn nên đành phải rời khỏi Khánh Thành.
Ông ta mới đi không lâu, nhà họ Trương lại ầm ĩ lên. Lần này không phải là vì bà lão họ Trương mà là do con dâu bà lão. Có lẽ vì Trương Dương biết mẹ kế mang thai nên lần này căng thẳng hơn hẳn. Lữ Dao định dọn ra ngoài ở, nhưng bà lão họ Trương lại một mực không đồng ý.
Dạo gần đây, bữa cơm nhà họ Đổng toàn là phốt của nhà họ Trương hàng xóm, tình tiết rất giống mấy bộ phim máu chó.
Liễu Mộc Mộc và Đổng Duyệt đều rất hào hứng nghe Khương Lệ kể phốt. Mặc dù lần nào Đổng Chính Hào cũng tỏ ra mình chẳng thích nghe chuyện nhà người ta đâu, thế nhưng lại dỏng tai chăm chú nhất.
Chỉ có Đổng Kỳ mất tinh thần, hai mắt đen thâm, cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Khương Lệ nhìn cậu con trai dạo này rất im lặng của mình, nhịn không được lại nói: “Kỳ Kỳ, có phải dạo này con ngủ không ngon không? Hay để mẹ dẫn con đi khám thử nhé?”
Mấy buổi tối gần đây, thỉnh thoảng khi đi vệ sinh, bà lại nghe con trai mình lẩm bẩm lung tung.
Mấy ngày trước, hầu như đêm nào bà cũng nằm mơ, lão Đổng cũng y hệt vậy. Nhưng dần dần thì tốt lên, ngược lại là Đổng Kỳ trông ngày càng nghiêm trọng.
Khương Lệ hơi lo lắng, cảm thấy có lẽ con trai áp lực quá nên bị bệnh tâm lý, nhưng bà sợ nói thẳng sẽ khiến lòng tự trọng của con mình sụp đổ, chỉ đành nói khéo muốn dẫn thằng bé đi khám thử xem.
Đổng Kỳ ngẩng đầu nhìn mẹ mình, hai mắt vô hồn, cả người ngơ ngẩn, giọng nói cũng lơ mơ: “Không cần đâu.”
Đổng Kỳ cảm thấy có lẽ bác sĩ cũng chẳng cứu được mình, nhưng biết đâu Liễu Mộc Mộc lại có thể.
Bị ác mộng hành hạ quá lâu, cuối cùng cậu quyết định chịu thua trước hiện thức, đột nhiên cũng hiểu được tấm lòng bố mình.
Ăn cơm xong, Đổng Kỳ lề mề ngồi lại bàn ăn không chịu đi.
Lúc Liễu Mộc Mộc đi ngang cậu thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ xíu: “Chị.”
Liễu Mộc Mộc quay lại nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.
Đây là lần đầu cô nghe Đổng Kỳ gọi mình là chị từ khi chuyển vào đây, còn đáng sợ hơn việc nghe thấy tin tức sao Hỏa đụng độ Trái Đất nữa.
“Em có chuyện muốn nói với chị.” Đổng Kỳ vừa xấu hổ vừa khó chịu. Cậu lén lút nhìn xung quanh, thấy bố mẹ đều ra phòng khách, Đổng Duyệt cũng chẳng có ở đây thì mới nói tiếp.
Liễu Mộc Mộc ngồi xuống, hăng hái hỏi: “Có chuyện gì?”
Có thể khiến Đổng Kỳ vốn luôn ngang ngược trở nên khép nép cầu xin cô như vậy, đương nhiên cô phải nghe xem cậu muốn nói gì rồi.
Đổng Kỳ ngồi trên ghế, lúng túng đẩy xấu hổ. Cậu cẩn thận liếc nhìn Liễu Mộc Mộc, hỏi cô: “Trên đời này có cổ trùng không vậy?”
“Cổ trùng?” Liễu Mộc Mộc nhướn mày, “Dạo này em lại đọc tiểu thuyết gì à?”
“Không phải tiểu thuyết.” Đổng Kỳ bực bội gắt lên. Lúc đầu cậu cũng chẳng muốn nói, dù sao làm vậy cũng chỉ thêm phiền phức. Nhưng từ khi học xong tiết học kia, ngày nào cậu cũng gặp ác mộng, thật sự không thể dùng từ trùng hợp để giải thích nữa rồi.
Liễu Mộc Mộc nghiêm túc hơn, chờ cậu nói tiếp.
“Lúc tới nhà ông bà ngoại, em có đi cùng họ tham gia một tiết học. Em nghe lén thấy hai người tổ chức tiết học đó nói chuyện, có nhắc tới cái gì mà cổ Trường Mệnh, rồi để cổ trùng trong cơ thể người.”
“Tiết học gì?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
“Một tiết học bán thực phẩm chức năng. Thuốc của họ cực kỳ đắt, một viên phải hơn hai nghìn tệ*.”
*Khoảng 7 triệu VND
Liễu Mộc Mộc hơi rung động, tốc độ kiếm tiền ma quỷ gì đây? Có ăn cướp cũng không nhanh bằng bán thuốc nữa. Tự dưng muốn đổi nghề là sao nhỉ? Luôn cảm thấy nghề nào cũng giàu hơn làm thầy bói.
Sau khi lấy địa chỉ từ Đổng Kỳ xong, Liễu Mộc Mộc mới hỏi: “Em có uống thuốc của họ à?”
Cô cảm thấy ở mặt này, thằng nhóc cũng không ngu tới cỡ đó, đã biết rõ có vấn đề còn uống vào.
Đổng Kỳ lắc đầu: “Em không uống, nhưng có khả năng là ông bà ngoại em uống rồi.”
Liễu Mộc Mộc bảy ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Em không bảo họ là không nên uống cái đó hả?”
Cô nhớ lần trước hai vợ chồng đó còn đòi hít thở trong bầu không khí tinh khiết mà, sao giờ chuyển sang uống thuốc rồi, thay đổi gì mà nhanh như chong chóng vậy trời.
“Em có bảo nhưng họ không nghe.” Đổng Kỳ nhỏ giọng lẩm bẩm. Không chỉ vậy, hình như ông ngoại cậu còn cảm thấy loại thuốc đó rất có hiệu quả nên định mua thêm hai hộp nữa.
“Cho nên em muốn nhờ chị xem xem họ bị sao?”
Đổng Kỳ lắc đầu: “Em muốn nhờ chị xem giúp em. Sau khi học tiết học đó xong, ngày nào em cũng gặp ác mộng. Ngay cả ông bà ngoại và Trương Dương cũng vậy.”
“Gặp ác mộng?” Liễu Mộc Mộc tò mò xích lại gần Đổng Kỳ.
Tiếc là kiến thức của cô có hạn, ngoại trừ phát hiện mắt cậu có quầng thâm rất đậm thì chẳng phát hiện gì thêm.
Chuyện này cô không giúp được, nhưng cô có quen người trong nghề.
Cô chụp hình Đổng Kỳ rồi gửi cho Yến Tu, bắt đầu gõ chữ: Em của em, phiền anh xem giúp xem có phải thằng bé trúng cổ rồi không với.
Hiển nhiên là đã xem Yến Tu như người máy thông minh biết trả lời câu hỏi của mình.
Yến Tu: Triệu chứng?
Liễu Mộc Mộc: Gặp ác mộng.
Yến Tu: Xem sau tai trái có một sợi dây màu đỏ hay không.
Liễu Mộc Mộc đè đầu Đổng Kỳ xuống, sau đó xem sau tai cậu, quả nhiên là có một sợi dây màu đỏ trông như mạch máu.
Đúng là trúng cổ thật này.
Liễu Mộc Mộc: Có dây đỏ, có phải em nên nhắc bố mình chuẩn bị lo ma chay cho thằng bé không? Vậy thuận tiện hỏi luôn, anh muốn tới tham gia tang lễ không?
Yến Tu xoa bóp sống mũi, không nhìn Phương Xuyên đang tò mò bên cạnh mà cúi đầu trả lời.
Yến Tu: Không cần. Gặp ác mộng sẽ không chết người. Tốt nhất là bây giờ em nên đi xem người nhà mình có ai bị trúng cổ hay không, loại cổ trùng này có thể truyền nhiễm.
Liễu Mộc Mộc chạy ra phòng khách, đè Đổng Chính Hào xuống rồi vạch tai sau của ông ra. Khi phát hiện không có sợi dây đỏ thì cô hơi thất vọng, bố con ruột mà chẳng ăn ý gì cả.
Đổng Duyệt cũng không có, chỉ có sau tai Khương Lệ có một sợi dây màu đỏ, nhưng rất nhạt cứ như sắp biến mất.
Cô chụp ảnh sau tai Khương Lệ rồi gửi cho Yến Tu.
Liễu Mộc Mộc: Vậy cái này còn cứu được không?
Yến Tu: Cái này thì không cần cứu.
Liễu Mộc Mộc: Không cứu nổi luôn? Chấn kinh.JPG
Yến Tu: Không lâu nữa thì nó sẽ biến mất thôi.
Được rồi, là cô do thiếu kiến thức.
Liễu Mộc Mộc: Không phải anh bảo loại cổ trùng này có thể truyền nhiễm hả?
Yến Tu: Có lẽ là vì bọn họ tiếp xúc với em nhiều.
Trên người Liễu Mộc Mộc có lệnh bài gieo quẻ nên cổ trùng bình thường không thể làm hại được cô, mà lệnh bài sẽ phát huy tác dụng nhất định. Bình thường ở nhà chỉ có Đổng Kỳ là né cô như né tà, cho nên cậu cũng bị nặng nhất.
Liễu Mộc Mộc: Vậy em trai em thì tính sao? Thằng bé nói hình như mình trúng cổ ở một lớp học đa cấp bán thực phẩm chức năng.
Yến Tu: Địa chỉ.
Liễu Mộc Mộc gửi một địa chỉ qua cho anh. Yến Tu nhìn thoáng qua, quả nhiên trùng với đích đến ngày hôm nay của bọn họ.
Thế nhưng anh không nói thẳng với Liễu Mộc Mộc, chỉ nói: Sáng mai dẫn em trai em tới cục cảnh sát một chuyến.
Lại còn phải sáng mai nữa chứ, Liễu Mộc Mộc bĩu môi: Chú cảnh sát, em đã cung cấp manh mối quan trọng như vậy rồi, anh không định tự mình qua đây hả?
Yến Tu: Bây giờ không thể.
Liễu Mộc Mộc: Vì sao? Có phải anh hong yêu em nữa hong.JPG
Nhìn cái bánh bao trắng trong khung trò chuyện liên tục bắn tim với mình, Yến Tu điềm nhiên gõ chữ: Bởi vì chú cảnh sát đang trên đường bắt tội phạm.
Được, nể mặt chú cảnh sát rất bận rộn, Liễu Mộc Mộc tạm tha cho anh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận