Sáng hôm sau, Liễu Mộc Mộc dắt theo Đổng Kỳ rời khỏi nhà.
Trong lòng Đổng Kỳ tràn đầy chờ mong, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng chữa được “căn bệnh nan y”. Vậy mà tối qua cậu lại mơ thấy Liễu Mộc Mộc nhân lúc không có bố cậu ở đó, lừa bán cậu đi mất. Nhất định là nghĩ nhiều rồi.
Sau đó khi chiếc xe dừng lại trước cổng cục cảnh sát, Đổng Kỳ ngẩn cả người.
Cô định làm gì? Vậy mà lại đưa cậu tới cục cảnh sát, cậu chuẩn bị bị tiêu diệt rồi ư?
Đổng Kỳ ôm chặt cửa xe không chịu xuống, Liễu Mộc Mộc đành kéo cậu xuống, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Em đờ ra đó làm gì, mau xuống xe đi.”
“Em không xuống!!!” Đổng Kỳ đỏ mắt, trừng Liễu Mộc Mộc, “Em chỉ tham gia một tiết học bán hàng đa cấp thôi, không ngờ chị lại đưa em tới cục cảnh sát, có còn là chị em ruột không thế?”
Cậu không bao giờ tin Liễu Mộc Mộc!
Tài xế taxi là người thích xen vào chuyện nhà người ta, thấy hai vị khách của mình la hét ầm ĩ thì vội khuyên: “Cô bé, có chuyện gì không giải quyết được mà phải đưa em trai tới cục cảnh sát chứ. Hay là thôi đi, chúng ta trở về ha. Bác giảm 10% tiền xe đi về cho cháu, được chứ?”
Liễu Mộc Mộc cạn lời, ông bác này không phải thích xen vào chuyện nhà người ta mà là có đầu óc kinh doanh thì có.
Cô vô cảm nói: “Người có thể giúp em đang ở cục cảnh sát, đừng lề mề nữa, mau đi xuống đi.”
“Chị gạt em.” Đổng Kỳ hít mũi, biểu cảm như thể muốn nói “cả em mà chị cũng xuống tay được à”, gào lên với cô, “Rõ ràng là chị muốn ném em vào đó. Em chỉ tham gia một tiết học bán hàng đa cấp thôi, tội không đáng chết mà!”
Bởi vì hét quá nhiều nên vỡ cả giọng.
Mấy người đi qua đi lại trước cửa cục cảnh sát đều tò mò nhìn qua hai chị em đang lôi kéo nhau.
Liễu Mộc Mộc cảm thấy mặt mũi của mình mất hết rồi.
Cuối cùng cô hết kiên nhẫn, lạnh nhạt “Ồ” một tiếng: “Bị em phát hiện rồi, đúng là chị muốn ném em vào tù đó.”
Hốc mắt Đổng Kỳ đỏ lên, gào khóc hu hu: “Em muốn nói bố biết, oa hu hu…”
“Có nói cũng vô dụng, bố chỉ nghe lời chị mà thôi.” Liễu Mộc Mộc khoanh tay trước ngực, dáng vẻ rất có triển vọng làm boss phản diện trong mấy bộ tiểu thuyết.
“Oa oa… Hu hu…” Đổng Kỳ nghe thế còn khóc lớn hơn, mũi chảy đầy nước mũi.
“Hai em đang làm… Đang làm gì vậy?” Phương Xuyên đi xuống đón người nhìn thấy hai chị em thì tò mò hỏi.
Liễu Mộc Mộc cạn lời, nói với Phương Xuyên: “Mau xách thằng bé vào trong đi.”
Cô không muốn làm đề tài hóng hớt của mọi người nữa đâu.
Phương Xuyên xách Đổng Kỳ xuống xe, hai người một trước một sau đi vào cục cảnh sát. Đổng Kỳ bắt đầu giãy dụa, thế nhưng bị đè lại không nhúc nhích được thêm.
Mãi tới khi bị xách vào văn phòng, Đổng Kỳ mới không khóc nữa mà chuyển sang sụt sịt.
Phương Xuyên ngồi đối diện Đổng Kỳ. Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, anh ấy cảm thán từ tận đáy lòng, thằng nhóc này đúng là con trai ruột của ông chủ Đổng, nhát gan y hệt nhau.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay tìm em là vì muốn hỏi vài chuyện, sẽ không bắt em vào tù đâu.”
“Hức.” Đổng Kỳ nước mắt lưng tròng, nhìn Phương Xuyên: “Thật, thật ư?”
“Thật. Không phải em đang trúng cổ à? Chị em đưa em tới đây là để giải cổ trùng.”
“Vậy à?” Đổng Kỳ vẫn không tin, chủ yếu là do Liễu Mộc Mộc trông giống người xấu quá!
“Không phải đâu.” Liễu Mộc Mộc thản nhiên lên tiếng, “Chị muốn đưa em vào tù, tới khi đó thì tài sản của bố sẽ cho chị thừa kế hết.”
“Oa…” Lại khóc.
Phương Xuyên nghe cậu khóc mà đau cả đầu, cạn lời với hai chị em.
Lúc Yến Tu đi vào, mang theo cả khí lạnh bên ngoài. Anh vắt chiếc áo khoác nhung màu xám trên khuỷu tay, trông tao nhã mà thanh lịch.
Nhìn thấy văn phòng “náo nhiệt” như vậy, bước chân anh hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại nơi Liễu Mộc Mộc đang bọc mình bằng chiếc áo lông màu trắng.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Phương Xuyên như nhìn thấy phao cứu mạng, chỉ vào Liễu Mộc Mộc nói, “Phiền cậu khiến em ấy đừng nói gì thêm nữa.”
Liễu Mộc Mộc vô tội, chớp chớp mắt nhìn Yến Tu.
“Nói chuyện là tự do của mỗi người.” Yến Tu đảo mắt qua Đổng kỳ đang sụt sịt nước mắt, nước mũi tùm lum. Lúc đi ngang Liễu Mộc Mộc, anh nói một câu, “Đi với anh.”
Nể tình đồng nghiệp với nhau, anh vẫn thuận tay giúp đỡ Phương Xuyên.
Liễu Mộc Mộc chẳng thèm quay đầu, chạy vào văn phòng của Yến Tu. Bây giờ cái người đang sụt sịt đằng kia không còn giá trị lợi dụng với cô nữa rồi.
Nhìn cửa văn phòng đóng lại, Phương Xuyên lắc đầu, sau đó nhìn qua Đổng Kỳ: “Lát nữa tôi sẽ lấy lời khai của em, hỏi gì thì em cứ trả lời cái đó.”
Không có Liễu Mộc Mộc ở đây đe dọa, chút dũng cảm của Đổng Kỳ quay về. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mắc gì phải trả lời?”
Phương Xuyên cụp mắt: “Nếu em không thích lấy lời khai trong văn phòng thì chúng ta có thể vào phòng thẩm vấn, cùng trò chuyện về việc em tham gia tiết học bán hàng đa cấp kia?”
Lá gan Đổng Kỳ lại rụt lại: “Không, không cần.”
Sau khi vào văn phòng Yến Tu, Liễu Mộc Mộc đóng cửa lại rồi khóa chặt, động tác rất lưu loát, thành thạo.
Nghe thấy tiếng khóa cửa răng rắc, Yến Tu buông áo khoác, xoay người nhìn thấy cô đang giả vờ không có chuyện gì, đứng chắp tay sau lưng ngay trước cửa.
“Nội dung trò chuyện của chúng ta không cần thiết phải khóa cửa.” Tuy nói vậy nhưng Yến Tu cũng không cản cô lại, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn làm việc.
Liễu Mộc Mộc chạy lại vị trí đối diện anh, dáng vẻ như mình làm vậy là vì anh cả: “Lỡ như lúc anh bày tỏ tấm lòng chân thành của mình với em mà bị Phương Xuyên nghe thấy thì xấu hổ lắm.”
“Trời còn sáng, đừng nằm mơ.”
“Hừ.” Liễu Mộc Mộc bĩu môi, người gì chẳng có tình thú chút nào.
Yến Tu không cãi nhau với cô nữa, cầm bút máy trên bàn lên, bắt đầu viết chữ lên tờ giấy.
Sau khi viết xong, anh đẩy tờ giấy tới trước mặt Liễu Mộc Mộc: “Các bước giải cổ trùng.”
Liễu Mộc Mộc cầm tờ giấy lên, chữ viết Yến Tu rất phóng khoáng, nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ, ừm, còn đẹp hơn chữ cô nữa. Nghiên cứu nét chữ xong, cô bắt đầu nghiên cứu ba bước giải cổ trùng trên đó.
“12 giờ khuya, ngâm người trong rượu mạnh 50 độ mười phút. Ui! Vậy thì lãng phí quá! Hay dùng rượu pha thêm nước có được không?” Cô không nhịn được cảm thán, “Nếu Đổng Kỳ là nhân sâm thì ngâm rượu còn có chút giá trị, vấn đề là thằng bé còn chẳng đáng giá bằng củ cải nữa.”
“Không thể.” Yến Tu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghe cô nói.
“Được rồi. Sau khi ngâm rượu thì ngậm một cục sắt trong miệng nửa tiếng, ngậm xong thì lấy ra thì bỏ vào tủ lạnh để đông lạnh. Xong rồi, xong rồi, phải phá hư một cái tủ lạnh. Còn phải lặp lại các bước trên mười lần. Anh nghiêm túc đó hả?” liễu Mộc Mộc chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Yến Tu.
“Ừm.”
“Em cảm thấy thằng bé có lẽ không cứu được đâu, vẫn nên mặc kệ thằng bé thì hơn.” Liễu Mộc Mộc nhét tờ giấy vào túi áo, sau đó nảy ra ý xấu, kiến nghị.
“Tuy cổ Mộng không quá nguy hiểm, nhưng lây lan rất nhanh. Một khi em không ở nhà, cả nhà em sẽ nhanh chóng bị lây bệnh.”
“Chậc, may cho thằng bé đó.” Sau đó, cô tò mò hỏi, “Sao cả giải cổ trùng anh cũng biết vậy? Tự học hả?”
“Không có, hỏi bạn thôi.”
Liễu Mộc Mộc híp mắt: “Bạn nào?”
“… Bạn giới tính nam.”
“Ồ…” Liễu Mộc Mộc khá hài lòng với câu trả lời này.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa “rầm rầm”.
Yến Tu mở mắt ra nhìn Liễu Mộc Mộc.
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“Tôi nói này hai người bên trong đó ơi, tâm sự thầm kín xong rồi thì có phải nên ra ngoài, hoặc là mở cửa cho tôi vào trong được không?” Giọng nói Phương Xuyên vang lên.
“Vì sao lúc thiết kế căn phòng này, anh không cho nó cách âm luôn?”
“Vì tôi không định làm chuyện gì không thể cho ai biết ở đây.” Yến Tu đứng dậy đi mở cửa.
“Hừ, rồi anh sẽ phải hối hận.” Liễu Mộc Mộc đứng sau lưng anh, thấp giọng lẩm bẩm.
Cửa bị khóa được mở ra, Phương Xuyên ngó vào, thấy vẻ mặt Liễu Mộc Mộc đang ngồi đối diện bàn làm việc rất bất mãn, thế là rụt đầu lại, nói với Yến Tu: “Đã hỏi xong rồi, đúng là hai kẻ chúng ta điều tra được. Tiếc là cậu nhóc mới tham gia một lần nên không biết gì nhiều. Tôi đã cho người đến nhà ông bà ngoại cậu nhóc để lấy lời khai rồi.”
Liễu Mộc Mộc đi ra cửa, bổ sung một câu: “Đổng Kỳ nói thuốc bọn họ bán có cổ Trường Mệnh gì đó. Ông bà ngoại thằng bé đều uống thuốc rồi, có sao không?”
Phương Xuyên nhìn Yến Tu, trả lời mơ hồ: “Chúng tôi sẽ nghĩ cách.”
Cô ngó ra bên ngoài, Đổng Kỳ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Thấy cô nhìn qua, cậu tủi thân quay ngoắt đi chỗ khác.
Ánh mắt Liễu Mộc Mộc như đang nhìn củ cải sắp ngâm rượu, không giấu được vẻ ghét bỏ trong đó.
Tuy cô còn muốn ở lại bám lấy Yến Tu, thế nhưng dạo này bọn họ đang có án tử, Liễu Mộc Mộc đành dẫn Đổng Kỳ về nhà.
Tiễn người xong, Phương Xuyên mới rầu rĩ nói với Yến Tu đang đứng trước cửa sổ văn phòng: “Theo như lời cậu nhóc kia thì có rất nhiều người mua thuốc, sợ là những người đó đều trúng cổ cả rồi. Nếu chúng ta không mau chóng bắt được thủ phạm, một khi bọn chúng lấy cổ trùng đi, sẽ có rất nhiều người chết.
“Cho thêm người đi quan sát nhà họ Đổng đi.” Yến Tu đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy? Cậu nhóc đó có vấn đề gì à?” Người đầu tiên mà Phương Xuyên nghĩ tới chính là Đổng Kỳ.
“Trong người cậu ta có cổ trùng mẹ, nhất định sẽ có người tới lấy.”
Ánh mắt Phương Xuyên sáng lên: “Cậu chắc chứ?”
“Ừm. Phải mất một năm mới nuôi được một đàn cổ Mộng. Mà đàn cổ trùng đó đã nuôi được rồi thì chắc chắn cổ sư sẽ không bỏ bọn nó.”
“Được, vậy giờ tôi cho người qua đó.” Phương Xuyên hào hứng chạy ra ngoài, nhưng vừa tới cửa đã đụng phải một cấp dưới đang chạy tới.
“Không hay rồi đội trưởng, có người chết!”
Người chết là đôi vợ chồng già sống ở tiểu khu Lăng Hoa. Tiểu khu Lăng Hoa là khu nhà giàu đầu tiên ở Khánh Thành, phần lớn hộ gia đình sống ở đây đều rất giàu có.
Thời trẻ đôi vợ chồng đó thích kinh doanh, buôn bán, về già thì thích mua thực phẩm chức năng. Lúc vào nhà, nhóm Phương Xuyên phát hiện rất nhiều hộp thực phẩm chức năng.
Hai vợ chồng chết trong phòng ngủ, khuôn mặt bình yên say giấc trên giường, cơ thể không có bất cứ vết thương nào.
Yến Tu bắt đầu kiểm tra thi thể của người chồng. Anh đeo găng tay trắng, ngón tay ấn lên trán người chết, một sợi khói đen như dây sợi chỉ nhỏ bay lên trán ông ta. Sau khi cởi quần áo người chết ra, sợi dây đen đó đã chiếm đóng vị trí trái tim của người chết.
“Cách chết giống với Trác Nhiễm, bọn họ bắt đầu lấy cổ trùng rồi.” Yến Tu giơ tay, sợi khói đen liền biến mất.
Anh mặc quần áo lại cho người chết, sau đó cởi găng tay ra.
“Người báo án là con gái của người chết. Theo lời cô ta thì một tiếng trước cô ta còn đang nói chuyện với bố mẹ, hai mươi phút sau khi cô ta về đến nhà, bố mẹ cô ta đã qua đời, trong nhà không có bất cứ dấu vết đột nhập, không biết camera có cho thêm manh mối gì không.” Tuy nói vậy nhưng Phương Xuyên cũng chẳng kỳ vọng lắm.
Cổ sư có thể điều khiển cổ trùng trong một phạm vi nhất định mà không cần tới gần. Sau khi Trác Nhiễm chết, bọn họ cũng có điều tra camera của bệnh viện, tuy nhiên không có thêm manh mối gì.
Trong tiểu khu đối diện tiểu khu Lăng Hoa, giữa rất nhiều hộ dân cư bình thường, Từ Vĩnh Lâm đang đi qua đi lại trong phòng, biểu cảm bực bội rất rõ ràng.
Vừa nãy anh gã nhận được một cuộc gọi nên đã ra ngoài, tới giờ vẫn chưa trở về.
Gã biết người gọi là ai, tuy là anh gã chưa từng nói thân phận của người đó cho gã biết. Mỗi lần người đó gọi điện tới thì đều chẳng phải chuyện tốt gì, hiển nhiên là lần này cũng vậy.
Khoảng chừng mười phút sau, Từ Vĩnh Song mới mở cửa. Thấy em trai mình đứng đó thì vẻ mặt vẫn lạnh nhạt.
“Anh, anh đi đâu vậy?”
Từ Vĩnh Song liếc mắt nhìn Từ Vĩnh Lâm, sau đó để lộ lư hương trong tay.
Từ Vĩnh Lâm hoảng sợ trợn to đôi mắt: “Anh, anh đi thu cổ trùng? Không phải đã bảo hiện tại cổ Trường Mệnh vẫn chưa hoàn thiện, nếu thu cổ trùng thì sẽ chết người à!”
“Mày bớt nói nhảm đi! Dạo này cảnh sát Khánh Thành điều tra gắt gao, chúng ta phải thu cổ trùng nhanh nhất có thể, sau đó rời khỏi đây.” Giọng nói Từ Vĩnh Song lạnh nhạt.
“Không, không hay đâu. Anh, đó là mạng người đó, chúng ta đâu cần hại chết nhiều người như vậy. Mấy ngày nay ở đây, chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền lời, không cần thiết phải ra tay tàn nhẫn.” Từ Vĩnh Lâm hoảng sợ nói.
“Tao không rảnh mà ở đây bàn bạc với mày. Mày nghĩ mày còn cơ hội hối hận à?” Từ Vĩnh Song cười khẩy một tiếng, như muốn cười nhạo em trai mình yếu đuối, nhu nhược.
Sau khi nói xong, gã ta cầm lư hương về phòng. Ầm một tiếng, cửa phòng bị đóng kín lại.
Nhưng căn phòng cách âm rất kém, Từ Vĩnh Lâm ngồi trong phòng khách vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện của anh gã và người ta. Như thường lệ, gã ta đang báo cáo tiến trình hôm nay lên bên trên.
Từ Vĩnh Lâm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đáy mắt thoáng qua nét phân vân.
Trước khi anh gã tìm được gã, gã vẫn chỉ là một kẻ lừa đảo bình thường. Cho dù xấu xa, nhưng cũng xấu xa tới nổi giết người. Ai ngờ khi nhận lại anh trai lại như bước vào ổ sói như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận