Màn kịch nhà họ Trương cứ tiếp tục mãi tới khi Liễu Mộc Mộc bắt đầu đi học lại.
Mặc dù bà lão họ Trương đã bị bắt, nhưng nhà vợ trước của Trương Thế Kinh vẫn tới phá hằng ngày.
Nhà này còn rất thú vị, vì không để bảo vệ tiểu khu đuổi đi nên họ đã tìm người thuê một căn biệt thự ở đó luôn. Chỉ cần không ai khiếu nại thì bảo vệ sẽ chẳng để ý nhiều, cùng lắm chỉ theo dõi sát sao để không xảy ra án mạng là được.
Bọn họ còn tới thăm nhà họ Đổng, mang theo chút quà cáp, nói rằng mấy ngày nay đã làm phiền nhà cô rồi, đặc biệt tới xin lỗi.
Ban đầu Khương Lệ còn thấy khó chịu, nhưng bọn họ hành xử rất tốt, lại biết ăn nói, ít nhất là tốt hơn bà lão họ Trương hàng xóm nhiều, thế nên bà nhận lấy phần quà ấy.
Mấy ngày sau, Liễu Mộc Mộc lại nhìn thấy Trương Thế Kinh. Ông ta không còn dáng vẻ sạch sẽ như trước, râu ria không cạo, một bộ quần áo mặc mấy ngày không thay, đáy mắt toàn tơ máu đỏ hằn, chắc đã thức liền mấy đêm rồi.
Chuyện này cũng bình thường thôi, mẹ ruột và con trai đều đang bị giam ở cục cảnh sát, nhà bố vợ trước thì như muốn liều mạng với mình, ông ta có ba đầu sáu tay cũng chẳng xoay sở kịp.
Nhưng Trương Thế Kinh cũng có chút bản lĩnh, không biết ông ta làm thế nào mà Trương Dương đã được thả ra.
Tuy nhiên sợ là bà lão họ Trương thì chẳng thể ra được. Theo như tin tức mới nhất từ Khương Lệ, sợ là cái chết của cô con dâu trước cùng cái thai dị dạng đều liên quan tới bà lão họ Trương.
Phía cảnh sát có giữ đoạn ghi âm bà lão nói mớ khi gặp ác mộng mà Lữ Dao trình lên, mặc dù không tính là bằng chứng nhưng cũng đủ để bọn họ bắt đầu điều tra lại từ hôm cô con dâu trước của bà lão họ Trương chết.
Bằng chứng trong tay cảnh sát càng ngày càng nhiều, lại thêm thái độ chống đối khi bị thẩm vấn của bà lão họ Trương, cuối cùng bà lão không thể chối tội được nữa, gánh vác tội danh giết người.
Mà nguyên nhân chỉ vì bà lão không hài lòng con dâu trước, muốn bà ta sinh con trai.
Khi con dâu trước mang thai, biết được là con gái, bà lão họ Trương đã không vui, nhưng con trai và con dâu lại đều rất hạnh phúc.
Thế là bà lão nghĩ ra một chiêu, được người ta giới thiệu nên bỏ ra một số tiền lớn để mua thuốc sinh con, lén lút đổi thuốc cho con dâu trước uống.
Khi đi khám thai, bác sĩ nói rằng đứa bé đã bị dị dạng, cần phải phá thai gấp.
Nếu như là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy mình xui xẻo, sau khi đau lòng đủ rồi thì sẽ chấp nhận sự thật. Nhưng con dâu trước của bà lão họ Trương là một người mạnh mẽ, không biết bà ta nghĩ gì mà lại cho người kiểm tra thuốc mình uống, cuối cùng tra ra thuốc sinh con.
Về sau, bà ta cầm thuốc sinh con tới làm rõ với bà lão họ Trương. Lúc hai người cãi vã thì bà lão đẩy ngã con dâu trước xuống cầu thang.
Sau khi được đưa tới bệnh viện thì bà ta đã ngất xỉu, đương nhiên không thể nói ra là ai đẩy mình. Cuối cùng bác sĩ chữa trị không kịp thời nên chết trong bệnh viện.
Bà lão họ Trương không muốn thừa nhận mình cố ý giết người, nhiều năm qua đi, cảnh sát cũng không thể tìm ra manh mối mới, vụ án này sẽ về đâu thì còn rất khó nói.
Chỉ là những người biết chuyện thì đều sẽ thổn thức.
Còn Đổng Chính Hào thì là nghĩ mà sợ.
Đó là vì bà lão nhà họ Trương rất giống mẹ ruột ông. Nếu không phải bà lão nhà ông không biết tới thứ gọi là thuốc sinh con thì không biết năm đó có cho Khương Lệ uống hay không nữa.
“Chẳng biết mấy bà lão thời nay nghĩ gì nữa, cứ nhất quyết muốn sinh con trai làm gì, mà một đứa không đủ, còn đòi hai đứa.” Đổng Chính Hào bình luận với giọng điệu như người từng trải.
Liễu Mộc Mộc ghét bỏ hừ một tiếng: “Chắc là cảm thấy nhà mình có ngai vàng cần người thừa kế quá, mà đã có người thừa kế thì phải có màn chọn lựa.”
Đổng Chính Hào thoáng cảm thấy cô đang khịa mình, ho nhẹ: “Khụ khụ, từ trước tới giờ toàn là thế, cần có đàn ông làm trụ cột gia đình mà.”
“Ồ.” Liễu Mộc Mộc chống tay lên cằm, quay qua Đổng Kỳ, “Trụ cột gia đình, phát biểu gì với bố em thử đi.”
Đổng Kỳ đang gặm chân gà ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó nói với bố mình: “Con cảm thấy… Nhà mình chỉ có một mình con làm người thừa kế là đủ rồi.”
Cậu hơi do dự một lát rồi bổ sung: “Sinh nhiều con tốn tiền lắm. Bố xem chú Trương hàng xóm kìa, vì chuyện sinh con thôi mà sắp phá sản luôn rồi đó.”
Thằng nhóc thối này còn muốn dạy dỗ ông à!
Nhưng nghĩ lại thì hình như có lý lắm.
Tuy chuyện như nhà họ Trương bên hàng xóm khá hiếm thấy, nhưng vì con trai mà tan nhà nát cửa, đúng là khiến người ta khiếp sợ.
“Có một chuyện con tò mò lắm, chú Trương kia thật sự không biết vợ trước của mình chết thế nào ạ?” Liễu Mộc Mộc đột nhiên nói.
Đổng Chính Hào hơi do dự, buông đũa xuống: “Khó mà nói lắm.”
Ông chỉ hiểu rõ Trương Thế Kinh trên phương diện làm ăn, tuy cảm thấy Trương Thế Kinh không phải người xấu, nhưng biết người, biết mặt khó biết lòng.
Ngược lại là Khương Lệ, bà nói chắc như đinh đóng cột: “Chắc chắn là ông ta biết. Dì cảm thấy lúc trước ông ta vội vàng cưới Lữ Dao như vậy chắc chắn là vì muốn dùng quan hệ nam nữ đã che giấu chân tướng cái chết của vợ trước.”
Ví dụ như bà, quan hệ tốt với Trương Tuyết Kỳ thế mà cũng bị lừa rằng chân tướng cái chết của vợ trước Trương Thế Kinh là bị Lữ Dao chọc tức, sau đó ngã xuống lầu.
Trước đó Trương Tuyết Kỳ còn luôn miệng nói mẹ mình đối xử với chị dâu trước rất tốt, bây giờ nghĩ lại thì chợt thấy nực cười biết bao.
Ai mà ngờ nguyên nhân thật sự lại dính líu tới bà lão họ Trương chứ.
Liễu Mộc Mộc rất đồng tình với suy nghĩ của Khương Lệ, tuy nhiên chỉ với nhiêu đó thì Trương Thế Kinh cũng chẳng phải chịu tội gì.
Hiện thực đã là hình phạt lớn nhất đối với Trương Thế Kinh rồi, việc làm ăn của ông ta xảy ra vấn đề nghiêm trọng. Nghe Đổng Chính Hào nói, ông ta đang định bán căn biệt thự này đi. Nhưng ai cũng biết nguyên nhân vợ trước ông ta chết, lại còn chết ở đây, sợ là giá nhà sẽ bị hạ thấp thảm thương.
Hai ngày trước khi đi học lại, Tiền Hiểu Manh về ký túc xá sớm, hẹn Liễu Mộc Mộc ra ngoài chơi. Tới giờ hẹn sẵn, Liễu Mộc Mộc vừa rời khỏi nhà đã nhìn thấy hai bố con nhà họ Trương.
Có lẽ là họ định dọn ra ngoài ở, thu dọn chút hành lý cần thiết rồi mang đi.
Trông Trương Thế Kinh đã có tinh thần hơn mấy ngày trước một chút, tuy tiện cả người vẫn bao trùm sự chán nản. Còn về Trương Dương, cậu ta u ám hơn trước kia rất nhiều.
Không biết có phải khi tạm giam không ăn ngủ tốt hay không mà dưới mắt cậu ta xanh đen một mảng…
Nghĩ tới đây, Liễu Mộc Mộc đột nhiên giật mình, một ý nghĩ xẹt qua đầu cô.
Lúc trước cô chẳng chịu chú ý, nhưng nếu cổ trùng của Đổng Kỳ đã lây cho Trương Dương trước đó thì khi cậu ta về nhà sẽ lây cho cả nhà mình chứ.
Bà lão họ Trương thì khỏi nói, triệu chứng thể hiện rất rõ ràng. Thế nhưng cô vẫn nhớ, mấy lần gặp mặt trước đây, sắc mặt Lữ Dao đều rất tốt, vốn chẳng thấy dấu hiệu bị truyền nhiễm.
Tuy chỉ cần không làm việc trái với lương tâm thì loại cổ trùng này sẽ không ảnh hưởng người bị ký sinh cho lắm. Nhưng dù không làm gì sai trái thì cũng phải có chuyện lo lắng hay hối hận gì chứ.
Vì sao Lữ Dao lại không bị ảnh hưởng chút nào?
Cô không bị sao vì cô có lệnh bài gieo quẻ, thế còn Lữ Dao?
Bỗng nhiên Liễu Mộc Mộc cảm thấy không phải tự nhiên mà cô cảm thấy Lữ Dao kỳ lạ, có khả năng là người phụ nữ này có vấn đề thật.
Tiếc là sau khi ly hôn với Trương Thế Kinh, cô không nghe tin gì về Lữ Dao nữa, có muốn xác nhận lại cũng chẳng được.
Bởi vì đang bận nghĩ về Lữ Dao nên Liễu Mộc Mộc không bắt chuyện với bố con nhà họ Trương, chỉ nhẹ gật đầu coi như chào hỏi rồi nhanh chóng rời đi. Mãi tới khi đến chỗ hẹn với Tiền Hiểu Manh, cô mới tạm gác lại chuyện này.
Tiền Hiểu Manh đã tới từ sớm, cô ấy mặc áo khoác trắng, quấn chiếc khăn choàng cổ màu đỏ, đứng nơi lề đường, cực kỳ nổi bật.
Sau khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, cô ấy vừa hét vừa vẫy tay: “Mộc Mộc, Mộc Mộc…”
Hoàn toàn không để ý có người đi qua đường lướt ngang mình đang rẽ trái.
Bỗng dưng Liễu Mộc Mộc không muốn đi tới lắm, cảm giác nếu vậy thì thanh danh của mình sẽ xấu theo.
Nhưng Tiền Hiểu Manh chẳng chờ cô bước tới đã nhiệt tình chạy qua.
“Một ngày không gặp như cách ba thu, mà tụi mình đã hơn một tháng rồi chưa gặp, mình nhớ cậu muốn chết.”
Liễu Mộc Mộc bị gấu ôm chặt cứng, hoài nghi sự đời, rõ ràng là cô bị ép gặp, làm gì có nhân quyền mà lên tiếng chứ.
“Nhưng hầu như ngày nào bọn mình cũng nhắn tin.” Liễu Mộc Mộc nhỏ giọng phản bác.
Nhóm chat phòng ký túc của bọn cô ngày nào cũng cực kỳ náo nhiệt, cứ như không hết chuyện để nói. Hôm qua các cô còn bàn nhau chuyện bữa cơm đầu tiên khi gặp lại sẽ ăn ở đâu nữa.
“Cái đó thì khác, bọn mình có gặp mặt đâu.”
Ôi quen tai thật đấy, nhớ ngày đó cô cũng nói vậy với Yến Tu, đúng là vật đổi sao dời.
Cuối cùng Tiền Hiểu Manh cũng bám người xong, cô ấy buông Liễu Mộc Mộc ra, vui vẻ kéo cánh tay cô: “Xuất phát, bọn mình dạo phố.”
Hai người không đam mê mua sắm cho lắm, vừa lúc Liễu Mộc Mộc mở khóa map mới ở Khánh Thành, thế nên dẫn Tiền Hiểu Manh tới phố đồ cổ.
Phố đồ cổ ở ngay cạnh khu thành phố cũ, đây là cách gọi quen của dân địa phương. Nơi này cực kỳ náo nhiệt, có chỗ điêu khắc con dấu, có chỗ thì bán ngọc phỉ thúy, còn có cả chỗ bán gạch cổ, đương nhiên không thể thiếu bói toán, đoán mệnh.
Đây là nơi làm ăn sau khi tới Khánh Thánh của ông Lưu mù. Lúc trước ông ấy có dẫn Liễu Mộc Mộc tới dạo một vòng, cho nên bây giờ cô mới biết đường mà chỉ Tiền Hiểu Manh.
Mặc dù nơi này hơi hỗn loạn, nhưng không có loại chuyện như ép mua ép bán, sang đây hóng hớt cũng khá tốt.
Mà cuối con phố này còn có mấy cửa hàng bán thú cưng, chó mèo bên trong cực kỳ đáng yêu. Dạo hết phố còn có thể ôm ấp bé mèo, hoàn hảo biết bao.
Đây là lần đầu Tiền Hiểu Manh đi dạo ở nơi thế này, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy hứng thú. Cô ấy dạo một vòng con phố, sau đó ôm về chiếc bình lớn khoảng bàn tay, nói với Liễu Mộc Mộc: “Ông chủ bảo đây là sứ Thanh Hoa thật đấy.”
Liễu Mộc Mộc liếc nhìn: Ừm, bình sứ Thanh Hoa thật phiên bản thu nhỏ, cưới đáy bình con dấu ký tên, đừng nói là công nghệ tân tiến nha.
“Bao nhiêu tiền?”
“Mình định mua ba cái mười tệ* nhưng mà ông chủ không chịu, đành phải tốn bốn tệ** mua một bình.” Tiền Hiểu Manh bày ra vẻ mặt đau lòng, cứ như bỏ lỡ hai bình sứ Thanh Hoa thật.
*Khoảng 35 nghìn VND
**Khoảng 14 nghìn VND
Kết luận lại hai chữ, diễn sâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận