Liễu Mộc Mộc nhớ cái bình đó trên mạng ít nhất cũng chỉ mười đồng một cái, rốt cuộc khi nãy cô ấy đã trả giá ghê gớm thế nào mà ông chủ đồng ý “mức giá trên trời” đó vậy?
Tiền Hiểu Manh ôm một cái bình, Liễu Mộc Mộc mua hai cây kẹo hồ lô, một người cầm một cây vừa ăn vừa đi.
Cuối cùng cũng tới nơi ông Lưu mù thường bày quầy bán. Liễu Mộc Mộc còn chưa kịp giới thiệu, Tiền Hiểu Manh chạy qua bên đó.
Thật sự là có quá nhiều người vây quanh quầy hàng của ông Lưu mù nên cô ấy mới chạy qua hóng hớt.
Liễu Mộc Mộc cũng khá tò mò không biết đám người đó đang làm gì, thế là đi qua.
Sau khi đi qua mới thấy ông Lưu mù bỏ một đồng xu cổ và một tấm bùa vào túi đựng màu đỏ, đưa cho người đàn ông đang đứng trước quầy hàng, người kia nhanh chóng chuyển khoản một nghìn tệ*.
*Khoảng 3 triệu 5 VND
Vốn cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ sau khi người đàn ông trung niên rời đi, những người khác vội chen vào, hóa ra cũng mua tiền cổ và bùa.
Chỉ mười phút, Liễu Mộc Mộc tận mắt chứng kiến ông Lưu mù thu về năm nghìn tệ*, cuối cùng cũng biết vì sao khi nhắc tới ông ấy, ông nội mình toàn dùng giọng điệu ước ao, ghen tỵ.
*Hơn 17 triệu VND
Không lo toan việc nhà cửa thì sẽ không biết củi gạo dầu muối quý giá cỡ nào. Ba lần coi bói cho người ta, cô đều suýt nữa mất mạng nhỏ, thế nhưng chỉ kiếm được hai chục nghìn tệ*, còn lỗ mất mười tệ mua bánh bao. Thế mà người ta kiếm được một phần tư số tiền đó dễ chưa kìa.
*Hơn 69 triệu VND
Sau khi bán được năm túi bùa, ông Lưu mù chắp tay nói với mấy vị khách chưa mua được đang đứng trước quầy hàng, nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi các vị, tôi đã coi xong mười quẻ hôm nay, mời mọi người ngày mai lại tới.”
“Thầy Lưu, tôi tới đây mua bùa trấn trạch*.” Một bà lão ăn mặc sang trọng vội nói.
*Dùng để bảo vệ ngôi nhà và vùng đất (thổ trạch) mà ngôi nhà của ta xây dựng trên đó.
Ông Lưu mù áy náy cười với bà lão: “Không may là tôi đã bán hết bùa trấn trạch hôm nay rồi, phải ba ngày nữa mới có thể làm xong bùa trấn trạch và đồ đi kèm, mong bà thứ lỗi.”
Liễu Mộc Mộc đứng cạnh hừ lạnh: Ông già còn biết hunger marketing* cơ đấy, thời trẻ nhất định là gian thương.
*Hay còn gọi là “marketing bỏ đói”, đây là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ “đói” do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Từ đó thúc đẩy sự tiêu thụ sản phẩm.
Bà lão nghe bảo không có bùa trấn trạch thì rất thất vọng, lại hỏi tiếp: “Không thể nhanh hơn chút được ư? Tôi thật sự rất cần dùng gấp.”
“Chuyện này…” Ông Lưu mù thoáng do dự, nói với bà lão, “Nếu không bà để lại số điện thoại, khi nào tôi làm xong sớm thì gọi điện cho bà, được không?”
“Được được, đây là số điện thoại của tôi, nhà tôi ở tiểu khu Thanh Lâm, phố Đông Tự…” Bà lão không những đưa ra một tấm danh thiếp mà còn nói luôn địa chỉ nhà, trước khi đi còn cầm tay ông Lưu mù nói, “Thầy à, nhất định đừng quên liên hệ tôi.”
Liễu Mộc Mộc không khỏi hoài nghi, bà lão này muốn trấn trạch phù hay là muốn thầy bói tạo ra bùa trấn trạch thế?
Cuối cùng cũng đuổi được người đi, ông Lưu mù vẫy tay với Liễu Mộc Mộc: “Sao hôm nay rảnh rỗi tới chơi vậy, không phải con sắp khai giảng rồi à?”
“Con dẫn bạn tới đây chơi ạ.” Liễu Mộc Mộc thuận tiện giới thiệu Tiền Hiểu Manh cho ông Lưu mù.
Ánh mắt Tiền Hiểu Manh nhìn ông Lưu mù như đèn pha phát sáng. Trong lòng cô ấy, thầy bói phải là như thế, Mộc Mộc thật sự không có phong thái thầy bói bằng người trước mặt này đâu.
Liễu Mộc Mộc chỉ nhìn là biết bạn mình bị ngoại hình một ông già hợp hồn mất rô, không cứu nổi.
Cô chạy lại cạnh ông Lưu mù, hỏi nhỏ: “Sao ông chuyển qua bán bùa trấn trạch vậy? Còn bỏ cả tiền cổ vào đó nữa. Cái đó có bảo vệ ngôi nhà được thật không?”
Ông Lưu mù sờ chòm râu, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Sao ông biết được, bùa trấn trạch lấy từ chùa Thanh Sơn gần đây đó.”
Thân là một thầy bói có tâm, ông ấy nhất định sẽ không bán bùa giả, phải nhập hàng tốt từ chùa miếu chuyên nghiệp chứ. Loại ông ấy bán còn là loại bùa dát vàng, giá cả không hề rẻ.
Cũng chẳng ai có thể nói ông ấy lừa đảo được, dù sao loại ông ấy bán cũng là bùa ở chùa, cùng lắm chỉ hơi mắc chút, nhưng ông ấy cũng tặng kèm tiền cổ mà.
“Thế còn tiền cổ?”
“Mấy hôm trước ông thấy một thằng nhóc vác một vò tiền cổ ra bán, lúc đó đầu óc để đâu không biết, ông lại mua hết. Sau khi tìm người giám định thì phát hiện không đáng tiền mấy, làm ông lỗ mất năm nghìn tệ. Dạo này mấy người trẻ tuổi lừa đảo khiếp thật, còn dám gạt ông!” Nhớ tới chuyện mình bị lừa, ông Lưu mù tức giận bất bình.
Liễu Mộc Mộc liếc ông: “Rõ ràng là ông đam mê đồ cổ mà thiếu hiểu biết. Bị lừa bao nhiêu lần rồi mà có chừa đâu.”
Lúc còn dưới quê, ông ấy đã thích mua đồ cổ, nhưng lần nào cũng bị lừa, chưa thấy mua trúng đồ thật bao giờ.
“Lần này là tiền cổ thật mà, chỉ là nó không đáng giá lắm thôi.” Ông Lưu mù yếu ớt giải thích, “Thôi cứ mua một tặng một, nhờ khách vác đi giùm.”
Còn chuyện có tác dụng bảo vệ nhà cửa thật không thì mỗi người một ý.
Nói tới đây, ông ấy không khỏi cảm thán: “Không biết dạo này có chuyện gì mà người mua bùa trấn trạch tăng nhanh. Mấy hôm trước ông cũng có một vị khách tới từ tiểu khu Thanh Lâm.”
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người gọi: “Thầy ơi!”
Một câu khiến cả Liễu Mộc Mộc và ông Lưu mù đều quay đầu. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng vội vàng chạy chậm tới phía ông Lưu mù.
Hiển nhiên, tiếng gọi này không phải gọi cô.
Nhưng phía sau lại vang lên một giọng khác: “Thầy ơi.”
Người gọi lần này là chàng trai trẻ tuổi đứng sau người phụ nữ vừa rồi. Anh ta chạy tới chỗ Liễu Mộc Mộc, ra là người cô quen, đàn anh Trịnh Tuyên học năm tư đại học.
Hiển nhiên là bọn họ đi cùng nhau, nhưng lại gọi hai người khác nhau.
Trịnh Tuyên lên tiếng chào hỏi Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh.
Còn người phụ nữ trung niên đi cùng anh ta lại vội vàng nói với ông Lưu mù: “Thưa thầy, dạo này nhà tôi rất không an toàn, không biết thầy có thể ghé xem không?”
Ông Lưu mù cũng quen biết người trước mặt, đây chính là vị khách tới từ tiểu khu Thanh Lâm mà ông ấy vừa kể với Liễu Mộc Mộc.
Mấy hôm trước, vị khách này tới nhờ ông ấy coi bói, là bói tình duyên, nói đơn giản là xem chồng mình có ý định ngoại tình gì không. Kết quả khá tốt khiến bà ta hài lòng cho nên tiền coi bói cũng nhiều hơn hẳn.
“Đừng vội, đã có chuyện gì xảy ra, cứ từ từ nói.” Ông Lưu mù ngồi về quầy hàng của mình, mời người phụ nữ trung niên ngồi vào chỗ đối diện.
Người phụ nữ kia hơi bối rối, người xung quanh quá đông nên bà ta đành hạ thấp giọng: “Hình như nhà tôi có ma phá.”
Ông Lưu mù nhíu mày lại, không khỏi nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
Hai người trao đổi ánh mắt, cả hai đều rất khó xử.
Có lẽ người bình thường đã hiểu lầm thầy bói bọn họ, luôn cảm thấy không gì là họ không làm được. Sự thật là bọn họ chỉ biết coi bói, đoán vận mệnh thôi.
Còn chuyện bắt ma diệt yêu thì thuộc về nghề nghiệp huyền sư, mặc dù thật ra chưa ai từng thấy yêu ma quỷ quái.
Nhưng mối làm ăn tìm tới tận cửa, đâu thể tự tay đẩy đi, thế thì rất ảnh hưởng thanh danh.
Ông Lưu mù suy nghĩ rồi hỏi: “Có thể nói chi tiết cho tôi được không?”
“Buổi tối khi đi ngủ tôi luôn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Lúc trước tôi cứ nghĩ mình nằm mơ, sau này nghe chồng tôi bảo ông ấy cũng nghe thấy.”
Nói tới đây, Trịnh Tuyên đứng sau bà ta cũng điên cuồng gật đầu, nói với Liễu Mộc Mộc: “Hôm qua tôi ở lại nhà cô hai thì có nghe thấy.”
“Anh có chắc là không phải ai ác ý hù dọa không?” Liễu Mộc Mộc hỏi.
“Chắc chắn. Sáng nay tôi có cho người tìm người chuyên ngành tới nhà cô hai lục tục cả nhà rồi, không phát hiện máy ghi âm.”
“Chuyện này…” Ông Lưu mù khó xử nhìn qua Liễu Mộc Mộc rồi nói, “Thật ra lão phu không rành chuyện này lắm.”
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ trung niên đó có thể thấy rõ vẻ thất vọng.
Sau đó lại nghe ông Lưu mù nói tiếp: “Nhưng lão phu cũng có thể tới xem thử, có khi lại phát hiện được gì.”
Dù sao ông Lưu mù cũng ra đời nhiều năm rồi, chưa phải chưa gặp chuyện kỳ quái gì, cũng không phải chưa gặp khách bị ma nhập, gặp ma.
Cơ bản toàn là tự mình dọa mình cả, hoặc bị ai cố tình hại thôi.
“Vậy làm phiền thầy rồi!” Người phụ nữ trung niên cực kỳ cảm kích, hận không thể trói ông ấy mang đi luôn.
Trịnh Tuyên đang định nói gì đó thì nghe ông Lưu mù chỉ vào Liễu Mộc Mộc nói: “Con bé này là tiểu bối của tôi, không biết có thể dẫn con bé và bạn con bé đi cùng được không?”
Người phụ nữ trung niên hơi sửng sốt, nhìn qua Liễu Mộc Mộc.
Trịnh Tuyên đứng cạnh vội nói: “Cô hai, hai em ấy đều là đàn em của cháu.”
Trịnh Thanh Mai lập tức cười với Liễu Mộc Mộc và Tiền Hiểu Manh: “Chào các cháu, nếu các cháu không ngại thì cô rất hoan nghênh.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận