Khi Trịnh Thanh Mai dẫn mọi người về, chồng bà ta, Tống Nghị đã chờ ở nhà.
Năm nay Tống Nghị năm mươi tuổi, trông già nua hơn vợ mình nhiều. Đầu lông mày ông ta dựng thẳng, hõm sâu vào trong, trông có vẻ là người nghiêm túc. Nhìn thấy vợ mình còn dẫn về hai cô bé trẻ tuổi thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khách sáo mời khách vào nhà.
Ông Lưu mù đi đầu liếc mắt nhìn Tống Nghị rồi nhìn sang chỗ khác.
Hai vợ chồng dẫn bọn họ đi xem phòng ngủ chính, nơi mà họ nghe thấy âm thanh lạ, cùng căn phòng tối qua Trịnh Tuyên ngủ lại.
Hai căn phòng cách nhau rất gần, Trịnh Tuyên lại nói âm thanh mình nghe thấy khá nhỏ, không rõ ràng như cô hai mình nghe được, cho nên rất có thể nơi phát ra tiếng động là phòng ngủ chính.
Trong phòng có gì có thể kiểm tra, nhìn bằng mắt thường không thể thấy dấu vết đặc biệt gì.
Trịnh Thanh Mai nói với ông Lưu mù còn đang quan sát xung quanh: “Nhà tôi có cửa chống trộm, vì thế nếu có ai đột nhập thì chuông báo sẽ vang lên.”
Không có ai đột nhập, cũng không phát hiện thiết bị điện tử có thể phát ra âm thanh. Nếu cảnh sát điều tra thì sẽ bắt đầu nghi ngờ hai chủ nhân của ngôi nhà này.
Thật ra lúc đầu khi đồng ý tới đây, ông Lưu mù cũng nghĩ như vậy.
Nhưng nhìn tướng mạo Tống Nghị và Trịnh Thanh Mai có thể thấy tuy Trịnh Thanh Mai giảo hoạt, thỉnh thoảng rất dễ cãi nhau, nhưng không phải người xấu.
Còn chồng bà ta, Tống Nghị, lại là một người cực kỳ chính trực hiếm hoi, ít nhất là theo như tướng mạo, ông ta là người tốt.
Không phải người tốt sẽ không làm ra chuyện này, nhưng khả năng ít hơn nhiều. Hơn nữa có làm vậy thì cũng phải có lý do, quan hệ hai vợ chồng hòa thuận như vậy…
Ông Lưu mù hơi giật mình, mấy hôm trước Trịnh Thanh Mai có tới tìm ông ấy bói chuyện vợ chồng, lẽ nào bà ta cảm thấy tình cảm hai người có vấn đề gì ư?
Nghĩ tới đâu, ông ấy mới gọi riêng Trịnh Thanh Mai, thấp giọng hỏi thăm: “Có thể đường đột hỏi một câu, vì sao bà Trịnh lại tìm lão phu bói nhân duyên không?”
Trịnh Thanh Mai hơi xấu hổ, thấy chồng mình không để ý thì mới khẽ giải thích: “… Là tôi nghe người ta nói, có một người bạn lâu năm của ông ấy giới thiệu một cô gái trẻ tới làm việc ở phòng đấu giá của ông ấy.”
Có vài việc không cần nói ra nhưng mọi người đều tự hiểu.
Người được giới thiệu tới còn không phải họ hàng của người bạn đó, hình như còn định giới thiệu cô ta vào vị trí trợ lý của chồng mình. Cho dù Trịnh Thanh Mai cảm thấy tình cảm vợ chồng bọn họ bền chặt, chồng mình hẳn sẽ không làm ra chuyện này đâu, nhưng vẫn sẽ nghi ngờ, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhờ bạn bè giới thiệu, bà ta mới biết đến ông Lưu mù. Sau khi nhờ ông ấy coi bói hai ngày, chồng bà ta cũng từ chối người bạn kia.
Vốn cứ nghĩ nhà mình lại trở lại bình thường rồi, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
“Bà nghe thấy tiếng trẻ con khóc mấy lần?” Ông Lưu mù lại hỏi tiếp.
Trịnh Thanh Mai suy nghĩ: “Hai lần, một lần là tối hôm qua, còn một lần là ba ngày trước.”
“Trong ba ngày đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Không có…” Trịnh Thanh Mai do dự lắc đầu, “Cũng như bình thường thôi. Ba ngày trước tôi vốn định đi công tác, nhưng khi ra tới sân bay thì phía đối tác lại tạm thời lùi lịch vì bận việc.”
Nói tới đây, bà ta để lộ vẻ mặt không vui. Bà ta đi từ sân bay về tới nhà thì đã là mười một giờ hơn, lãng phí mất mấy tiếng đồng hồ.
Ông Lưu mù vuốt râu, nếu bình thường Trịnh Thanh Mai đều bận công tác thì đêm đó chỉ có một mình Tống Nghị ở nhà. Vậy thì mọi manh mối đều chỉ hướng về ông ta ư?
Ông Lưu mù không hòi gì thêm. Sau khi kiểm tra không phát hiện bất kỳ bất thường nào, ông ấy nói thẳng với đôi vợ chồng: “Lão phu không phát hiện bất thường nào cả. Theo như tướng mạo hai vị thì cũng không gặp phải nguy hiểm gì cả.”
Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau.
Ông Lưu mù nói tiếp: “Nếu hai vị không ngại thì tối nay tôi có thể ở lại để nghe tiếng trẻ con khóc đó thử xem.”
Phải tận mắt chứng kiến thì mới rõ là chiêu trò gì. Ít nhất hiện tại ông ấy có thể chắc chắn bảy mươi phần trăm là không phải một trong hai vợ chồng giở trò, mà là có người ngoài động tay động chân.
“Không thành vấn đề.” Tống Nghị trả lời đầy dứt khoát, sau đó lại hỏi, “Có cần chúng tôi ở lại đây không?”
Vốn dĩ ông ta đã định chuyển nhà rồi báo cảnh sát, nhưng vợ ông ta lại muốn mời thầy bói về, còn bảo vị thầy bói này rất cao tay, ông ta đành phải thuận theo ý vợ.
“Tốt nhất là dọn ra ngoài một đêm, nhưng không được để ai khác phát hiện.”
Trịnh Thanh Mai nhẹ nói: “Vậy thì dễ rồi. Căn nhà bên cạnh cũng là nhà tôi, cửa phụ thông nhau. Thế để tôi và lão Tống dọn qua đó ở một đêm là được.”
Ôi thế giới của kẻ có tiền, dù mua biệt thự thì cũng phải mua hai căn sát nhau mới chịu.
Ngoại trừ Trịnh Tuyên ra, tất cả đều sững sốt trước lời cô hai anh ta nói.
Bàn bạc xong xuôi, cô hai Trịnh Tuyên nhiệt tình mời mọi người ở lại ăn cơm, bà ta tự mình xuống bếp.
Lúc ăn cơm, ông Lưu mù và Tống Nghị nói chuyện cùng nhau. Tổ tiên ông ta đều buôn bán đồ cổ, tới đời ông ta thì mở phòng đầu giá.
Không ngờ hai người lại trò chuyện hợp tới vậy. Liễu Mộc Mộc nhìn Tống Nghi suýt coi ông Lưu mù thành tri kỷ, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Một người ngày ngày giao dịch đồ cổ hàng thật giá thật, một người toàn mua trúng đồ cổ giả. Rốt cuộc vì sao lại nói chuyện hợp thế?
Đừng hỏi, có hỏi thì là vì thầy Lưu hấp dẫn mê người.
Cơm nước xong xuôi, Trịnh Tuyên và Liễu Mộc Mộc đưa Tiền Hiểu Manh về trường. Tuy mới dạo phố một nửa nên chưa đã, nhưng tâm trạng cô ấy khá tốt.
Trịnh Tuyên còn bảo sau khi các cô đi học lại thì sẽ bao phòng ký túc cô ấy một bữa cơm, thế nên Tiền Hiểu Manh vui vẻ xách theo bánh ga tô và trà sữa rời đi.
“Sao tôi cứ cảm thấy anh không có ý tốt ấy?” Liễu Mộc Mộc ngồi trong xe suy nghĩ cả buổi mà vẫn thấy sai sai.
Vì sao cô chỉ có nước ép trái cây mà không có bánh ga tô?
Mời khách mà còn phân biệt đối xử như vậy à?
Trịnh Tuyên cứng đờ cả người: “Thì do… Chỉ còn một chiếc bánh ga tô vị cam thôi.”
Đúng ha, còn mỗi một chiếc bánh vị cam là vị mà Tiền Hiểu Manh thích nhất thôi nên chỉ mua cho cô ấy, nghe chẳng có vấn đề gì hết, nghĩ cô ngốc à!
Liễu Mộc Mộc liếc anh ta: “Anh biết vì sao bạn trai Tiết Lam lại biến mất không?”
Còn chưa chính thức hẹn hò mà đã đắc tội cô rồi, còn muốn theo đuổi bạn gái nữa không đó!
Trịnh Tuyên giơ tay xin hàng: “Tôi chỉ mới nghĩ thôi, cùng lắm là mua một chiếc bánh kem nhỏ, chứ đã làm gì đâu.”
“Có thật là hai người không lén lút thông đồng không?”
“Thật sự không có. Chỉ là thỉnh thoảng hồi học kỳ I có gặp nhau vài lần, rồi cùng đi ăn gì đó…” Ánh mắt Trịnh Tuyên lơ đễnh.
Liễu Mộc Mộc che ngực, vậy mà cả phòng ký túc của cô chẳng ai phát giác chuyện gì.
Bởi vì Trịnh Tuyên theo đuổi bạn cùng phòng của mình nên ánh mắt Liễu Mộc Mộc nhìn anh ta hiện giờ hóa thành ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể.
Ngoại hình chẳng đẹp trai, còn lớn hơn Hiểu Manh nhà các cô mấy tuổi, tóc thì hơi xoăn, chắc chắn là rất gian xảo, không đáng tin gì hết!
Khi đã không ưa ai thì thầy Liễu phiến diện thế đó!
Trịnh Tuyên bị cô nhìn cả buổi nên không tự nhiên, giở giọng bàn bạc: “Thầy có thể đừng nhìn tôi nữa được không?”
“Không thể!”
“Vậy hay là thầy bói thử cho tôi, tôi có bao nhiêu tỉ lệ thành công đi?” Trịnh Tuyên xoa xoa mũi.
“Mơ đi.” Cô không thèm.
Trịnh Tuyên hơi thất vọng, quyết định lát nữa về nhà nhờ vả thầy Lưu thử, rồi mua thêm chút bùa để gia tăng tỉ lệ thành công.
Cơm chiều hôm đó cô cũng ăn ở nhà họ Tống, khi ăn còn nhận được cuộc gọi từ người nhà.
Lão Đổng nghe bảo cô muốn ngủ lại bên ngoài thì lải nhải cả buổi. Liễu Mộc Mộc cầm điện thoại, bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, ậm ờ cho qua chứ không hề nghe lọt một câu nào của ông ta.
Ông Lưu mù bên cạnh nhìn cô, khuôn mặt mang theo ý cười.
Hơn 9 giờ tối, vợ chồng nhà họ Tống dọn sang căn biệt thự kế bên, căn biệt thự rộng rãi như vậy mà chỉ còn lại ba người Liễu Mộc Mộc.
Đồng hồ điểm lúc 12 giờ, trong phòng vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không có bất cứ âm thanh lạ thường nào.
Ba người canh trong phòng ngủ chính. Liễu Mộc Mộc ôm chăn co người trên ghế sô pha, mơ màng như sắp ngủ.
Ông Lưu mù đã ngủ được hai giấc. Còn Trịnh Tuyên vẫn tinh thần tỉnh táo, ngồi bên cạnh Liễu Mộc Mộc chơi game.
Chiếc đồng hồ quả lắc cổ trong phòng đung đưa theo quy luật, bất giác đã tới hai giờ.
Liễu Mộc Mộc vừa ngủ một giấc ngắn, nhưng ngủ không thoải mái lắm, lại còn thấy hơi lạnh.
“Hai giờ rồi.” Trịnh Tuyên đặt điện thoại xuống, thấy Liễu Mộc Mộc mở mắt thì lên tiếng.
Hôm qua, anh ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc trong khung giờ này.
Liễu Mộc Mộc ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt khô khốc. Cô vẫn còn buồn ngủ, chợt thấy hối hận khi hóng hớt chạy theo ông Lưu mù, chẳng biết đêm nay có gặp được gì không.
Lúc cô đang nghĩ vậy thì đèn phòng khách bỗng tối đen, có vẻ có thứ gì đó đã phá hỏng đèn. Sau đó đúng như lời Trịnh Tuyên nói, có tiếng trẻ con khóc vang lên.
Tiếng khóc nỉ non như phim điện ảnh, vừa thê lương lại đáng sợ.
Ông Lưu mù giật mình tỉnh dậy. Ba người chưa ai kịp phản ứng thì đã thấy một bóng dáng không lớn lắm, đen tuyền xuất hiện. Ngay lúc đó, bóng đèn phòng chủ chính cũng tối om.
Trong phòng chỉ còn màu đen kịt, tiếng khóc ngày càng chói tai, như đang vây quanh bọn họ.
“Đây, đây, đây có phải ma phá không, thầy ơi?” Trịnh Tuyên vừa hỏi vừa run lên cầm cập.
“Có, có phải khỉ con chạy vào không?” Tuy rằng khả năng này rất thấp, nhưng ông Lưu mù vẫn nghĩ tới. Ông ấy rời khỏi giường, di chuyển về phía Trịnh Tuyên.
Giọng Trịnh Tuyên xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Không thể nào, cửa sổ trong nhà đã đóng hết rồi.”
Hôm qua chỉ có tiếng khóc loáng thoáng, vốn dĩ không có hình bóng màu đen với vụ hư đèn cho nên anh ta mới không thấy sợ, nhưng cảm giác bây giờ thì khác hoàn toàn.
Thứ kia rốt cuộc là gì chứ?
Anh ta định hỏi Liễu Mộc Mộc và ông Lưu mù, nhưng phản ứng của hai người thật sự khiến Trịnh Tuyên cạn lời.
Cơn sốc lúc đầu qua đi, cuối cũng đại não cũng chịu hoạt động, Liễu Mộc Mộc mới nhận ra mình đang đối mắt với thứ gì.
Cô hét lên “A a a a” đầy chói tai, sau đó bắt lấy cánh tay Trịnh Tuyên, định trốn phía sau anh ta.
Thầy Liễu không thể chỉ điểm Trịnh Tuyên thêm được nữa, bởi vì cô sợ ma.
Tuy rằng thường thức của cô cho cô biết trên đời có lắm trò lạ nhưng lại không hề có ma, tuy nhiên vẫn không ảnh hưởng cô xem phim ma xong thì run rẩy.
Hiện tại chẳng phải phim ma nữa, mà là phim ma thành thật rồi.
Vốn dĩ định tìm thầy bói để cảm thấy an toàn hơn, cuối cùng lại là nơi thầy bói tìm tới để cảm thấy an toàn, Trịnh Tuyên tưởng như cả đời mình chưa từng sợ hãi đến thế.
“Thầy ơi, chúng ta có thể hét nhỏ lại một chút không?” Trịnh Tuyên cảm thấy hôm nay mình không bị ma giết chết thì cũng bị tiếng hét của Liễu Mộc Mộc dọa cho lên cơn đau tim rồi đột quỵ.
“Tôi cũng muốn thế, nhưng cái miệng nó không chịu nghe.” Liễu Mộc Mộc run rẩy nói.
Khi họ đang nói chuyện thì có một mùi tanh tưởi tỏa ra. Hình bóng kia nhanh như gió nhào vào phía ba người.
Chỉ là chưa kịp nhào vào, lệnh bài gieo quẻ của Liễu Mộc Mộc đã nóng lên, nhanh chóng đánh bay thứ đó về.
Thứ đó kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó không phát ra tiếng động gì nữa.
Sự im lặng bao trùm cả phòng, sau đó ông Lưu mù nói nhỏ: “Thứ vừa rồi là gì, sao tôi có cảm giác nó là trẻ con thật vậy?”
“Ai, ai biết chứ. Thầy à, tiếp theo phải làm sao đây?” Chẳng một ai biết nó là thứ gì nên đều không dám tùy tiện hành động.
“Mộc Mộc, mau nghĩ cách thử.” Ông Lưu mù cực kỳ vô trách kéo Liễu Mộc Mộc.
Tai nạn tới nơi, thầy bói hóa ra lại không đáng tin đến thế.
Ai bảo trên người Liễu Mộc Mộc có thứ có thể bảo vệ bọn họ chứ, đương nhiên phải để cô nghĩ cách.
“Con lấy cách đâu ra…” Nếu là trước đây thì còn đẩy ông nội ra múa máy được, bây giờ ông nội không còn, cô ra đó có mà bị hù chết.
Liễu Mộc Mộc vừa dứt lời thì một ý nghĩ xẹt qua.
Tuy rằng bây giờ đã hơn hai giờ đêm, làm phiền người đang ngủ là không tốt, nhưng cô chỉ quen biết một người đáng tin có thể giải quyết chuyện này thôi.
Cô vội lấy điện thoại bật đèn pin rọi xung quanh, không biết thứ kia đã trốn đi đâu rồi. Thoáng yên tâm hơn, cô mới gọi một cuộc điện thoại.
Ban đầu vang lên tiếng chuông, sau đó từng tiếng tút tút càng làm người ta bất an.
Tiếng bày kéo dài cỡ một phút, khi Liễu Mộc Mộc sắp rơi vào tuyệt vọng thì cuối cùng cũng nối máy.
Giọng nói hơi khàn vì chưa tỉnh ngủ của người đàn ông vang lên: “Liễu Mộc Mộc, em biết hiện giờ là mấy giờ không?”
“Yến Tu~~” Giọng cô hơi run, “Hình như em gặp ma.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Em gặp ma ở nhà à?”
“Ở nhà người ta.” Giọng điệu Liễu Mộc Mộc tràn đầy uất ức.
“Vì sao buổi tối không ngủ mà lại tới nhà người ta?”
“Bạn em nói có ma phá nhà nên em giúp đỡ, tới xem thử.”
“Vậy xem được gì rồi?”
“Hình như có ma thật… Lại còn là trẻ con. Bọn em nghe thấy tiếng trẻ con khóc, rồi cả hình bóng màu đen mờ nhạt, đáng sợ lắm!” Sau đó còn nhấn mạnh, “Cực kỳ đáng sợ!”
Yến Tu thật sự không hiểu nổi, “Em sợ ma mà còn đi bắt ma giúp người ta?”
“Thì em đâu nghĩ là có ma thật đâu!” Liễu Mộc Mộc nói mà sắp khóc tới nơi.
Nhưng nếu bị dọa khóc thật thì rất mất mặt, thầy Liễu đành nhịn lại, cuối cùng nghẹn ngào.
“Cho tôi địa chỉ.” Yến Tu thở dài, đứng dậy thay quần áo.
Liễu Mộc Mộc giơ điện thoại kề bên miệng Trịnh Tuyên, anh ta vội vàng nói địa chỉ nhà cô hai mình.
Nghe thấy giọng nam đột nhiên vang lên trong điện thoại, Yến Tu im lặng hai giây mới lên tiếng: “Chờ.”
Hai mươi phút sau, chuông ngoài cửa vang lên.
Ba người như một xâu kẹo hồ lô, kẻ trước kéo người sau cùng đi mở cửa.
Yến Tu dừng xe ngoài cổng, đang đứng trước cổng chính, một tay đút túi, còn một tay ấn chuông cửa.
Có thể là đi vội nên anh không mặc âu phục như bình thường, chỉ mặc quần dài đen cùng áo len trắng cổ chữ V, ngay cả áo khoác cũng chẳng mặc.
Đầu tóc anh hơi rối loạn, dáng vẻ không còn ngột ngạt như ngày thường. Nhưng sắc mặt anh âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, có thể là do nửa đêm bị đánh thức nên vẫn còn đang tức giận.
Ngoại trừ Liễu Mộc Mộc, không ai cảm thấy nên lại gần anh.
Sau khi mở cổng ra, Trịnh Tuyên lúng túng chào hỏi chàng trai trông không tốt tính lắm: “Xin chào.”
Hình như ánh mắt Yến Tu dừng trên người anh ta thêm vài giâu, sau đó nhìn sang Liễu Mộc Mộc đằng sau anh ta.
Liễu Mộc Mộc nhìn thấy Yến Tu, bỏ rơi Trịnh Tuyên đã hết giá trị lợi dụng, chạy thẳng qua chỗ anh.
Cô ôm chặt eo Yến Tu, vùi mặt trong chiếc áo len thấm đẫm gió lạnh ngoài trời của anh.
Cô nhào tới mạnh như vậy nhưng Yến Tu không lắc lư chút nào, hai tay chỉ hơi nâng lên chứ không đẩy cô ra.
Ông Lưu mù đứng đằng sau nhìn Liễu Mộc Mộc như muốn treo trên ngực người ta luôn, thầm xuýt xoa, trông thì là một bên chủ động trong chuyện tình cảm, nhưng thực tế thì ai biết được.
Mãi tới khi bàn tay ôm lấy eo anh bắt đầu không ngoan lục lọi khắp nơi, Yến Tu mới siết chặt cánh tay cô, kéo con sam bám dính lấy mình xuống.
“Đi vào trước đã.” Có Yến Tu, mọi người như rắn có thêm đầu.
Trịnh Tuyên và ông Lưu mù đi trước dẫn đường, Liễu Mộc Mộc đi bên cạnh anh, ngón tay mềm mại liều mạng xen vào kẽ tay anh.
“Buông ra.”
“Không buông!” Không những không buông mà tay còn lại cũng táy máy luôn.
Anh bất đắc dĩ, đành để cô thích làm gì thì làm, kéo cô vào trong phòng.
Cả phòng tối đen như mực. Anh chưa lên tiếng hỏi, Trịnh Tuyên đã nhanh chóng giải thích: “Vừa rồi thứ kia phá hỏng hết đèn rồi. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh nên chúng tôi không nhìn rõ, nhưng lớn khoảng bằng một đứa trẻ.”
Nghĩ tới thứ có khả năng còn đang trong phòng, Trịnh Tuyên không khỏi run rẩy.
Yến Tu không nói gì, anh lấy một chiếc đèn pin to bằng ngón tay từ túi quần ra. Sau khi bật lên, đèn pin tỏa ra một chùm sáng màu trắng. Chùm sáng rọi lên trần nhà, bọn họ đều thấy ở nơi được chiếu sáng đó có mấy dấu vết màu đen.
“Rốt cuộc thì cái đó là gì?” Liễu Mộc Mộc đứng cạnh anh khẽ hỏi.
“Chưa thể xác định, nhưng không phải thứ sạch sẽ gì, tôi phải tận mắt thấy thứ mới biết.”
Nhưng dù Yến Tu lục soát cả căn biệt thự cũng chẳng tìm được thứ kia, chỉ có rất nhiều dấu vết màu đen trên tường và trần nhà do nó để lại.
Đường ống thông gió cũng có rất nhiều dấu vết này, có lẽ thứ kia đã vào từ đường đó.
Ít nhất điều này có thể chứng minh thứ kia có cơ thể, không phải ma như bọn họ nghĩ.
May mắn chỉ có đèn pin đặc biệt của anh mới có thể phát hiện dấu vết này, nếu không đợi sáng mai cô dượng hai của Trịnh Tuyên nhất định sẽ bị dọa hết hồn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận