Ngân Nguyệt âm hiểm xảo trá không chỉ là nói chơi. Hiển nhiên, bởi vì giờ đây gã là một tên khiến người ta chán ghét, cho nên mọi người mới nhất trí bình luận gã bằng bốn chữ nọ. Vào cái lúc Lam Dịch vẫn còn là đồng bọn của Ngân Nguyệt, thì mấy thằng em trong công hội đều khen hội trưởng Ngân Nguyệt đa mưu túc trí.
Đụng độ với Vân Trung Mộ làm gợi lên ký ức về chuyện cũ của Tiền Trần trong Lam Dịch, hắn nhớ đến rất nhiều đồng bọn cùng kề vai chiến đấu trước đây, tuy rằng bình luận về công hội Tiền Trần rất tệ hại, bọn họ trong miệng dư luận đều là đám cặn bã, nhưng lại chơi rất vui vẻ. Giờ đây ở thành Bạch Thạch ngày trôi qua rất bình tĩnh, luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì.
"Anh Lam, anh khóc hả? Sao mắt đỏ hết lên rồi?" Chợt bên cạnh có anh em bên cạnh hỏi.
Moá! Tại sao chứ? Hồi tưởng những thứ này thì cũng khóc rồi? Lam Dịch thấy mình kiểu gì cũng không phải người cảm tính, vội vàng vươn tay lau mắt, kết quả nào có nước mắt, quay đầu nhìn đám anh em, mắng: "Khóc cái rắm, thức cả một đêm, tụi bay có thằng nào mắt không đỏ hả!"
Đám anh em quan sát lẫn nhau, sau đó cùng dụi mắt, lúc này cách thời gian logout theo thói quen bình thường đã quá hai tiếng rồi, mọi người đều rất buồn ngủ. Lam Dịch nhớ lại trước kia, thuận tiện bắt đầu kể lể ngày tháng nở mày nở mặt ở thành Nguyệt Dạ. Đám anh em lập tức đổi từ dụi mắt thành bịt tai: "Trời ạ, lại kể, đã nói mấy trăm lần rồi."
"Có nhiều vậy à?" Lam Dịch bất mãn.
"Chỉ ít hơn cái cô gái anh nhắc tới thôi, cái cô gọi Mang Mang Mãng Mãng ấy, anh ít nhất đã nói một ngàn lần!"
"Mang Mang Mãng Mãng trâu mà, đừng nhìn người ta là con gái, ở trong Tiền Trần bọn này cô ấy nghĩa khí nhất, khí phách nhất, trước kia..."
"Ôi ôi ôi!! Lần thứ một ngàn lẻ một!" Tinh thần của các anh em hỏng mất.
Lam Dịch cuối cùng cũng không tiếp tục kể lể không ngừng nghỉ, chưa nói được mấy câu đã ngừng, bởi vì đối diện có một nhóm người đi tới. Giống hệt bọn họ, đều là đám thỏ mắt đỏ, vừa đi vừa dụi, nhìn cái là biết đang đấu tranh với cơn buồn ngủ.
"Mẹ kiếp, đủ đen đấy, sao cứ đụng phải thằng này." Lam Dịch khạc xuống bên đường.
Vân Trung Mộ bên kia cũng nhìn thấy Lam Dịch, lập tức giơ ngón giữa với hắn ta: "Ông nội mày, sao mày còn không cút đi ngủ đi."
"Mày quản được à, ông đây không buồn ngủ." Lam Dịch trả lại một ngón giữa.
"Liều ha, không được thì nhận mình buồn ngủ đi!" Vân Trung Mộ trợn trừng mắt lên, dẫn các anh em đi lướt qua bên cạnh nhóm Lam Dịch.
"Buồn ngủ, tao có buồn ngủ á?" Lam Dịch cũng trợn to mắt, đáng tiếc lúc này Vân Trung Mộ đã tặng lại một bóng lưng, Lam Dịch quay đầu về phía đám anh em nhà mình: ''Tôi có buồn ngủ à?"
"Không có không có!" Mọi người đáp.
Lại một lần nữa không hẹn mà hợp, song phương đều để lại người canh ở bảy khu phục sinh. Giờ Lam Dịch và Vân Trung Mộ đều tự mình đi kiểm tra tình hình bố trí canh phòng ở bảy chỗ, khó tránh khỏi lại gặp nhau.
Mà Ngân Nguyệt hình như lại nhìn xuyên ý đồ của hai phe này, sau khi thoát thân khỏi quảng trường trung tâm thì không chạy tới điểm phục sinh logout, giờ không biết núp ở nơi nào rồi. Kỳ thực, gã có kỹ năng chiến trận biến thái "Vương Hiệu Lệnh", sau khi xài trên mười hai người phe mình, rồi muốn xông vào một điểm phục sinh vẫn tương đối dễ dàng đấy. Nhưng gã đoán được mình không thể bại lộ mình logout tại điểm phục sinh nào. Bằng không khi online, kẻ chờ gã bên ngoài điểm phục sinh khẳng định vô số kể.
Trong đầu Ngân Nguyệt, hơn bốn ngàn người của Mười Hội Liên Minh đều là kẻ địch của gã, cho nên gã không dám coi Tung Hoành Tứ Hải làm chỗ dựa vững chắc. Chừng bảy trăm người ở trước mặt Mười Hội Liên Minh quả thật không đủ nhìn. Nếu thật sự bị Mười Hội Liên Minh chặn, Tung Hoành Tứ Hải cũng không cứu được gã. Cho nên giờ đây Ngân Nguyệt cảm thấy biện pháp ổn thoả nhất là lặng lẽ đi tới chủ thành tiếp theo. Nhưng vấn đề là Ngân Nguyệt từng hỏi Vô Thệ Chi Kiếm, biết được chủ thành kế tiếp là thành Lâm Ấm (rừng rậm râm mát), nhưng gã không biết đường đi thế nào. Hỏi thăm mấy người chơi ở thành Bạch Thạch, không may, chẳng gặp người biết.
Ngân Nguyệt nghĩ tự mình ra ngoài thử vận may. Kết quả nhóm người mới lén lút chui ra gần cửa vào thì đã ra đổ mồ hôi đầm đìa. Ở đây không bị đám Vân Trung Mộ bỏ quên, cũng có để người trông đấy. Ngân Nguyệt âm thầm kêu khổ, thoạt nhìn thì mấy người họ không phải là đối thủ của nhóm khi Ngân Nguyệt dùng kỹ năng chiến trận, nhưng vấn đề là đối phương căn bản không thèm đánh với mình đấy. Người trông cửa bên đám Vân Trung Mộ chỉ cần phát hiện ra được hướng đi của nhóm Ngân Nguyệt là được.
Phải biết rằng nhóm Ngân Nguyệt gồm mười hai người không phải chiến sĩ thì là kỵ sĩ, trong đó còn có hai mục sư, tốc độ chậm đến khiến người khác giận sôi. Bất kì một tên đạo tặc hoặc cung tiễn thủ nào đó của đối phương, vừa thấy hành tung của gã liền kịp theo phía sau lưng, muốn vứt cái đuôi này là không cách nào. Đánh lại á, không đuổi kịp người ta còn đòi đánh. Nếu không sao lại nói phối hợp các chức nghiệp rất quan trọng đâu này?
Tình cảnh lúc này của Ngân Nguyệt khá lúng túng, hết đường xoay xở. Mà Vân Trung Mộ bên này cũng đang rất lo âu đây. Ngân Nguyệt giả tưởng bọn họ là hơn bốn ngàn tên nên không dám dựa lưng Tung Hoành Tứ Hải, lại không biết Vân Trung Mộ thực ra rất lo ngại Tung Hoành Tứ Hải. Một, nếu cứ thế đánh trận đoàn chiến quy mô lớn thế này chắc chắn tổn thất nặng nề, hai là chỉ vì một mình Ngân Nguyệt, không biết mấy anh em có thành khiến hay không. Lão đại trên game online căn bản không có quyền thế lớn đến nhường ấy, vung tay lên đã có một đám thanh niên không có não xông lên làm tốt thí, coi người chơi khác là kẻ đần hết sao?
Ý tưởng hiện giờ của Vân Trung Mộ, đó là có thể gọi tới bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu. Chỉ cần tạo nên thế trận có thể giằng co với hơn ngàn người của Tung Hoành Tứ Hải. Đến lúc đó Tung Hoành Tứ Hải có bằng lòng liều mạng giúp Ngân Nguyệt hay không thì cứ để bọn chúng tự cân nhắc.
Nhưng vấn đề là khoảng cách từ thành Nguyệt Dạ đến thành Bạch Thạch mất ba tiếng, mà giờ chỉ mới sáng sớm. Chính là giai đoạn giáp ranh giữa lúc mấy tên chơi thâu đêm logout, và người chơi game ban ngày còn chưa login, là khoảng thời gian người online ít nhất trong ngày, chưa kể đến bản thân cùng đám anh em bên cạnh đã cả một ngày mệt nhọc buồn ngủ như chó rồi, khi nào có thể tập hợp đủ khiến hơn ngàn người phe Tung Hoành Tứ Hải cảm thấy áp lực đã là vấn đề thật lớn. Ngân Nguyệt bên kia, không biết là đã kêu cứu với người Tung Hoành Tứ Hải chưa nữa?
Vân Trung Mộ ngồi ở trong quán rượu nào đó của thành Bạch Thạch tính toán, bên cạnh hắn, đám anh em thân thuộc đều đã gục xuống mặt bàn ngủ mất. Buồn ngủ là kẻ địch đáng sợ nhất trước mắt, mọi người quyết định thay nhau chợp mắt để đấu tranh với cơn buồn ngủ. Vân Trung Mộ gọi ly rượu gã không thích uống nhất, chốc chốc lại hớp một ngụm, dùng nó để kích thích thần kinh của mình, giúp mấy anh em canh gác. Đây là trong trò chơi, không phải lớp học, nằm sấp trên bàn ngủ, lỡ bị người ta giết thì làm sao giờ? Ở thành Nguyệt Dạ tuyệt đối chẳng có ai dám hành động to gan như vậy đâu.
Nhưng từ trước đến nay rượu không hề sở hữu công năng nâng cao tinh thần, lúc này Vân Trung Mộ kích thích quá độ, men rượu ảnh hưởng đầu não, càng ngày càng thiếp đi, vội vàng đẩy một anh em bên cạnh: "Móa nó dậy đi, đến phiên ông đây chợp mắt chút xíu rồi."
Người nọ trợn mắt hoảng hốt, sau đó mắng: "Ông nội mày, mới nửa tiếng, mn không phải trước là một tiếng sao?"
"Nửa tiếng sau mày lại gọi tao dậy!" Vân Trung Mộ không định giải thích thêm đã nằm sấp xuống, lúc đó chợt nghe "két" một tiếng, cửa quán rượu bị người đẩy ra.
Vân Trung Mộ vô cùng cảnh giác ngẩng đầu, vừa thấy người tới đã ngẩn ra: "Là anh à."
Kẻ mới sáng sớm vừa login đi thẳng tới quán rượu, trừ Hàn Gia Công Tử ra còn có thể là ai. Vào cửa đã liếc mắt thấy Vân Trung Mộ, lại đảo mắt một vòng thấy mấy tên đang nằm sấp trên bàn,
Hàn Gia Công Tử vừa gọi rượu với NPC ông chủ quán, vừa ngồi xuống bàn của Vân Trung Mộ: "Các người làm gì đấy?"
"Đuổi theo Ngân Nguyệt, bận cả một đêm." Vân Trung Mộ thở dài.
"Còn chưa tóm được?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
Vân Trung Mộ tiếc nuối gật đầu: "Xảy ra chút rắc rối, để gã chạy mất."
"Ồ? Chuyện gì xảy ra?" Rượu đã được đưa đến, Hàn Gia Công Tử uống trước một ly, rồi mới hỏi.
Tuy không thích Hàn Gia Công Tử, nhưng đến cùng cũng không phải là quan hệ thù địch giống như Ngân Nguyệt, đối phương đã hỏi, Vân Trung Mộ vẫn đơn giản kể lại tình huống.
"À, vậy anh chuẩn bị làm thế nào?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
Vì thế Vân Trung Mộ lại nói sơ lược một phen.
"Vậy là chuẩn bị khai chiến với Tung Hoành Tứ Hải rồi?" Hàn Gia Công Tử nói.
"Nếu bọn họ không chịu nhượng bộ mà vẫn nhúng tay." Vân Trung Mộ nói.
"Bọn họ chắc chắn sẽ nhường đấy." Hàn Gia Công Tử nói.
"Hửm?"
"Có điều bọn họ bỏ nhiều tiền mướn hầu hết dong binh đoàn ưu tú của thành Vân Đoan, để dùng trong trường hợp này rồi." Hàn Gia Công Tử nói.
"Cho nên đến lúc đó khẳng định vẫn phải đánh?" Vân Trung Mộ hỏi.
Hàn Gia Công Tử trực tiếp lắc đầu: "Đoàn đội hơn ngàn người mà, có thể hơn được cũng chỉ có Mười Hội Liên Minh các anh, hết lần này tới lần khác lúc này lại đụng phải Mười Hội Liên Minh. Chậc chậc, vận may của Tung Hoành Tứ Hải thật đủ 'may' đấy nha."
Vân Trung Mộ đang định hỏi cho ra nhẽ, thì cửa lại cạch một tiếng bị người đẩy ra, giọng của một người truyền đến: "Chợp mắt trong quán rượu một chút đã, đổi ca cho nhau, mọi người thay phiên nghỉ ngơi."
Vân Trung Mộ vừa nghe được cái giọng này đã đứng bật dậy, mở miệng liền mắng: "Lam Dịch mày cmn có bệnh gì à, ông đây đi đâu mày liền theo tới đấy!"
Lam Dịch lại gặp phải Vân Trung Mộ nên cũng rất bất ngờ, lập tức phản bác: "Sao ông đây đi chỗ nào mày liền có mặt chỗ đấy, mày hèn bỏ mẹ!"
"Mày nói gì!!" Vân Trung Mộ vỗ bàn, ngay lúc Lam Dịch cũng muốn phát tác, Hàn Gia Công Tử bên này vốn đưa lưng với hắn thong thả quay người lại. Lam Dịch lập tức ngẩn ra: "Cbn, mày mày mày..."
Tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng mặt của Hàn Gia Công Tử đủ để khiến người ta gặp qua là không quên được. Lam Dịch nhìn thoáng qua là nhận ra chính là thằng lừa bọn họ chia binh khắp nơi, để cho Mười Hội Liên Minh thừa cơ lợi dụng. Nếu không có thằng này xuất hiện, lúc này có khi hắn còn đang ở thành Nguyệt Dạ nhiệt huyết bùng cháy cơ!
"Xử nó!" Lam Dịch chỉ ngón tay về phía Hàn Gia Công Tử, tay khác đã đi móc pháp trượng. Anh em sau lưng hắn cũng rối rít móc vũ khí. Vân Trung Mộ nghiêng người nhanh chóng tránh trước mặt Hàn Gia Công Tử, trợn mắt nói: "Mày muốn làm gì?"
Tuy không ưa gì Hàn Gia Công Tử, nhưng người này được xem như là bạn của bạn, Vân Trung Mộ không thể nào trợn mắt nhìn anh ta bị Lam Dịch ăn hiếp được. Vừa xả thân can đảm che tránh trước, vừa quay người kêu gọi anh em của mình, kết quả vừa quay đầu thấy đám kia còn đang nằm bò trên bàn ngủ, Vân Trung Mộ tức ói máu, đi tới đạp lăn cái bàn: "Còn ngủ mê gì nữa, dậy đánh nhau kìa!"
"Gì gì!" Đám người rối rít bật dậy, vừa lau nước miếng vừa móc vũ khí, ánh mắt tìm kiếm nhanh trong quán rượu, trong miệng lẩm bẩm "ở đâu ở đâu!". Ánh mắt nhiều lần xẹt qua đám người Lam Dịch, nhưng vẫn cứ không dừng lại.
"Cmn tìm ở đâu đó! Không phải kia à!" Vân Trung Mộ chỉ đám người Lam Dịch.
"Moá!" Đám người phất tay, "Đừng quậy nữa được không." Tất cả mọi người đều cho rằng nhất định là Vân Trung Mộ và Lam Dịch lại đấu võ mồm, tiếp đó phô trương thanh thế như muốn đánh nhau. Nếu muốn đánh thật, còn cần chờ tới bây giờ?
"Đù!" Vân Trung Mộ thấy đám anh em này của mình lại muốn nằm bò về lại trên bàn, tức điên lên, cũng không biết nên giải thích thế nào mới được.
Còn Hàn Gia Công Tử lại không nhanh không chậm tặng cho một câu: "Sao thế? Không phải các người đang bắt tay đối phó Ngân Nguyệt à?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận