Trận cãi vã của hai người rốt cuộc được đặt dấu chấm tròn kết thúc bằng oẳn tù tì. Tuy chỉ là trò chơi con nít, nhưng phong độ có chơi có chịu thì Lam Dịch vẫn có. Lúc này ngồi trở lại chỗ, bực bội không nói lời nào, mặc cho lửa giận bên trong thiêu đốt bản thân.
"Cậu Hàn Gia, có kế hoạch gì mau nói đi!" Vân Trung Mộ thúc giục Hàn Gia Công Tử.
"Là thế này, chỉ một tên hèn nhát như Ngân Nguyệt, anh phô trương lớn như vậy kỳ thực không đáng giá. Chúng ta nhiều người như vầy lại sống dở chết dở chỉ vì một tên như gã, khiến ai cũng cảm thấy khó chịu." Hàn Gia Công Tử nói.
"Đúng là vậy, cậu có cách gì hay?" Vân Trung Mộ vừa gật đầu vừa hỏi.
"Thế này. Anh, dẫn người canh giữ ở doanh trại Kỵ Sĩ thành Bạch Thạch, mà đêm nay sau khi xuất phát Công Tử tinh anh đoàn chúng tôi sẽ phụ trách tiễn Ngân Nguyệt về cho các anh." Hàn Gia Công Tử nói.
"Việc... việc này không ổn đâu?" Vân Trung Mộ lắp bắp nói. Không phải hắn hoài nghi năng lực của Công Tử tinh anh đoàn, mà đang hoài nghi tình cảnh của mấy người họ. Đã nói là đồng bạn cùng nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, trong quá trình này lại ra tay với Ngân Nguyệt, hơn ngàn người chơi sẽ coi sáu người bọn họ ra sao? Lẽ nào tên trước mắt không biết tính nghiêm trọng của việc ấy?
"Ha hả!" Hàn Gia Công Tử biết tỏng hắn suy nghĩ gì, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, chúng tôi sẽ lặng lẽ xuống tay."
"Việc này... Làm được ư?" Lúc này đây, Vân Trung Mộ hơi nghi ngờ năng lực của bọn họ. Bởi vì với sự xảo trá của Ngân Nguyệt, chắc chắc sẽ đề phòng mấy tên kẻ thù có xích mích với gã. Mấy nguy cơ tùy thời có thể xảy ra, bọn họ nghĩ ra được, huống gì kẻ giỏi tính kế chuyên chơi thủ đoạn ngầm như Ngân Nguyệt, Lặng lẽ xuống tay, nói thì thật dễ, Ngân Nguyệt sẽ cho mình cơ hội để chơi ngầm thế sao?
"Mấy thứ này không cần anh bận tâm, nếu tin chúng tôi, vậy phải xem anh chịu tốn kém bao nhiêu." Hàn Gia Công Tử nói.
"Tốn? Tốn kém?" Vân Trung Mộ khó hiểu.
"Đại ca, chúng tôi là dong binh đoàn đấy, đừng nói anh không hiểu quy củ đi!" Hàn Gia Công Tử rất bất đắc dĩ nhìn hắn.
"Móa!" Vân Trung Mộ chợt bật dậy. Tất nhiên gã biết quy củ, chỉ là không ngờ Hàn Gia Công Tử sẽ nói tới quy củ đấy với mình. Ở trong lòng của hắn, giữa bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện tất nhiên, nói tới tiền bạc đúng là làm nhục tình cảm. Chuẩn đàn ông như hắn thế này, đó chính là đã coi tiền bạc như rác rưởi, đặt tình cảm ở vị trí đầu tiên.
Một chút thiện cảm vừa mới nảy sinh với Hàn Gia Công Tử giờ đã tan thành mây khói. Vân Trung Mộ nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, chỉ thấy nó khiến người ta khinh bỉ vô cùng vô cùng dương vô cùng mà. Quả nhiên không nhìn lầm, thằng này quá đáng ghét, tuyệt đối không phải đồng loại. Vân Trung Mộ nghĩ như vậy.
"Nhưng nể tình đều là bạn bè, chúng tôi sẽ không lấy anh giá cao." Hàn Gia Công Tử nói.
"Không cần." Vân Trung Mộ lạnh mặt rõ rệt, "Nếu đã là làm ăn, chúng ta đừng nói đến tình cảm. Nên bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu."
"Vân lão đại thật phóng khoáng." Hàn Gia Công Tử uống rượu, đứng dậy, "Sau khi chuyện thành công, anh sẽ nhận được tôi báo giá."
"Không cần tiền cọc à? Đây không hợp quy củ cơ mà?" Vân Trung Mộ lạnh nhạt nói. Người thuê chủ động nhắc đến tiền cọc tuyệt đối là dị loại, lời này bao hàm ý mỉa mai sâu sắc của Vân Trung Mộ.
"Nó không cần thiết, nhân phẩm của Vân lão đại miễn cưỡng đáng tin." Hàn Gia Công Tử nói.
Miễn cưỡng đáng tin... khớp xương tay của Vân Trung Mộ kêu răng rắc.
Hàn Gia Công Tử cười cười: "Các vị không còn việc gì nữa, tắm rửa rồi đi ngủ đi! Tôi đi trước đây."
Hàn Gia Công Tử lại mua vài chai rượu đóng gói mang đi, vênh váo tự đắc chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi lại liếc nhìn về phía Lam Dịch, hỏi một câu: "Kỹ năng hồi nãy của anh, là một loại truyền tống theo suy nghĩ đúng không?"
Lam Dịch ngẩn ra, chưa trả lời, Hàn Gia Công Tử đã ra khỏi cửa. Ngược lại Vân Trung Mộ trợn mắt nhìn qua: "Ranh con, lúc nãy mày giở trò bịp bợm gì?"
"Xì, chỉ là kỹ năng trong trò chơi, mày thua không nhận à?" Lam Dịch mắng lại.
"Đứa nào thua, cmn ai thua hả?" Vân Trung Mộ rống.
"Không phục thì đánh lại!"
Tiếng cãi vã lại nổi lên, trong quán rượu không có một giây yên tĩnh...
Hàn Gia Công Tử đã đi ra thì sẽ không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Kế hoạch này không cần bố trí gì, đám Vân Trung Mộ bây giờ muốn tiếp tục tìm Ngân Nguyệt chà đạp hai phen, hay là cái gì cũng không làm chờ tới tối ở ngoài Doanh trại Kỵ Sĩ chuẩn bị xử người n lần cũng chẳng sao cả, không ảnh hưởng gì lớn tới chuyện đám Hàn Gia Công Tử bọn họ cần làm.
Sáu giờ hơn, các người chơi thành Vân Đoan lục tục login, tụ tập đầy đủ có mặt tại cửa Bắc thành Bạch Thạch. Một hàng dài quanh co từ hướng nhà tù dần dần di chuyển về tới đây, là Tung Hoành Tứ Hải mới vừa dẫn phần tử sa đoạ Tod từ trong nhà tù qua hướng này.
Hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm áp giải Tod đi đầu đội ngũ rất hăng hái. Giờ đã qua hai thành chủ rồi, nhiệm vụ đã hoàn tất hai phần năm, hình như còn không gặp phải phiền toái lớn gì. Số lượng thương vong có thể bỏ qua không tính. Tổn thất lớn nhất, vẫn là những ai sợ hãi qua cầu khỉ không dám theo cùng.
Sáu người Công Tử tinh anh đoàn xen lẫn trong đám người chơi dong binh đoàn, tìm kiếm kỹ càng cái gì.
Nhìn tới nhìn lui, lại cũng chỉ là khẽ lắc đầu.
"Nhìn thấy Ngân Nguyệt chưa?" Trong kênh mấy người hỏi lẫn nhau.
Đáp án đều là chưa có.
Tất cả mọi người đã biết được từ Hàn Gia Công Tử là bọn họ nhận nhiệm vụ giúp Vân Trung Mộ tiễn Ngân Nguyệt trở về thành Bạch Thạch, bọn họ đều cam tâm tình nguyện ủng hộ việc không được lợi này đấy. Có hoả lực mạnh mẽ như Cố Phi cùng mấy người khác phối hợp tinh chuẩn, ngang nhiên giết Ngân Nguyệt chỉ là chuyện trong vòng mấy giây đồng hồ. Cam đoan thần tiên hạ phàm cũng cứu không được. Có điều áp lực từ dư luận, nên lúc hành động phải cẩn thận một chút.
Mấy người hỏi Công Tử có kế hoạch nào không, đáp án lấy được dĩ nhiên chỉ có vài chữ: Hành động tuỳ thời cơ.
"Thời cơ" bây giờ còn chưa tới, nhưng cả Ngân Nguyệt cũng không tìm thấy rồi.
"Yên tâm, khẳng định gã đang lẫn trong đám đông. Nếu bây giờ mới rời khỏi thành Bạch Thạch, thì gã thật sự không muốn sống nữa." Hàn Gia Công Tử khẳng định nói.
Ngân Nguyệt đích thực đang trà trộn ở giữa đội ngũ của Tung Hoành Tứ Hải. Ngày hôm nay gã đúng thật khổ, chịu đựng từ sáng sớm đến bây giờ, đều trôi tới trôi lui trong thành thôi, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là sợ đổ mồ hôi ròng ròng. Chịu đựng đến khi chiều tối tiếp tục nhiệm vụ, gã cùng vài người anh em lặng lẽ mò tới chỗ cửa nhà tù. Không ngoài dự đoán của gã, Tung Hoành Tứ Hải tập hợp người ở đây, Ngân Nguyệt sau khi chào hỏi với Vô Thệ Chi Kiếm, liền lẫn trong đội ngũ đồng hành với họ.
Ngân Nguyệt không tiết lộ tình cảnh lúc này của gã cho Vô Thệ Chi Kiếm. Bởi vì gã hiểu rõ, giao tình của gã với Vô Thệ Chi Kiếm còn rất cạn, Vô Thệ Chi Kiếm chắc chắn không thể nào cho rằng Ngân Nguyệt gã còn quan trọng hơn lợi ích của Tung Hoành Tứ Hải được. Nếu như đối thủ của Ngân Nguyệt chỉ có mấy thằng ất ơ, Vô Thệ Chi Kiếm khẳng định ỷ vào người đông thế mạnh ra mặt giúp gã; Nếu biết được đối thủ là Mười Hội Liên Minh, vậy chắc chắn sẽ không chút do dự coi Ngân Nguyệt như củ khoai lang bỏng tay ném đi.
Tâm tư lúc này của Ngân Nguyệt, chính là muốn trà trộn trong đám người của Tung Hoành Tứ Hải lặng lẽ chuồn ra ngoài, dù sao trong mấy trăm người muốn tìm một tên nào đó vẫn rất khó. Chỉ sợ mỗi người Mười Hội Liên Minh đập nồi dìm thuyền [1], vì đối phó một Ngân Nguyệt là gã mà không tiếc khiêu chiến với hơn ngàn người thành Vân Đoan.
[1] Nguyên văn 破釜沉舟 - phá phủ trầm châu: dựa theo sự tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀.
Đám đàn ông của Mười Hội Liên Minh tuyệt đối có khí phách này, cho nên Ngân Nguyệt vô cùng lo lắng. Một khi Mười Hội Liên Minh khiêu chiến, đoán chừng trận này chưa kịp đánh thì Vô Thệ Chi Kiếm đã dứt khoát bán đứng gã rồi. Cho nên lúc này Ngân Nguyệt đã có chuẩn bị, trước xen lẫn trong đám người, một khi phát hiện có đám đông nhảy ra khiêu chiến, vậy thì lập tức lại kêu một tiếng "Các anh em lên giết!", sau đó thừa dịp loạn lạc chuồn đi.
Thế là lúc gần tới cửa thành, Ngân Nguyệt cũng trở nên hồi hộp, không ngừng nhìn xung quanh. Nhưng trừ đám người chơi dong binh đoàn thành Vân Đoan đứng chờ bọn hắn dưới cổng thành, thì không có vết tích của đoàn đội quy mô lớn nào khác. Thẳng đến khi cùng đội ngũ ra khỏi cửa, rời khỏi cửa thành hồi lâu, người mà Ngân Nguyệt cho rằng nhất định sẽ xuất hiện lại không thấy đâu.
Cứ thế không có chuyện gì rồi? Ngân Nguyệt cực kỳ ngạc nhiên. Vân Trung Mộ vì giết gã còn cố ý đuổi đến tận thành Bạch Thạch, gã không tin đối phương sẽ dễ dàng bỏ qua cho gã vậy được. Nhưng giờ bọn chúng đang ở chỗ nào? Dù không có ngang nhiên lộ mặt, chỉ sợ cũng sẽ âm thầm để ý hành động của gã đi?
Vừa nghĩ đến đây Ngân Nguyệt càng rụt trong đám người cúi đầu khom lưng cố gắng biến mất. Nhưng thế này không phải cách lâu dài, phải nghĩ cách xác nhận thử xem mấy cái đuôi chán ghét này có còn không. Tuy đã không ngủ rất lâu, nhưng đầu của Ngân Nguyệt vẫn chưa mất sự tỉnh táo, gã vốn muốn nhờ một vị anh em vờ như tụt lại đằng sau, đi qua khu luyện cấp giả bộ như luyện cấp, sau đó quan sát xem có truy binh không. Nhưng nghĩ đến lỡ như đạo tặc của đối phương Tiềm Hành âm thầm đi theo, lúc đó sợ rằng dù ở ngay bên cạnh người thì gã cũng không biết được.
Nhưng việc này không làm khó được tên Ngân Nguyệt xảo trá hoặc là nói lanh trí, chỉ mới cân nhắc sơ qua, lập tức đi tìm hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm của Tung Hoành Tứ Hải.
"Vô Thệ, hình như có người đang âm thầm đi theo chúng ta!" Ngân Nguyệt nói rất nghiêm túc.
"Hả? Người nào? Sao cậu biết được." Vô Thệ Chi Kiếm vội vàng hỏi.
"Một người anh em của tôi!" Ngân Nguyệt bắt đầu hư cấu, "Có chút việc gấp không thể chơi game, hồi nãy trên đường quay lại thành logout, nhìn thấy có người đang hỏi thăm người chơi trong khu luyện cấp hướng đi của chúng ta, sau đó chạy thẳng về phương hướng này." Ngân Nguyệt nói.
"Vậy sao, thế đám người đó giờ đang ở đâu?" Vô Thệ Chi Kiếm hỏi.
"Không biết, thằng bạn của tôi có việc gấp, sau khi báo cho tôi một tiếng cũng không đi theo xem thế nào, vội vã chạy về thành rồi." Ngân Nguyệt rất tiếc nuối nói.
"Chắc chắn không phải chuyện tốt!" Vô Thệ Chi Kiếm nói, vội vàng kêu gọi lãnh đạo nòng cốt Đảo Ảnh Niên Hoa và Phong Hành qua.
Đảo Ảnh Niên Hoa nghe được tin tức này, lập tức hỏi: "Xác định là người chơi, chứ không phải là NPC?"
"NPC? NPC không cần phải hỏi thăm hướng đi của chúng ta từ người chơi đi?" Ngân Nguyệt nói.
"Người chơi... người chơi âm thầm đi theo chúng ta làm gì?" Đảo Ảnh Niên Hoa cũng bắt đầu trầm tư.
"Có thể thấy chúng ta nhiều người tụ cùng nhau, tò mò muốn xem chúng ta làm gì?" Phong Hành suy đoán.
"Tốt nhất bắt mấy người này tới hỏi thử xem." Ngân Nguyệt nói.
"Ừ! Khoan truyền tin ra đã, đội ngũ cứ tiếp tục tiến lên phía trước, để tôi đi sắp xếp." Đảo Ảnh Niên Hoa nói.
"Cứ làm vậy đi! Rất cảm ơn cậu Ngân Nguyệt rồi." Vô Thệ Chi Kiếm vỗ vỗ vai Ngân Nguyệt.
"Khách sáo rồi, vốn là sang đây giúp một tay mà!" Ngân Nguyệt xoa cặp mắt đỏ ngầu cười cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận