Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)
  4. Chương 321: Lấy lùi làm tiến

Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư (Dịch)

  • 632 lượt xem
  • 2259 chữ
  • 2020-09-17 15:37:28

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Người nói chuyện là một vị trầm lặng nhất trong tất cả các đoàn trưởng, nhưng lại là người mà mọi người muốn giao lưu nhất: đoàn trưởng Lạc Lạc của dong binh đoàn Tử Tinh.

Hội trưởng của Trọng Sinh Tử Tinh là Thất Nguyệt, thường thì đoàn trưởng của dong binh đoàn thuộc công hội mình sẽ do hội trưởng kiêm chức. Nhưng vẫn có ngoại lệ, ví dụ như đoàn trưởng của dong binh đoàn Tứ Hải thuộc Tung Hoành Tứ Hải do Đảo Ảnh Niên Hoa đảm nhiệm. Trọng Sinh Tử Tinh cũng là loại ngoại lệ ấy, đoàn trưởng dong binh đoàn do Lạc Lạc đảm nhiệm.

Trong tầng lớp lãnh đạo có mặt ở đây chỉ có hai cô gái, một người là Lạc Lạc, một người khác là Cố Tiểu Thương. Nhưng rõ ràng Lạc Lạc có nội hàm hơn Cố Tiểu Thương nhiều, bởi vì dưới cờ dong binh đoàn người ta chỉ toàn con gái. Nếu có người chơi nào mưu đồ kiến tạo hậu cung với tượng đài bất diệt trong game, tạo dựng quan hệ tốt với đoàn trưởng của một đoàn toàn con gái tất nhiên rất đáng giá. Đáng tiếc trong mấy cuộc họp đoàn trưởng Lạc Lạc đều rất trầm lặng, mọi người nói còn cô chỉ lẳng lặng nghe, khiến người ta chẳng tìm thấy cơ hội đu bám quan hệ với cô nàng.

Bởi vì trong lòng Lạc Lạc hiểu rõ, dong binh đoàn của các cô được mời, chỉ có một nguyên nhân: Tế Yêu Vũ. Nếu trong đoàn không có cô gái mạnh mẽ này, với thực lực dong binh đoàn của mấy cô thì chỉ thuộc tầng lớp dưới trong thành Vân Đoan, điều đặc biệt duy nhất là trong hội toàn các cô gái.

Nhưng nếu vì lý do này mà nhận được lời mời, thì đó chỉ là vì tư tưởng hạ lưu hành quân còn dẫn theo phụ nữ để an ủi thôi.

Vốn ý tưởng của Lạc Lạc, mấy loại hội nghị đoàn trưởng thế này chỉ cần gọi Tế Yêu Vũ tới là được. Chỉ tiếc là vào mỗi lúc thông báo họp thì chẳng biết Tế Yêu Vũ chạy đi đâu chơi rồi, cô ấy thực sự quá hành sự theo cảm tính rồi.

Bấy giờ, đề cập đến vấn đề không thấy Ngân Nguyệt, Lạc Lạc đột nhiên ném ra câu đầu tiên của cô trong hội nghị các đoàn trưởng.

"Hả?" Vô Thệ Chi Kiếm không dám lãnh đạm, vội vàng hỏi: "Anh ta đi đâu chứ?"

"Tôi không biết." Lạc Lạc lắc đầu nói, "Chúng tôi chỉ nhìn thấy gã chạy tới dưới một gốc cây đào cỏ, sau đó nhân lúc không ai chú ý trốn ra sau một gốc cây, sau đó nữa thì không thấy gã trở lại."

"Anh ta làm gì vậy?" Vô Thệ Chi Kiếm nghi ngờ.

"Không biết mà, chẳng lẽ không phải mấy anh có chuyện nhờ gã đi làm à?" Lạc Lạc hỏi ngược lại.

"Không có mà!" Vô Thệ Chi Kiếm rất buồn bực, lẩm bẩm "Muốn đi mà cũng không báo một tiếng", tuy rất bất mãn nhưng vẫn gởi cho Ngân Nguyệt một tin nhắn hỏi thăm.

Vào thời điểm mọi người vì thế đều đang cảm thấy nghi ngờ, Hàn Gia Công Tử ở bên cạnh lại treo lên cười không lạnh không nóng. Lạc Lạc cũng gởi cho hắn một tin nhắn: "Vậy là được rồi đi?"

"Được rồi." Hàn Gia Công Tử trả lời.

"Sau đó thì sao?" Lạc Lạc hỏi.

"Tiếp theo ư, nếu như không ai chủ động thì tôi đành phải tự mình ra trận thôi." Tin nhắn này của Hàn Gia Công Tử vừa mới gởi đi, đã có một vị đoàn trưởng nhảy ra: "Chẳng lẽ tình huống hiện tại là do gã Ngân Nguyệt đó bày trò quỷ?"

"Ngân Nguyệt nói gã ngủm về thành Bạch Thạch rồi!" Vô Thệ Chi Kiếm nhíu mày.

Ngân Nguyệt chết về đã rất lâu, đang tĩnh tọa tiêu phí thời gian với đám Vân Trung Mộ, trong lòng gã đã nghĩ ra một kịch bản để đối mặt với mấy huynh đệ bị gã vứt bỏ và ý đồ muốn lợi dụng Tung Hoành Tứ Hải thế nào. Gã chuẩn bị biên một đoạn văn cảm động không muốn thù riêng của mình liên lụy đến anh em và bạn bè. Một người hùng hồn liều chết cò thể trở thành một đoạn truyền kỳ viết nên ca khúc ca ngợi. Chỉ có như vậy, tình cảnh cô đơn của gã mới có cơ hội xoay chuyển, mới có thể thoát khỏi tình cảnh khốn đốn.

Muốn làm được điểm này, đầu tiên là không thể chủ động. Hy sinh vì anh em, nhưng giây tiếp theo đã thông báo cho mỗi người biết, nhìn kiểu nào cũng giống như đang lấy lòng mọi người. Cho nên nhất định phải đợi, đợi bọn họ phát hiện không thấy mình, sốt ruột hỏi thăm, mình mới nhẹ nhàng đơn giản nói hai câu, mới có thể khiến hình tượng của bản thân cao lớn toàn diện. Cho nên khoảng thời gian này, Ngân Nguyệt vẫn luôn cân nhắc làm sao để hình tượng xuất sắc của mình không lộ sơ hở. Đồng thời cũng nóng vội: Ông nội nó, sao vẫn không có ai chú ý mình biến mất hả?

Lúc này rốt cuộc có người chú ý tới, thế nhưng, cũng rất không đúng thời điểm. (Akiko: đúng người sai thời điểm~)

Càng vào thời khắc hỗn loạn, càng sẽ xuất hiện vô số bước ngoặt chuyển tiếp. Chỉ đáng tiếc, Ngân Nguyệt bây giờ hoàn toàn không biết tình hình bên này, mà Hàn Gia Công Tử lại thấy rõ tất cả. Chính vì vậy, một kế hoạch bôi đen cực kỳ ác ý hất bọt sóng hiện tại đã được hình thành.

Ngân Nguyệt lặng lẽ rời đi, bản thân gã nghĩ ra một giải thích hoàn hảo.

Mà Hàn Gia Công Tử, lại kết hợp tình thế trước mắt, cũng đã giúp gã cho ra một giải thích. Chết người hơn nữa chính là Hàn Gia Công Tử vẫn không cần phải nói một câu nào đến tận thời gian này, chỉ lợi dụng tất cả tài nguyên đã xảy ra một cách hoàn mỹ, với việc có người cứ tự nhiên bị dẫn dắt mắc câu, nói thay lời anh ta muốn nói: Ngân Nguyệt lặng lẽ rời đi có quan hệ với cục diện trước mắt.

Kế hoạch của Ngân Nguyệt là lấy lùi làm tiến, nhưng vấn đề bây giờ gã lùi rồi, nhưng lại không ai theo vào. Vừa nãy gã cực kỳ tùy ý nói "Thật ngại quá, tôi chết mất rồi" với Vô Thệ Chi Kiếm xong, Vô Thệ Chi Kiếm liền không trả lời tin nhắn của gã nữa. Ngân Nguyệt vội muốn chết, tên Vô Thệ Chi Kiếm này sao còn không hỏi "Tại sai lại chết" chứ...

Tất nhiên gã không biết lúc này vấn đề gã chết hay không căn bản không nằm trong phạm trù quan tâm của Vô Thệ Chi Kiếm, vì hắn cũng đang suy xét Ngân Nguyệt rời đi có liên quan đến khốn cục trước mắt hay không.

Đám đoàn trưởng ở nơi này cũng nổi tranh chấp, phe ủng hộ cho rằng Ngân Nguyệt chắc chắn liên quan đến chuyện này, phe đối nghịch lại cho rằng chắc không liên quan, lý do là anh em trong dong binh đoàn Ngân Nguyệt vẫn còn đây!

"Hừ, bỏ rơi anh em của mình chạy trốn, gã chẳng phải lần đầu tiên." Có câu lạnh lẽo của một người bay tới.

Anh Trủng Nguyệt Tử!

Hàn Gia Công Tử thật sự rất hài lòng, chẳng cần phải nói gì cả rồi.

"Sao cậu lại biết?" Có người hỏi Anh Trủng Nguyệt Tử. Người có mặt ở đây đều không có giao tình sâu với Ngân Nguyệt, lúc việc xấu trước đây của Ngân Nguyệt có người hỏi tới, gã đều dùng lời thoái thác như lúc ở bên trong tù, khiến mọi người đều thổn thức đồng tình với gã.

"Sao tôi biết à?" Anh Trủng Nguyệt Tử cười nhạt, "Lúc đi qua thành Nguyệt Dạ sao mấy người không hỏi thăm thử? Ở đó ai mà không biết?"

Mọi người giật mình, lại chẳng có giao tình đặc biệt gì với Ngân Nguyệt, lúc đi ngang qua thành Nguyệt Dạ ai rảnh mà đi nghe ngóng chuyện của Ngân Nguyệt chứ!

Thế là Anh Trủng Nguyệt Tử thêm mắm thêm muối kể lại, với sự thô bỉ của cậu ta, nồng độ thêm mắm thêm muối phải nói là khá cao đấy. Ngân Nguyệt gần như trở thành kẻ ác đệ nhất thiên hạ từ xưa đến nay. Đặc biệt điều khiến người buồn nôn nhất trong câu chuyện của gã là vứt bỏ vợ còn để vợ đổ vỏ, Cố Tiểu Thương ở bên cạnh là người đầu tiên nhảy dựng lên. Không có Ngân Nguyệt ở đây để phát tiết, đành phải chỉ mũi thương về phía Vô Thệ Chi Kiếm: "Móa nó, mặt hàng rác rưởi thế này anh tìm tới làm gì? Người thành Vân Đoan đều chết hết rồi hả, anh cần gì phải mời một thằng như vậy."

"Trước đó tôi cũng không biết mà!" Vô Thệ Chi Kiếm cười khổ.

Ngân Nguyệt đáng thương còn đang ngồi trong Doanh trại Kỵ Sĩ thành Bạch Thạch chờ Vô Thệ Chi Kiếm ân cần hỏi thăm gã chết như thế nào đây.

Cuối cùng Hàn Gia Công Tử canh đúng lúc lên tiếng: "Chưa chắc Ngân Nguyệt đã tham dự vào chuyện này, có lẽ gã phát hiện ra có nguy hiểm, cho nên muốn trốn, kết quả bị người chặn giết mà thôi."

Đây mới thật sự là lấy lùi làm tiến! !

PChút tội ác này nhìn như không nghiêm trọng bằng việc Ngân Nguyệt bày mai phục tính kế mọi người. Nhưng vấn đề là chuyện này vốn không phải do Ngân Nguyệt làm, càng không nằm trong sự khống chế của Hàn Gia Công Tử. Vu tội này cho Ngân Nguyệt gã đã không có năng lực để gánh rồi, cho nên đúng lúc lùi một bước, chỉ ra Ngân Nguyệt có thể chỉ là sợ chết muốn chạy mà thôi.

Tuy tội này không nghiêm trọng, nhưng lại rất chân thực, nhân phẩm của Ngân Nguyệt đến lúc này đã bị khắc họa đến cực điểm.

Mà mục đích của Hàn Gia Công Tử cũng đã đạt được.

Vu oan chuyện cạm bẫy bao vây cho Ngân Nguyệt dù có thành công, cũng chỉ tìm tới cho Ngân Nguyệt vài kẻ địch, điều này không cần thiết, bởi vì đám Vân Trung Mộ thôi đã đủ để chỉnh gã. Mà giờ mượn chuyện bôi đen lại vào thời gian thích hợp bạo lộ nhân phẩm của Ngân Nguyệt ra cho mọi người biết. Chờ tất cả mọi người bình tĩnh hồi tưởng lại, sẽ phát hiện liên quan đến Ngân Nguyệt mọi người chỉ nói được một chủ đề: Thằng này là một tên cặn bã, ngoài ra thì chẳng còn gì.

Mà thứ Hàn Gia Công Tử cần chính là điều này, đến tận đây, tất cả hy vọng của Ngân Nguyệt đã bị cắt đứt. Vô Thệ Chi Kiếm gởi tin trả lời Ngân Nguyệt: "Ngủm rồi?"

Ngân Nguyệt đợi cả nửa ngày mừng như điên, lại còn giả bộ khí độ: "Không có gì."

"À, chết về xa lắm đi?"

"Ừ, Doanh trại Kỵ Sĩ đó!" Ngân Nguyệt lạnh nhạt trả lời, trong lòng lại đang gào thét "nhanh hỏi đi, nhanh hỏi đi, hỏi tôi chết lâu vậy rồi tại sao vẫn còn ở doanh trại Kỵ Sĩ đi".

Kết quả tin nhắn Vô Thệ Chi Kiếm gởi tới còn lãnh đạm hơn: "Thời gian không còn sớm, nhân tiện tắm rửa rồi đi ngủ đi!"

Ngân Nguyệt đơ người. Đáng tiếc gã chẳng có cơ hội chủ động xuất kích, tệ nạn của lấy lùi làm tiến chính là ở đây, gã còn không biết là Vô Thệ Chi Kiếm nói xong lời này đã nhanh chóng xóa bỏ gã khỏi danh sách bạn bè, đến khi Ngân Nguyệt lại nghĩ ra cách gì đó muốn lừa dối thêm, thì một người lạ thì không thể nào liên hệ được hội trưởng lớn của thành Vân Đoan...

"Khụ..." Vô Thệ Chi Kiếm xử lý bên này xong, phát hiện mọi người còn đang tiếp túc khinh bỉ nhân phẩm của Ngân Nguyệt. Hắn thấy mấy câu hồi nãy mình trao đổi với Ngân Nguyệt đúng là đủ tuyệt, không kìm lòng nổi cũng gia nhập vào trong đoàn ngũ khinh bỉ của mọi người.

"Này này!" Cuối cùng vẫn là Đảo Ảnh Niên Hoa không nhịn được nữa, "Đừng nói đến tên rác rưởi kia nữa được không? Giờ chúng ta làm sao để thoát thân đây?"

"Khụ..." Tất cả mọi người phục hồi tinh thần.

"Tiếp tục kéo dài thì chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi rừng cây mới được." Đảo Ảnh Niên Hoa nói.

Phí lời... tất cả mọi người thầm nói, điều này ai mà không biết?

"Cho nên..." Đảo Ảnh Niên Hoa vừa định nói ra kế hoạch của gã, chợt nghe được trong đám người chơi đằng kia truyền tới một tiếng kêu sợ hãi.

"Lại cmn ai giẫm phải bẫy?" Vô Thệ Chi Kiếm đứng dậy nhìn về phía đằng kia.

"Có đạo tặc! Có đạo tặc ở bên cạnh chúng ta ! ! ! !" Trong đám người chơi bên kia truyền ra tiếng ồn ào náo động.

"Đã bắt đầu tấn công rồi ư?" Tất cả đoàn trưởng mừng rỡ, rối rít đứng dậy.

Xung đột chính diện bọn họ không sợ, bọn họ vẫn luôn lo đối phương chỉ đặt bẫy làm hao phí thời gian của bọn họ ở chỗ này thôi. Lúc này đã bắt đầu tấn công, điều này rất tốt, thật sự đấy!

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top