Người chơi thành Vân Đoan xông đến rất đột ngột, chiến thuật cây lau nhà nhục thể của bọn họ lại vượt ra khỏi dự đoán của đám người thành Lâm Ấm. Đám người chơi thành Lâm Ấm trừ người phân tán ra thì còn có một thiếu sót to lớn: Thủy Thâm không có mặt.
Lúc này khoảng cách Thủy Thâm chết quay về thành còn chưa qua được bao lâu, gã còn chưa kịp chạy trở lại. Tuy trong game người không có mặt tại chỗ đúng là có thể tiếp tục chỉ huy, nhưng đối mặt với một vài tình huống đột phát, chỉ huy từ xa rõ ràng không theo kịp tiết tấu, chỉ gởi tin tức qua lại hỏi thăm tình huống giữa hai bên đã tiêu tốn không ít thời gian rồi.
Trong thời gian đó, khu vực cạm bẫy ở ngoài ba mươi mét của thành Lâm Ấm đã bị tiểu đội lau nhà ở hàng đầu quét sạch! Thực ra cạm bẫy không nhiều như trong tưởng tượng của người chơi thành Vân Đoan, không thể so với ba mươi mét mà Thủy Thâm trượt qua lúc trước. Coi bộ cạm bẫy bao vây của đối phương cũng là có chỗ nhiều chỗ ít, đan xen với nhau. Thủy Thâm ngang nhiên lộ mặt ở trước mặt mọi người, có thể là chọn nơi khá dày đặc, kết quả tự mình nuốt quả đắng.
Mà không thể nói người chơi thành Lâm Ấm không cố gắng, bọn hắn đã chặn đường với trình độ lớn nhất, đáng tiếc lại thu được hiệu quả quá nhỏ. Đối mặt với quân đoàn ngàn người, tập kích lẻ tẻ thì như làm chuyện vô ích. Hơn nữa tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải đúng là rất đáng sợ, người chơi hơi không cẩn thận đều bị bắn rớt trong nháy mắt, ngay cả một vài đạo tặc Tiềm Hành trong quá trình đều bị bắn lộ ra nguyên hình. Bắn phá lẫn nhau giữa các pháp sư cũng là người chơi thành Vân Đoan chiếm ưu thế lớn, điều này chỉ sợ ngay cả bản thân bọn họ cũng không biết. Bởi vì bọn họ cũng chẳng có mục tiêu gì cả, chỉ mù quáng oanh tạc theo cách rải thảm mà thôi, đau khổ trong đó chỉ có đám pháp sư thành Lâm Ấm ở sau cây mới tự mình biết.
Bọn hắn rúc người sau cây, sợ hãi tiễn trận của Tung Hoành Tứ Hải không dám xê dịch quá lớn, cái này so với trúng phải bẫy săn không khác gì nhau, sau đó chính là trơ mắt nhìn pháp thuật từ trên trời rớt xuống từ dưới đất dâng lên, cũng chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu đựng. Pháp thuật này vẫn có thể gánh được, nhưng đối mặt với mưa tên thế như gió táp kia thì chỉ có một con đường chết.
Tuy là như vậy, trong mười người tiểu đội lau nhà thành Vân Đoan vẫn có một người bị tiêu diệt. Nhưng đây là một người điều khiển cây lau nhà, gã vừa mới tạch thì lập tức có người phía sau tiến lên thay thế. Ngược lại trong mười cây lau nhà có một tên hình như buộc không chắc lắm, trong quá trình đẩy lên bị giãn rồi trượt ra. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến toàn cục, quân đội phía trước đã hoàn toàn đột phá ra được khỏi khu vực cạm bẫy.
Sau đó công kích của pháp sư vẫn không lơi lỏng, bọn họ tiếp tục ném bậy pháp thuật ra tứ phía mặc kệ có trúng hay không. Người chơi đằng sau yểm hộ thuận lợi băng qua con đường không dễ dàng mới đánh ra được này. Cùng lúc đó Đảo Ảnh Niên Hoa ra lệnh một tiếng, một vài đạo tặc đã sớm có chuẩn bị Tiềm Hành ở phía sau tản ra với phạm vi lớn. Đây là chuyện Đảo Ảnh Niên Hoa đã sắp xếp tốt, vì để đề phòng sau khi đột phá ra khỏi vòng vây lại bị đối thủ thần không biết quỷ không hay chôn cạm bẫy xung quanh. Giờ đây để nhiều đạo tặc như vậy thần không biết quỷ không quay quan sát ở bốn phía, nếu đối thủ có hành động gì, tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt của nhiều người như vậy được.
Phá bỏ cạm bẫy, nhưng cuộc chiến trong rừng rậm này khiến đám người chơi thành Vân Đoan có chút kinh hồn bạt vía. Trong địa thế không có lợi cho mình không ai muốn tiến hành trả thù đối thủ cả. Sau khi tất cả mọi người đột phá ra khỏi vòng vây, đội ngũ lập tức tiếp tục tiến lên, giữa mặt vẫn là nét hoang mang và vội vàng.
Tâm trạng của người chơi thành Lâm Ấm thì còn tệ hại hơn cả bọn họ. Phương án vây quét thứ nhất của bọn hắn rõ ràng đã phá sản. Sau khi Thủy Thâm biết được tin tức này cũng chỉ có thể thở dài. Cách đê tiện như cây lau nhà thịt người đều lấy ra rồi, thua cũng không quá đáng, không phải thường hay nói người đê tiện có thể vô địch đấy sao?
"Tiếp theo làm sao đây?" Đối diện với tiễn trận theo sát của người chơi thành Vân Đoan, cùng với đám pháp sư vừa đi vừa thỉnh thoảng ném pháp thuật trước sau trái phải, người chơi thành Lâm Ấm tuyệt đối không dám tiến lên giao chiến chính diện.
"Bọn chúng đi đúng hướng chứ?" Thủy Thâm hỏi.
"Đúng." Có người trả lời. Dù sao thì trước khi vào rừng đám Vô Thệ Chi Kiếm đã từng nghiên cứu tuyến đường, lúc này chỉ là tiếp tục tiến lên với phương hướng rộng lớn hơn. Dù có hơi lệch, thì như đã nói trước đó, cũng chỉ là không đến được đúng cửa thành mà thôi, nhưng vẫn có thể tìm được chủ thành.
"Muốn giống hồi nãy bao vây bọn chúng chỉ sợ là không dễ nữa rồi. Mọi người lập tức tản ra, lấy tiểu tổ làm đơn vị, quấy rầy quy mô nhỏ với tuyến đường tiến lên chính xác, cố gắng kéo dài tốc độ tiến lên của chúng. Tranh thủ thời gian bố trí mai phục trên con đường bọn chúng nhất định phải đi qua." Thủy Thâm nói.
"Hiểu rõ!" Đám người chơi thành Lâm Ấm lần nữa bắt đầu hành động. Mà tiểu tổ trong miệng Thủy Thâm, cũng chỉ là mười người thành một tổ. Lúc này đều tự mình tập kết xong, âm thầm tiến về phía các phương hướng khác nhau.
"Có cơ hội đánh lén không?" Thủy Thâm hỏi.
"Dường như khó lắm..." Giọng trả lời do dự vẫn là rất nhiều. "Pháp sư của bọn chúng thỉnh thoảng sẽ ném một cái pháp thuật để kiểm tra."
"Chỉ là kiểm tra của một tên pháp sư, vậy cũng không chết người được, mọi người đừng phát ra tiếng thì sẽ không sao. Bọn chúng cũng chỉ ném bậy thôi. Sợ là lúc này trận hình đội ngũ của đối phương không được tập trung như chúng ta thấy, xung quanh chắc chắn sẽ có đạo tặc phân tán ở bên ngoài, nếu hành động đánh lén bị bọn chúng nhìn thấy, vậy thì sẽ phiền phức. Nhất định phải tìm ra mấy thằng này tiêu diệt hết trước đã. Có mang theo đồ hết chứ?" Thủy Thâm nói.
"Tất nhiên!"
Đồ trong miệng Thủy Thâm là bột đá vôi lấy từ bến thành Bạch Thạch. Đồ chơi này được hình thành từ phong cách địa lý đặc thù của khu vực thành Bạch Thạch, đầy khắp núi đồi đều có thể tìm được, chẳng tốn một đồng. Được người chơi cơ trí lấy đến đối phó với Tiềm Hành của đạo tặc, đây chỉ sợ là vấn đề ngay cả người thiết kế cũng không nghĩ ra được.
Là thành hàng xóm với thành Bạch Thạch, người chơi thành Lâm Ấm tất nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu học tập kỹ thuật tân tiến này, lúc rãnh rỗi đi thành Bạch Thạch đào được mấy bọc đá vôi lớn đem về là chuyện thường làm của bọn hắn. Nhưng dù sao thì đi về mất đến tận sáu tiếng, cho nên đồ chơi này rất trân quý với người chơi thành Lâm Ấm, không đến lúc cần thiết sẽ không nỡ lấy ra dùng đâu.
Vào tình cảnh quan trọng trước mắt, không có ai keo kiệt nữa, người chơi trong mỗi tổ tự chia nhau người một túi nhỏ, nắm một cái, vẩy ra xung quanh, nhìn giống hệt đạo sĩ Mao Sơn [1] đang trừ quỷ.
Mà thủ đoạn này đúng là có tác dụng, có vài người chơi đạo tặc của thành Vân Đoan như trong dự đoán của Thủy Thâm đã tìm thấy mục tiêu của mình đang âm thầm đi theo giám thị. Nếu là đạo tặc đến từ thành Bạch Thạch nhìn thấy tình cảnh khác thường này nhất định sẽ hiểu đây là chuyện gì, người chơi thành Vân Đoan thua thiệt bởi thân phận người ngoại địa. Vẫn luôn không hiểu đối phương đang phản Tiềm Hành, mấy tên đạo tặc không cẩn thận bị hiện hình. Có vài tên phản ứng chậm, bản thân bị cắt ngang kỹ năng hoàn toàn bạo lộ còn không biết, còn tùy tiện đứng tạo dáng nơi đó!
Tiểu tổ mười người, đối diện một tên đạo tặc đúng là rất khó có cảm giảc hồi hộp gì đó, Đảo Ảnh Niên Hoa bắt đầu không ngừng nhận được cáo phó gởi về từ đạo tặc được phái ra, kinh hãi không thôi: "Không tốt, hình như đối phương có phản Tiềm Hành!"
"Không thể nào? Nhiều tên có phản Tiềm Hành như vậy?" Số lượng nhân viên tử vong chứng tỏ đồng bộ với đối phương nếu có kỹ năng này, tuyệt đối không phải một người thôi đâu, Vô Thệ Chi Kiếm không dám tin tưởng.
Lời này lại nhắc nhở Cố Tiểu Thương cách bọn họ không xa, bu lại nói chuyện thành Bạch Thạch có bột đá vôi kia.
"Sao cô không nói sớm!" Đảo Ảnh Niên Hoa tức giận.
"Lại chẳng có ai hỏi tôi." Cố Tiểu Thương nhún vai.
"Nhanh gọi bọn họ trở lại đi!" Vô Thệ Chi Kiếm nói.
"Không vội." Đảo Ảnh Niên Hoa lại bình tĩnh, "Ẩn thân trong rừng rậm này rất dễ, bọn họ thua thiệt bởi vì cho rằng Tiềm Hành của mình không một kẽ hở, nhắc nhở bọn họ cẩn thận một chút, nhiệm vụ trinh sát vẫn có thể tiếp tục."
"Đi đều là người của dong binh đoàn hả?" Vô Thệ Chi Kiếm nhỏ giọng nói, Cố Tiểu Thương ở cách đó không xa, gã không muốn bộ dáng chuyên tâm tính kế của mình bị cô gái mình thích biết.
Đảo Ảnh Niên Hoa gật đầu rất đắc ý: "Hơn nữa đều là dùng không cần trả thêm tiền ngoài định mức."
"Ha ha!" Vô Thệ Chi Kiếm vừa nghe đã yên tâm, đầy mặt là biểu cảm ai quan tâm sống chết của tụi bây, phất tay nói: "Vậy thì bảo bọn họ tiếp tục theo dõi."
"Tất nhiên." Đảo Ảnh Niên Hoa ra chỉ thị cho các đoàn trưởng.
"Hiện nay tụi mình tổng cộng tổn thất bao nhiêu người rồi?" Vô Thệ Chi Kiếm hỏi Đảo Ảnh Niên Hoa.
"146 người!" Đảo Ảnh Niên Hoa nói, "Bao gồm cả người vừa bắt đầu nhiệm vụ không có tới, ở sơn mạch Ô Long nhát gan không dám qua, nhưng chủ yếu vẫn là hôm nay tạch ở trận thành Lâm Ấm này."
"Mẹ kiếp! Mấy thằng này, tìm cơ hội nhất định để chúng nó đẹp mặt." Vô Thệ Chi Kiếm căm hận, nhớ tới Thủy Thâm gã vẫn là cả bụng lửa giận. "Người của dong binh đoàn tổn thất bao nhiêu?"
"Việc này... tôi không tính kỹ lắm, đoán chừng không kém chúng ta bao nhiêu." Đảo Ảnh Niên Hoa nói. Nhân số của dong binh đoàn ít hơn Tung Hoành Tứ Hải, tổn thất không kém mấy, đã có thể thấy được ý thức tự vệ của Tung Hoành Tứ Hải lớn chừng nào. Chút chuyện xấu này đều là nhỏ giọng thảo luận với nhau, tuy người của dong binh đoàn từ lúc bắt đầu đã hiểu rõ ý nghĩa bọn họ được thuê, nhưng lớn tiếng ồn ào nói chuyện này thì vẫn không được hay đâu mà!
Hai người bên này lén lút thảo luận, Thủy Thâm ở bên khác cũng đang tìm hiểu tình huống. Như dự đoán của Đảo Ảnh Niên Hoa, sau khi đám đạo tặc biết được đối phương có phản Tiềm Hành, bắt đầu cẩn thận chú ý ẩn núp, trong rừng rậm thế này bị phát hiện cũng không dễ dàng. Sau khi Thủy Thâm nhận được báo cáo của mấy tổ đi diệt trừ đạo tặc, lập tức đã hiểu rõ đối thủ bắt đầu chú ý ẩn nấp, giờ thì không có cách trực tiếp nào rồi, đành phải vừa đi vừa tìm, có chút đi thử vận may.
Nhưng người chơi thành Lâm Ấm từ cấp 0 lớn lên ở trong rừng rậm, quen thuộc với rừng rậm này, cùng với sự thấm nhuần cách đánh lén lút không phải ngày một ngày hai, so ra thì người chơi thành Vân Đoan non hơn nhiều lắm. Đạo tặc cẩn thận ẩn náu, vẫn không ngừng bị người chơi thành Lâm Ấm bắt ra diệt khẩu. Đương nhiên, cũng có mấy tên dựa vào tốc độ chạy thoát được, nhưng sắc mặt của Đảo Ảnh Niên Hoa đã càng ngày càng khó coi, đối phương xử hết đạo tặc hiển nhiên là vì che giấu hành động của bản thân. Không biết lại là âm mưu cạm bẫy gì đang ngoắc tay với bọn họ nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận