Thủy Thâm đứng cao như vậy cũng không uổng phí. Vị trí này bảo đảm gã có thể nhanh chóng phát động công kích về bất cứ ngóc ngách nào trên mấy con đường xung quanh. Với tên này thì cũng không ngoại lệ, Thủy Thâm kéo cung bắn một mũi tên.
Người tới tất nhiên là Cố Phi. Cái tòa nhà lớn khí phái đó là nơi ban bố nhiệm vụ truy nã ở thành Lạc Diệp, Cố Phi vẫn đang tẩy điểm PK. Vừa nãy nhận phải một người chơi đang ở ngoài thành đánh quái chỗ khu luyện cấp, Cố Phi trên đường truy nã thì nhận được tin nhắn của Hàn Gia Công Tử nói ngục giam bên này cần cứu viện. Nhưng lúc đó hắn mà từ bỏ nhiệm vụ quay về còn không nhanh bằng tranh thủ giết được mục tiêu xong có thể dùng chức năng dịch chuyển của huy chương về sẽ nhanh hơn. Bởi vì chỗ nhiệm vụ truy nã bên này có thể nói là hàng xóm với ngục giam.
Thế là sau khi giải quyết mục tiêu nhiệm vụ hắn nhanh chóng bay về, ra khỏi cửa đã nhìn thấy đám Vô Thệ Chi Kiếm dẫn Tod đứng trên tầng cấp bị đám cung tiễn thủ vòng ngoài bắn điên cuồng. Cố Phi còn chưa chú ý đến cạm bẫy giăng đầy đất nơi đó, nhưng cũng đoán được chắc chắn họ đang chịu phải kiềm chế gì đó. Cho nên tranh thủ thời gian đi tới, giơ kiếm chuẩn bị ném một pháp thuật phạm vi rộng về chỗ tụ tập đông người của đối phương.
Kết quả ngâm xướng còn chưa ra được khỏi miệng, đột nhiên trên đầu như có sát khí truyền tới. Ngẩng đầu nhìn, dây cung của Thủy Thâm đã thả ra.
Mũi tên này rất nhanh, quan trọng hơn là nó lại im hơi lặng tiếng. Nếu như có tiếng, Cố Phi tất nhiên có thể tránh được trong nháy mắt nó bắn ra, kết quả phải đợi hắn quay đầu lại mới nhìn thấy được mũi tên bay tới.
Cố Phi cũng cảm giác được sát khí của đối phương, nhưng biết hai người cách nhau khá gần, mũi tên này lại không một tiếng động còn nhanh nữa, ngay cả Cố Phi đều bị nó làm cho luống cuống tay chân, nhanh chóng dùng kiếm giơ ngang người vung ra, sau đó khiến mũi kiếm đụng phải mũi tên kia, đánh rớt nó.
Mấy người khác thấy cảnh này đều trợn mắt há mồm, chỉ có bản thân Cố Phi cảm thấy mình bị chơi cho rất chật vật, thậm chí xấu hổ nên mặt còn hơi nóng lên.
Đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên dưới chân phốc một cái, Cố Phi thầm biết không ổn, rút chân muốn tránh, nhưng đã không kịp rồi. Cạm bẫy tiễn này của Thủy Thâm vốn nhanh nhẹn khéo léo hơn bẫy kẹp phổ thông nhiều, cũng chẳng có trở ngại như phải chui từ dưới đất lên. Phản ứng của Cố Phi có nhanh hơn đi nữa thì vẫn không kịp. Bẫy kẹp tinh xảo đã nhảy lên, kẹp ở trên chân của hắn.
"Ngốc chết được! ! !" Tế Yêu Vũ ngóng trông cứu tinh tới, không ngờ vừa xuất hiện đã gặp phải kết cục này. Cạm bẫy tiễn đó của Thủy Thâm bọn họ đều đã được thể nghiệm, thời gian duy trì và thời gian làm lạnh của kỹ năng vừa vặn ngang bằng nhau, không thấy Vô Thệ Chi Kiếm bị ghim nguyên tại chỗ đó à? Giờ Vô Thệ Chi Kiếm bị vây ở trong trận bẫy, không cần phải chú tâm ứng phó, Thủy Thâm lập tức vứt cái bẫy tiễn này lên trên người Cố Phi.
"Cuống cuồng gì chứ!" Cố Phi lại bình tĩnh như thường, lúc này Thủy Thâm trên nóc lại hô lớn: "Thịt thằng này trước! ! !"
Tế Yêu Vũ và Vô Thệ Chi Kiếm bên kia là hai tên chức nghiệp cận chiến, Mang Mang Mãng Mãng là Ám Mục chẳng có lực công kích gì, sau khi bị bẫy vây nhốt thì tất nhiên chỉ có thể bị đám cung tiễn thủ ức hiếp từ xa. Nhưng Cố Phi là pháp sư đó, công kích tầm xa, còn là loại giết người trong một nháy. Hắn mà ném pháp thuật ra, nên chết thì đều chết hết. Có bị cạm bẫy vây khốn hay không chả liên quan gì sất, cho nên nhất định phải giết hắn trước.
Tất cả cung tiễn thủ thay đổi mục tiêu, Mang Mang Mãng Mãng liền nóng nảy rồi. Cố Phi chẳng đi được mấy bước đã trúng phải bẫy của Thủy Thâm. Với khoảng cách trước mắt đám cung tiễn thủ có thể bắn đến hắn, mà khoảng cách kỹ năng của mục sư như cô thì còn thiếu chút xíu. Chẳng thể buff cho Cố Phi được.
Vừa nghĩ đến Cố Phi là hy vọng duy nhất hiện nay của mọi người. Mang Mang Mãng Mãng dứt khoát lấy đà nhảy xa. Môt hơi đã nhảy hơn 1m, dưới chân tất nhiên giẫm phải bẫy không cần phải tranh luận luôn. Nhưng đây chỉ là giam cầm hành động thôi, không có trở ngại gì với việc dùng kỹ năng. Mang Mang Mãng Mãng giơ tay buff một cái Thuật Hồi Phục trước.
Thủy Thâm trên nóc thấy cô nàng này phí phách hào hùng thế kia, hơn nữa còn nhảy ra khỏi sự che chở của tấm chắn thịt Tod, nghĩ thầm cô ta đang tìm đường chết, chỉ dựa vào một mục sư như cô lúc này còn muốn cứu được hắn à?
Kết quả gã thấy được một màn khiến gã trợn mắt há mồm nhất trong trò chơi từ trước tới nay.
Tất cả mọi người đã bắn tên. Nhưng Cố Phi bên này cũng đã sớm có chuẩn bị, tay phải vẫn cầm kiếm, tay trái lại móc ra một thanh đao. Tay trái tay phải cùng múa, lập tức bày ra một cảnh đao quang kiếm ảnh hàng thật giá thật. Mũi tên bắn tới đều bị hắn đánh rớt trên đất. Tuy cũng có cá lọt lưới, nhưng có hồi phục của Mang Mang Mãng Mãng, thương tổn từ một hai mũi tên đều nhanh chóng được bô đầy.
Một đợt tên này bắn xong, mắt của tất cả mọi người đều quay mòng mòng. Một người anh em há mồm "ôi ôi ôi" nửa ngày trời, cuối cùng mới phun ra được một câu: "Đậu xanh rau má. Diễn xiếc à?"
Tất cả cung tiễn thủ đều quên lập tức bắn đợt thứ hai. Nhưng tay của Cố Phi vẫn không ngừng. Kiếm trên tay phải vừa đánh rơi một mũi tên cuối cùng, cổ tay trái lại đã đột nhiên quay ngược Viêm Chi Tẩy Lễ, theo đó thuận thế trở tay từ dưới nách duỗi ra sau đâm một cái.
"Úi!" Đằng sau lập tức truyền tới một tiếng kêu đau, hiển nhiên cảm thấy rất bất ngờ vì một đao này. "Song Viêm Thiểm! Thiểm!" Cố Phi ngâm xướng, kiếm Ám Dạ Lưu Quang trên tay phải đã quăng ra. Bởi vì dưới chân trúng bẫy như đã mọc rễ không cách nào di chuyển được, Cố Phi vặn người rất chi là khoa trương. Nhưng cuối cùng bởi vì dưới chân bất tiện, chiêu này không xài lưu loát lắm, người phía sau trúng một đao trước đó thì đã nhanh nhẹn lùi về sau rồi, một kiếm này lại chém vào không khí.
Cố Phi cũng chỉ có than thở thôi. Nếu dưới chân có thể nhúc nhích, đối phương trăm phần trăm sẽ không thoát được một kiếm này của mình.
"Kha Kha*!" Một kiếm này căn bản không chém trúng, nhưng Thủy Thâm lại vội rống một tiếng, bay người nhảy từ trên nóc nhà liều lĩnh bổ nhào về phía đám Cố Phi bên này.
(*Chỗ này là Thuỷ Thâm gọi tên vị đạo tặc kia)
Cố Phi thấy thế vội vàng quơ kiếm qua "Bức Tường Điện Lưu, hàng! ! !"
"Ối, bà nội nó!" Thủy Thâm trên không trung mắng một câu. Bay người từ trên nóc xuống vốn rất là tiêu sái, ai ngờ Cố Phi đột nhiên dựng một bức tường trước mặt gã chứ, Thủy Thâm lập tức bày một tạo hình mãnh hồ vồ mồi khoa trương nhào lên bức tường. Đáng buồn hơn là Bức Tường Điện Lưu có hiệu quả hút, Thủy Thâm đâm lên tường lại không có rơi xuống, mà là vẫn duy trì tạo hình này dán ở phía trên, giống hệt như một con thằn lằn. Luồng điện chạy tán loạn trên người gã, thình thoảng còn phun ra hai tia lửa bắn lên người gã.
"Trời ạ!! Thủy Thâm! ! !" Người phía sau Cố Phi giờ cũng không thèm để ý Cố Phi nữa, sãi bước nhào tới bên dưới Bức Tường Điện Lưu, ngưỡng cổ nhìn Thủy Thâm treo ở phía trên.
"Nhanh thả anh ấy xuống!" Người này giận dữ quay người hét lên với Cố Phi.
Cố Phi giờ mới nhìn thấy rõ người này là một cô gái, nhất thời cũng nhớ đến quan hệ của cô với Thủy Thâm, lại chỉ cười nói: "Chờ xíu nữa nhé!"
Lúc này bẫy dưới chân đã mở ra, Cố Phi xông ra, cô nàng này nghênh đón muốn ngăn, Cố Phi chỉ xoay người một cái đã nhẹ nhàng lao qua bên người cô, bước về phía đám cung tiễn thủ bắt đầu cuộc tàn sát.
Đám cung tiễn thủ như vừa mới tỉnh mộng, nhao nhao giơ cung bắn tên, Cố Phi tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm phải gọi là đánh đâu thắng đó, mặt đất nơi hắn đi qua đều chất đầy mũi tên, mà trên người hắn cũng cắm không ít. Thân thủ có biến thái hơn nữa lúc này cũng không chiếu cố chu toàn được, nhưng may mà có Mang Mang Mãng Mãng hồi phục cho, mới vẫn chống đỡ được. Nếu thật sự chỉ có mình Cố Phi chiến đấu thì có thể hắn đã chết dưới mưa tên rồi.
"Cẩn thận cạm bẫy! ! !" Thấy Cố Phi cứ thẳng tiến một mạch, Tế Yêu Vũ vội vã lên tiếng nhắc nhở. Tiếp đó chính là khu vực tiềm phục giả của đối phương giăng đầy cạm bẫy. Tuy Cố Phi có Dịch Chuyển Tức Thời, nhưng khoảng cách dịch chuyển chỉ được 5m, vẫn không thể bay đến được bên người đối phương.
Nhưng Cố Phi đã sớm thấy rõ. Tuy cạm bẫy được bố trí đầy rẫy, giữa chúng lại có không ít kẽ hở. Những kẽ hở này cùng rơi hết vào trong mắt của hắn, trong đầu hắn đã hiện ra rất nhiều bộ pháp điểm đặt chân mà từ nhỏ đã luyện tới mức thành thục. Nói không hề khoa trương, nếu không phải nơi này là tầng cấp có cao có thấp, đổi lại là đất bằng, Cố Phi chỉ cần bước ra một bước, tiếp đó dù nhắm mắt cũng sẽ không giẫm phải bẫy.
Thế là mọi người lại thấy hắn nhào lên mà bước chân không hề chậm chút nào, từng bước từng bước giẫm vào những kẽ hở chẳng hề sai sót, chỉ sau vài bước đã xông tới trước mặt một tên cung tiễn thủ.
Tên tiềm phục giả này tay trái cầm cung tay phải cầm tên giờ không biết nên chống đỡ ra sao nên quay người bỏ chạy. Cố Phi lẹ tay, nhanh chóng duỗi tay quăng cái móc câu hắn tự chế móc ngay cổ áo của người này, đầu kia dây thừng thì đã quăng cho Vô Thệ Chi Kiếm.
Vô Thệ Chi Kiếm đón lấy xong thì tất nhiên mừng ra mặt. Đứng ở nơi này làm bia bắn lâu quá trời làm gã sắp cô đơn hỏng rồi, giờ rốt cuộc cũng có chỗ dùng lực. Lập tức hét lớn một tiếng dùng sức kéo dây thừng, một tiềm phục giả nho nhỏ sao có thể chống lại đước sức lực của Vô Thệ Chi Kiếm, bị kéo ngã sấp mặt ngay tại chỗ, tiếp đó là bị kéo một đường tàn ác vô nhân đạo, bẫy kẹp trên đất từng cái chụp lên người gã, chỉ giây lát đã bị Vô Thệ Chi Kiếm lôi đến dưới chân.
Vô Thệ Chi Kiếm chơi nghiện, duỗi tay xách tên này lên lại ném đi, tiếp đó lại kéo về. Nhưng đây chỉ là móc câu móc nơi cổ áo sao mà kiên cố cho được, ném một phát móc câu đã tuột ra, thế là móc câu về lại nơi tay nhưng người thì không. Vô Thệ Chi Kiếm lại chẳng có gì chơi, cầm móc câu ném về phía Cố Phi: "Thiên Lý anh em, Thiên Lý anh em, móc cho tôi thêm đứa nữa."
Cố Phi đang đánh nhau với mấy tên tiềm phục giả, Vô Thệ Chi Kiếm lại ném móc câu tới. Cố Phi tiện tay đón lấy chớp mắt móc lấy áo của một người.
"Á! !" Người này hoảng sợ duỗi tay như muốn lấy xuống, Vô Thệ Chi Kiếm bên kia đợi thật lâu đã sớm dùng lực kéo, người vèo cái đã biến mất.
Cố Phi dùng Song Viêm Thiểm giết hai người bên này xong, giẫm bước xông về phía một mục tiêu. Số lượng cung tiễn thủ giảm bớt, mũi tên bắn ra đã không thể tạo thành uy hiếp gì cho Cố Phi, lúc này Mang Mang Mãng Mãng đã không cần dùng Thuật Hồi Phục nữa mà chuyển qua dùng "Hiến Tế Pháp Lực" bổ sung pháp lực cho Cố Phi.
Vô Thệ Chi Kiếm bên này lại kéo một người tới, lần trước ném đi xong đã lập tức mất khống chế, gã đang suy ngẫm lần này nên trực tiếp chém cho xong chuyện, hay là móc cho chắc chắn hơn, Tế Yêu Vũ bên kia đã dậm chân gào: "Ném qua bên này, ném qua bên này."
Vô Thệ Chi Kiếm cũng không nghĩ nhiều, đáp một tiếng "Yes sir" xong vung cánh tay ném vị lần này qua bên kia.
Người đó ngã trên đất lăn mình mấy vòng, lại phá đi không ít bẫy. Tế Yêu Vũ vươn chân giẫm ở trên người tên đó, điều chỉnh một cái phương hướng, ra sức đạp gã ta đi.
Người này đầu óc choáng váng loại bỏ sạch cạm bẫy trên mặt đất, mà ở phương hướng gã lăn tới, mấy bạn cung tiễn thủ càng hoảng hồn. Người này lăn ra một con đường, Tế Yêu Vũ đã có thể đạp bước trên con đường nọ giết ra rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận