Lúc này phía cửa bắc thành Lạc Diệp, đám đông người chơi đang nhộn nhịp chạy tới. trong đó có dong binh đoàn thành Lạc Diệp vội tới ám sát, cũng có phía thành Vân Đoan chạy tới cứu viện. Song phương dọc đường vừa chém giết vừa chạy, rất náo nhiệt.
Nhưng đến cửa bắc đầu tiên, vẫn là người phía thành Lạc Diệp.
Bởi vì bọn hắn có mộy ưu thế lớn so với người chơi thành Vân Đoan: mấy người hy sinh bên bọn hắn đều sống lại ở thành Lạc Diệp. Mà phe thành Vân Đoan lại ghi lại hộ khẩu ở thành Lâm Thủy, người chơi dong binh đoàn hy sinh thì đều sống lại ở thành Lâm Thủy; Mà người chơi tung Hoành Tứ Hải sau khi sống lại đều thẳng tiến quay về quê hương thành Vân Đoan.
Lúc này đến cửa bắc trước đều là người chơi thành Lạc Diệp chạy đến từ điểm sống lại khá gần cửa bắc. Đám người này xông đến cửa bắc, nhìn xung quanh, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, thấy đâu đâu cũng đều là Tod. Phóng Giám Định Thuật với mấy người chơi qua lại, giám định cả một đường, nhưng lại chẳng phát hiện được gì cả.
"Không nhìn thấy Tod! Đâu mất tiêu rồi!" Một bộ phận người chơi đang kêu gào trong kênh chat.
"Từ cửa bắc tản ra các con đường xem thử, chia tổ tìm kiếm! !" Mệnh lệnh được truyền đạt xuống. người chơi dong binh đoàn thành Lạc Diệp nơi cửa bắc hai ba người một tổ, chia nhau tìm kiếm mỗi một con đường.
Cùng với lúc đó, những người chơi dong binh đoàn cảm thấy chuyện quá khẩn cấp, nên đã không chú ý một vài nguyên tắc dong binh thường ngày treo ở trên miệng, nhao nhao kêu gọi bạn bè dò hỏi tin tức, phát động tất cả lực lượng có thể phát động!
Cuộc vui lại nâng lên một tầng cao mới nên càng thêm náo nhiệt. Phải biết giữa dong binh đoàn mạnh nhất và công hội lớn nhất ở chủ thành bình thường dù không được xem như là một, nhưng cũng không khác mấy. Dong binh đoàn Bách Chiến hiển nhiên là dong binh đoàn mạnh nhất ở thành Lạc Diệp, nhưng dong binh đoàn đứng thứ hai thì thuộc về công hội Lạc Diệp Quy Căn (Lá Rụng Về Cội) lớn nhất ở thành này, dong binh đoàn thứ ba vẫn thuộc về Lạc Diệp Quy Căn. Công hội Lạc Diệp Quy Căn dưới cờ mình đã xây dựng hai dong binh đoàn.
Ngoại trừ đoàn trưởng của mấy dong binh đoàn khác thì đa số đều có quan hệ mật thiết với mấy công hội lớn, giờ muốn gọi trợ giúp thì tất nhiên gọi mấy anh em trong công hội là tiện nhất, thế nên số người nhận lời chạy tới có không ít. Còn đang ở khu luyện cấp chắc chạy về không kịp. Nhưng đang ở trong thành thì đã lập tức dấn thân vào sự nghiệp cách mạng.
"Chắc không nhiều người đâu, mặt lạ hoắc, thần bí, bên trong có một tên NPC! !" Đây là đặc sắc mà đám dong binh đoàn thành Lạc Diệp suy đoán về đám người Vô Thệ Chi Kiếm, nhưng kết hợp với cục diện trước mắt thì lại không chuẩn xác chút nào. Bởi vì ở cửa ngục giam song phương đang chém giết đến khí thế ngất trời. Đâu ra thần bí chứ?
Thủy Thâm thấy bên phe mình đông mà vẫn không phải đối thủ của mấy tên trâu bò này, thở dài một hơi mới hét lớn: "Được rồi, ngừng tay cả đi!"
Nhưng trước mắt đám người bọn họ vẫn bị đuổi theo chém, đâu ra cái gì mà ngừng tay chứ? Cố Phi và Tế Yêu Vũ này chém người rất chuyên chú, không nghe được tiếng gào của gã. Vô Thệ Chi Kiếm thì nghe thấy rõ ràng, nhưng lại lo lắng đối phương có âm mưu gì đó; Mang Mang Mãng Mãng mới thoát ra được khỏi cái đống PK hỗn độn. thời khắc bị động lại vờ vĩnh bảo ngừng tay, thủ đoạn thừa cơ phản kích để chiếm thế chủ động cô thấy quá nhiều rồi, cho nên cũng không lên tiếng.
Thủy Thâm gào uổng phí, cáu tiết lên! Lại dâng lên ý nghĩ tiếp tục chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, vẫn là Kha Kha ở bên cạnh kéo gã lại, lớn tiếng gào một lần nữa: "Đừng đánh nữa. Tụi này nhận thua."
tế Yêu Vũ vẫn còn rất chi là chuyên chú! Nhưng Cố Phi đã ngừng tay. Đây cũng là thói quen được dưỡng thành nhiều năm, lúc luyện võ hay so tài với người khác đó mà! Thường sẽ chú trọng điểm đến là dừng. Cho nên lúc đánh có chuyên chú chừng nào, thì vẫn rất mẫn cảm với hai chữ 'nhận thua'. cho nên giọng nói của Kha Kha dù chưa hẳn quá lớn, nhưng lại cực kỳ chuẩn xác nắm chắc được từ vựng mẫn cảm của Cố Phi. Một đao sắp bổ lên người đối thủ, thế mà hắn lại cứng rắn dừng lại, đây là phản xạ có điều kiện hình thành từ nhiều năm qua của hắn.
Quay ngươi lại, thấy Thủy Thâm đang cười khổ, chỉ Tế Yêu Vũ đằng kia nói: "Tôi van anh, bảo cô ta ngừng lại đi."
Cố Phi gật đầu, mò hai quả táo từ trong túi ra, một quả ngậm trên miệng, quả khác ném cái 'vèo' đi, nện lên trên đầu của Tế Yêu Vũ.
Tế Yêu Vũ ôm đầu cực kỳ nhanh nhạy quay phắt lại. Chỉ nghe được một tiếng 'răng rắc', Cố Phi đang cắn một miếng táo, vừa chỉ thủy Thâm bên kia nói: "Dừng đi, người ta đã nhận thua rồi."
"Hả?" Tế Yêu Vũ nhìn về phía Thủy Thâm.
Thủy Thâm vẫn còn đang cười khổ: "Phục mấy người rồi." Nói xong phất tay về phía đám anh em của mình nói: "Giải trừ hết cạm bẫy đi."
Đám tiềm phục giả còn sống sót tiến lên giải trừ cạm bẫy mà mình bày ra. Thủy Thâm nhìn, bởi vì chủ nhân tử vong nên còn không ít cạm bẫy chẳng ai để ý. Thủy Thâm phất tay: "Giẫm luôn mấy cái khác đi."
Đám người gật đầu, tự tìm bẫy để giẫm, cạm bẫy phát động nên tất nhiên mọi người cũng đều không thể động đậy.
"Cậu Thủy Thâm, không cần phải làm vậy đâu!" Vô Thệ Chi Kiếm giờ mới mở miệng nói chuyện, song phương chỉ vì nhiệm vụ nên đứng ở phía đối lập, giờ đối phương đã chịu nhận thua, cửa lớn ngục giam ở ngay trước mắt. Tâm trạng của Vô thệ Chi Kiếm hiển nhiên rất tốt, thấy hành động này của đối thủ, cảm thấy nhận thua cũng không cần khiến bản thân trở nên khó xử như vậy, còn thay bọn họ giẫm hết mấy cạm bẫy mà bản thân bày ra... Nên gã vội vàng lên tiếng ngăn cản sự phục vụ tận tình của đối phương.
"Nè nè, anh tự mình đa tình quá rồi đấy!" Thủy Thâm còn chưa lên tiếng, Mang Mang Mãng Mãng đã mở miệng, nói với giọng rất chi là khinh bỉ Vô Thệ Chi Kiếm: "Đây là quy tắc cạm bẫy, bọn họ không tự mình giẫm, vậy mấy người đã tạch kia cần phải trở lại để thu hồi, nếu giờ bọn họ sống lại ở thành Lâm Ấm thì sao? Có mệt không chứ?"
Quy tắc cạm bẫy Vô Thệ Chi Kiếm chỉ biết sơ, nhất thời không nghĩ nhiều. Thực ra Mang Mang Mãng Mãng cũng bởi vì tiếp xúc nhiều với đám bỉ ổi Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh mới nghe nhiều nên quen với kiến thức cạm bẫy thôi.
"Mỹ nữ à cô là một nhân tài!" Thủy Thâm nhìn Mang Mang Mãng Mãng nói.
Mang Mang Mãng Mãng hất hất đầu về phía bên cạnh gã. Thủy Thâm ngoẹo đầu, thấy kha Kha đang nhìn mình.
"Khụ! Tất nhiên chỉ là so với vị hội trưởng đại nhân đây thôi." Thủy Thâm vội vã bù thêm, vì không để Kha Kha hiểu lầm, gã cũng không sợ khinh bỉ vị hội trưởng Vô Thệ Chi Kiếm này.
Nếu nói vừa nãy tâm trạng của Vô Thệ Chi Kiếm còn tốt, còn có ý nghĩ lôi kéo an ủi vị cao thủ Thủy Thâm này thì giờ nó đã hoàn toàn biến mất. Đen mặt, quay người nói với Cố Phi: "Tôi đi giao nhiệm vụ trước đã!"
"Ừ!" Cố Phi vừa gật đầu vừa gặm táo 'răng rắc răng rắc'.
Vô Thệ Chi Kiếm kích động! Gã cảm thấy cái chân bước lên tầng cấp của mình dường như đang run rẩy. Bận rộn mấy ngày đêm, hy sinh một đám anh em. Trước mắt cuối cùng đến được lúc đại công cáo thành! Sẽ có khen thưởng gì đây! Vô Thệ Chi Kiếm sắp tiến vào hình thức ảo tưởng, Cố Phi đột nhiên lại lên tiếng: "Đợi đã!"
"Sao vậy?" Vô Thệ Chi Kiếm căng thẳng.
"Thời gian cạm bẫy của Tod còn chưa hết." Cố Phi nói.
Vô Thệ Chi Kiếm quay đầu, quả nhiên Tod còn đứng đần ở kia, dưới chân kẹp một cái bẫy, là cạm bẫy vừa nãy dính còn chưa biến mất, Vô Thệ Chi Kiếm đành phải bất đắc dĩ dừng lại chờ đợi.
Đàn em của Thủy Thâm bên này cũng giẫm trên bẫy chờ thời gian tự động giải trừ, mấy người Cố Phi đứng cùng nhau, đối diện không xa là Thủy Thâm và Kha Kha, một đám người trợn mắt nhìn nhau, cũng chẳng có gì để nói, bầu không khí trở nên trầm mặc.
Mà ở nơi xa đã có người chơi đang đánh giá đám người bọn họ.
Nơi này ở gần cửa đông, mà bốn cửa thành lúc này đều là nơi dong binh đoàn thành Lạc Diệp cực kỳ chú ý. Một câu 'cửa thành bắc' của Hàn Gia Công Tử, bọn hắn sẽ tin tưởng mục tiêu ở cửa bắc à? Đám dong binh đoàn thành Lạc Diệp còn không đến mức ngây thơ như vậy. Nhất là nơi cửa bắc đã truyền tới tin tức không phát hiện mục tiêu, bốn cửa thành đều trở thành nơi chú ý trọng điểm.
Lúc này, cuộc chiến của song phương ở cửa ngục giam đã kết thúc. Nhưng trên con đường hẻo lánh, một đám người đứng ngu ở đó không thấy động tĩnh, chỉ riêng điều này thôi đã là chuyện rất kỳ quặc rồi.
Tuy cảnh trước mắt rất không giống với miêu tả 'ít người, thần bí', nhưng sau khi quan sát ở khoảng cách gần, phát hiện cực kỳ giống với điều 'mặt lạ hoắc'.
Vì vậy tên phụ trách dẫn đội ở cửa đông tự mình dẫn theo mấy đồng bọn, bắt đầu làm bộ như người qua đường.
Bọn hắn phân công rõ ràng, chuẩn bị đến khoảng cách gần tự mình thi triển Giám Định Thuật. Đâu ngờ đến khoảng cách gần rồi, nét mặt của một người chơi trong đội đã trở nên cực kỳ kinh ngạc, kích động kêu gào trong kênh chat: "Tod! ! !"
Đây là người chơi dong binh đã nhận nhiệm vụ, giờ đến khoảng cách gần, như lúc nhận nhiệm vụ truy nã sẽ hiện ra một mã số, lúc này tên của Tod đập vào mí mắt gã. Còn về mấy người khác trong đội lại là trợ thủ trong công hội về sau mới gọi tới giúp, không có nhiệm vụ, Tod ở trong mắt bọn hắn chẳng có gì dị thường.
Nhanh chóng báo tin cho tổ chức, tình hình, nhân số, vị trí vv...
Mà mấy người này thấy đối phương còn chưa nghi ngờ gì với bọn hắn nên đã bắt đầu thi triển Giám Định Thuật. Nơi này mấy cao thủ cực kỳ trâu bò như Cố Phi thì tự nhiên không cần nói, trang bị trên người đều có vài thứ là dấu chấm hỏi, Tế Yêu Vũ thì càng không có ai giám định ra, mà mấy tên đàn em của Thủy Thâm, chuyến này chạy đi đều là tinh anh được gã lựa chọn kỹ càng, trình độ tất nhiên sẽ trên cơ mấy người chơi bình thường. Mấy người này vừa giám định xong, nhanh chóng bỏ đi ý niệm lập tức động thủ, cảm thấy tiếp tục ẩn dấu mục đích âm thầm bố trí là một lựa chọn tốt.
Chỉ đáng tiếc, bọn hắn đánh giá quá thấp ánh mắt của đối phương.
Cố Phi, Tế Yêu Vũ, Mang Mang Mãng Mãng, thủy Thâm, thậm chí Vô Thệ Chi Kiếm, mấy tên này đều là cao thủ có kinh nghiệm từng trải qua sóng gió lớn. Đám này chỉ đi qua mọi người còn không đến mức nghi ngờ, trong quá trình đi qua thuận tay ném cái Giám Định Thuật, mọi người cũng không đến mức nghi ngờ. Điều này rất phổ biến trong trò chơi đấy!
Khả nghi chỉ là dáng dấp đi ngang qua của bọn hắn. Bọn hắn cố giả bộ bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi hơi cố quá. Nhất là giám định xong phát hiện nơi này đều không phải là cao thủ bình thường thì còn khoa trương hơn.
"Mấy người là ai?" Vô Thệ Chi Kiếm là người thứ nhất lên tiếng, gã tất nhiên là quan tâm nhiệm vụ của gã nhất, một tí xíu khả nghi đều không thể bỏ qua.
Mà tên thứ nhất có hành động lại là Cố Phi. thân hình hắn lóe cái đã xông lên tuyến đầu, một khi đánh nhau, hắn có thể công kích trong thời gian nhanh nhất.
Vô Thệ Chi Kiếm vừa hỏi, vẻ mặt mấy người lại khác nhau, nhưng người dẫn đầu vẫn rất bình tĩnh trả lời một câu: "Đi ngang qua."
Thủy Thâm cũng nhìn ra được đám người này khác thường, trên mặt lộ ra biểu tình tro tàn lại cháy. Một khi có cơ hội, gã vẫn sẽ giữ quyền lợi đục nước béo cò.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận