Dịch: Hoangforever
Màn đêm dần buông xuống, vầng trăng khuyết treo lơ lửng giữa tầng không, như một đường vòng cung, màu đen, lặng lẽ uốn cong, mơ hồ vẽ thành một hình tròn. Ánh cung dài gần như cắt đôi bầu trời đêm.
Một tầng mây chậm rãi lướt qua, trong khoảnh khắc, đường vòng cung ấy liền tan biến khỏi tầm mắt… Tựa như thứ vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Để tiết kiệm nguồn năng lượng, sau tám giờ tối, Giang Trung thành liền dừng cung cấp hệ thống chiếu sáng toàn thành.
Khu vực chủ thành nhanh chóng bị bóng đêm dày đặc bao phủ.
Ở nơi ngóc ngách, rối rắm của phía Tây tòa thành cũ, vẫn lờ mờ ánh lên vài đốm lửa mông lung.
Hai người trẻ tuổi đang đứng lặng im ở nơi đó.
Một người trong số đó có thân hình vạm vỡ, cao hơn hai mét, bóng lưng to lớn, hiện rõ đường cong ở lưng vai hình tam giác ngược rắn rỏi. Cánh tay thậm chí còn thô to hơn cả đùi người thường.
Hắn trợn tròn mắt, hưng phấn quay đầu nói với người đồng hành bên cạnh:
“Giang Khải, nơi này chính là Ngõ Tối khu Tây!”
Ngõ Tối khu Tây – một trong bốn khu chợ đen nổi danh của Giang Trung thành – đúng như tên gọi, là nơi không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.
Người thanh niên tên gọi Giang Khải có dáng người nhỏ gọn hơn nhiều, cao chừng 1m78, thân thể gầy gò nhưng cân đối.
So với vẻ mặt háo hức của đồng bạn, Giang Khải lại lạnh nhạt hơn nhiều, ánh mắt chỉ bình thản quan sát dòng người chen chúc ở phía trước.
“Giang Khải, tại sao nhất định phải đến Ngõ Tối khu Tây? Ta nghe nói ở khu phố ngầm bên Đông, ở nơi đó còn lớn hơn nơi này không ít.”
Người thanh niên vạm vỡ lên tiếng hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Giang Khải trầm mặc một lúc rồi nghiêm giọng đáp:
“Thứ chúng ta cần, có khả năng cao nhất sẽ xuất hiện ở đây… Trụ Tử, vào thôi.”
Con ngõ trước mặt cực hẹp, chỉ đủ cho năm sáu người đi song song.
Dưới ánh đèn tù mù lay động, lối đi dài trở nên chập chờn trong đêm tối.
Trong hành lang chật hẹp, người ra kẻ vào đan xen, không theo bất kỳ trật tự nào.
Ở bên phải hai người, thường có kẻ đứng tựa vào vách tường loang lổ, trước mặt trải một tấm vải đen nhỏ, phía trên bày biện một vài vật phẩm kỳ quái.
Tỷ như: thẻ bài, tờ báo nhàu nát, ống tiêm trống rỗng, mảnh giấy trắng… Thậm chí, trên quầy của vài người ngoại quốc còn xuất hiện những cục đá lạ.
Những người này không chủ động chào mời, trông có vẻ lười nhác, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, âm thầm quan sát dòng người qua lại.
Giang Khải chỉ thoáng liếc qua những món đồ kia, trong lòng âm thầm so sánh với tư liệu điều tra đã thu thập được.
Tấm thẻ – đại diện cho trang bị trong hệ thống 【Thiên Chức】.
Tờ báo – chứa các loại tin tức bí ẩn.
Ống tiêm – vật liệu cần thiết để chuyển chức.
Giấy trắng – giấy xác nhận tư cách tham gia thí luyện.
Cục đá – chính là “hạch thổ”, vật phẩm bị quản chế nghiêm ngặt.
Ngõ Tối có quy tắc của Ngõ Tối.
Kẻ buôn bán ở nơi này tuyệt không trưng ra vật thật, càng không công khai giá cả.
Một khi giao dịch thành công, kẻ bán xoay người rời đi, không có chuyện hoàn lại.
Cũng chính vì vậy, những kẻ không rõ giá cả thị trường căn bản không dám tùy tiện ra tay.
Hai người không đi vội.
Giang Khải âm thầm quan sát từng khuôn mặt, từng biểu cảm, từng ánh mắt của mỗi người bán hàng.
Mất hơn hai canh giờ, hắn và Trụ Tử mới phần nào thăm dò rõ tình hình nơi đây.
Từng con ngách hẹp dài, người qua lại đông đúc, kết cấu chằng chịt như một thế giới ngầm u ám thông ra bốn phía. Mỗi ngã rẽ như ẩn chứa vô số bí mật.
“Chẳng trách người ta nói, tỷ lệ giao dịch thành công ở bốn khu chợ đen còn cao hơn cả phòng giao dịch chính thức. Quả thật, có không ít người chọn đến nơi này.”
Giang Khải trầm ngâm thở dài một tiếng.
“Hả? Phía trước còn có một đường?”
Trụ Tử kinh ngạc nhìn về phía xa chừng mười mấy thước – nơi mà bọn họ vừa rồi lại không hề để ý đến.
Con ngõ đó chìm trong bóng tối, không hề có ánh sáng, tựa như một vùng hắc ám thăm thẳm, không đáy.
Nơi đó không gắn số hiệu, cũng không rõ nó thông đến đâu.
Ngay khoảnh khắc hai người đến gần, từ trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh chắn trước mặt họ.
Cả hai người đó đều cao chừng 1m9, thân hình lực lưỡng, tuy không sánh bằng Trụ Tử nhưng so với người thường vẫn có phần áp đảo.
“Không muốn chết thì xéo đi!”
Một gã tráng hán mặc áo đen đứng bên phải gằn giọng cảnh cáo, đồng thời kéo mở vạt áo, khoe ra thứ được kẹp ở bên hông.
Trụ Tử cau mày nhìn sang Giang Khải, sắc mặt có phần khó chịu, nhưng Giang Khải thì vẫn bình tĩnh, không nói hai lời, xoay người, kéo Trụ Tử rời đi.
Bọn họ không đến đây để gây chuyện. Hiện tại càng không phải là lúc để truy xét nơi sâu nhất trong Ngõ Tối này đang ẩn giấu điều gì.
Sau khi rời khỏi lối rẽ đó, Giang Khải nhận ra Trụ Tử có gì đó không ổn – đi theo sau lưng hắn mà lạ im lặng, vẻ mặt có phần u uất.
Giang Khải đã sớm nhận ra điều bất thường, mãi đến khi gần ra đến lối vào mới dừng bước hỏi:
“Trụ Tử, có chuyện gì vậy?”
Giọng của Trụ Tử run run, khẽ thì thào:
“Vừa rồi… ta thấy trên người hắn… có súng!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận