Chúng sợ ánh nắng, nhưng không sợ ánh lửa.
Một khi thứ đồ chơi kia xuất hiện, chỉ riêng hình dạng của nó cũng đủ khiến người ta sợ đến hồn phi phách tán.
Lúc này, Giang Khải vừa đói vừa lạnh, toàn thân mệt mỏi rã rời, chân trái vẫn tê dại, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác sợ hãi.
Xung quanh chỉ cần có gió thổi lay động cỏ cây cũng đủ khiến tim hắn treo lơ lửng giữa không trung.
Hắn chỉ có thể tìm được một hõm đá nham thạch bên bờ sông, dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi tạm thời.
Trải qua một ngày dài trốn chạy, sự hiểu biết của Giang Khải về "thí luyện người mới" trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
“Đây chính là thí luyện người mới! Nếu ta không hoàn thành chuyển chức đúng lúc, tăng cường thuộc tính kịp thời, e rằng đã bị đào thải ngay trong ngày đầu tiên!”
Khó trách tỷ lệ vượt qua thí luyện lại thấp đến như vậy.
Trốn chạy suốt nửa ngày, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, Giang Khải không ngừng nhắc nhở bản thân không được ngủ gục.
Ngay khi hắn sắp không thể cầm cự được nữa, bất ngờ vang lên một tiếng hét chói tai của nữ giới từ phương xa!
“Có người?!”
Giang Khải lập tức cảnh giác, cơn buồn ngủ tan biến hơn phân nửa.
Theo lý thuyết, dù gặp nguy hiểm đến đâu thì người mới cũng không nên phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế, hành động ấy chẳng khác nào tự tìm cái chết, thu hút thêm nhiều dị thú.
Giang Khải thoáng do dự. Ban đầu hắn vốn không định xen vào chuyện người khác, nhưng tiếng hét khi nãy lại khiến hắn dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ…
Nghĩ tới đây, Giang Khải vội chống lấy một nhánh gỗ, tập tễnh bước về phía phát ra tiếng động.
…
“Tiếng hét phát ra ngay gần đây.” Giang Khải cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, đúng lúc ấy hắn lại nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ bên trái.
“Chạy sang bên đó!” Giang Khải lập tức lao đến.
Không bao lâu sau, hắn trốn trong bụi cây, phát hiện phía trước là một khu vực tương đối trống trải, hai bóng đen to lớn đang kịch chiến!
“Ngươi đừng tới đây! Aaaa!”
Người mới kia vừa khàn giọng la lớn, vừa tung ra một quyền đánh bay bóng đen kia!
Tên kia bị đánh văng ra ngoài, đập mạnh vào mấy thân cây to bằng miệng chén, gãy rạp trong chớp mắt!
Giang Khải trợn tròn mắt trước cảnh tượng ấy.
Dưới ánh trăng, hắn đã nhận ra một trong hai kẻ đang giao chiến chính là "Trường Cảnh Nhân Kiểm Thú" – thứ khiến người mới vừa nghe tên đã kinh hồn bạt vía. Thân thể nó cực kỳ dễ nhận biết.
Thân hình Nhân Kiểm Thú cao tới gần hai mét bảy, gương mặt người kia lại giống hệt một đứa trẻ sơ sinh đang mỉm cười đầy vặn vẹo.
Điều khiến Giang Khải kinh hoàng hơn nữa là: người mới kia lại có thể tung ra một quyền, đánh bay một con Nhân Kiểm Thú nặng hàng trăm cân!
Giọng nói, thân hình, động tác ấy… Giang Khải hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình.
“Trụ Tử?!”
Không sai, tiếng hét nữ chói tai vừa rồi chính là do tên này phát ra!
Người bình thường gặp nguy hiểm tuyệt đối không thể kêu to như vậy – chẳng khác nào tự chuốc lấy cái chết.
Nhưng hắn ta là Trụ Tử – gan hắn nhỏ như hạt đậu. Đêm khuya yên tĩnh lại bị gương mặt Nhân Kiểm Thú kia đuổi theo, sợ đến mức hét ra luôn giọng nữ cao cũng chẳng lạ.
Có điều… Dù Trụ Tử có sức mạnh đến mấy, cũng không thể nào một quyền đánh bay một Nhân Kiểm Thú nặng năm sáu trăm cân như thế!
Một khả năng lóe lên trong đầu Giang Khải.
Tên này… chẳng lẽ… đã hoàn thành chuyển chức?!
Không rõ hai bên đã chiến đấu bao lâu, trên người Trụ Tử lúc này đã đầy thương tích.
Có lẽ ngay cả Nhân Kiểm Thú cũng thấy ngơ ngác – con mồi ban đầu còn không ngừng kêu sợ hãi, vậy mà vừa ra tay lại đánh bay mình?
Có lẽ vì bị chọc giận, Nhân Kiểm Thú nghiêng người, định lao tới phản công.
“Ngươi đừng tới đây! Dọa chết lão tử rồi!!” Trụ Tử gào khóc, lao tới trước mặt Nhân Kiểm Thú, nhảy phốc lên cưỡi trên lưng nó, một loạt quyền cước giáng xuống như mưa.
Từng quyền đều mang theo sức mạnh kinh hoàng, nện lên người Nhân Kiểm Thú khiến mặt đất rung chuyển ầm ầm.
Nhưng lực phòng ngự của Nhân Kiểm Thú quả nhiên kinh người. Bị đánh cho tơi tả nhưng chiến ý vẫn không suy giảm.
Nó ngẩng cái cổ dài lên, nhân lúc Trụ Tử không phòng bị, ngoạm mạnh một cái vào vai hắn.
Trong bóng tối, lòng Giang Khải như bốc lửa.
Tình hình lúc này vô cùng cấp bách. Dù bị thương nhưng Nhân Kiểm Thú vẫn còn khả năng chiến đấu. Lực cắn của nó đủ khiến Trụ Tử bỏ mạng tại chỗ!
Tồi tệ hơn, nếu không mau chóng rời đi, càng nhiều dã thú sẽ bị thu hút tới đây.
Nghĩ đến đây, Giang Khải nắm chặt cây gai sắt trong tay, cắn răng một cái, một chân nhảy tới!
Trên vai Trụ Tử truyền đến cơn đau nhói như xé thịt. Một tay hắn nắm chặt lấy chiếc cổ dài của Nhân Kiểm Thú, nhưng lực cắn của đối phương sánh ngang hai con hổ Đông Bắc, hắn cảm thấy vai mình như sắp bị ngoạm đứt.
Ngay khoảnh khắc đó, Trụ Tử bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Trụ Tử, đừng sợ, ta tới rồi!”
Là huynh đệ bao năm, Trụ Tử lập tức nhận ra đó là Giang Khải!
“Đè đầu nó xuống!” Giang Khải hét lên giận dữ.
Trụ Tử lập tức làm theo.
Ngay sau đó, từ vai hắn vang lên tiếng “phụt” sắc lẹm, máu tươi bắn tung tóe…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận