Thấy số liệu của bản thân thay đổi, Giang Khải vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường.
Một khi Lục Hành Xà đã bị phát hiện thì việc tiêu diệt nó còn dễ dàng hơn cả Nhân Kiểm Thú. Hiện tại bọn họ đã có thuốc giải do Tô Noãn Noãn điều chế, Lục Hành Xà giờ đây không còn tạo ra bất kỳ uy hiếp nào nữa.
Giang Khải cúi người nhặt tấm thẻ chiến lợi phẩm dưới đất, quay đầu nhìn sang xem tình hình của Trụ Tử.
“Không sao chứ?”
“Cũng may... có thuốc giải, nên không có vấn đề gì cả... Nhưng cái dáng vẻ của thứ đó thật sự khiến người ta buồn nôn! Đột nhiên lao ra làm ta sợ muốn vỡ tim!”
Trụ Tử vẫn chưa hoàn hồn, nói ra một cách miễn cưỡng.
Giang Khải từ lâu đã không lấy làm lạ trước phản ứng này của Trụ Tử, trái lại, Tô Noãn Noãn còn cảm thấy buồn cười.
“Trụ Tử, ngươi cao to như vậy mà lá gan lại nhỏ như thế.”
Trụ Tử cau mày nói: “Ai nói ta nhát gan... Nếu không tin, ngươi thử một lần đi, thực sự rất kinh khủng.”
Tô Noãn Noãn hừ nhẹ một tiếng: “Được thôi, lần sau ta sẽ thử.”
“Nói mới nhớ, Giang Khải, huynh giải phẫu xác con Lục Hành Xà này đi, ta có thể tận dụng nọc độc của nó để điều chế thuốc kháng độc, như vậy độc tố của Lục Hành Xà sẽ hoàn toàn bị vô hiệu hóa.”
Không lâu sau, Tô Noãn Noãn đã phân phát thuốc vừa chế xong cho Giang Khải và Viên Trụ, bản thân nàng cũng uống một phần.
“Lần này để ta làm mồi nhử.” Tô Noãn Noãn chủ động nhận việc, nói xong còn cố ý liếc mắt khiêu khích Trụ Tử.
Lục Hành Xà có cảm giác cực kỳ nhạy với rung động, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, con thứ hai đã xuất hiện.
Phải thừa nhận, Lục Hành Xà không chỉ có khả năng ngụy trang cực mạnh mà còn có tốc độ tấn công cực nhanh, gần như không thể phòng bị.
Dù Tô Noãn Noãn đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị nó cắn một phát.
Con Lục Hành Xà này lao lên từ mặt đất ngay dưới chân nàng, ngoạm thẳng vào dưới ngực của Tô Noãn Noãn.
Mặc dù nàng có mặc áo ngực bằng da thú, nhưng vốn chỉ là đồ tự chế, hơn nữa còn không được buộc chặt kỹ càng.
“Ôi chao! Con súc sinh này!”
Tô Noãn Noãn ôm lấy ngực trái đang đau nhói, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, hận không thể mắng rắn đến trời long đất lở.
Lục Hành Xà sau khi thành công lập tức lặng lẽ nhìn con mồi, chờ độc phát huy tác dụng.
Điều kỳ lạ là — Giang Khải đến giờ vẫn chưa nhảy xuống.
Trên cây, Viên Trụ trừng to mắt nhìn về phía Giang Khải.
“Cắn chuẩn thật... Trong tình huống này nếu không có thuốc giải thì chẳng phải cần phải hút độc ra sao?”
Giang Khải nghiêm mặt gật đầu: “Ta thật sự lo lắng thuốc nàng vừa chế chưa chắc đã có hiệu quả…”
Sau một hồi trao đổi, Giang Khải mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, liền nhảy từ trên cây xuống, nhanh nhẹn tiếp cận Lục Hành Xà rồi đâm một nhát chí mạng.
Hắn nhặt chiến lợi phẩm lên, vẻ mặt đầy lo lắng, đi đến trước mặt Tô Noãn Noãn:
“Noãn Noãn, để ta nói trước — ta không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một câu, thuốc của nàng có chắc chắn hiệu quả trăm phần trăm không?”
Tô Noãn Noãn vẫn ôm chặt ngực, trừng mắt nhìn Giang Khải:
“Cái đó... chắc là có hiệu quả.”
“Xem ra nàng cũng không chắc lắm... Vậy có cần ta giúp xử lý vết thương không? Ta nghĩ làm vậy sẽ an toàn hơn một chút.”
Đôi mắt Tô Noãn Noãn đảo một vòng, lập tức nghe ra hàm ý trong lời Giang Khải, tức thì la lên:
“Không cần!”
“Thật sự không cần?”
Giang Khải vẫn dịu giọng hỏi.
“Không cần!”
Tô Noãn Noãn giậm chân, tức đến muốn nổ tung.
Giang Khải mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói:
“Được thôi. Nhưng nếu nàng cảm thấy khó chịu, hoặc cần giúp đỡ, cứ gọi ta bất cứ lúc nào. Chúng ta là đồng đội, ta tuyệt đối không từ chối.”
Tô Noãn Noãn tức đến nỗi mặt mũi tối sầm.
Nàng còn không biết trong đầu tên này đang nghĩ gì sao?
“Đã nói là không cần rồi! Đám nam nhân các ngươi đầu óc toàn mấy thứ gì đâu không à!”
Tô Noãn Noãn tức giận quát, nhưng thấy Giang Khải chỉ nói mồm mà không có hành động gì khác, liền hỏi:
“Bao nhiêu điểm kinh nghiệm?”
Quay lại vấn đề chính, Giang Khải đáp:
“Chỉ có bốn điểm. Tốc độ thăng cấp chậm thật.”
“Không sao, thật ra từ khu thí luyện đến Hoa Hạ Thành, nếu loại bỏ yếu tố nguy hiểm thì chỉ mất hai ngày là tới.”
Tô Noãn Noãn nói:
“Ban ngày chúng ta có thể săn thêm mấy con dã thú nhiều kinh nghiệm.”
“Trước tiên hãy đổi chỗ khác đi, ở yên một chỗ không an toàn.”
Giang Khải gật đầu, gọi Trụ Tử lại, ba người lập tức lên đường.
Nhưng chưa đi được bao xa, cả ba đột nhiên cảm thấy rừng cây xung quanh vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Chưa kịp phản ứng, một bóng đen to lớn bất ngờ nhảy ra từ trong bụi rậm, lao thẳng về phía Tô Noãn Noãn.
Viên Trụ vừa quay đầu lại, phản ứng đầu tiên chính là hét to:
“A! Quỷ đó!”
Giang Khải phản ứng nhanh nhất, lập tức đẩy Tô Noãn Noãn ra, hai người lăn ra hai hướng khác nhau, vừa hay tránh được cú lao tới của bóng đen kia.
“Là Nhân Kiểm Thú! Trụ Tử, đừng hoảng loạn! Đứng vững!”
“A! Kinh khủng thật!”
Cho dù đã gặp Nhân Kiểm Thú lần thứ hai, Trụ Tử vẫn chưa thể vượt qua nỗi sợ trong lòng.
Dù bị dọa cho hoảng loạn, hắn vẫn cố gắng chỉ huy thân thể to lớn của mình lao thẳng về phía Nhân Kiểm Thú.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận