Chức nghiệp khởi đầu của Tô Noãn Noãn là Thầy lang, tư liệu mà nàng có được đều là nhờ giúp đỡ người khác.
Năng lực chiến đấu thực tế của Thầy lang vốn rất yếu.
Nếu nói bọn họ có thể thoát khỏi hiểm cảnh, e rằng then chốt không nằm ở Tô Noãn Noãn mà là ở một người khác.
“Lý bá bá, chức nghiệp của Giang Khải kia là gì vậy?”
Tô Lam Lam đột nhiên hỏi.
“Chúng ta không tra được thông tin của Giang Khải. Công ty Hoàng Kim La Bàn đã ngừng cập nhật chức năng cho đồng hồ Người Không Biết Sợ, thậm chí cả máy chủ chính cũng đã ngừng hoạt động. Chỉ là bọn họ không công bố với người dùng mà thôi.”
Lý giáo sư lắc đầu đáp.
“Ta hiểu rồi... Ta sẽ tự mình điều tra người này.”
Tô Lam Lam nói xong, ánh mắt lại nhìn vào màn hình máy tính của Lý bá bá.
Đến giờ cơ bản có thể xác định rằng nhóm người Noãn Noãn đã thành công thoát hiểm.
…
Tô Noãn Noãn đang xử lý vết thương cho Viên Trụ.
Hiện tại Trụ Tử đã rơi vào trạng thái hôn mê, may mà không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng chính nàng cũng bị thương nặng.
Trên vai máu thịt đầm đìa, nàng không thể tự mình bôi thuốc.
Giang Khải bước tới, điềm nhiên nói:
“Để ta giúp ngươi.”
“Sao giờ này rồi ngươi còn muốn sờ ngực ta hả?”
Tô Noãn Noãn nhíu mày nhìn Giang Khải.
Giang Khải không trả lời, chỉ khẽ cười một tiếng rồi giật lấy bình thuốc từ tay nàng.
“Trước đó ta cứ tưởng ngươi sẽ tự bỏ đi, không ngờ ngươi lại nhảy xuống theo. Không nghĩ ngươi lại dũng cảm hơn nhiều nữ hài bình thường.”
Giang Khải vừa cẩn thận bôi thuốc vừa thản nhiên nói.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn không còn mang theo dục niệm như trước nữa.
Tô Noãn Noãn cũng dần buông lỏng cảnh giác, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ chuồn mất. Cũng may ngươi không bỏ chạy, nếu không ta thật sự coi thường ngươi rồi.”
“Hừ.”
Giang Khải khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi cho ta là hạng người nhát gan vậy sao?”
“Nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ chúng ta định thăng cấp ở khu vực này. Vậy nên gặp tình huống thế này, đáng lý nên chuẩn bị từ trước. Nhân kiểm thú này vẫn chưa phải là loại mạnh nhất. Nếu đến hai con mà cũng không đối phó nổi, thì đội này sớm muộn gì cũng tan rã.”
“Thuốc ta bôi xong rồi, số còn lại cũng chẳng nhiều, trên đường ngươi tự lo thêm một chút.”
Giang Khải trả lại thuốc cho nàng.
“Biết không?”
Tô Noãn Noãn bỗng hỏi, chẳng đầu chẳng đuôi.
“Hả?”
“Sau trận chiến này, ta càng tin tưởng tiểu đội của chúng ta hơn.”
Tô Noãn Noãn nhìn Giang Khải, ánh mắt kiên định:
“Nhất định chúng ta có thể vượt qua thí luyện lần này!”
Giang Khải mỉm cười:
“Không phải ‘nhất định’, mà là ‘chắc chắn’! Nghỉ ngơi đi.”
Là người duy nhất trong đội không bị thương, Giang Khải tự động đảm nhận vai trò canh gác.
Đồng thời, hắn cũng đang âm thầm đánh giá tình hình hiện tại.
“Cách dụ quái này quá nguy hiểm, đánh một trận mà chỉ thu về được mấy điểm kinh nghiệm, kết quả lại có hai người bị thương!”
Giang Khải lẩm bẩm:
“Ngày mai phải đổi cách tiếp cận, chủ động ra tay trước.”
“Tốc độ thăng cấp cũng quá chậm... Phải nghĩ cách mới được.”
May thay, vận khí của bọn họ không tệ.
Có lẽ suy đoán của Giang Khải đúng – phần lớn dã thú đang đuổi theo các đại đội khác, nên sau nửa đêm, nhóm họ cũng yên ổn vượt qua.
Đến sáng sớm, Viên Trụ mở mắt.
Vừa nhìn thấy Giang Khải và Tô Noãn Noãn liền bật thốt:
“Ta... ta chưa chết sao?”
“Chưa chết.”
Giang Khải mỉm cười, “Vết thương thế nào rồi?”
Viên Trụ nhìn xuống phần eo, rồi thử đứng dậy hoạt động vài cái:
“Vẫn hơi đau, nhưng tốt hơn nhiều rồi. Noãn Noãn, y thuật của ngươi thật sự quá thần kỳ.”
Tô Noãn Noãn kiêu hãnh đáp:
“Đương nhiên lợi hại rồi. Tốc độ trị liệu tăng 30%, thiên phú này trong thực chiến phát huy hiệu quả rất lớn.”
Trụ Tử gật đầu tán thưởng, bụng cũng theo đó phát ra tiếng ọc ọc.
Hắn xấu hổ cười nói:
“Ăn gì trước đã.”
Nói rồi hắn lôi ra một tấm thẻ từ rìa quần da:
“Đây là con Quỷ Tinh Sơn thử mà ta bắt được.”
“ĐCM, Trụ Tử! Sao trước đó ngươi không nói?”
Giang Khải kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Trụ Tử rụt cổ, nói lí nhí:
“Cái này khó bắt lắm, ta nghĩ nên tiết kiệm một chút. Nhưng sau mấy trận chiến rồi thì không nhịn nổi nữa... Thôi đừng dài dòng, mau nấu đi!”
Quỷ Tinh Sơn thử to ngang một con mèo nhà, nhưng vẫn không đủ cho khẩu phần ăn của Trụ Tử.
Ba người xử lý sạch sành sanh trong chốc lát, riêng Trụ Tử ăn hết ba phần tư.
Lúc đang ăn, Giang Khải nhìn miếng thịt Sơn thử nướng trên tay, thỉnh thoảng lại trầm ngâm suy nghĩ.
Bổ sung năng lượng xong, ba người lập tức lên đường.
Trên đường đi, Giang Khải đột nhiên nói:
“Các ngươi từng nghe nói đến ổ rắn chưa?”
Tô Noãn Noãn lập tức gật đầu:
“Dĩ nhiên là nghe rồi. Ổ rắn của loài Biến Sắc Lục Hành Xà – con cái săn mồi, con đực trông ổ. Thường thì trong một ổ rắn có từ tám đến mười lăm con.”
“Nhưng ổ rắn của chúng rất bí ẩn, đa phần ẩn nấp trong các vách đá trơn láng. Có may mắn phát hiện cũng khó mà trèo lên được.”
“Hơn nữa, nếu bị cắn liên tục, nếu không có thuốc kháng độc đặc hiệu, chỉ dựa vào thuốc giải bình thường thì chưa kịp phát huy tác dụng đã xong đời rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận