“Mười mấy người phía trước, có lẽ còn khoảng hai ngày nữa là đến được Hoa Hạ thành.”
Vệ Ưng chỉ tay về vài điểm sáng đang hiện rõ tại vị trí cao nhất trong đại quân.
“Trong nhóm người mới lần này có hai Võ đồ và bốn Binh lính, đúng không?”
Giáo sư Lý gật đầu, đáp:
“Lần đầu tiên tham gia thí luyện, Võ đồ là Hạ Thụ, Binh lính có Tôn Lộ và Chu Đĩnh đều đã bị loại. Tuy nghề nghiệp của họ rất mạnh, nhưng dù sao cũng là lần đầu bước vào thí luyện.”
“Nhưng Hoàng Vĩ – người từng giết chết Lục Trảo Kim Mao Hầu – vẫn đang dẫn đầu. Hiện giờ, hắn là người gần Hoa Hạ thành nhất.”
Tô Lam Lam chen vào:
“Ta từng gặp Hoàng Vĩ. Hắn nói vị trí hạng nhất lần này chắc chắn sẽ thuộc về hắn. Xem ra, quả thực cũng có vài phần bản lĩnh.”
“Ngoài ra còn hai Binh lính khác cũng đang tiến rất gần tiền tuyến.”
Vệ Ưng khẽ gật đầu.
Một nhóm người mới, có hai Võ đồ và bốn Binh lính, mà đã bị loại mất một nửa — xem như cũng không ngoài dự đoán.
Giáo sư Lý lại nói:
“Quy mô đợt đánh lén lần này rất lớn. Trước đây rất hiếm khi thấy Đảo quốc lại phái ra nhiều Người nhập cư trái phép như thế. Hơn nữa, từ cách hành động của bọn chúng, có thể thấy rõ là đang tiến hành chiến thuật truy lùng toàn diện – quét sạch từng khu một, rồi tiếp tục truy kích đại quân.”
“Ta suy đoán, bọn chúng đang cân nhắc đến việc sau khi Hoa Hạ mở lãnh địa mới, Điện Chiến Thần liên tục xuất hiện thêm nhiều chức nghiệp cấp cao. Vì vậy, chúng tăng cường mức độ chặn đánh, không chỉ để giảm tỷ lệ vượt ải của chúng ta, mà còn nhằm phá vỡ phòng tuyến tâm lý của người mới!”
Vệ Ưng hừ lạnh:
“Ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá cho món nợ này!”
“Hoa Hạ hiện tại vẫn chưa có chức nghiệp nào có thể tiến vào khu thí luyện của bọn chúng, chỉ có thể mở mắt nhìn những người mới bị chà đạp, thật sự khiến người ta nghẹn khuất!”
Nói đến đây, tất cả mọi người đều cúi đầu.
Kẻ địch dùng người cấp cao nghiền ép người mới của Hoa Hạ, mà bên này lại không có nghề nghiệp tương xứng để phản kích — ngoài việc trơ mắt nhìn, còn có thể làm gì?
Vệ Ưng dán chặt mắt vào màn hình, cố dằn cơn phẫn nộ trong lòng, sau đó dứt khoát kéo ghế ra ngồi ngay trước màn hình lớn.
“Thủ trưởng, ngài…”
Tô Lam Lam lo lắng nhìn về phía hắn.
Vệ Ưng nghiến răng:
“Ta sẽ ở đây hai ngày tới. Hiện giờ điều duy nhất ta có thể làm, chính là đồng hành cùng bọn họ vượt qua hai ngày khốc liệt nhất này!”
“Các ngươi cũng đừng đi đâu cả. Hãy ở lại đây, chờ tới khi thí luyện kết thúc.”
“Nhớ thật kỹ, nhớ lấy tất cả những gì mà bọn chúng đã làm với chúng ta!”
Tô Lam Lam hít sâu một hơi, cùng những người khác kéo ghế ngồi xuống trước màn hình.
Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng tập trung vào hai điểm sáng trong vùng đỏ.
Tô Noãn Noãn, Giang Khải — nhất định sẽ là mục tiêu tiếp theo mà đám Người nhập cư trái phép kia truy sát!
…
Ba người Giang Khải đang trốn trong rừng rậm. Không xa phía trước, một con Độc thứ dã trư lúc ẩn lúc hiện.
So với Nhân kiểm thú hay Lục hành xà, Viên Trụ cảm thấy Độc thứ dã trư vẫn dễ đối phó hơn một chút.
Lần này, hắn chủ động nhận nhiệm vụ:
“Ta sẽ lên phía trước thu hút sự chú ý của nó. Giang Khải, ngươi tranh thủ ra tay giết nó!”
Giang Khải lắc đầu:
“Chờ chút. Ta muốn thử xem có thể giết nó mà không gây tổn hại gì không.”
Con dã trư chậm rãi di chuyển trong rừng.
Lúc nó quay lưng về hướng ba người ẩn nấp, Giang Khải đột nhiên lao ra từ rặng cây, mạnh mẽ ném một cây gai độc trong tay về phía nó.
“Ngươi làm gì vậy!”
Tô Noãn Noãn vừa kinh ngạc bật thốt, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con dã trư kia.
Trên người Độc thứ dã trư phủ đầy lông thép, thêm một cây gai sắt thì cũng khó mà phân biệt nổi.
Nàng không xác định được là có đâm trúng hay không.
Con Độc thứ dã trư rú lên một tiếng thảm thiết, rồi cắm đầu lao vào rừng sâu.
“Ngươi làm nó chạy mất rồi! Nếu thật sự mất dấu con Độc thứ dã trư này thì biết làm sao!”
Tô Noãn Noãn tức giận nói.
Giang Khải không để ý, lập tức lao khỏi bụi cỏ:
“Trúng rồi. Nó không chạy xa được đâu, mau theo ta!”
“Thật sự trúng à?”
Viên Trụ tỏ vẻ nghi hoặc. Mắt Giang Khải tốt đến vậy sao?
Tự tin dữ vậy?
Hai người còn chưa kịp đuổi theo thì đã nghe tiếng Giang Khải reo lên:
“Ha ha ha, thì ra là ngươi! Trước kia là ngươi đuổi ta nhảy xuống núi, giờ đến lượt ta truy sát ngươi rồi!”
Giang Khải đã thành công.
Con Độc thứ dã trư chịu ảnh hưởng của kịch độc thần kinh, chạy được một đoạn ngắn thì toàn thân run rẩy, ngã vật ra đất không đứng dậy nổi, chẳng mấy chốc đã tắt thở.
Trên người con dã trư thiếu mất vài chục cây gai sắt, đôi mắt hổ phách của nó vừa nhìn là Giang Khải đã nhận ra ngay.
Cũng không hẳn là oan gia ngõ hẹp, bởi vì từ đầu hắn đã cố tình tìm đúng con từng đuổi giết mình, thậm chí còn cố ý đi về phía nó.
【Đánh giết Độc thứ dã trư, nhận được 2 điểm kinh nghiệm】
【Thu hoạch được vật phẩm “Xác Độc thứ dã trư”】
Viên Trụ hấp tấp chạy đến:
“Này, từ khi nào ngươi lợi hại đến vậy chứ? Hồi trước chơi bóng rổ, ném còn chẳng trúng nổi mà!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận