Trong sách toàn là chữ Hán phồn thể viết bằng bút lông cẩu thả, còn có cả chữ viết liền, ông lúc đầu để hiểu được chút ít, phải vài lần đi hỏi thăm ông giáo làng đã nghỉ hưu ở làng bên cạnh, người đó thích thư pháp.
Sau này, Lý Tam Giang không đi nữa, vì lần cuối cùng đến nhà ông ấy gặp ông, Lý Tam Giang còn mang theo người giấy;
Tặng không, không lấy tiền, con cái người đó liên tục cảm ơn ông.
Vì vậy, làm sao ông có thể tin rằng đứa trẻ mười tuổi như Lý Truy Viễn có thể hiểu được những thứ này.
"Được rồi, Tiểu Viễn Hầu, con ngồi đó, ngồi yên đừng động."
Lý Truy Viễn ngoan ngoãn ngồi vào vị trí chỉ định, Lý Tam Giang cúi người thắp hết nến dưới đất, sau đó lấy ra ba sợi dây đen, lần lượt buộc vào cổ tay, cổ chân và cổ của Lý Truy Viễn, đợi ông cũng ngồi xuống, đầu kia của ba sợi dây đen cũng lần lượt buộc vào cùng vị trí của ông.
Ngọn nến chập chờn, miệng Lý Tam Giang bắt đầu lẩm bẩm, ông đọc rất nhanh, lại dùng giọng Nam Thông, Lý Truy Viễn dù nghe chăm chú cũng không hiểu.
Nhưng cảm thấy âm điệu này, rất giống với điệu hát nhỏ mà thái gia gia ngâm khi nằm trên ghế mây sau bữa ăn.
Đọc một lúc lâu, cuối cùng Lý Tam Giang cũng dừng lại, ông chép miệng một cái, có lẽ là hơi khô miệng, nhưng lúc này không tiện ra khỏi trận để uống nước, chỉ có thể ho khan một tiếng để làm sạch cổ họng, sau đó đưa tay ra sau lưng mò mẫm, khi thu về, tay ông cầm thêm một lá bùa.
Lý Truy Viễn có chút tò mò, thái gia gia chỉ mặc mỗi quần đùi, lá bùa này trước đó để ở đâu?
Khi đưa lá bùa đến cạnh ngọn nến để đốt, Lý Tam Giang bắt đầu vẫy vẫy lá bùa.
"Xi xì!"
Gần như cháy đến tay, Lý Tam Giang vỗ lá bùa vào giữa mình và Lý Truy Viễn.
"Phạch!"
Trong nháy mắt, tất cả nến đều tắt, bóng đèn sợi đốt trong nhà cũng nhấp nháy vài lần rồi mới trở lại bình thường.
Lý Truy Viễn nhìn trái nhìn phải, sau đó cúi đầu nhìn dây đen buộc trên người mình:
Vậy là, kết thúc rồi sao?
Có vẻ như, không có cảm giác gì cả.
"Được rồi!"
Lý Tam Giang đứng dậy, bước đến trước mặt Lý Truy Viễn, cúi đầu, dùng răng và tay kéo, cắt đứt phần thừa của ba sợi dây, nhưng trên cổ, cổ tay và cổ chân của Lý Truy Viễn vẫn còn lại vòng dây đen.
"Tiểu Viễn Hầu à, ba cái vòng dây này tối nay đừng tháo, để vậy ngủ, sáng mai ăn sáng xong ông sẽ cắt cho con."
"Dạ, thái gia gia."
"Ừ, con về ngủ đi."
"Thái gia gia ngủ ngon."
"Ngủ ngon ngủ ngon."
Lý Truy Viễn đứng dậy, vừa đến cửa phòng, thì nghe thấy phía sau "bịch" một tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy Lý Tam Giang đang ôm chân ngã xuống đất.
Ông trước đó là giúp mình cắn đứt dây, vừa rồi chắc là tự mình muốn cắn đứt dây ở cổ chân, không cẩn thận bị ngã.
Lý Tam Giang giơ hai chân lên chéo nhau, một tay gối sau đầu, tay kia vẫy vẫy Lý Truy Viễn:
"Còn không mau đi ngủ."
"Dạ.”
Lý Truy Viễn về phòng ngủ của mình, nằm lên giường, trước đó còn chưa thấy buồn ngủ lắm, vừa chạm giường, lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Cậu đắp chăn mồng lên bụng, chìm vào giấc ngủ.
….
Phòng bên.
"Chắc là thành công rồi nhỉ?"
Lý Tam Giang tự nói với mình, "Chắc chắn là thành công rồi, bóng đèn nhấp nháy, không thể nào là do mạch điện tiếp xúc không tốt.”
Ngay sau đó, Lý Tam Giang liếc qua cuốn sách bị vứt dưới đất, tự nghỉ ngờ:
"Không đúng, người viết cuốn sách này lúc đó chắc chưa thấy bóng đèn nhỉ?"
Nhưng rất nhanh, Lý Tam Giang lại tìm thấy bằng chứng mới:
"Mình đang nghĩ gì thế này, nến đều tắt rồi, chắc chắn là thành công rồi."
Nói xong, Lý Tam Giang duỗi lưng, bước đến giường nằm xuống.
"Ôi dào, hôm nay mệt quá, đi ngủ... ngủ thôi."
Hôm nay ông làm nhiều việc quá, nào là dẫn xác, nào là vớt xác rồi lại vẽ trận đồ, tuổi già rồi, thật không chịu nổi.
Đầu vừa chạm gối, lập tức ngáy.
Nhưng đang ngủ, Lý Tam Giang trở mình, miệng lẩm bẩm vài tiếng, sau đó lông mày dần nhíu lại.
Ông mơ thấy giấc mơ.
Trong mơ, ông thấy mình ngồi trên bậc thềm đá ngọc trắng, xung quanh là tường thành cao vút và cung điện nguy nga.
Phía trước bên phải là cổng, bên trái là một vùng đất rộng lớn, kéo dài đến hồ nước và cầu rồng.
"Chết tiệt, đây là Cố Cung?”
Lý Tam Giang chưa từng đến kinh thành, đương nhiên chưa từng đến Cố Cung, nhưng ông đã nhìn thấy trên lịch treo tường và màn hình chiếu phim ngoài trời, đây chẳng phải là nơi hoàng đế ở sao?
Hê, mình lại mơ thấy giấc mơ này, thú vị thật.
Lý Tam Giang theo bản năng muốn sờ vào túi mình tìm thuốc lá, chẳng lẽ không hút một điếu?
Nhưng tay vừa đưa xuống sờ, lại chạm phải thứ lông xù, cúi đầu nhìn, trên đùi mình lại có một con mèo vàng đang nằm.
Mèo vàng dường như vừa ngủ, bị đánh thức, có chút không hài lòng lật người.
"Cut sang một bên.”
Lý Tam Giang vô tình đẩy mèo vàng ra.
Mèo vàng rơi xuống đất lăn một vòng đứng dậy, không hài lòng kêu lên một tiếng với ông:
"Meo!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận