Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Vũ Điệu Của Trung Tá (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 55: Kết thúc

Vũ Điệu Của Trung Tá (Dịch) (Đã Full)

  • 477 lượt xem
  • 2745 chữ
  • 2020-10-21 23:24:06

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tịch Hàm, Tịch Lạc, Sơ Vũ lặng lẽ ghi nhớ.

Tịch Lạc, nữ thần sông Lạc, người này thật là không biết xấu hổ, sao có thể tự khoe khoang con gái mình như thế chứ.

Sơ Vũ nhẹ nhàng hôn lên chiếc trán nhăn nhúm của Tịch Lạc, dường như cô bé cũng cảm nhận được nụ hôn của mẹ, từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười tươi.

Tịch Hàm bên kia bắt đầu khóc òa lên, Tịch Hạo Trạch luống cuống, anh học theo cô y tá dịu dàng vỗ về con, nhưng cậu bé này không hề cho ba mình chút sĩ diện, gào khóc xé cả cổ họng.

Sơ Vũ nhìn con khóc, lòng đau như thắt: “Anh nhanh dỗ con đi!”

Tịch Hạo Trạch sầu não, không phải là anh đang dỗ đây sao.

Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của anh liền đến bế: “Có lẽ đã ị rồi, để tôi xem xem.”

Bác sĩ Lý và hai gia đình Tịch, Hàn đều vào, phòng bệnh trở nên náo nhiệt hẳn lên, Hàn Thần nhìn thấy hai đứa cháu vui mừng đi qua, nhưng khi thấy một bãi vàng hoàng kim rực rỡ dưới mông Tịch Hàm, thôi rồi trời ơi, cơm trưa hôm nay cậu cũng chả muốn ăn nữa rồi.

“Chị, bẩn chết đi được.” Cậu nhăn mặt, lui qua một bên.

“Ngày bé con không có như vậy chắc.” Lý Tú Vân rửa tay rồi qua giúp cô ý tá lau chùi cho cháu ngoại.

Hàn Thần nhún vai, nhìn mẹ mình và bà Trần có vẻ rất hăng hái lau chùi cho cháu, anh có chút ghê ghê.

Cả phòng bệnh vui như hội, Tịch Hạo Trạch lẳng lặng đứng cạnh Sơ Vũ, khuôn mặt kiên nghị hiếm mới lộ ra vẻ nhu tình, trong mắt anh chỉ có mình cô, ánh mắt hài lòng không kể xiết.

Sơ Vũ biết anh đang nhìn chằm cô, con cũng đã sinh, tất cả đều đã trở về ban đầu, chỉ là hai người họ đều hiểu được, có một số sự thật vẫn luôn tồn tại, chẳng qua hai người đều chọn cách im lặng.

Cô quay lại, nhìn người đàn ông trước mặt, bây giờ cô đã là mẹ, cô thật sự rất cảm động. Tịch Hạo Trạch lặng lẽ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve tựa như đang muốn sẻ chia cùng cô.

 

Sơ Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn anh.

Trẻ em phát triển rất nhanh, chỉ vừa mới sinh ra thôi mà trông đã rất cứng cáp rồi, sau một tuần, da dẻ đã trắng trẻo mịn màn, Lý Tú Vân bế Tịch Lạc, cười nói: “Thằng bé giống Tiểu Vũ quá chừng, đáng yêu quá.”

Bà Trần không cam tâm: “Chiếc mũi của Hàm Hàm giống y chang ba nó, rất tuấn tú.”

“Tôi thấy khuôn mặt Hàm Hàm và Tiểu Vũ như từ một cái khuôn đúc ra.”

… …

Sơ Vũ mím môi, nói thật, chính cô cũng chẳng nhìn thấy hai đứa con mình có nét nào giống cô hay Tịch Hạo Trạch nữa, nét mặt chúng vẫn chưa rõ mà, là do sức tưởng tượng của Lý Tú Vân và Trần Lộ Hà quá phong phú mà thôi.

Ở bệnh viện hơn một tháng, mỗi ngày đều có con làm bạn, Sơ Vũ thật sự rất mãn nguyện, mọi thứ đều tốt đẹp.

Hôm xuất viện, bầu trời xanh thẳm, tháng ba hoa đào đua nhau nở rộ, Sơ Vũ bế Hàm Hàm, còn Tịch Hạo Trạch bế con gái, một nhà đi trên hành lang bệnh viện khiến  không biết bao nhiêu người ngoái nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Sơ Vũ không nghĩ rằng ở đây cô lại gặp Tô Y, đã hơn nửa năm, cô tưởng chừng mình đã quên , không nghĩ rằng khi gặp lại sự đau đớn vẫn rất rõ ràng.

Tịch Hạo Trạch đi lấy xe, Sơ Vũ và Tiểu Mai bế hai nhóc đứng đợi bên đường.

“Chúc mừng cô.” Ánh mắt Tô Y nhìn qua đứa nhỏ:”Cậu bé rất giống anh ấy.” cô hờ hửng mỉm cười.

Sơ Vũ trầm mặc.

“Rất tốt, rất tốt.” Tô Y chợt bừng tỉnh: “Sơ Vũ, cô rất may mắn.” được anh ấy yêu thật sự là một điều rất may mắn.

“Cô Tô.” Sơ Vũ nhẹ nhàng gọi, ngước mắt nhìn thẳng Tô Y: “Đây không phải là may mắn của tôi, cho dù hiện tại anh ấy yêu tôi, tất cả chúng ta đều biết sự thật ban đầu không như thế.”

Tịch Hàm có lẽ không vui, lại bắt đầu mếu máo òa khóc, Sơ Vũ vỗ về con trai, thế nhưng tiểu thiếu gia vẫn không chịu nghe lời. Đầu ngón tay Tô Y run lên: “Tôi có thể bế cậu bé không?”

Sơ Vũ sửng sốt, chần chừ vài giây rồi đưa qua. Tô Y bế đứa bé rất thuần thục, hôm nay cậu bé lại rất biết giữ thể diện cho cô xinh đẹp, thút thít thêm vài tiếng rồi liền ngừng khóc: “Ngoan lắm.”

Im lặng một lúc, Tô Y mới chua chát lên tiếng: “Ngày kia tôi sẽ đi Mỹ , có lẽ sẽ không quay trở lại đây nữa .” Thành phố này nơi chôn giấu tất cả mọi thứ của cô, tuổi thanh xuân, gia đình và tình yêu. Cô trở về, bởi vì nơi đây vẫn còn một người cô lưu luyến,  nhưng người nay đã không còn là người của ngày xưa.

“Mẹ, mẹ.” Sơ Vũ xoay người nhìn thấy một cậu bé đang chạy đến.

Tô Y dịu dàng cười: “Con yêu, con qua kia ngồi đợi mẹ một lát, mẹ nói chuyện với cô đã.”

Cậu bé gật đầu.

Sơ Vũ nhìn theo bóng lưng cậu bé, lặng yên thẫn thờ.

“Thằng bé rất ngoan, mấy năm nay có nó làm bạn, cuộc sống của tôi mới bớt phần buồn tẻ.” cô trả lại Tịch Hàm cho Sơ Vũ, ánh mắt sâu sắc: “Có lẽ tình mẫu tử giữa chúng tôi cũng là do duyên phận.” Trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy thằng bé, tôi liền có cảm giác thân thiết, sau đó đã nhận nuôi nó.”

 

Sơ Vũ ngẩn người vì những lời nói kia.

“Tôi còn có việc, tạm biệt.” Tô Y xoay người, vẫy tay với con trai.

Tịch Hạo Trạch lái xe đến, đúng lúc nhìn thấy Tô Y đang nắm tay con trai, Tô Y dĩ nhiên cũng thấy xe anh, nhưng liền đi lướt qua, có một số người chỉ có thể ở lại trong ký ức. Lòng cô vẫn như trước, nhưng tâm của anh đã không còn ở đây.

***

Tịch lão gia mua cho Sơ Vũ một căn hộ mới, thuê thêm hai người giúp việc chăm sóc hai đứa bé. Ông nói với Tịch Hạo Trạch, ông sẽ xem Tiểu Vũ như là cháu ruột mình, chuyện cô có tha thứ cho anh hay không ông sẽ không can thiệp, cô ấy quyết định thế nào ông đều ủng hộ, nếu anh có bản lĩnh thì tự đưa vợ về.

Bà Trần rất giận, ngày ngày bà đều muốn gặp hai đứa cháu nội yêu quý, nhưng lời của Tịch lão gia không ai dám nói “Không”. Bà trừng mắt nhìn con trai, thật sự rất bực mình mà.

Ngày ngày Trần Lộ Hà đều đến thăm cháu, mỗi khi về đến nhà là Tịch Chính Hồng đều phải nghe bà Trần lải nhải, hôm nay Lạc Lạc nhìn tôi cười, thằng bé Hàm Hàm này tính tình khó chịu nhưng nhìn qua càng ngày càng thông minh, điểm ấy rất giống tôi, sắc mặt Tịch Chính Hồng đen thui, ông cũng rất muốn chơi đùa cùng cháu nhưng lại không có thời gian, thế nên Tịch Hạo Trạch trở thành kẻ bị ghẻ lạnh trong Tịch gia, hàng ngày đều chạy đến nhà Sơ Vũ, trông rất đáng thương.

Vào thời điểm Tịch Hàm và Tịch Lạc đầy tháng, tất cả mọi người đều đến, khiến cả căn hộ trở nên náo nhiệt. Hạo Nguyệt dẫn theo một người đến. Ở bệnh viện Sơ Vũ đã từng gặp qua, anh ta tên là Chu Du. Nhìn thấy nụ cười e thẹn trên môi  Hạo Nguyệt, cuối cùng mọi người cũng đã yên tâm.

Giang Triết rất hào phóng tặng mỗi đứa mỗi miếng đất , bảo là để sau này xây dựng công viên cho hai đứa nhỏ.

Sơ Vũ buồn cười, món quà này quả là quá đắt giá rồi .

Giang Triết bế Tịch Lạc, cô bé thật sự rất giống Sơ Vũ: “Con gái nuôi của ba, con thương ba hay thương ai nào.” Nghe được những lời này, người nào đó rất chi là bực bội nhưng cũng không dám biểu hiện ra mặt. Đàn ông phải khoan dung độ lượng, không  cần tính toán chi li, nhẫn nhịn!

“Đã đến giờ Lạc Lạc bú sữa rồi, để anh đưa con vào.” Tịch Hạo Trạch vươn đôi tay dài bế cô công chúa nhỏ, nhưng có vẻ như Lạc Lạc không thích nên òa khóc, cô công chúa bé nhỏ chỉ thích nằm trong lòng chú đẹp trai thôi.

Giang Triết nháy mắt với cô bé, hàng mi dài cô bé còn vươn vấn những giọt nước lúc này đây đã cười rộ lên.

Tịch Hạo Trạch đành chịu, nhìn qua Tịch Hàm, may còn có con: “Sơ Vũ, để anh bế cho , em đi nghỉ một lát đi.”

“Em không mệt.” Tịch Hàm hôm nay rất ngoan, yên lặng nằm trong lòng cô, nước miếng chảy đầm đìa. Sơ Vũ nâng tay lau cho con trai, không quan tâm đến Tịch Hạo Trạch.

Người nào đó buồn bực, anh mới là ba của hai đứa nhỏ cơ mà!

Cuối cùng, đến lúc chụp ảnh gia đình, Tịch Hạo Trạch mới có thể chạm được vào con gái. Sơ Vũ ngồi bên cạnh anh, mỗi người bế một đứa, Tịch Hàm không ngừng cọ quậy, la hét, Tịch Hạo Trạch liếc mắt nhìn con trai, cậu bé lại càng quậy hơn , anh đành thở dài, bối rối nhìn vợ, Sơ Vũ mỉm cười… “tách” hình ảnh chụp lại.

Giang Triết khoanh tay đứng một bên góc, có một loại tình yêu chỉ tồn tại trong lòng, không nhất định phải đơm hoa kết quả.

 

Buổi tối, Sơ Vũ nhìn một phòng quà, cô nghĩ thầm, hiện tại hai đứa nhỏ còn giàu có hơn cả mẹ nó. Cô nhìn thấy hai bộ quần áo truyền thống trên tủ, đi đến cầm lên xem.

Tịch Hạo Trạch lẳng lặng đứng một bên.

“Hiện giờ Tống  Hạo Vũ thế nào rồi?” Sơ Vũ thở dài hỏi.

“Nghe nói đã tìm được tủy thích hợp .” Sau khi cô sinh, Nam Thư Mân lặng lẽ đến thăm vài lần, nhưng mỗi lần đều bị Trần Lộ Hà đuổi đi. Khiến cho con gái phải sinh non, đời này bà cũng không con mặt mũi nào gặp lại Sơ Vũ .

Sơ Vũ nở một nụ cười thoải mái: “Vậy là tốt rồi.”

Tất cả mọi thứ đã quay về với quỹ đạo, chỉ là họ đều hiểu rằng, quá khứ không thể nào thay đổi được. Hạo Nguyệt từng hỏi cô: “Lúc nào chị mới có thể tha thứ cho anh ấy?”

Lúc đó Sơ Vũ không có trả lời, giữa họ thật sự không tồn tại tha thứ hay được tha thứ. Cô nghĩ, giống như hiện tại cũng rất tốt, đã có hai con bên cạnh cô, cô cũng không còn đòi hỏi gì hơn, cô sẽ dành toàn bộ tình yêu thương cho hai đứa nhỏ.

“Ngày mai anh phải đi Tây Bắc tập huấn rồi.” Ánh mắt Tịch Hạo Trạch hơi u ám, do dự nói: “Lần này đi, có lẽ phải mấy tháng sau mới gặp lại ba mẹ con, không biết đến khi anh quay lại, hai nhóc kia có còn nhớ anh không?”

Anh cười trong cay đắng.

“Em sẽ cho các con xem ảnh anh.” Sơ Vũ khẽ lên tiếng.

“Vậy em thì sao?” Anh có chút vội vàng hỏi.

Sơ Vũ sững sờ vài giây rồi đứng dậy: “Đã khuya rồi, anh đi nghỉ sớm đi.” Sơ Vũ mang dép vào, Tịch Hạo Trạch chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân vọng lại trong căn phòng im lặng, lòng anh chìm xuống.

***

Bốn tháng sau

Sơ Vũ đang cho hai đứa nhỏ ăn chuối nghiền, anh một muỗng, em một muỗng, hai đứa bô bô ba ba inh ỏi. Tịch Hạo Nguyệt ngồi bên ghế sô pha, vẻ mặt u sầu buồn bã.

“Em và Chu Du giận dỗi à?” Sơ Vũ lau nước bọt dính trên miệng Tịch Lạc, ngước đầu lên hỏi.

“Chao ôi…” Tịch Hạo Nguyệt khẽ thở dài: “Sơ Vũ, anh hai anh ấy…”

Động tác trên tay Sơ Vũ dừng lại, bên kia Tịch Hàm thì đang hoa tay múa chân thúc giục. Tay cô run lên, rồi tiếp tục cho con ăn.

“Hiện tại anh hai đang ở bệnh viện.”

Sơ Vũ xoay người lại, nhìn thấy vành mắt Hạo Nguyệt đỏ ửng, tim cô đau nhói, gấp gáp hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

“Thật ra mấy hôm trước anh ấy đã quay lại nhưng vẫn nằm trong bệnh viện. Nội sợ chị lo lắng nên không cho phép mọi người nói với chị.” Hạo Nguyệt nói với giọng nghẹn ngào: “Bác sĩ bảo là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Tịch Hàm bỗng dưng khóc ầm lên, sắc mặt Sơ Vũ tái mét, mọi thứ trước mắt mờ mịt.

***

Ánh nắng chan hòa rọi xuống căn phòng, Tịch Hạo Trạch lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Sơ Vũ nhẹ nhàng đi vào, ngồi xuống bên giường, trong lòng tràn đầy ưu thương.

 

Anh gầy đi rất nhiều, có lẽ đã nhiều ngày truyền dịch, trên bàn tay chi chít vết kim tiêm.

Sơ Vũ không kìm nén nỗi tâm tình, nước mắt từng giọt rơi xuống, dè dặt nắm lấy tay anh.

Tịch Hạo Trạch khẽ động ngón tay, chậm rãi mở mắt ra nhìn qua cô, vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “Sơ Vũ, em đến rồi ư.”

Bởi vì khóc, người Sơ Vũ run lên, giọt lệ lấp lánh, cô cắn môi, khó khăn mở miệng: “Sao có thể như thế này chứ?” Trong tim cô tất cả mọi thứ đều sụp đỗ, vẫn chưa bắt đầu sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy chứ.

Tịch Hạo Trạch cố gắng ngồi dậy, dùng tay áo giúp cô lau nước mắt: “Anh không sao.”

“Tịch Hạo Trạch, anh là đồ khốn kiếp, một tên khốn nạn không hơn không kém, sao anh có thể bỏ mặc mẹ con em như thế này chứ?” Sơ Vũ khóc nức nở.

Tịch Hạo Trạch nắm chặt tay cô: “Sao anh có thể bỏ mặc mẹ con em chứ.”

Cả nhà Tịch gia đang đứng ngoài cửa, Hạo Nguyệt lén lút cười, chỉ mong hai người này sớm làm hòa. Tịch lão gia cảm thấy rất mất mặt, nhưng không còn cách nào, ông cũng không hy vọng Tiểu Vũ sẽ tiếp tục sống như vậy.

“Về thôi.” Nhìn cũng đã nhìn rồi.

“Sức khỏe anh vẫn rất tốt, chỉ là bị mất nước thôi.” Tịch Hạo Trạch nhỏ giọng giải thích.

Sơ Vũ lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đã đến nước này rồi mà anh vẫn còn muốn gạt cô: “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sức khỏe sao có thể tốt được.”

Toàn thân Hạo Trạch hóa đá, đôi mắt đen láy nhìn chằm cô, ánh mắt đau xót tựa như đã hiểu rõ, anh bỗng dưng mỉm cười: “Có phải bởi vì anh sắp chết, cho nên em mới bằng lòng tha thứ cho anh?” Anh ôm cô vào lòng: “Sơ Vũ, anh vẫn chưa nói với em đúng không, anh yêu em.”

Cằm Sơ Vũ đặt lên vai anh, thanh âm nghẹn ngào: “Nhưng giờ đây cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa đâu, đã quá muộn rồi.”

Phòng bệnh yên tĩnh.

Anh âu yếm vỗ về cô, giọng run run: “Anh không hề bị ung thư dạ dày, thật đó.”

Sơ Vũ cứng ngắc trong lòng anh, choáng váng không thể tin được vào tai mình. Im lặng vài giây, đột nhiên cô đẩy anh ra: “Anh lại gạt em.”

Tịch Hạo Trạch bị ngã về phía sau đụng vào đầu giường, đau đớn kêu lên, mày nhíu chặt, tay vẫn giữ chặt Sơ Vũ, mỉm cười: “Sơ Vũ, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé.”

Đôi mắt Sơ Vũ phiếm đỏ, ngơ ngác nhìn vào tay anh đang nắm lấy tay cô, ngẩng đầu đối diện đôi mắt kia, người đàn ông trước mặt là người đã in sâu vào tim cô từ lúc cô bảy tuổi. Cô mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Ánh sáng ban mai ấm áp nhẹ nhàng rọi xuống đôi bàn tay. Nguyện nắm tay nhau đi đến trọn đời.

~~~Hoàn chính văn~~~

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top